Sách Khải Huyền Về Phông Bạt Bản Thân

Chương 9



Khi Lâm Tâm Tư về đến nhà, Đường Ảnh đang ngồi họp online với vẻ mặt bất lực.

Cũng chẳng có gì đặc biệt quan trọng, nhưng sếp của cô đột suất nhiệt huyết, kéo một số luật sư cấp dưới mở họp thảo luận dự án không biết bao giờ mới xong.

Sếp của Đường Ảnh họ Vương, mọi người thường gọi cô ấy là "Đại Vương". Đại Vương từ khi mới tốt nghiệp đã đi theo sếp tổng của Đường Ảnh, tính tình cẩn trọng, tận tụy, trong công việc sẵn sàng vượt qua mọi ốm đau bệnh tật được coi là huy chương

Đại Vương hiện tại trên màn hình với sự nhiệt huyết mãnh liệt tiến hành cuộc họp dự án: "Dự án này cực kỳ cấp bách, vì vậy tôi đặc biệt mời mọi người tham gia vào tối nay, bởi vì đối tác của chúng ta, vô cùng chất lượng. Trong vài tuần tới, mọi người chắc chắn sẽ rất bận, tuy vậy, thông qua đó cũng sẽ học thêm được nhiều điều. Tôi hy vọng mọi người luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ... ".

Đường Ảnh đưa điện thoại về màn hình chung rồi tắt micro, lơ đãng vừa nghe vừa dùng laptop lướt diễn đàn.

Lâm Tâm Tư thay quần áo xong, dựa người vào cửa phòng ngủ của Đường Ảnh, đợi cuộc họp kết thúc. Lâm Tâm Tư hỏi trước: "Sắp tới rất bận"

Đường Ảnh nhún nhún vai: "Chịu đi? Sếp tớ rất thích diễn trò rảnh rỗi thì bày trò xàm lơ đấy. Toàn nói thì rõ to, còn làm thì tùy duyên, chả biết nữa."

Nói rồi dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn Lâm Tâm Tư: "Sao rồi! Tối nay ổn không"

Lâm Tâm Tư xụ mặt, ôm gối nằm xuống sô pha lười trong phòng Đường Ảnh, nói: "Cậu nhớ trước khi tớ ra khỏi nhà cậu nói gì không?"

"Việc quan trọng nhất trong lần đầu tiên hẹn gặp đại gia đó!" Người hóng hớt đáp. "Ờ!" Lâm Tâm Tư đưa tay ra, dùng ngón áp út ra hiệu: "Lần đầu tiên hẹn hò với đại gia, cần phải quan sát ngón áp úp xem có dấu vết của nhẫn không?"

Đường Ảnh gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì, kinh hãi: "Ê! Thế là có dấu nhẫn trên tay Mã Kỳ Viễn? Có vợ rồi hả?"

Lâm Tâm Tư lắc đầu: "Tớ chán còn chả muốn để ý cái đó. Theo kinh nghiệm bằng máu và nước mắt tớ mới học được, trước tiên khi bạn hẹn hò lần đầu với đại gia, không phải xem ông ta đã kết hôn chưa... mà là phải kiểm tra xem ông ta có thực sự có giàu hay không trước đã."

Đường Ảnh bối rối, nghi ngờ nhân sinh nhìn cô bạn.

Lâm Tâm Tư thất vọng nói: "Lão già này chắc chắn là kiểu hữu danh vô thực thích viết séc rỗng để làm màu thôi. Những gì ông ta nói và những gì ông ta làm khác nhau 180 độ, có khi là bị hoang tưởng ý. Cậu nghĩ anh ta lái xe gì đến đón tớ?"

Đường Ảnh ngơ ra hỏi: "Xe gì? "

Bạn tốt chán chường nói:"Xe đạp công cộng đó! "

Đường Ảnh shock toàn tập sau khi nghe bạn kể lại. Cô nàng còn chưa hết tức ghé đầu trước mặt Đường Ảnh, ngửi thử xem, vẫn còn mùi súp thịt dê 88 tệ.



Đường Ảnh xém thì đã nói quán đó ổn mà, tớ cũng từng ăn rồi khá ngon đấy chứ. Nhưng lại nhớ tới tính cách cô bạn, súp thịt dê có lẽ không phù hợp với công chúa cho lắm.



Lâm Tâm Tư than phiền một chàng dài, cuối cùng kết luận Mã Kỳ Viễn xứng đáng bị ngồi trong danh sách chặn. Gã chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

90% dân làm công đều lấy hình tượng boss lớn của mình làm khuôn mẫu cho những kẻ có tiền nói chung: có lẽ là mơ hồ nhớ rằng ông chủ mình đã mua một chiếc Land Rover mới, thu nhập hàng năm sẽ khoảng tầm 5 triệu RMB, sống trong một căn hộ rộng 200m2 trong khu dân cư từ trung cấp đến cao cấp ngoài đường vành đai 3. Ở tầng trệt nuôi một em chó Schnauzer*, có đứa con đang ở độ tuổi mẫu giáo, nhà có hai bảo mẫu, một người chăm trẻ, người kia chỉ nấu ăn. Mùa đông sẽ ăn mặc đồ không dày quá, giày dép giữ ấm cũng rất đơn giản, vì chẳng cần phải phải di chuyển qua các trạm tàu điện ngầm khác nhau. Nghỉ lễ sẽ đi châu Âu làm nơi du lịch, màu mè hơn sẽ khoe trong các bài đăng trên bảng feed, được đi máy bay riêng hoặc hút xì gà Úc trên du thuyền.

Phần còn lại thì sẽ lấy khuôn mẫu từ Internet, phim thần tượng đô thị, hoặc tiểu thuyết ngôn lù, đam mẽo hiện đại,...

Đường Ảnh cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cái gọi là người giàu thực sự, nên lúc này cô chẳng thể đưa ra lời khuyên đâu là thật đâu là giả cho Lâm Tâm Tư

Nhưng mà cô cảm thấy kỳ lạ, cứ suy nghĩ về nó, quyết định nói với Lâm Tâm Tư cho cô xem thử bảng feed của Mã Kỳ Viễn?

Bảng feed cơ bản là trống trơn. Trong vào nửa nam nay, chỉ có một bài đăng vào tháng 3 gồm vài dòng thơ: "Xuân đi tung tích ai rành?/ Trừ phi vặn hỏi hoàng anh/ Líu ríu nào ai hiểu được/ Tường vi gió thoảng âm thanh." (trích Thanh Bình Nhạc của Hoàng Đình Kiên*) Phần giới thiệu chung cũng có vài câu thơ: "Áo pha sương chẳng tiếc, /Cốt không trái với lòng." (Trích Quy viên điền cư kỳ 3 của Đào Tiềm*)

"..Ờ... khá tao nhã. " Đường Ảnh do dự kết luận,

Còn những yếu tố khác, tạm thời không thể nhìn ra.

Lâm Tâm Tư lấy lại điện thoại nói đừng nhìn kẻ này nữa. Khả năng là giả làm đại gia, mà cho dù có là đại gia thật đi chăng nữa. Tớ cũng tuyệt nhiên không đánh giá cao phẩm vị của người ăn sú thịt dê và đi xe đạp công cộng.

Mã Kỳ Viễn cũng không còn chủ động liên lạc với Lâm Tâm Tư thêm lần nào nữa.

Mối quan hệ của một người đàn ông và một người phụ nữ có thể đi bao xa thường phụ thuộc vào lần đầu tiên gặp mặt, cụ thể là trong 3 giây giao tiếp bằng mắt đầu tiên.

Lâm Tâm Tư sau đó cũng rất bận rộn, cô nàng than phiền với Đường Ảnh về chuyện hội chị em ở công ty biết cô quay về thế giới độc thân liền bắt đầu háo hức giới thiệu một đống đối tượng: dân gốc tinh anh, du học sinh Mỹ đẹp trai, giảng viên đại học... Giờ cô hoa mắt chóng mặt, mỗi tuần có thể hẹn hò với 7, 8 anh chàng khác nhau.

Đường Ảnh trêu cậu quá thời thượng đấy, có nhiều lựa chọn thế còn gì, hẹn hò nhiều như vậy, có muốn mở ao cá không, để còn chọn lựa từ từ?

Lâm Tâm Tư hôm nay hiếm hoi có thời gian rảnh rỗi, cô nàng dựa vào ghế sô pha lắc lư chân, xem phim, trả lời: "Không cần đâu, tớ đã chọn xong rồi. Mấy tuần qua đều là vòng loại thôi, đừng nhìn mấy cái tựa nghe hay như Alibaba P8 (kiểu nhân viên cao cấp của Alibaba á từ gốc 阿里P8), Phó giáo sư Đại học Nhân dân... Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cái sau còn tệ hơn cái trước. Sau nhiều ngày chọn lựa, tuần tới chắc chỉ có hai ứng viên.

Đường Ảnh cười hỏi: "Ai vậy? Có đối tượng ổn nào bị loại không? Tớ giới thiệu cho tớ với?"

"Hả? " Lâm Tâm Tư véo mũi cô bạn nói: "Cậu sẽ không thích đâu. Tớ còn không hiểu cậu sao? Kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu. Sao có thể lọt vào mắt cậu chứ." Sau đó cô nàng vui vẻ đếm bằng ngón tay: "Ứng viên số 1, lý do lọt vào danh sách rút ngắn vì: đẹp trai và có phẩm vị. Biết cách nói chuyện dỗ dành phụ nữ, hiện đang làm giám đốc trong một quỹ đầu tư, tuy bận rộn nhưng lương cao. Nhưng mà tớ cảm thấy anh ta đẹp trai lại còn nói năng khéo léo nên thấy redflag lắm, không đáng tin, cho nên mới cho vào loại ngắn hạn. "

"Đó là một thuật ngữ được sử dụng bởi các bậc thầy cảm xúc." Lâm Tâm Tư mở điện thoại ra: "Tớ theo dõi vài blogger tình yêu. 'Yêu ngắn hạn' đối xứng với 'yêu dài hạn'. Yêu ngắn hạn có nghĩa là chỉ muốn yêu đương cho vui không muốn có cam kết dài hạn. 'Yêu dài hạn' là về tình yêu lâu dài với mục đích kết hôn."

Đường Ảnh mất vài giây để tiêu hóa đống lý thuyết này, hỏi: "Vậy cậu thích kiểu nào hơn?"

"Tất nhiên là hướng đến hôn nhân. Cậu chưa nghe à? Độ tuổi tốt nhất để phụ nữ kết hôn là trước tuổi 27, hoặc sẽ không bao giờ chống lầy nữa. Mà nên yêu hai năm rồi mới tính đến việc cưới xin, nên giờ tớ cũng không còn thời gian để yêu chơi nữa."

Đường Ảnh cười nói: "Lý thuyết thì hay đấy, sao cậu vẫn để anh ta làm ứng viên số 1?"

Lâm Tâm Tư nhíu mày, ngập ngừng nói "Ban đầu tớ định cho anh ta out...nhưng mà..."

Buổi hẹn của cô ấy và ứng viên số 1 ở tại một nhà hàng Tây ở Sân vận động Công Nhân.

Nhà hàng có bề ngoài đơn giản có vẻ tiêu điều, trong khu Tam Lý Truân Soho, nhưng nội thất trang trí vô cùng tinh xảo, toàn bộ tường trang trí bằng hoa tươi, bàn ghế gỗ tinh xảo, lò sưởi ấm áp được đốt lên vào cuối thu, nam nữ ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện nhau, ăn beefstead và cá hồi một cách thanh lịch. Trên bàn có hai ngọn nến nhỏ cho mỗi người, ánh sáng đung đưa, khuôn mặt mờ ảo.

Ứng viên số 1 có vẻ rất lịch sự, anh vừa đi công tác từ Hồng Kông về. Chờ Lâm Tâm Tư ngồi xuống, liền lấy món quà nhỏ mua ở sân bay, cô nàng vui vẻ mở ra và phát hiện ra đó là nước hoa hương cam cổ điển của Jo Malone*, nụ cười càng trở nên ngọt ngào hơn. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, anh chàng nói chuyện rất chân thành và thoải mái, Lâm Tâm Tư nhắc lại cuộc tình không mấy tốt đẹp của mình, nước mắt từ từ lăn trên má và lẩm bẩm: "Đàn ông các anh ai cũng như nhau."

Ứng viên số 1 vẻ mặt khó hiểu: "Sao tôi cũng bị liên lụy?"

Lâm Tâm Tư nói: "Bạn trai cũ của tôi ít nhất là người chân thật, anh dẻo miệng thế, lại càng không đáng tin. " Đối phương có vẻ có hứng thú: "Ồ? Vì sao mà anh ta lại đáng tin hơn tôi?" "Anh ấy không hút thuốc, không uống rượu, không vào bar hay club cũng không chơi game. Anh ấy chỉ thường lướt Internet một mình ở nhà vào cuối tuần và thỉnh thoảng xem phim..."

Đối phương cười chế nhạo: "Như vậy không phải là đáng tin mà là nhàm chán. Cô bị nhầm lẫn giữa nhàm chán và đáng tin, bảo sao cô lại bị tổn thương."

Lâm Tâm Tư ngẩn ra,

Đối phương tiếp tục tẩy não: "Đàn ông nhàm chán đã quen trốn trong thế giới của riêng mình, trải qua quá ít cám dỗ, nên thường không chống lại được cám dỗ mà ngược lại thì khác, họ đã quen với phồn hoa, họ sẽ dễ dàng biết mình muốn gì hơn. "

"Nhưng..."

"Không có nhưng." Không có cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc hay chính xác hơn là thương hoa tiếc ngọc không có trong từ điển của 'người chân thật'. Anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô chăm chú: "Nếu thất bại có thể tích lũy thành kinh nghiệm, Tâm Tư à, hứa với tôi, lần sau yêu đương,đừng tìm những người kiểu chân thật đó, được không?"

Ánh nến đung đưa, chiếu lên môi anh, ánh mắt biến thành màn ảnh, làn da cực kỳ trắng trẻo, rất quyến rũ.

"Cũng có phần hợp lý? " Đường Ảnh nghe lời kể của Lâm Tâm Tư, nhăn mày, gật đầu.

Điểm số của ứng viên số 1 khá cao. Lâm Tâm Tư cười ngại ngùng vào phòng lấy ra chai nước hoa Orange Blossom của Jo Malone do ứng viên số 1.

Giống mùi hương Đường Ảnh chuyên dùng.

"Đây có phải loại nước hoa cậu thường dùng không?" Lâm Tâm Tư hỏi.

Cô gật đầu. Hương vị mùa hè tươi mát, hương đầu của húng quế và hương giữa của tinh dầu hoa cam khiến cô trở thành người được mọi người nghĩ đến khi bổ cam ... và " Orange" , được một người đàn ông xa lạ trao cho cô, chai nước hoa lạnh ngắt, Đường Ảnh không hiểu sao nhớ lại cuộc trò chuyện trên chuyến bay từ Hàng Châu về Bắc Kinh, sau đó còn thêm WeChat, nhưng nhân duyên đã cạn bởi vì anh ta chào một lần, cô không đáp lại. Là một lá cờ đỏ biết đi, tên cô vẫn còn nhớ - Hứa Tử Thuyên.

"Thế còn người số 2?" Đường Ảnh nhớ ra còn có một người nữa trong danh sách.

"...À, cậu gặp anh ta rồi." Lâm Tâm Tư ngại ngùng nói, thanh âm trở nên mềm mại hơn: "Từ Gia Bách."

"Ai? "

"Người ở quán bar... whisky, gọng kính vàng..."

Những key word này tái hiện lại hình ảnh một người trong đầu Đường Ảnh. Phản ứng đầu tiên với tên này của cô vẫn là chán ghét: "Sao anh ta lại qua được cửa."

"Sau đó, có trò chuyện vài lần sau đó gặp nhau cũng thấy khá thú vị " . "

Chiến lược của Từ Gia Bách đơn giản chỉ là chiêu đẹp trai không bằng chai mặt. Cơ bản, mỗi ngày đều đặn gửi tin nhắn, sáng tốt lành, tối ngủ ngon. Công chúa bị tổn thương gặp đúng đối tượng chai mặt cuối cùng mở lòng đồng ý hẹn gặp. Sau khi trò chuyện nhiều hơn, biết được Từ Gia Bách đang làm tại một trong Big 4 quỹ đầu tư, bằng cấp, trình độ học vấn đều ổn thế là có thêm điểm cộng thôi.

"Hời cho anh ta quá còn gì." Đường Ảnh tức giận, nhìn Từ Gia Bách qua thiên kiến đã thành đứng về phe đối diện: "Tôi quyết định ủng hộ ứng viên số 1! Hy vọng anh ta cua được cậu. ""Hahahaha", Lâm Tâm Tử che miệng cười, cảm thấy xấu hổ, nghĩ tới điều gì đó liền nói thêm: "Đúng rồi, ứng viên số 1 tên cũng rất hay." " Tên gì? " Đường Ảnh tò mò. "Ờ..." Lâm Tâm Tử cười nói: "Hứa Tử Thuyên." "Cái, cái gì cơ? " "Cô dường như không nghe rõ. "Hứa, Tử, Thuyên. " Người kế bên gằn giọng nhắc lại từng chữ một.

Series góc giải ngố kỳ tiếp:

Schnauzer: giống chó cảnh có nguồn gốc từ Đức từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 16. Schnauzer có nghĩa là rọ mõm, do lông mặt em chó này dài nên nó có cái tên này.



Hoàng Đình Kiên 黃廷堅 (1045-1105), tự Lỗ Trực 魯直, biệt hiệu Sơn Cốc đạo nhân 山谷道人. Ông là thư hoạ gia và thi gia trứ danh đời Bắc Tống, tề danh cùng thầy ông là Tô Thức, người đời thường gọi Tô-Hoàng.

Bài thơ Thanh Bình Nhạc:

Xuân quy hà xứ?

Tịch mịch vô hành lộ.

Nhược hữu nhân tri xuân khứ xứ,

Hoán thủ quy lai đồng trú.

Xuân vô tung tích thuỳ tri?

Trừ phi vấn thủ hoàng ly.

Bách chuyển vô nhân năng giải,

Nhân phong phi quá tường vi.

Anh Mã khá văn vẻ trích 4 câu cuối làm status đăng lên. Mình lấy bản dịch từ trang thivien.net. 

Đào Tiềm hay Đào Uyên Minh 陶潛 (365-427) người đất Tầm Dương đời Tấn, tự Uyên Minh 淵明. Có sách nói ông vào đời Tấn, tên là Uyên Minh 淵明, tự Nguyên Lượng 元亮, đến đời Tống (Nam Bắc triều) đổi tên thành Tiềm 潛

Bài Quy viên điền cư kỳ 3:

Chủng đậu Nam sơn hạ, Thảo thịnh đậu miêu hy. Thần hưng lý hoang uế, Đới nguyệt hà sừ quy. Đạo hiệp thảo mộc trường, Tịch lộ triêm ngã y. Y triêm bất túc tích, Đãn sử nguyện vô vi.

Bản dịch tớ lấy ở trang lediemchihue.com.

Dưới núi Nam trồng đậu,

Cỏ rậm đậu thưa giăng.

Sáng sớm đi cắt cỏ, 

Về vác cuốc đội trăng. 

Đường hẹp cây cỏ chắn,

Đêm về áo đẫm sương. 

Áo pha sương chẳng tiếc,

 Cốt không trái với lòng.

Sân vận động Công Nhân thường gọi Công Thể, là một sân vận động đa năng ở quận Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc. Được xây dựng năm 1959. Thường được dùng cho các trận đấu bóng đá.

Jo Malone London: là một công ty mỹ phẩm, thương hiệu nước hoa và nến thơm đa quốc gia của Anh được thành lập năm 1900 bởi Jo Malone. Chai Orange Blossom anh Hứa tặng chị Lâm lần đầu gặp mặt cỡ 4 củ 350 cành cho 100ml. (Anh Hứa cũng giàu ghê)