Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 31



"A tỷ thật sự nói như vậy?"

"Còn không phải sao, nó muốn chọc tức ta..." Trịnh thị xanh mặt, "Hiện giờ tiền đồ của Tam lang còn chưa biết được, nó một câu cũng không hỏi, hôn sự tốt đẹp với phủ An Quốc Công chẳng lẽ còn bôi nhọ thanh danh của nó sao?"

Tiêu Bảo Trân không nói gì. Nàng từ trước đến nay tâm trí cao ngạo, nhưng thật ra nàng cũng chướng mắt Viên tứ lang của phủ An Quốc Công.

Dù sao nàng cũng đã nghe qua một số giai thoại về những người quyền quý từ mấy người tỷ muội của mình.

Nhưng Tiêu Bảo Trân thực sự không nghĩ tới Tiêu Tịch nhan lại phản ứng như vậy. Đích tỷ này của nàng thường ngày vô cảm, nhu nhược như cỏ lau bên dòng nước đung đưa theo gió, không thu hút chút nào. Từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời nương.

Tuy mọi người trong phủ đều nói Tịch Nhan có tính khí tốt nhưng nàng lại có chút khinh thường, dù nhân duyên tốt, không được gia nương yêu thương thì có ích gì?

Tiêu Bảo Trân trầm tư suy nghĩ: "Nương có cảm thấy tỷ tỷ giống như đã biến thành một người khác không?"

Một người vốn luôn trầm tính ôn hòa bỗng nhiên phản kháng, trước kia vì bệnh tật mà không ra khỏi nhà, bây giờ lại thường xuyên ra ngoài, thậm chí còn tham dự yến tiệc của Giang gia...

Trịnh thị nói: "Con nói đúng. Kể từ lần trước bảo nó giúp Bảo Du giải quyết chuyện ở học viện, nó đã có thái độ khác thường, sớm tối chào hỏi cũng dần trở nên lười biếng. Hiện giờ càng ngày càng ngỗ nghịch!"

"Ta thấy Thất nương không còn để người mẹ là ta này vào trong mắt nữa." 

---

Ngày hôm đó sau khi Trình thị rời đi, Tiêu Tịch Nhan như cỏ cây dính sương, đột nhiên mất tinh thần. Dù nàng đã sớm nghĩ tới nhưng khi tình cảm mẹ con đạm bạc bị xé nát trước mắt, nàng vẫn không khỏi đau lòng.

Lúc nàng định ra khỏi phủ mới biết Trịnh thị đã giam lỏng nàng.

Tiêu Tịch Nhan đợi ở trong Tích Thuý Uyển quạnh quẽ, chỉ cảm thấy những bức tường bao quanh Hầu phủ giống như một chiếc lồng sắt vô hình vây khốn nàng. Ngày tháng còn lại chẳng qua chỉ là chờ con dao treo trên cổ rơi xuống.

Xem ra Trịnh thị nhất định phải lấy hôn sự của nàng để cứu lấy tương lai của Tiêu Bảo Du.

Hiện giờ nàng một bước khó đi, biết phản bác chỉ giống như sâu rung cây. Sự tuyệt vọng và bi thương của nàng cũng không thể lay chuyển được trái tim của Trịnh thị.

Chẳng lẽ sau khi sống lại, cho dù nàng có lòng nhưng vẫn không có sức, không thể thay đổi?

Nàng nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy mình sẽ chết cùng con ve trong mùa hạ tẻ nhạt này.

Tuy nhiên đúng lúc này, thư mời của Giang gia lại được đưa đến Hầu phủ.

Lần trước Tiêu Tịch Nhan tham gia yến tiệc của Giang gia đã bị Trịnh thị biết được, nàng chỉ có thể giải thích là do nương tử Giang gia mời tới. Hiện giờ bức thư này có lẽ là do Giang Nguyệt thấy nàng đã lâu không tới phủ nên gửi. 

Giang gia hiện giờ là một trong những gia tộc quyền lực ở Trường An, sau khi cân nhắc tình thế, Trịnh thị vẫn không muốn đắc tội với Giang gia. Giang gia chỉ có một đích nữ, nếu có giao tình tốt, sau này có thể sẽ giúp được phủ Tuyên Bình Hầu.

Vì thế cuối cùng Tiêu Tịch Nhan cũng được Trịnh thị thả ra ngoài.

Giang gia phái người đến hẹn thời gian, còn cố ý chuẩn bị xe ngựa. Lúc này Tiêu Tịch Nhan đang ngồi trên xe ngựa, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Xe ngựa chạy không biết bao lâu, Tiêu Tịch Nhan mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Con đường này không phải là đường đến Giang gia.

Tiêu Tịch Nhan vén tấm rèm phía trước, tỳ nữ Trịnh thị sắp xếp đi theo nàng bên trong xe ngựa cũng đã biến mất.

Trong lòng nàng lo sợ không yên, nỗi lo kiếp trước bị bắt cóc lại như một đám mây đen hiện lên trong đầu.

Nhưng người điều khiển xe có khuôn mặt cường tráng, đôi mắt trong veo, nhìn không giống một kẻ hung ác. Hắn đánh xe với tốc độ vững vàng, cũng không gây ra cảm giác xóc nảy khó chịu.

"Xin hỏi, đây không phải đường tới Giang gia, ngài đi sai đường sao?"

Xa phu quay lại nhìn nàng cười nhẹ.

"Tiêu nương tử, xin hãy yên tâm. Thuộc hạ là người của phủ Tần Vương. Hôm nay Nhiếp Chính Vương muốn mời nương tử tới làm khách."

Bàn tay Tiêu Tịch Nhan không tiếng động kéo rèm lại.

Thẩm Ước thế nhưng mượn danh nghĩa Giang gia chỉ để mời nàng đến gặp. Bởi vậy cũng đánh bậy đánh bạ vô tình giúp nàng thoát khỏi giam lỏng.

Nhưng rất nhanh sự lo lắng lại ập đến trong tâm trí. Tại sao hắn lại muốn gặp nàng?

Rõ ràng ngoại trừ cuộc gặp gỡ bất ngờ trong bữa tiệc của Giang gia, nàng chưa từng tiếp xúc với hắn.

"Ngươi có biết vì sao điện hạ muốn gặp ta không?"

Xa phu vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh: "Nương tử không cần lo lắng, đến đó rồi sẽ biết."

---

Xe ngựa vang lên tiếng chuông leng keng, chậm rãi dừng lại trước phủ Tần Vương.

Tiêu Tịch Nhan xốc màn che lên, chỉ thấy một vương phủ rộng lớn khí thế với những bức tường màu đỏ uốn lượn trước mặt. Nàng giẫm lên chiếc ghế nhỏ do xa phu đưa cho rồi bước xuống xe, ánh mắt rơi vào dòng chữ vàng trên tấm bảng gỗ đàn hương.

Dòng chữ được chạm khắc, trên đó viết ba chữ "Phủ Tần Vương".

Thủ vệ của vương phủ đã sớm được phân phó, một lão nhân mặt đầy tươi cười đi ra tiếp đón. "Tiêu nương tử đến rồi, điện hạ đang chờ, nương tử hãy đi theo lão nô."

Gương mặt quen thuộc đó khiến lòng Tiêu Tịch Nhan khẽ động. Nàng biết ông ấy.

Người này gọi là Cổ bá, vốn là gia nô của tướng quân Hạ Lan, lúc Thẩm Ước ở Bắc Đình ông đã chăm sóc hắn.

Mãi cho đến khi Duệ Tông ban cho Thẩm Ước phủ đệ, ông lại được đưa đến Trường An, tiếp quản công việc trong phủ. Cổ bá là người trung thành và tận tâm, kiếp trước luôn vất vả vì vương phủ, Thẩm Ước cũng vô cùng coi trọng ông ấy.

Tiêu Tịch Nhan nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền ông dẫn đường."

Lão nhân dẫn đường cho nàng, giống như thuận miệng nói: "Nói đến, phủ Tần Vương trước đây chưa từng tiếp qua khách nữ. Tiêu nương tử chính là vị khách hiếm hoi đến Vương phủ."

Tiêu Tịch Nhan không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mỉm cười đáp lại, nhưng cũng có chút lơ đãng.

Dù sao nhìn khắp Trường An, có vị quý nữ nào dám làm khách nhân của phủ Tần Vương? 

Hiện giờ người dân Trường An đều đã nghe nói về lịch sử giết người tàn ác của Tần Vương khi ở Bắc Đình. Theo tin đồn... ngoại trừ đôi mắt vàng đó, hắn chính là Tu La có thể ngăn một đứa trẻ khóc vào ban đêm.

Lão nhân gia cười lớn: "Nương tử không cần khẩn trương, trong vương phủ có chỗ nào chăm sóc không chu toàn cứ nói với lão nô. Nếu có ai dám sơ suất, điện hạ nhất định sẽ nghiêm trị không tha."

"Không dám làm phiền quý phủ, dân nữ tới đây đã là quấy rầy điện hạ rồi."

Nữ lang tuy bất ngờ được mời đến đây nhưng thần sắc lại bình tĩnh như đóa sen trong vắt trong hồ, điềm đạm ung dung.

"Nương tử thật tốt bụng." Cổ bá mỉm cười vuốt râu, đột nhiên chuyển sang chủ đề khác, cẩn thận giới thiệu cảnh trí trong phủ với nàng.

Tiêu Tịch Nhan rất quen thuộc với nơi này. Dù sao kiếp trước linh hồn còn sót lại của nàng đã quanh quẩn trong phủ Tần Vương mấy năm.

Phủ Tần Vương là do chính tiên đế ban cho, vốn là phủ đệ của Đoan Vương tiên triều. Đoan Vương quyền thế hiển hách, ưa thích nghệ thuật tao nhã, tu sửa phủ đệ giống như một khu vườn cổ tích trong xứ thần tiên, không thua gì trong cung.

Vốn tưởng rằng nơi này sẽ được dành làm vườn thượng uyển. Nhưng không ai ngờ sau khi Thẩm Ước trở về kinh thành, đầu tiên là được Duệ Tông phong làm Tần Vương, thậm chí toà nhà này cũng được tu sửa rồi ban cho hắn.

Bây giờ đang là mùa hè, vương phủ tràn ngập cây xanh tươi tốt. Mặt đất được quét đến sáng như ngọc, dường như có thể phản chiếu ra sắc trời trong xanh. Bày biện xung quanh từng viên gạch đều gọn gàng ngay ngắn, vô cùng rộng rãi thoáng mát.

Tiêu Tịch Nhan như trở về chốn cũ, nhìn tất cả những thứ quen thuộc lại không khỏi nhớ đến cảnh tượng khó khăn kiếp trước, trong lòng mơ hồ cảm thấy khổ sở.

Cuối cùng vẫn là cảnh còn người mất.

Không biết vì sao lần gặp mặt ngoài ý muốn này đã chệch ra khỏi quỹ đạo, mang đến cho nàng cảm giác bất an.

Tuy nhiên cùng lúc đó thiếu nữ hoàn toàn không hề hay biết có một ánh mắt đang âm thầm quan sát nàng.

Nam nhân trên lầu hai cao như cây tùng bách, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt không hề che giấu nhìn nữ lang trong viện, thâm trầm tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được ánh mắt của nàng.

Lần đầu tiên đến vương phủ, nàng dường như không có chút ngạc nhiên hay xa lạ nào, đáy mắt chỉ có một cảm giác buồn bã.

Lông mày Thẩm Ước hơi nhíu lại, có chút tò mò, nàng mất mát cái gì?

Hắn không vội, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ sáng tỏ, kể cả lý do tại sao nàng lại đối với hắn khác thường như vậy. Nhận thấy thời cơ đang đến gần, nam nhân bước xuống lầu.

......

Tiêu Tịch Nhan và Cổ bá lại ​​đi xuyên qua một hành lang, đến phòng tiếp khách của vương phủ. Những tỳ nữ trong phủ đã được đào tạo bài bản, phục vụ trà, trái cây và điểm tâm rồi rút đi như cá.

"Tiêu nương tử xin vui lòng đợi ở đây một lát, lão nô đi mời Vương gia."

Cổ bá khách khí rời đi, chỉ còn lại Tiêu Tịch Nhan một mình chờ đợi.

Lão nhân đi rồi, đại sảnh to như vậy không còn một ai, chỉ có duy nhất một tách trà xanh được đặt trên bàn. Tiêu Tịch Nhan cũng không đánh giá xung quanh, chỉ rũ mi xuống cúi đầu xuống, hai tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.

Thiếu nữ giống như một cây hoa trầm lặng, phù hợp với khí chất thường ngày không hề nao núng của nàng.

Đột nhiên đằng trước vang lên tiếng động của rèm châu, có người vén rèm đi vào, sau đó một ánh mắt lạnh lùng chuẩn xác như chim ưng rơi xuống người nàng. Nam nhân mặc áo choàng đen viền vàng bước lại gần, cùng với đó là một cảm giác tồn tại mạnh mẽ không thể bỏ qua.

Nam nhân đi ngược ánh sáng, gương mặt đẹp như đá quý, ánh mắt xa lạ lãnh đạm.

Trong lòng Tiêu Tịch Nhan có chút giật mình, tránh ánh mắt của hắn, nói: "Điện hạ bình an. Không biết vì sao điện hạ lại đường đột mời dân nữ tới đây?"

Thẩm Ước chỉ phẩy tay áo, bảo nàng miễn lễ: "Ngồi xuống uống trà đi."

Thần sắc nam nhân bình đạm, xốc áo bào ngồi ở một bên bàn, bình tĩnh nhìn nàng.

Trà phục vụ trong phủ Tần Vương đương nhiên là trà ngon. Nhưng Tiêu Tịch Nhan đứng ngồi không yên, không có tâm tư phẩm trà. Sau lời nói của hắn, nàng mới cầm chén trà lên, cúi đầu nếm thử.

Tuy nhiên ánh mắt Thẩm Ước không chút che giấu đừng trên người nàng khiến cho nàng bối rối, nước trà trong miệng cũng không thể nếm ra bất cứ vị gì. 

Tiêu Tịch Nhan hít sâu một hơi, thật sự không thể chịu nổi ánh mắt của hắn, đành đứng dậy nói: "Để dân nữ châm trà cho điện hạ."

Dáng người thiếu nữ mềm mại, im lặng rót trà cho hắn.

Thẩm Ước cho nàng mặt mũi, cúi đầu uống một ngụm. Lại đột nhiên nói ra một câu kinh người: "Chỉ là cảm thấy trên người Tiêu thất nương tử có một đáp án mà bốn vương muốn."