Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 21: Chương </span></span>21 :



“Cơn đau” của Phó Minh Thành thực sự quá nhẹ, giống như thể nó sẽ lập tức phân tán vào trong không khí ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Lăng sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Tạ Lăng biết rất rõ, chim hoàng yến của anh thà chịu đau đến ngất đi còn hơn là để cho người khác biết, có lẽ lúc này hắn đã quá đau đớn nên không thể chịu đựng được nữa.

Tạ Lăng thả lỏng thân thể, tuỳ ý để người đàn ông dựa vào cơ thể mình, anh nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay to lớn đang quấn lấy eo mình kia.

“Có phải tại vì hôm qua đánh nhau tới nỗi đầu bị thương rồi sao? Anh có thể ý thức hơn một chút rằng bản thân mình đang bị bệnh và bảo vệ nó được không vậy?”

Giọng nói của Tạ Lăng có chút bất lực, âm thanh của anh ở trong phòng tối mang theo một loại cảm giác không thể giải thích được đọng lại, âm cuối hơi vút cao, như là mang theo trách móc, lập tức chui vào lòng của vị Phó tiên sinh kia.

Phó Minh Thành vùi đầu vào cổ Tạ Lăng, khẽ rầu rĩ lên tiếng: “Ừm.”

Tạ Lăng khẽ thở dài, đối với tình huống này của Phó tiên sinh anh thật không biết phải xử lý như thế nào.

Chim hoàng yến của anh lúc nào cũng hứa sẽ nghe lời anh, nhưng lần sau hắn vẫn sẽ tự ý làm theo ý mình, vô cùng tuỳ hứng. Anh đoán rằng, có lẽ Phó Minh Thành bị đau đầu là vì ngày hôm qua xảy ra ẩu đả không may đã va chạm tới đầu của hắn rồi.

Hơn nữa xem tình trạng nghiêm trọng này của chim hoàng yến, có lẽ không phải vừa mới bị đau đầu, có khi nào hắn đã âm thầm chịu đựng cả ngày rồi không?

Tạ thiếu gia hoàn toàn không hề nghĩ tới một khả năng khác là con chim hoàng yến này đang giả bệnh.

Tạ Lăng hỏi: “Anh còn sức để đi về giường ngủ không?”

Phó Minh Thành cũng không nói chuyện, lặng lẽ siết chặt cánh tay đang ôm người trong lòng, giống như con chim hoàng yến này đang dùng hành động để nói hắn không muốn nằm giường, cũng không muốn rời xa Lăng Lăng của hắn.

Tạ Lăng đành phải nhẹ giọng dỗ dành: “Này, anh cứ như vậy tôi cũng không di chuyển được đâu.”

Hiện tại, ngay bây giờ, Tạ Lăng có cảm giác rằng, con chim hoàng yến này đã biến thành một thằng nhóc con ngang bướng thích làm nũng, và thằng nhóc con ngang bướng này thế mà lại coi anh thành một món đồ chơi yêu thích của nó, dù người khác nói cái gì nó cũng không chịu buông tay.

“Lăng Lăng, ở cùng với anh đi.” Phó Minh Thành ôm lấy Lăng Lăng của hắn, đáy lòng hắn dâng lên sự vui mừng nho nhỏ lại xen lẫn cả chột dạ không hề phát hiện ra.

Cẩu nam nhân đúng thật là chẳng biết xấu hổ, vừa đưa ra yêu cầu cũng không quên thêm vào một câu: “Anh đau.”

“Anh buông tôi ra trước, để tôi đi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tới, sau đó để bác sĩ khám cho anh, tôi sẽ không để anh ở một mình đâu.”

Ấy, Phó Minh Thành lập tức hoảng hốt, nếu bác sĩ tới đây, không phải là chuyện hắn giả bệnh sẽ bị lộ hay sao?

“Lăng Lăng, không cần em đi tìm hắn.”

Giọng điệu của người đàn ông đáng thương, giọng nói khàn khàn, cánh tay hắn siết chặt, cơ thể bất giác run lên.

—- bởi vì hắn đang chột dạ ấy. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Tạ Lăng sững sờ: “Ai hả?”

“Đừng đi tìm hắn ta, ở lại với anh đi mà...” Phó Minh Thành căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng vẫn kiên quyết muốn trêu đùa Tạ đại kim chủ của mình.

“Đừng không cần anh mà.” Hắn nói thêm một câu không biết liêm sỉ.

Tạ Lăng nghe một lúc liền phát hiện, không ổn chút nào, trước đây chim hoàng yến tự cho rằng mình là thế thân, nhưng tuyệt đối hắn không hề sợ anh rời đi như vậy, đêm qua chim hoàng yến này hình như cũng muốn nói với anh: “Đừng để anh một mình...” thì phải. Phản ứng này giống như là....

Tạ Lăng đột nhiên hứng thú.

Như là đã phát hiện ra kim chủ thân yêu của hắn đi gặp mặt bạch nguyệt quang, hắn vô cùng xấu hổ nhưng vẫn không muốn kim chủ của mình đi tìm bạch nguyệt quang!

Ngày hôm qua anh có gặp qua người nào đặc biệt ở trong bữa tiệc không nhỉ? Tạ thiếu gia lập tức rơi vào trầm tư, ừm... không có gặp qua ai đặc biệt cả, nhưng có một chuyện khá đặc biệt.

Ngày hôm qua chim hoàng yến của anh đã đánh nhau, và đối tượng đánh nhau là...

Hà Thành!!

Chỉ có một vấn đề là! Chim hoàng yến cho rằng Hà Thành chính là bạch nguyệt quang trong lòng anh!

Đúng rồi! Tất cả đều cực kỳ hợp lý!

Trước giờ, chim hoàng yến luôn khẳng định với anh rằng hắn không biết bạch nguyệt quang kia là ai, cũng không biết mình tồn tại dưới thân phận là thế thân của ai, tuy rằng Tạ Lăng không rõ vì sao hắn lại kiên quyết cho là như vậy, nhưng trong đầu của chim hoàng yến luôn cho rằng mình là thế thân, hiện tại lại gặp Hà Thành nên chắc chắn đã nghĩ rằng anh ta là bạch nguyệt quang của anh!! Suy nghĩ của Phó tiên sinh phong phú ghê, buồn cười quá đi mất.

Nhớ tới bữa tiệc ngày hôm qua, chim hoàng yến nhìn thấy Hà Thành trước nên hắn luôn im lặng, sau đó hắn thật sự không thể nhịn nổi mà tủi thân cầu xin anh đừng đi.

Sau đó, Hà Thành lại tới tìm anh để giải thích chuyện theo dõi kia, có lẽ những lời nói kia của Hà Thành đã chạm tới dây thần kinh mỏng manh nhạy cảm của chim hoàng yến, vậy nên thời điểm Hà Thành muốn ra tay với anh, hắn mới không khống chế được mà động thủ với Hà Thành.

Khi chim hoàng yến ra tay đánh người, có lẽ hắn lại nghĩ mình là thế thân mà dám ra tay với bạch nguyệt quang của kim chủ, vậy nên lại càng khẳng định Lăng Lăng không cần hắn nữa!

Với mạch não của Phó tiên sinh thì không có chuyện gì là không thể!

Vấn đề duy nhất mà anh lo lắng là... Phó Minh Thành cảm thấy bản thân có chỗ nào giống Hà Thành nhỉ? Làm thế nào để một người không hề giống lại tự coi mình là thế thân của đối phương nhỉ?

... có thể là do cả hai người đều tên là Thành ư?

Đôi đồng tử của Tạ Lăng run lên, nhưng thật sự không còn lý do nào khác, Tạ thiếu gia tự nhủ trong lòng, chim hoàng yến bị bệnh, cho nên đầu hắn có chút vấn đề, cách suy đoán sự việc cũng không hề giống với người bình thường, không nên đặt quá nhiều yêu cầu đối với người bệnh.

Tất cả đều là lỗi của Hà Thành, nếu không phải anh ta nhất quyết muốn gây sự thì sao có thể khiến chim hoàng yến bị kích thích thành cái dạng này chứ? Một đá hôm qua thật là quá nhẹ!

Tạ đại kim chủ tự mình nghĩ thông, sau đó anh dỗ dành con chim hoàng yến tâm cơ kia: “Tôi sẽ không đi mà, Hà Thành làm sao mà so được với anh chứ.”

Anh cố ý nhân mạnh hai chữ “Hà Thành”, trong lòng tràn đầy mong chờ với phản ứng tiếp theo của chim hoàng yến đáng thương.

Vòng tay của người đàn ông đang ôm Tạ Lăng thoáng chốc cứng đờ, hắn cắn chặt răng, vẫn không cam tâm chịu từ bỏ cơ hội tốt: “Đừng có nhắc tới anh ta...”

Tạ Lăng: “..”

Anh tự hỏi bản thân mình có phải đã suy nghĩ quá lâu? Chim hoàng yến hình như đã bị kích thích tới mức đầu óc cũng không được tỉnh táo rồi.

Khoé môi Tạ Lăng giật giật mấy cái, yếu ớt nói: “Tôi nói anh ta...“.

“Đau!”

Tạ Lăng....

Tạ thiếu gia có chút sững người, tại sao anh lại cảm thấy có gì đó kỳ quái ở đây?

Nhưng người bệnh vẫn luôn cần được ưu ái.

“Tôi không nói là được chứ gì.” Anh lẩm bẩm.

Biết trước rằng cơn đau đầu của chim hoàng yến là do kích thích ở bên ngoài, Tạ Lăng có vài phần nhẹ nhõm hơn, trước đó bác sĩ đã nói qua, chỉ cần tình trạng của bệnh nhân không đột ngột xấu đi, thì không có gì đáng lo, kích thích thích hợp cũng có lợi một phần cho tình trạng của bệnh nhân.

Nguyên lý cụ thể anh cũng không rõ cho lắm, chắc là cũng giống như nên uống nhiều nước ấm ấy nhỉ?

Căn phòng tối om, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên cổ Tạ Lăng, dường như đây là điều duy nhất mà anh có thể cảm nhận được, anh cảm thấy hơi ngứa, bất giác ngẩng cổ lên.

Mà Phó Minh Thành, người ở trong bóng tối đã lâu, đôi mắt của hắn sớm đã thích ứng với bóng tối, một tia sáng lóe lên ở trong đôi mắt tâm cơ của hắn, ánh mắt của hắn dán chặt vào cần cổ xinh đẹp của Tạ Lăng.

Tiểu vương tử của hắn trời sinh đã cao quý, nhìn đâu cũng thấy tuấn tú ưu nhã, trong lòng hắn có chút lo sợ không yên, thật khiến hắn không muốn buông tay. Ánh mắt của Phó Minh Thành lơ đễnh rơi ở trên cổ Tạ Lăng, như thể ngay lập tức hắn đã phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị, hắn đột nhiên sán lại gần: “Lăng Lăng có một nốt ruồi nhỏ ở đây.”

Tạ Lăng không nghe rõ Phó Minh Thành nói gì, anh định mở miệng hỏi, nhưng ngay sau đó cảm giác có thứ gì mềm mại chạm vào gáy anh, một trận rùng mình kỳ lạ từ gáy truyền đến tận xương cùng, đầu óc Tạ Lăng nhất thời trống rỗng. Sau khi định thần lại, Tạ Lăng đột nhiên thoát ra khỏi ôm ấp cuồng nhiệt của Phó Minh Thành, vươn tay ôm lấy gáy của mình, trong bóng tối lặng lẽ thở dài bất lực.

Tạ thiếu gia cũng không hề hay biết làn da sau cổ của mình là một nơi cực kỳ mẫn cảm, anh dùng tay ra sức xoa xoa cổ mình, mãi sau đó mới xua đi cảm giác kỳ dị khó hiểu kia.

“Lăng Lăng.”

“Tôi, khụ, tôi sẽ đi bật đèn, anh cố gắng lên giường ngồi nghỉ một lát đi.”

Ánh mắt của Phó Minh Thành khẽ loé lên một tia sáng, hắn ngoan ngoãn gật đầu, đợi tới khi Tạ Lăng quay người đi, hắn lặng lẽ vươn đầu lưỡi liếm môi một chút, đôi mắt đen tràn đầy háo hức muốn thử.

Sau khi bật đèn lên Tạ Lăng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại anh đã nhìn thấy Phó Minh Thành đang ngồi ở trên giường rồi, vẻ mặt hắn ngoan ngoãn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Anh bước đến trước mặt Phó Minh Thành, từ trên cao nhìn xuống người dưới giường, trong mắt anh dấy lên tia nghi ngờ.

Nhìn có vẻ ổn, đâu có giống đau đớn gì nhỉ...

Chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tạ Lăng, anh lấy điện thoại di động ra, phát hiện người gọi là An Cẩn.

Tạ Lăng cau mày từ chối yêu cầu của An Cẩn, anh quay lại nhìn Phó Minh Thành lần nữa.

Người kia đang dùng hai ngón tay ấn vào huyệt thái dương, lông mày tinh xảo của hắn nhíu lại, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng thấy Tạ Lăng nhìn về phía mình, hắn cố lấy giọng cứng rắn nói: “Lăng Lăng...”

“Ở đây, tôi không đi.” Tạ Lăng vò đầu bứt tóc, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Thành, anh giơ tay sờ trán hắn, “Có phải phát sốt rồi không?”

Phó Minh Thành lắc đầu, thuận thế dang tay ôm lấy Tạ Lăng: “Chỉ là đau đầu thôi.”

Tạ Lăng nghiêm mặt vỗ vỗ Phó Minh Thành: “Đừng làm nũng như trẻ con thế.”

Anh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bèn nói: “Sau này không có sự cho phép của tôi, anh tuyệt đối không được chạm vào người tôi.”

Anh cảm thấy khó chịu khi nhớ tới cảm giác kỳ lạ ở cổ mình. Tạ Lăng xoa cổ đỏ bừng, nhưng trên đó vẫn còn cảm giác kỳ lạ ấy.

Chim hoàng yến nhất định cần phải quản lý, không thể tự ý hành động như vậy được!

Điện thoại lại vang lên, Tạ Lăng nhíu mày sau đó cúp máy, An Cẩn lại gửi đến một yêu cầu nữa, Tạ Lăng muốn chặn nhưng tốc độ của anh không nhanh bằng cậu ta.

An Cẩn không được kết nối cuộc gọi, cậu ta biết Tạ Lăng không muốn nhận điện thoại của mình, liền nói nhanh: “Lăng Lăng, em có buổi biểu diễn ở đầu tháng sau, anh có muốn đến xem không? Em đã để riêng cho anh hai vé rồi đó, anh có thể mang theo Phó Minh Thành tới đây nha! Em cũng có hai người muốn mời tới đây nữa, có phải anh đang chuẩn bị thành lập ban nhạc nữ không? Em sẽ để chỗ cho bọn họ nha, nhân tiện hôm nay em có buổi tập dượt, chỉ là một đoạn video nhỏ thôi, chúc anh xem vui vẻ!! Bai bai!”

An Cẩn cúp điện thoại rất nhanh, giống như Tạ Lăng đang bắt nạt cậu ta vậy.

Tạ Lăng muốn kéo chặn ngay lập tức nhưng anh vẫn có lý trí, nếu đội Mười Hai có thể đến buổi hòa nhạc này của An Cẩn trước khi ra mắt, điều đó sẽ rất có lợi cho bọn họ học tập.

Độ nổi tiếng của An Cẩn trong giới ca hát và vũ đạo cao hơn nhiều so với Ôn Tử Nhiên.

Tạ Lăng do dự rồi nhấp vào video mà An Cẩn gửi tới.

Trong đoạn video, An Cẩn là nhân vật chính duy nhất trên sân khấu lớn, cậu cầm micro và làm động tác ok, ngay sau đó, âm nhạc nổi lên, vô số ánh đèn chiếu vào cậu, An Cẩn bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, những hành động này là động, ánh sáng và bóng tối, nhịp điệu như hòa quyện vào sân khấu bùng nổ - An Cẩn ở trên sân khấu dễ dàng có thể đoạt được vô số tiếng hét chói tai.

Tạ Lăng reply lại: [Hay lắm.]

Phó Minh Thành ngồi ở bên cạnh cũng cùng nhìn đoạn video. Dưới ánh sáng và bóng tối, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của hắn.

Bên kia đường, là bộ dạng của Tạ Lăng tầm mười bảy, mười tám tuổi, anh mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhẹ nhàng kéo An Cẩn thấp hơn mình một chút, An Cẩn đột nhiên nghiêng đầu nói cái gì đó trong lúc hai người qua đường.

Trên đường có rất nhiều xe, đến mức gần như che hết mặt của Tạ Lăng, nhưng Phó Minh Thành vẫn có thể dễ dàng đọc được những gì An Cẩn nói ra...

- Tạ Lăng, em thích anh nhiều lắm.