Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 29: Nhìn mà làm thôi



7 giờ tối chính là thời điểm trang web phát sóng trực tiếp có lượng truy cập cao nhất, hơn nữa có thêm nhiệt từ hotsearch phát sóng buổi chiều, nhiệt độ của phòng phát sóng trực tiếp 《 Cùng nhau đi du lịch 》 vẫn luôn đứng đầu bảng, số lượng người xem trực tuyến theo thời gian thực đã trực tiếp vượt qua 100 vạn.

Tầng một biệt thự lúc này, tất cả mọi người đều ngồi quây quanh bàn ăn, chỉ có một mình Đỗ Nguyệt Cầm đứng cách đó không xa, ánh mắt yếu ớt nhìn mọi người.

Bầu không khí gượng gạo lan tràn giữa các khách mời nhưng niềm vuii lại lan tỏa trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Ai sướng đấy? Thì ra là mình!"

"Khi người khác đang bận rộn trong phòng bếp thì chỉ có mình Đỗ Nguyệt Cầm cô lười biếng, bây giờ ăn cơm liền biết xuống lầu, không ai thèm để ý đến không phải là cô nên xứng đáng được nhận hay sao?"

"Được được được, tôi tuyên bố, tôi phải theo dõi chương trình này cho đến khi kết thúc! Thật sự xem nhũ tuyến của cư dân mạng thành nhũ tuyến sao!"

(*) Nguyên văn — 乳|腺当乳|腺: Câu này tui tra không ra là gì luôn, cũng không hiểu, ai biết thì chỉ tui với nhé.

Đa số cư dân mạng đều cảm thấy cách làm của các khách mời khác rất ngầu, nhưng cũng có không ít cư dân mạng không tán thành:

"Dù sao cũng là cùng nhau ghi hình, sau này mỗi ngày đều thấy mặt, có phải có chút quá đáng rồi không?"

Đối với vấn đề này, cư dân mạng khác nhất trí tỏ vẻ: "Nếu cậu cảm thấy không tốt, vậy cậu đi xin tổ chương trình tình nguyện nấu cơm làm bảo mẫu cho Đỗ Nguyệt Cầm đi."

Những cư dân mạng này lập tức không thấy bóng dáng đâu.

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, trong hiện thực không có ai thích người dùng thủ đoạn, cho nên hầu hết mọi người nhìn thấy một màn này đều là người thích nghe ngóng.

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng đang xem phát sóng trực tiếp, thấy làn đạn này mẹ Hoắc nhanh tay nhanh mắt nhấn like, sau đó lại quay lại Weibo của Câu Sử, cùng ba Hoắc cười thành tiếng.

Trước màn hình, đạo diễn và nhà sản xuất hai mặt nhìn nhau.

Giọng đạo diễn có chút lay động, thanh âm không lưu loát: "........ Nếu không phái nhân viên qua nói?"

Dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp!

Ngày mai còn có buổi chụp hình nữa!

Cũng không thể thật sự cứ để Đỗ Nguyệt Cầm đứng nhìn các khách mời khác ăn cơm được?!

Nhà sản xuất do dự: "Nhưng hôm nay Tần tổng cũng nói........"

Chương trình bọn họ không có kịch bản, ngoại trừ lưu trình cần thiết, tất cả đều để khách mời tự thể hiện, nhân viên công tác bọn họ chỉ cần chuẩn bị tốt công tác xã giao khi khách mời lật xe là được.

"Không phải chỉ không mời Đỗ Nguyệt Cầm cùng ăn cơm thôi sao, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị chén đũa cho Đỗ Nguyệt Cầm, là bản thân cô ấy không đi tới." Nhà sản xuất thử thuyết phục bản thân.

Nhà sản xuất dần dần thuyết phục được bản thân: "Hơn nữa, ít nhất thì hiện tại không có tranh cãi không phải hay sao? Tốt hơn so với việc trực tiếp mắng mỏ trong phòng phát sóng buổi chiều đúng không? Bầu không khí bây giờ có thể nói là hòa thuận vui vẻ!"

Đạo diễn: "........"

Hay cho câu hòa thuận vui vẻ.

Xem như hắn thấy rõ, các cậu người này tâm lớn hơn người kia.

Nhưng đạo diễn không dám không thừa nhận, nhà sản xuất nói xác thực cũng có lý.

Ai quy định nấu cơm xong là nhất định phải mời Đỗ Nguyệt Cầm ăn cơm?

Không có quy định này, thì càng không có đạo lý này!

Đạo diễn hít sâu một hơi, cũng thành công thuyết phục mình, sau khi quyết định liền an tâm.

Trong biệt thự.

Diệp Lạc Dao cười xong buông điện thoại xuống, sau đó vội vàng liếc nhìn Tống Triết Hàm.

Tần Diệu nhìn theo tầm mắt của Diệp Lạc Dao, đoán được Tống Triết Hàm chắc hẳn lại đăng Weibo.

Vì thế hắn dứt khoát cũng lấy điện thoại ra, vừa hay xem toàn bộ những bài đăng Weibo buổi chiều và tối của Tống Triết Hàm.

Sau khi xem xong, khóe miệng Tần Diệu cũng không chịu khống chế mà nhếch lên.

Khi nhìn thấy bài đăng mới nhất trên Weibo của Câu Sử, chân mày Tần Diệu thoáng nhướng lên.

Khó trách không bao lâu sau Tống Triết Hàm bị cư dân mạng mò ra tài khoản Weibo.

Ở trên Weibo chỉ tên nói họ, nào có chút sợ hãi bị người mò ra, đây là sợ cư dân mạng không tìm ra?

Nói không chừng bản thân Tống Triết Hàm cũng mong đợi ngày nào đó tài khoản bị lộ ra.

Tần Diệu hơi hít một hơi, điều cầu nguyện duy nhất chính là, hy vọng tốc độ cư dân mạng bóc tài khoản Weibo clone của Tống Triết Hàm chậm một chút, ít nhất là chờ chương trình bọn họ hoàn thành ghi hình!

Sau khi Diệp Lạc Dao cất điện thoại, tầm mắt lại quét qua mọi người trong phòng ăn.

Tần Diệu vẫn đang xem điện thoại, mắt cũng không ngước lên một cái.

Chu Tử Kiện hận không thể không có bất cứ dây dưa nào với Đỗ Nguyệt Cầm, chỗ ngồi cũng là vị trị giữa Tống Triết Hàm và Lê Tư Viễn.

Mà Tống Triết Hàm hoàn toàn không để Đỗ Nguyệt Cầm vào mắt, con người hắn vô cùng mang thù.

Lại nhìn Dương Kỳ và Lưu Nghiên, hai người bọn họ đều có chút do dự nhưng Lưu Nghiên vẫn có chút tức giận vì buổi chiều Đỗ Nguyệt Cầm mắng cô, mà Dương Kỳ lại không muốn mang họa vào thân.

【 Cho nên chúng ta thật sự không lên tiếng mời sao? 】

【 Nếu như cô ta cứ đứng chịu phạt ở chỗ này, vậy chúng ta vẫn ăn cơm sao? 】

Từ hình dung chịu phạt này cực kỳ chuẩn xác.

Khóe miệng Tần Diệu cong lên.

Đột nhiên, Lê Tư Viễn bỗng đứng dậy.

Tầm mắt của tất cả mọi người trên bàn ăn tập tức rơi trên người hắn.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng dấy lên tinh thần:

"Tôi đoán sai rồi sao? Tôi cho rằng hai khách mời nữ sẽ là người mở miệng giảng hòa trước!"

"Chẳng lẽ Lê Tư Viễn nhận ra buổi chiều hắn không nên tranh cãi với Đỗ Nguyệt Cầm, cho nên chuẩn bị chủ động tiếp cận?"

Fans của Lê Tư Viễn nhìn thấy bình luận này liền cười:

"Các người thật sự hiểu Lê Tư Viễn không?"

"Không phải chứ không phải chứ? Tính tình Lê Tư Viễn nhà tôi trong mắt cư dân mạng các cậu tốt như vậy sao?"

Còn may Diệp Lạc Dao không nhìn thấy bình luận, nếu không cậu chắc chắn sẽ bày tỏ giống như fans Lê Tư Viễn, hơn nữa còn chân thành đề nghị cư dân mạng đi xem lại trực tiếp buổi chiều một cách cẩn thận.

Sự thật rất nhanh được chính minh, Lê Tư Viễn thật ra không phải là người có tính tình tốt.

Hắn đứng dậy không phải là đi về phía Đỗ Nguyệt Cầm, mà là trực tiếp vòng qua Đỗ Nguyệt Cầm vào bếp.

Từ phòng phát sóng của một camera khác có thể thấy rõ, Lê Tư Viễn lấy ra một cái muỗng tư trong hộp đồ dùng.

Cư dân mạng không kìm nén nổi nữa:

(*) Nguyên văn — 蚌埠住了 (Bàngbù zhùle) đồng âm với 绷不住了 (bēng bù zhùle)

"Ha ha ha ha ha ha cho nên trong thời khắc mấu chốt này hắn đứng lên cũng chỉ vì muốn lấy một cái muỗng?"

"Ha ha ha ha ha ha khổ cho tôi còn cho rằng Lê Tư Viễn đứng dậy giải vây!"

"Giải vây? Cậu đề cao Lê Tư Viễn quá rồi, hôm nay cậu ấy không trở nên gắt gỏng là thằng nhóc đó hiểu chuyện lắm rồi!"

Không thể không nói, fans rất hiểu Lê Tư Viễn, nhưng không rõ đến mức như vậy, ít nhất không hiểu bằng Diệp Lạc Dao ——

Diệp Lạc Dao quan sát lộ trình quay lại của Lê Tư Viễn:

【 Tại sao Lê Tư Viễn lại đi qua chỗ Đỗ Nguyệt Cầm? 】

Có vài đường quay về bàn ăn, vị trí Đỗ Nguyệt Cầm đứng gần nhà bếp, nhưng không phải ở cửa phòng bếp, Lê Tư Viễn muốn quay về hoàn toàn có thể dưa theo con đường vòng qua Đỗ Nguyệt Cầm mà hắn vừa đi để quay về, nhưng lần này hắn xác thật là đi thẳng qua Đỗ Nguyệt Cầm.

Tần Diệu cũng nhìn sang.

Khóe miệng Diệp Lạc Dao bỗng nhếch lên, vẻ mặt chờ đợi:

【 Chẳng lẽ Lê Tư Viễn chuẩn bị khiêu khích trực tiếp? 】

Tầm mắt của các khách mời cùng nhìn sang, tầng một biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trống không trong một thời gian.

Sau đó mọi người liền thấy Lê Tư Viễn chậm rãi đứng trước mặt Đỗ Nguyệt Cầm.

Đỗ Nguyệt Cầm thấy Lê Tư Viễn đến gần, đột ngột dấy lên cảnh giác, thậm chí còn lùi về sau một bước, vẻ mặt không vui: "Cậu làm gì?"

Lê Tư Viễn nhướng mày.

Trên mặt Diệp Lạc Dao hiện lên ý vui:

【 Chắc chắn rồi, Lê Tư Viễn muốn khiêu khích! 】

Quả nhiên, trong nháy mắt khi tiếng lòng của Diệp Lạc Dao vừa dứt, Tần Diệu liền nghe thấy Lê Tư Viễn nói: "Cô đứng ở đây là đến rửa bát sao? Đến sớm quá rồi, bọn tôi còn chưa ăn xong."

Diệp Lạc Dao: "Phụt ——."

Diệp Lạc Dao nhắm mắt.

【 Ai hiểu chứ, mình thật sự muốn nhịn cười nhưng quả thật nhịn không được! 】

Tần Diệu hơi rũ mắt che giấu đi ý cười trong mắt.

Hắn làm diễn viên nhiều năm như vậy cũng không nhịn nổi cười, Diệp Lạc Dao có thể nhịn được mới lạ đó.

Mà Chu Tử Kiện càng khoa trương hơn, nghe Lê Tư Viễn nói lời này xong trực tiếp bị nghẹn, phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

Nghe cẩn thận thì trong tiếng ho khan này còn mang theo vài tiếng cười rõ ràng.

Mà Lưu Nghiên và Dương Kỳ cười càng rõ hơn, hai cô thậm chí không dám nhìn Đỗ Nguyệt Cầm, sợ bị cô ta nhìn thấy họ đang cười liền quay đầu đi.

Về phần Tống Triết Hàm ———

Hắn không thèm nhịn cười, Lê Tư Viễn vừa nói xong, khóe miệng hắn liền nhếch cao, thậm chí còn tựa vào lưng ghế như đang xem náo nhiệt rồi lấy điện thoại ra.

Fans mạng trong phòng phát sóng trực tiếp còn khoa trương hơn nữa, trong thời gian bảy tám giây liên tiến, làn đạn toàn là tiếng cười "ha ha ha".

Đỗ Nguyệt Cầm bị lời nói này của Lê Tư Viễn chọc tức đến mặt vừa đỏ vừa trắng, trong mắt đầy tức giận, giận dữ trừng mắt nhìn Lê Tư Viễn: "Cậu ——."

"Tôi cái gì mà tôi?" Lê Tư Viễn nhướng mày: "Khi nấu cơm cô không xuống giúp, lúc ăn cơm cô lại vội vàng chạy tới, để cô rửa bát sau khi ăn xong còn oan ức cho cô sao?"

"Nếu cô thật sự không muốn ăn, thì tự mình ngồi xa chút, đừng đứng gác ở chỗ này, bọn tôi cũng không cần cô rửa bát, đứng xị mặt ở đây, tôi xem đã không muốn ăn rồi." Nói câu này xong, Lê Tư Viễn quay đầu trở về bàn ăn.

Diệp Lạc Dao quay mặt đi, cười đến mức bả vai cũng rung lên.

Trên mặt những khách mời khác cũng phân biệt mang theo ý cười rõ ràng và không rõ ràng.

Tuy nhiên, Lê Tư Viễn mắng người xong như người không có chuyện gì, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn nói với người khác: "Ăn cơm thôi, đợi lát nữa món ăn sẽ nguội."

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——— 】

Diệp Lạc Dao lấy tay che mặt, cố gắng không để mình cười quá khoa trương.

Nhưng một màn này không thể che giấu dưới ống kính, fans mạng thấy phản ứng của cậu thì cười càng lớn hơn.

"Được, được, được, Diệp Lạc Dao, lại để tôi bắt được cậu đang ăn dưa rồi!"

"Tôi đã nói rồi! Diệp Lạc Dao chính là một người vui thích ăn dưa!"

"Quả nhiên, buổi chiều có chị em nào nói không sai, xem live-stream không cần quá tập trung tinh thần, chúng ta chỉ cần chú ý xem Diệp Lạc Dao là được, nơi nào có cậu ấy chắc chắn sẽ có náo nhiệt để xem!"

............

Bị tất cả khách mời phớt lờ, Đỗ Nguyệt Cầm vốn đã tức giận, hiện tại lại nghe những lời quái gở của Lê Tư Viễn, sao cô ta có thể nuốt trôi cơm?

Thậm chí bởi vì quá tức giận, tức đến mức khi cô ta xoay người lên lầu còn không cẩn thận trượt chân khiến Đỗ Nguyệt Cầm kêu lên một tiếng "a" đau đớn.

Mọi người đồng loạt ngước mắt lên nhìn.

Diệp Lạc Dao thấy rõ:

【 Hình như là trượt chân? 】

Tần Diệu thu hồi tầm mắt, vậy không phải vấn đề gì lớn.

"Ăn cơm đi." Tần Diệu nói với Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu.

Tần Diệu không hiểu đối diện tầm mắt với Diệp Lạc Dao, sau đó nghe Diệp Lạc Dao ở trong lòng thổ tào:

【 Haiz, chỉ vỏn vẹn trong một buổi chiều và một buổi tối, chương trình của chúng ta đã đặc sắc như vậy rồi, cũng không biết tình huống trên mạng thế nào. 】

【 Tần tổng có vẻ không sốt ruột chút nào. 】

Tần Diệu: "......."

Hắn đã tập hợp một nhóm người như vậy vào chung một chương trình, hắn sốt ruột thì có thể thay đổi được gì?

Tần Diệu gắp đồ ăn cho Diệp Lạc Dao, hy vọng có thể lấp kín lời thổ tào trong lòng Diệp Lạc Dao.

Mọi người trong biệt thự bắt đầu ăn cơm các khán giả trong phòng phát sóng lại phì cười:

"Mọi người, ai hiểu chứ, tôi theo dõi tống nghệ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có khách mời tức giận, những khách mời khác vững như thái sơn không đi dỗ dành! Bọn họ suy nghĩ cho tuyến nhũ của tôi quá rồi!"

"Mọi người cùng nhau ghi hình, chỉ là đồng nghiệp! Dựa vào đâu mọi người đều phải đi dỗ dành cô! Dù sao tôi rất thoải mái!!"

"+1! Tống nghệ này xem ra rất phù hợp với kiểu người thích chuyện vui như tôi!"

Làn đạn hòa thuận vui vẻ, các khách mời trong biệt thự cũng vui vẻ ăn xong bữa tối, ngoại trừ Dương Kỳ.

Chu Tử Kiện nấu ăn rất ngon, cho nên số lượng nguyên liệu chuẩn bị cũng rất chuẩn xác.

Thậm chí dưới tình huống không biết tối nay Đỗ Nguyệt Cầm không ăn cơm, cũng chuẩn bị một phần cho Đỗ Nguyệt Cầm.

Cũng phải nói, món ăn Chu Tử Kiện chuẩn bị tối nay hơn chứ không ít.

Lưu Nghiên là người đầu tiên buông đũa, với tư cách là nữ thần tượng, cô rất có lực tự khống chế.

Các nam khách mời khác cũng lần lượt buông đũa, trên bàn chỉ còn một mình Dương Kỳ đang ăn.

Cô vừa ăn vừa kinh ngạc nhìn những người khác: "Mọi người đều ăn no rồi sao?"

Lưu Nghiên chưa ăn no nhưng cô không dám ăn no, vẻ mặt cô hâm mộ nhìn Dương Kỳ: "Chị Dương Kỳ, chi ăn như vậy thật sự không béo sao?"

Dương Kỳ cười tủm tỉm: "Sẽ không, chị ngày nào cũng ăn như vậy!"

Diệp Lạc Dao ý nghĩ sâu xa dời tầm mắt:

【 Bồn cầu trong biệt thự chắc hẳn mới được lắp đặt? 】

Tần Diệu nghi hoặc.

Liền nghe Diệp Lạc Dao nói tiếp:

【 Hy vọng bồn cầu không bị tắc. 】

Tần Diệu: "........"

Nếu như thật sự bị tắt có phải có chút không được bình thường lắm không!

Dương Kỳ ăn xong một bát cơm, tầm mắt liếc nhìn những người khác đột nhiên đứng dậy, có chút xấu hổ nói: "Tôi còn muốn ăn một bát mì, các anh có muốn ăn không?"

Chu Tử Kiện tốt bụng nói: "Cần tôi giúp không?"

Dương Kỳ cười: "Không cần, tôi biết pha mì gói."

Diệp Lạc Dao dẫn đầu đứng lên, cười nói: "Em giúp chị nấu mì nhé?"

Nụ cười trên mặt Dương Kỳ thoáng chốc cứng đờ, sau đó nhanh chóng bị cô che đậy, cười nói: "Không cần không cần, làm phiền cậu rồi."

Ánh mắt Tống Triết Hàm rơi trên người Diệp Lạc Dao, một lát sau hắn tựa hồ đột nhiên hiểu ra cái gì, cùng vào phòng bếp: "Tôi cũng đến giúp một tay."

Diệp Lạc Dao liếc nhìn hắn:

【 Nấu mì thì có gì đâu mà cần giúp? Tôi đi xem náo nhiệt, chẳng lẽ —— 】

Diệp Lạc Dao quan sát biểu cảm trên mặt Diệp Lạc Dao, nhận xét nói:

【 Vì bảo trì nhân thiết của mình, Tống Triết Hàm cũng cực khổ rồi, chỉ là kỹ năng diễn xuất vẫn cần phải mài giũa thêm. 】

Tần Diệu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn camera bên cạnh.

Ừm, vẫn đang phát sóng trực tiếp.

Vì thế hắn chậm rãi dứng dậy cũng đi theo vào phòng bếp.

Dương Kỳ lấy mì gói ra, thấy ba người tụ tập ở phòng bếp, biểu cảm trên mặt thiếu chút nữa không giữ được.

Nước nóng sôi lên nhanh chóng, ba người một chút cũng không có ý định rời đi, Dương Kỳ muốn bí mất vứt đi một nửa cũng không làm được, chỉ có thể rưng rưng nước mắt cho cả khố mì vào trong nồi.

Diệp Lạc Dao quan sát biểu cảm của cô:

【 Oa, tay Dương Kỳ đang run kìa. 】

Tần Diệu gật đầu, xác thật đang run.

Diệp Lạc Dao tiếp tục cười:

【 Xem Dương Kỳ vui vẻ kìa, vui đến mức hai mắt đỏ hết lên rồi. 】

Tần Diệu liếc mắt, khóe miệng con lên.

Quả thật rất vui, vui đến mức Dương Kỳ sắp muốn khóc rồi.

Cố tình Tống Triết Hàm lại quan tâm nói một câu vào đúng lúc này: "Tôi thấy hình như cô chưa ăn no, nếu không tôi thêm một gói mì cho cô nhé?"

Diệp Lạc Dao bả vai run lên, thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng.

【 Thật không hổ là Tống Triết Hàm! 】

Tần Diệu cũng có chút không nhịn được, hơi nghiêng đầu.

Dương Kỳ chỉ cảm thấy một ngụm máu như đang nghẹn nơi cổ họng, cô vội vàng lắc đầu nói: "Không không, thế này đủ rồi, thêm nữa tôi ăn không hết, quá lãng phí......."

Diệp Lạc Dao nhìn Dương Kỳ:

【 Cô cũng biết lãng phí à, tôi còn cho rằng cô không biết viết hai chữ này nữa chứ. 】

Tống Triết Hàm tiếp tục ôn nhu khuyên nói: "Không phải cô nói cô vẫn chưa ăn no sao? Nếu không lại thêm một gói nữa đi, nửa đêm sẽ đói."

Diệp Lạc Dao lặng lẽ bổ sung:

【 Cô ấy chỉ nôn lúc nửa đêm thôi. 】

Dương Kỳ nào dám cho thêm một gói mì nữa, gói mì trong nồi cô đã ăn không nổi rồi, lắc đầu như trống lắc: "Thật sự không cần, tôi ăn một gói đủ no rồi!"

Như sợ Tống Triết Hàm không tin, cô lại nhấn mạnh: "Thật sự!"

Trong mắt Tống Triết Hàm lóe lên một tia sắc lạnh, lúc này mới buông gói mì trong tay, biểu tình bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, đợi lát nữa cô ăn xong nếu chưa ăn no nhớ nói với tôi, tôi nấu thêm một gói nữa cho cô."

Sắc mặt Dương Kỳ gần như tái xanh, nhưng không thể phụ lòng tốt của Tống Triết Hàm, chỉ có thể bất chấp khó khăn gật đầu: "Được."

【 Sao mình cảm giác chữ "được" này có chút nghiến răng nghiến lợi? 】

Diệp Lạc Dao thật sự sợ mình không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng rời phòng bếp, đi đến sofa ôm lấy gối ôm che khuôn mặt bắt đầu cười điên.

Đương nhiên cảnh tượng này không giấu được những khách mời khác, bọn họ đều có chút nghi hoặc nhìn sang.

Tần Diệu cũng đi theo, không có ý định giải thích mà ngồi xuống cạnh Diệp Lạc Dao.

Lúc này các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhạy bén ngửi được một mùi vị khác thường:

"Sao tôi cảm giác........ có mùi vị của dưa?"

"Vừa rồi không phải Dương Kỳ muốn ăn mì gói rồi mọi người đi giúp sao? Chẳng lẽ tôi đã bỏ qua khoảnh khắc đặc sắc nào rồi?"

"Diệp Lạc Dao, rốt cuộc cậu đang cười cái gì? Có thể nói cho tôi biết rồi chúng ta cùng cười được không?"

"Đúng vậy đúng vậy, còn có sao Tần Diệu cũng có biểu cảm sâu xa vậy, hai người có thể đừng cười trộm nữa được không, có chuyện gì nói ra rồi chúng ta cùng cười!"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sốt ruột muốn điên rồi, nhưng Diệp Lạc Dao và Tần Diệu không có ý định nói ra.

Không lâu sau, Dương Kỳ nấu mì xong, Tống Triết Hàm cùng cô ra khỏi bếp.

Bời vì bữa tối do Chu Tử Kiện làm, Diệp Lạc Dao Tần Diệu và Tống Triết Hàm Lê Tư Viễn đều ở một bên giúp đỡ cho nên Lưu Nghiên và Dương Kỳ xung phong nói bọn họ rửa bát.

Ăn cơm xong, mọi người đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi tới sofa trong phòng khách nghỉ ngơi.

Dương Kỳ bưng mì gói ra, vốn tưởng Tống Triết Hàm cũng đến sofa nghỉ ngơi, nhưng ai ngờ Tống Triết Hàm vậy mà lại quay về bàn ăn ngồi xuống cùng cô, cố tình chỗ ngồi trước đó của Tống Triết Hàm còn là đối diện Dương Kỳ.

Trước mặt là bát mì đang bốc khói, đối diện là Tống Triết Hàm với nụ cười trên môi.

Diệp Lạc Dao cảm giác mặt mình cứng đờ vì cười quá nhiều:

【 Hiện tại Dương Kỳ đã rõ cái gì gọi là mồ hôi đầm đìa rồi chứ? 】

Trùng hợp Tống Triết Hàm cũng cười mỉm nói: "Nếu không lại chiên thêm một quả trứng gà cho cô nhé? Chỉ ăn mì gói thôi thì không dinh dưỡng."

Cực kỳ ôn nhu, vô cùng săn sóc, rất phù hợp nhân thiết!

Fans trong phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy đều là:

"A a a Tiểu Tống nhà tôi vẫn săn sóc như cũ!"

"Ấm áp quá rồi!"

"Đáng ghét, Tiểu Tống chẳng lẽ cậu đối với khách nữ nào cũng ôn nhu vậy sao, em thật sự rất ghen tị đó!"

Diệp Lạc Dao mở phòng phát sóng trực tiếp, thấy làn đạn thời gian thực, cười:

【 Dương Kỳ sắp khóc rồi, fans các người còn nói Tống Triết Hàm ôn nhu ha ha ha ha ha ha —— 】

【 Nếu gọi đây là ôn nhu, thì hai chữ bụng đen này viết thế nào? 】

Diệp Lạc Dao cười vui vẻ, nhưng một nhóm cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp lại sốt ruột:

"Diệp Lạc Dao! Cậu rốt cuộc đang cười cái gì?"

"Là mắt tôi mù rồi sao? Vừa rồi rõ ràng rất bình thường mà!"

"Đúng vậy, tôi thậm chí còn xem lại trực tiếp vừa rồi nữa, không có vấn đề gi!"

Tốc độ của làn đạn quá nhanh, Diệp Lạc Dao đang lén lút xem phát sóng trực tiếp mà không chú ý đến mấy làn đạn tốc độ cực nhanh này, nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc thì khác.

Phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên công tác nằm đối diện với biệt thự, ở khoảng cách này bọn họ vừa hay có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, còn có thể xem trực tiếp thời gian thực trên màn hình lớn của nhân viên.

Các khản giả không biết nội dung bên trong, nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc đều biết.

Thấy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều có chút gấp gáp, mẹ Hoắc thật sự không nhịn được dán một cái bình luận: "Có khả năng Dương Kỳ không ăn được nữa hay không? Lạc Dao đang cười Tiểu Tống biết rõ tình huồng cô ấy ăn không nổi nữa vẫn muốn chiên trứng cho cô ấy?"

Theo lý thuyết trong phòng phát sóng trực tiếp gần vạn người, tỉ lệ nhìn thấy một cái bình luận tùy tiện đăng rất thấp.

Nhưng làn đạn này mà mẹ Hoắc đăng lại trực tiếp được cố định giữa trung tâm đưa tin.

Mẹ Hoắc thấy cảnh này cũng sửng sốt: "A, sao nó lại bị ghim lại?"

Lý Lị nghe thấy lời này liền thò qua, khoảnh khắc nhìn thấy cũng sửng sốt, sau đó hỏi: "Phu nhân, tài khoản này của người chắc là tài khoản chí tôn đúng không?"

Mẹ Hoắc không hiểu: "Tài khoản chí tôn?"

Lý Lị giải thích: "Tài khoản chí tôn yêu cầu nạp 100 vạn trên trang web, chỉ cần đạt đến mức này sẽ tự động thăng cấp thành tài khoản chí tôn, về sau chỉ cần người đăng bình luận sẽ bị hệ thống tự động phân biệt ghim trên top, sau đó chuyển động trên thanh đưa tin của phòng phát sóng trực tiếp."

Ba Hoắc nghĩ ra: "Trước kia không phải em đã tặng quà cho lão tam sao!"

Mẹ Hoắc cũng nhớ ra rốt cuộc là chuyện thế nào, hỏi Lý Lị: "Vậy bình luận này của tôi chắc sẽ không có vấn đề gì phải không?"

Lý Lị cúi đầu nhìn, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã thay đổi hướng gió.

"Cái gì ăn no rồi? Dương Kỳ để bọn họ giúp vì sợ phiền phức được không."

"Thôi, người không hiểu Dương Kỳ tôi cũng không lười giải thích, tôi chỉ đau lòng cho bảo bối nhà tôi, ăn không no còn phải tự mình đi nấu mì."

"Người từng xem trực tiếp của Dương Kỳ đều biết cô ấy giỏi ăn, Diệp cái gì Dao gì đó giống như có bệnh nặng gì đó, cứ cười mãi không biết cậu ta đang cười cái gì."

Lý Lị: "......"

Ít nhiều vẫn có chút vấn đề.

Mẹ Hoắc thấy làn đạn này cũng tức cười, trực tiếp mở bàn phím ra gõ chữ: 'Lãng phí thức ăn thì không có bệnh?"

Làn đạn tiếp tục chuyển động trên thanh đưa tin.

Lý Lị mở miệng muốn khuyên mẹ Hoắc, dù sao Dương Kỳ xác thật là dạ dày vương, lúc này tiếp tục bình luận sẽ chỉ thêm phiền toái cho Diệp Lạc Dao.

Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng liền thấy ba Hoắc ở bên cạnh cũng mở phòng phát sóng trực tiếp, đăng nhập vào tài khoản chí tôn của mình, gia nhập đội ngũ của mẹ Hoắc.

Ba Hoắc: "Thích cười có gì sai sao? Tôi thích cười một số người lãng phí thức ăn đáng xấu hổ thì làm sao?"

Lý Lị: "......"

Cô có thể làm sao, cô chỉ có thể nhìn mà làm thôi.

Trong biệt thự, Diệp Lạc Dao cũng không thể cứ trộm xem làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp được, chỉ nhìn một lúc rồi buông điện thoại xuống.

Nửa giờ sau, Dương Kỳ rốt cuộc cũng khó khăn ăn xong bát mì của cô.

Diệp Lạc Dao lén nhìn phát hiện sắc mặt Dương Kỳ rất khó coi.

【 Xem ra hình như ăn no rồi. 】

Tần Diệu khiếm khi không tán thành, chỉ là ăn no thôi.

Đợi Lưu Nghiên và Dương Kỳ rửa bát xong, buổi ghi hình hôm nay cũng nên kết thúc.

Mặc dù hôm nay chỉ quay nửa ngày nhưng mọi người đều có chút mệt, ngồi ở trong phòng khách không lâu lắm liền chuẩn bị trở về phòng.

Trước khi Tống Triết Hàm rời đi, còn không quên vỗ vai Chu Tử Kiện nói: "Đêm nay nhớ khóa cửa."

Khuôn mặt Chu Tử Kiện lập tức đỏ bừng.

Đám người đều không nhịn được, trên mặt đều mang theo một ít khó nhịn được cười.

Chu Tử Kiện sắc mặt căng thẳng, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ."

Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười càng lớn hơn.

Tần Diệu xoa xoa cái tai có chút đau nhức, vỗ vai Diệp Lạc Dao: "Đi thôi, về phòng."

Diệp Lạc Dao vội vàng gật đầu, cùng Tần Diệu lên tầng trước.

Những người khác cũng lần lượt lên tầng về phòng.

Các khách mời rời đi rồi nhưng phòng trực tiếp vẫn chưa đóng.

Tổ chương trình cần ghi lại tư liệu sống, có một số cư dân mạng làm cú đêm nửa đêm không có việc gì cũng thường xuyên ghé qua xem thử.

Diệp Lạc Dao về đến phòng, hiện tại nằm trên giường một lát mới chuẩn bị đi tắm.

Vừa mở cửa phòng liền thấy Tần Diệu quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, tầm mắt của Diệp Lạc Dao không tự chủ bắt đầu quét toàn thân Tần Diệu, càng nhìn càng không nhịn được kinh ngạc.

【 Wow, cơ bụng này, tuyến vòng bụng này, cơ ngực này của Tần tổng —— 】

Tần Diệu cảm giác tai mình như có gì đó đang cháy, vội vàng kéo cửa phòng ngủ bên cạnh.

Lúc cánh cửa đóng lại còn nghe thấy tiếng cảm thán của Diệp Lạc Dao:

【 Tại sao đường cong sau lưng cũng đẹp như vậy! Không hổ là ảnh đến, quản lý dáng người thật...... 】

【 Hử? Bên ngoài có tiếng gì? 】

Diệp Lạc Dao đặt quần áo lên sofa trong phòng khách, trực tiếp kéo cửa phòng bếp ra đi theo động tĩnh lên tầng.

Cư dân mạng vừa định rời khỏi phòng trực tiếp thấy Diệp Lạc Dao cũng dừng lại bước chân.

"Muộn như vậy rồi Diệp Lạc Dao không ngủ mà làm gì vậy?"

"Vừa nãy không phải còn đang nhìn cơ bụng của Tần Diệu sao, sao nhanh như vậy liền đi rồi?!"

"Diệp Lạc Dao bỏ đi lúc nào? Rõ ràng là Tần Diệu keo kiệt không cho xem chạy về phòng!" Fans căm giận.

"Cho nên Diệp Lạc Dao lên tầng làm gì?"

Diệp Lạc Dao lúc này đã lên đến tầng 3, cửa phòng xép hai bên đều mở rộng, Tống Triết Hàm đứng ở cửa phòng vệ sinh gõ cửa.

Lê Tư Viễn và Lưu Nghiên đứng trước cửa phòng ngủ của mình.

Thấy ba người, Tống Triết Hàm nghi hoặc: "Tôi gõ cửa rất vang sao?"

Diệp Lạc Dao gật đầu.

Vô cùng, đặc biệt vang, rất khó nghi ngờ anh đang cố ý.

Tống Triết Hàm giải thích: "Vừa nãy Lê Tư Viễn ở phòng tắm cho nên muốn đi vệ sinh nhưng bên trong cứ có âm thanh gì lạ ———."

Còn chưa nói xong, cửa phòng vệ sinh trước mặt bị người kéo ra.

Chỉ thấy Dương Kỳ sắc mặt trắng bệch, một tay che bụng, sắc mặt có chút khó coi: "Tôi...... tôi đang đi vệ sinh."

"Vậy sao chị không lên tiếng?" Lưu Nghiên thấy sắc mặt cô không đúng có chút quan tâm hỏi.

Sắc mặt Dương Kỳ lập tức càng khó coi hơn.

Diệp Lạc Dao nhìn cảnh tượng này lập tức hiểu ra:

【 Cho nên Dương Kỳ vừa ở phòng vệ sinh nôn đúng không? 】

【 Lâu như vậy mà không mở cửa, chẳng lẽ bồn cậu thật sự bị tắc? 】

Tần Diệu theo lên tầng thoáng dừng bước chân.

Sau đó liền nghe Tống Triết Hàm nói: "Không sao chứ, ra ngoài thì tốt, vừa rồi tôi thấy không ai đáp tôi, còn nghe thấy tiếng nôn mửa......" Nói rồi hắn cau mày biểu tình nghiêm túc lo lắng nhìn Dương Kỳ, giống như thuận miệng nói một câu chuyện đùa: "Dọa tôi sợ một phen, tôi còn cho rằng có khách mời mang thai nữa cơ."

Vẻ mặt Dương Kỳ ngay tức khắc cực kỳ đặc sắc!