Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình

Chương 6: Chuyện xưa



Ba tháng trôi qua nhanh chóng, đúng như Từ Miểu nghĩ, sau khi kết thúc giáo tập, Trịnh phu nhân tiến hành kiểm tra kết quả học tập của Trịnh Tương.

“Tương Nhi học không tồi, học còn tốt hơn so với Nguyệt Nhi nữa.” Trịnh phu nhân vẫn giữ nụ cười hiền hoà. Nhìn từ bên ngoài bà ta rộng lượng và hoà nhã thực sự xứng đáng là chủ mẫu của Trịnh gia, nhưng liệu có ai biết được sự xấu xa ẩn giấu trong lòng chứ.

“Hôm nay mẹ gọi con đến là vì hôn sự của con. Mẹ cảm thấy con trai Tề gia không tồi. Tề gia là gia đình phú thương, từ thời tổ tiên đã cực kỳ giàu có. Hơn nữa thế hệ này của Tề gia chỉ có một người con trai, con qua đó làm dâu sinh cho Tề gia một nhóc con mũm mĩm, chính là một đại công đấy. Con không cần lo lắng về của hồi môn, mẹ sẽ chuẩn bị ổn thoả cho con, sẽ không làm mất mặt Trịnh gia của chúng ta.”

“Còn có một chuyện, hai tháng sau là tiệc sinh thần của quận chúa Chiêu Linh, đến lúc đó con và Nguyệt Nhi cùng đi đi. Mẹ sẽ nghĩ cách để lấy thiệp mời cho Tề gia, đến lúc đó con cố gắng làm quen với con trai Tề gia nhé.”

Từ Miểu nghe vậy thì lấy làm lạ, nghe ý của Trịnh phu nhân là để Trịnh Tương thể hiện thật tốt trong yến tiệc, nhưng Trịnh phu nhân lại bảo ma ma giáo tập dạy cho Trịnh Tương những phép tắc lệch lạc.

Rốt cuộc là có chuyện gì đây.

Trịnh Tương biết Trịnh phu nhân làm vậy chắc chắn mang theo mục đích nào đó. Nhưng nàng ấy không cách nào phản kháng, chỉ có thể bị động chấp nhận.

“Tỷ tỷ, muội muốn nghe chuyện xưa.” Trịnh Tương ôm gối nằm trên giường của Từ Miểu, đợi Từ Miểu kể chuyện.

“Hôm nay tỷ sẽ kể một câu chuyện khác.”

Trịnh Tương nghe vậy thì hơi kích động, khác với câu chuyện trước nè.

Vào một buổi chiều nọ, có một tiểu cô nương bỗng đâu xuất hiện trong một bụi cây. Qua tán cây, nàng ta nhìn thấy một căn nhà ở ngay trước mặt.

Trong lúc đang do dự liệu có nên đến chỗ ngôi nhà đó để hỏi đường hay không thì nàng nhìn thấy một người. Một cậu bé khoảng mười tuổi đang trộm trứng gà của nhà kia.

“Trộm trứng gà sao ạ?” Trịnh Tương nghe vậy khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Ừm. Cậu ấy có lẽ nhỏ hơn muội một chút.” Từ Miểu xoa đỉnh đầu của Trịnh Tương, mềm mại và óng ả, xoa thật thoải mái.

Cậu bé trộm trứng gà rất căng thẳng, vội vàng chạy về phía bụi cây, muốn mượn bụi cây che mình đi.

Nhưng cậu không ngờ rằng trong bụi cây còn có một cô gái, trông cũng trạc tuổi cậu bé. Cậu bé sợ nàng sẽ nói với nhà nọ, hoặc cũng có thể là cậu đề phòng cô gái hét lên gọi người đến. Vì thế, cậu bé đã bịt miệng của cô gái lại, rồi nói vào tai cô gái: “Ta, trứng gà ta trộm được sẽ chia cho ngươi một quả, ngươi đừng nói với người khác.”

Cô gái cũng không làm khó cậu bé, ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời nói với cậu bé: “Vậy ngươi có thể đưa ta đi cùng được không, ta không có nhà.”

Cậu bé tỏ vẻ do dự, nhưng không từ chối thẳng. Cô gái thầm nghĩ, theo tình hình hiện nay thì mình có hy vọng nha. Nàng vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta dễ nuôi lắm.”

Trong mắt cậu bé đượm vẻ mất mát, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không vui lắm, cậu nói với cô gái rằng cậu cũng không có nhà. Vừa nghe vậy, cô gái vội vàng nói với cậu bé: “Nếu ngươi đã không có nhà, ta cũng không có nhà, vậy hay là ngươi làm đệ đệ của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe xem nào.” Cậu bé ngoan ngoãn gọi tỷ tỷ.

Cả khuôn mặt của cậu bé đỏ bừng, không biết là vui mừng hay xấu hổ.

Từ đó về sau, cô gái dạy cậu bé viết chữ, dạy cậu bé làm toán, nói với cậu bé bắt cá phải cắm vào phía dưới bụng cá. Cô gái dạy cậu bé rất nhiều thứ, còn cậu bé sẽ phụ trách các công việc thể chất.

Câu cá, săn bắt thỏ rừng, hái quả dại. Họ sống trong một ngôi chùa bỏ hoang tồi tàn, quay tới quay lui chỉ có một căn phòng có thể che mưa chắn gió.

Những con cá và thỏ săn bắt được, họ cũng chỉ có thể ăn một phần nhỏ, phần còn lại được họ mang ra chợ bán lấy tiền.

Mặc dù không kiếm được nhiều, cuộc sống sơ sài, nhưng mỗi ngày trôi qua họ đều rất vui vẻ.

Cho đến một ngày, người nhà của cậu bé tìm thấy cậu.

Lúc đầu là cậu bé trốn ra khỏi nhà. Cậu mất hồn mất vía nói với cô gái rằng chính phụ thân của cậu và thê tử tiểu thiếp của ông ta đã bức tử mẫu thân cậu.

Sau khi được đón về phủ, cậu bé được gửi cho một di nương nuôi dưỡng. Di nương đó không có con cái, vì vậy đối xử với cậu bé rất tốt.

Nhưng một tháng sau khi cậu bé được đón về phủ, di nương đó được chẩn đoán đã mang thai, còn có tin đồn nói cậu bé sẽ khắc chết đứa con trong bụng của di nương.

Thế là cậu bé bị vứt bỏ.

Cậu bé và cô gái bị ném vào ở một viện nhỏ bỏ hoang, tất cả những đứa trẻ trong phủ đều không thích cậu bé, luôn âm thầm bắt nạt cậu bé.

Bọn họ xúi giục người hầu của mình bắt nạt cậu bé, ném cậu bé xuống dưới hồ vào cuối thu lạnh giá, nếu không phải do mạng của cậu bé tốt được phụ thân tình cờ đi ngang qua bờ hồ nhìn thấy thì chỉ e cậu đã đi đời nhà ma rồi.

“Tỷ tỷ, lúc ấy cô gái kia không ở đó sao?”

“Không có, họ thường xuyên bữa no bữa đói, đúng lúc đó cô gái kia đã đi tìm thức ăn rồi.”

Cô gái dùng tiền mà họ tiết kiệm được trong mấy năm qua kết nối với một vài mối quan hệ trong phủ, dù chỉ ăn được một ít món ngon dư thừa của các chủ tử thì cũng đủ cho hai bữa rồi.

Phụ thân của cậu bé sắp xếp cho cậu bé đi học ở học đường riêng biệt trong phủ.

Bất kể cậu bé học cái gì cũng học rất nhanh và rất giỏi, chỉ có điều cậu không thể hiện sự xuất sắc này ra với người ngoài.

Nếu cậu bé thể hiện quá xuất sắc thì nhất định sẽ thu hút sự đố kỵ của người khác, từ đó dẫn đến hoạ sát thân.

Cậu bé từng bước âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, rồi khi làm được điều đó, cậu bắt đầu cho những người khác thấy mình giỏi như thế nào. Khi những người khác cảm thấy bị đe dọa, họ sẽ không dám làm gì.

Cuối cùng cậu bé phải trả một cái giá rất lớn mới đạt được vị trí đứng đầu phủ, không ai có thể bắt nạt họ được nữa.

“Cuối cùng họ sống hạnh phúc bên nhau rồi.” Trịnh Tương tiếp lời. “Mỗi lần tỷ kể chuyện đều là kết cục này, muội nhớ cả rồi.”

Từ Miểu cười, không đưa ra ý kiến.

Từ Miểu nhét chân của Trịnh Tương vào chăn, thúc giục: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải học nhiều thứ nữa đấy.”

Sau khi học xong phép tắc lễ nghi, Trịnh phu nhân lại cử thêm ba ma ma đến, lần lượt dạy Trịnh Tương múa, đánh đàn và nữ công.

Tuy rằng hai tháng không học được gì nhiều, nhưng chắc chắn là có thu hoạch. Hơn nữa, trước đó ma ma giáo tập đã giảng về kiến thức liên quan, chỉ có điều giảng không sâu mà thôi.

Trịnh Tương học mọi thứ rất nhanh, thậm chí không thua kém gì Triệu Nhàn Viễn. Nàng ấy rất biết cách che giấu bản thân, ở trong mắt nhiều ma ma đều có dáng vẻ mấy đời gỗ mục làm nên thuyền rồng.

“Tỷ tỷ, tỷ từng đi dạo trên đường phố chưa, nghe nói tối nay có buổi biểu diễn đấy.”

“Muội muốn ra ngoài chơi sao?” Từ Miểu nhìn đôi mắt tràn ngập ao ước của Trịnh Tương, trái tim như bị gõ nhẹ một cái, không đau nhưng hơi ngứa.

Thấy Trịnh Tương ngày càng trở nên hoạt bát, Từ Miểu vừa phấn khởi vừa vui mừng.

Mặc dù trên đường đông người náo nhiệt, nhưng hai cô gái một mình ra đường thì rất nguy hiểm, cho nên…

“Tỷ tỷ, lông mày tỷ thô quá, còn có bộ râu này nữa, quái gở quá đi.”

“Muội gọi ta là gì?” Từ Miểu nhướng đôi mày rậm mà nàng vẽ lên, vân vê chòm râu giả của mình.

“Huynh trưởng, bộ dạng này của huynh rất kỳ lạ.” Trịnh Tương có vẻ muốn cười lại không dám cười, quả thật vất vả lắm mới có thể nhịn cười.

“Được rồi, có còn muốn ra ngoài chơi không?”

“Đi mà, đi mà.” Trịnh Tương chỉ sợ Từ Miểu không ra ngoài với nàng ấy nữa.

“Đẹp quá đi, nếu không phải đại tướng quân Chu Hành chiến thắng trở về thì tối nay sẽ không mở chợ phiên nhỉ, đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở đó.”

Chu Hành… Từ Miểu như nghĩ tới điều gì nhưng trong phút chốc đã bị tiếng hô của Trịnh Tương và tiếng nổ của pháo hoa thu hút sự chú ý.

Đẹp quá, đã lâu rồi không nhìn thấy pháo hoa rực rỡ như vậy, nếu A Viễn cũng ở đây thì tốt biết mấy.

Từ Miểu đi lướt qua một người đeo mặt nạ vàng, trái tim đập thình thịch, cảm giác rất kỳ lạ.

“Tỷ… Huynh trưởng, kia là đâu thế, nhiều tỷ tỷ xinh đẹp quá.” Đôi mắt to của Trịnh Tương vụt sáng.

Nàng nghe được những câu “Gia, đến đây chơi đi” không dứt bên tai.

Nếu không có gì bất ngờ với Từ Miểu, thì nơi đó được gọi là “Thanh lâu.”

Trịnh Tương đột nhiên dừng lại, kéo góc áo của Từ Miểu: “Muội muốn đến đó xem thử.”

À, cái này… Từ Miểu do dự, nói với giọng bất đắc dĩ: “Thực ra ta cũng muốn vào, nhưng mà…”

Từ Miểu còn chưa nói xong, Trịnh Tương đã vội vàng ngắt lời: “Nhưng cái gì ạ?”

“Không có tiền.” Từ Miểu nói xong ba từ đó rồi im lặng. Trịnh Tương cũng im lặng.

“Chặn hắn ta lại, chặn hắn ta lại, hắn ta là ăn trộm.” Tất cả mọi người bao gồm cả Từ Miểu đều chưa kịp phản ứng. Nhưng Trịnh Tương lại khác, nàng ấy chìa một chân ra.

Bẹp, tên trộm bị vấp ngã, trong tay vẫn cầm một túi tiền màu bạc, túi tiền căng phồng, rõ ràng là trong đó có rất nhiều tiền.

Cuối cùng, người hô bắt tên trộm đã chạy tới. Mọi người cũng phản ứng kịp, tức thì mỗi người một tay trói tên trộm lại.

“Không biết nên xưng hô với huynh đài thế nào, thực sự cảm ơn, nếu không phải nhờ cú chặn này của huynh, ta cũng không biết đến khi nào mới có thể lấy lại túi tiền.”

Hai má của Trịnh tương hơi ửng đỏ, vội vàng xua tay nói đừng khách sáo.

Người ở trước mặt Trịnh Tương mặc một bộ quần áo màu xám thêu tơ vàng, vô cùng quý hiển. Đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, trong mắt tựa như có một vũng nước trong suốt khiến người ta mê mẩn. Trịnh Tương bất giác bị người trước mặt mê hoặc.

“Tiểu huynh đệ?” Người trước mặt giơ tay lên khẽ vẫy trước đôi mắt đang ngẩn ngơ của Trịnh Tương.

Trịnh Tương chợt tỉnh táo lại.

“Tại hạ họ Trịnh, ra ngoài có một số việc cần làm.”

Nam tử nhìn thấy thanh lâu phía trước, mỉm cười: “Ta hiểu, ta hiểu ha ha ha ha. Hoá ra là người cùng đường.”

“Để cảm tạ tiểu huynh đệ đây, tối nay ta sẽ đãi nhé.”

Trịnh Tương nhìn Từ Miểu, hình như đang đợi ý kiến của Từ Miểu.

Từ Miểu bất đắc dĩ gật đầu.

Phải nói thanh lâu này thật sự vàng son lộng lẫy, đèn đóm sáng rực.

“Vẫn lấy phòng cũ, hôm nay ta dẫn theo các huynh đệ đến chơi, có bao nhiêu cô nương xinh đẹp cứ mang đến đây cho bổn thiếu gia.”

“Yên tâm đi Tề công tử, đảm bảo đều là cô nương xinh đẹp.”

Trong phòng riêng có một cái bàn và một chiếc giường, Trịnh Tương hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, không cần nói cũng biết nàng ấy rất hứng thú.

Từ Miểu đỡ hơn nàng ấy một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

“Hai người đến đây lần đầu đúng không?”

Trịnh Tương nghe vậy thì đỏ mặt, đáp lại bằng giọng nhỏ như muỗi: “Ừm.”

“Trịnh tiểu huynh đệ, sao mặt ngươi đỏ thế, có phải xấu hổ không?”

“Không, không phải. Ngươi, ngươi đừng hỏi nữa.”

Trịnh Tương không biết phải làm thế nào, theo bản năng nhìn sang Từ Miểu bằng ánh mắt cầu cứu.

Từ Miểu tỏ vẻ bất lực.

Cuối cùng, cửa phòng riêng được mở ra, hoá giải sự bối rối của Trịnh Tương.