Sâm Lâm Mộ Viên

Chương 8



Editor: AJ

.

Hund là một con chó có tính khí xấu vô cùng.

Chủ của nó quanh năm ở bên ngoài lo việc làm ăn, đem nó để cho một người đàn ông bốn mươi tuổi tên là Joseph chăm sóc.

Joseph đem nó về nhà mình, cho nó thức ăn tốt nhất. Nhưng nó đối với Joseph vẫn cứ không thích, cũng không thích ở trong nhà của Joseph. Bởi nó biết mình không thuộc về nơi này.

Nhưng mà cũng có lúc nó cũng không biết thật sự là mình thuộc về ai, thuộc về chỗ nào. Bởi nó có rất ít cơ hội ở lại trong nhà để nhận định, cũng ít khi được nhìn thấy chủ của mình.

Nó còn nhớ mẹ nó bị đánh ngã xuống đất, bộ dáng đang thoi thóp nhìn nó. Sau đó con ngươi to tròn của mẹ nó rõ ràng bị một cái dao nhọn đào lên, dao này đến dao khác đâm vào cả người mẹ. Tiếng mẹ gào thét ngày càng yếu ớt, cuối cùng là trở nên lặng yên không một tiếng động.

Nó bị treo dưới tàng cây, tiếng kêu rên non nớt tựa hồ càng tên điên cuồng kia hưng phấn hơn. Nó nhìn gã ta đi tới chỗ mình, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh đầy thống thổ của mẹ nó.

(Là người yêu chó và nuôi đến những 6 con chó ở nhà, edit đoạn này thật sự run hết cả tay =((()

Bất quá mùi vị đó rất nhanh bị một mùi máu khác hòa tan đi.

Nó nhìn thấy cái tên hành hạ mẹ nó đến chết kia bị một người khác bắn trúng, sau đó bọn họ cùng quay lại. Thân thể người kia cũng giống con chó yếu đuối, nó rất nhanh nhận ra điểm này.

Con dao đâm vào cơ thể làm mẹ nó dằn vặt khó chịu cũng đâm vào thân thể của người kia.

Nhưng mà người tốt kia lại không giống như mẹ nó vô lực phản kháng.

Không biết chuyện gì xảy ra, cái dao kia rất nhanh đã được người bị thương nắm lấy trong tay. Chuyện này giống như là uy hiếp rất lớn với gã sát thủ, tên giết mẹ nó giơ hai tay lên, cực kỳ chậm rãi đi tới gần, muốn nhân lúc tìm được bất kỳ sơ hở nào sẽ cướp hung khí lại lần nữa.

Mà đột nhiên hành động lại là vị người tốt kia. Người tốt không ngừng lùi về phía sau, đang kéo dài khoảng cách với tên sát thủ rồi bất ngờ xoay người chạy đi.

Hắn chạy trốn với tốc độ rất nhanh, cách nó càng ngày càng gần, trong tiếng mắng chửi truy đuổi theo của tên sát thủ cắt cái dây thừng đang treo nó sau đó ôm nó vào trong ngực, không màng thể diện mà chạy trốn.

Người đó mang theo nó nhanh chóng lên một chiếc xe. Nó nghe âm thanh xe nổ vang lên, sau đó gã sát thủ và nơi khủng bố kia cũng bị bỏ lại phía sau.

Người cứu nó gọi nó là Hund. Nó nghe hiểu.

Hund có một cái tên không có chút ý nghĩa nào, lại cũng không nhìn thấy rõ được mặt chủ nhân.

Liên quan đến trải nghiệm của nó, nên Hund đối với những người khác ngoài chủ luôn không có cảm tình gì. Bao gồm cả người chiếu cố cho nó rất lâu Joseph cũng chỉ vẻn vẹn chiếm được tín nhiệm của nó mà thôi.

Nó tự cho mình là một con chó đặc biệt tự lập, biết giữ khoảng cách với con người nên nó là con chó rất biết điều.

Mà ở thời điểm Hund lần nữa nhìn thấy chủ của mình, bên cạnh hắn xuất hiện một người khiến lòng nó sinh ra một ít dao động. Được rồi, có lẽ là rất nhiều, rất nhiều dao động luôn. Mà Hund cho rằng điều này cũng không đại biểu cho cái gì hết, Hund vẫn là một con chó đặc biệt tự lập.

“Nó ngoan quá đi.” Tống Chi Hòa sờ đầu Hund, cười tránh né đầu lưỡi nó đang liếm tới, “Hund, đừng có liếm tao.”

Đàm Yến Minh đang cầm máy tính bảng xử lý văn kiện, nghe vậy có chút ngoài ý muốn nhìn một người một chó, nói: “Nó không có thân cận người thế đâu.”

“Vậy à.” Tống Chi Hòa đem nó từ trên người mình ôm xuống, Hund vì vậy liền tự động nằm gác lên chân cậu, đặt đám lông mao ấm áp lên trên dép nhung.

Đàm Yến Minh đem máy tính bảng để lên bàn, tay để trên eo Tống Chi Hòa dùng sức kéo qua, hắn dễ dàng nghiêng người mà hôn một cái, sau đó câu từ rất đứng đắn mà nhắc nhở: “Không phải muốn quấy rầy anh làm việc chứ.”

Tống Chi Hòa liền cười, đến gần như muốn hôn một cái, thời điểm môi răng sắp gặp nhau rồi thì đột nhiên lùi người về phía sau, ngồi thẳng dậy: “Em muốn đi vẽ vời một tý.”

Đàm Yến Minh rất trầm ổn quay đầu đi, lại cầm máy tính bảng lên, chỉ là vẻ mặt có hơi bất mãn.

Vì thế Tống Chi Hòa lại lần nữa tới gần, trên khóe môi đang không vui của Đàm Yến Minh xẹt qua nhẹ nhàng.

“Anh xem xong văn kiện thì tới đây một chút.” Cậu nói, “Có món quà nhỏ cho anh nè.”

Sau đó đứng dậy đi lên lầu. Hund cũng rất nhẹ nhàng theo sát đằng sau cậu.

Đàm Yến Minh hiếm khi có hiệu suất cao vô cùng xử lý nhanh gọn đống văn kiện chồng chất.

Trong quá trình xử lý công việc hắn đôi lúc sinh ra chút suy nghĩ kỳ diệu đối với món quà kia, cũng từ trong mớ suy nghĩ ấy tìm được một đáp án chưa từng có. Hắn đột nhiên rõ ràng sự mong đợi đấy biểu hiện cho cái gì, loại cảm giác nóng bỏng hắn chưa bao giờ cảm nhận được —— mình yêu rồi. Hắn nghĩ. Mình ở trong một mối quan hệ bao dưỡng mà yêu luôn cả đối phương.

Hắn không nghĩ ngợi thêm chút nào nữa mà bỗng nhiên tỉnh ngộ, rất bình tĩnh tiếp nhận tình cảm trong sáng đột nhiên này. Hắn đối với tình huống phức tạp như thế không hề có kinh nghiệm gì, thậm chí đối với chuyện yêu đương càng rỗng tuếch. Nhưng hắn từ chối ý nghĩ bàn lui.

Mình cũng nên yêu rồi. Hắn cho là chuyện đương nhiên, lại có chút buồn bực chính mình sao giờ mới nghĩ rõ ràng chuyện này chứ.

Lần đầu tiên ân ái nhiệt tình không giống bình thường thế kia phải khiến mình cảnh giác chứ nhỉ.

Đàm Yến Minh đẩy máy tính bảng trên bàn đứng lên, sắp đi gặp Tống Chi Hòa nhận món quà hắn được tặng.

Quà của Tống Chi Hòa là một bức tranh nhỏ.

Đàm Yến Minh mình thấy khuôn mặt mình được vẽ trên giấy lộ ra một sắc thái rực rỡ, hơi quen, lại có chút xa lạ. Vẽ khuôn mặt mình hiển hiện nhiều yêu thương như thế, tình cảm đột ngột dễ dàng nhìn thấy vậy mà suốt thời gian nửa năm qua người ở bên trong sao lại không hề hay biết chứ?

“Thích không?” Tống Chi Hòa hơi sốt sắng. Cậu không cười, đôi mắt có chút mất tự nhiên nhìn về nơi khác, “Sau khi em nghỉ hè anh lại bận, em không có chuyện gì làm nên vẽ tranh. Vẽ không tốt lắm, anh không muốn thì…”

“Thích.” Đàm Yến Minh ngắt lời cậu.

“Đây là món quà tốt nhất anh nhận được.”

Món quà này đương nhiên không chỉ là tranh, mà Đàm Yến Minh chưa có dự định để Tống Chi Hòa biết đến những thứ này. Hắn sợ dọa tới cậu.

Mình cần phải theo đuổi em ấy. Đàm Yến Minh nghĩ, sau đó tìm một thời gian thích hợp để nói ra.

Hắn lại không nghĩ tới lần theo đuổi này tới những ba năm, cũng không chờ được cái gọi là thời gian thích hợp.

Mà giờ phút này, ở một ngọn núi thuộc dãy Alps*, từ dòng sông băng nhìn quanh thị trấn, bọn họ đem nhốt Hund bên ngoài cửa phòng ngủ.

*QT là A Nhĩ Ti Tư sơn quần: dãy núi Alps

Hund rất không cam lòng cào cửa một lúc rồi liền yên tĩnh lại. Nó nghe thấy động tĩnh không che giấu bên trong phòng.

Tâm tình mình vẫn là kiên cố*. Nó tự nhủ, đối với nữ chủ nhân đương nhiên không hề có mấy nóng bỏng tầm thường.

Đây là điều một con chó phải làm.