Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 45



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cùng lúc đó khi Tô Nại phát hiện ra chiếc máy bay hai cánh này, anh còn chưa kịp làm gì khác thì đã thấy Chúa Tể đột nhiên xuất hiện.

Anh nhớ những gì Ông Chủ nói với mình, khuôn mặt của anh đã thay đổi và gọi ngay cho Hướng Cầm.

Hướng Cầm đang thức khuya làm việc, cúc cung tận tụy vì sự nghiệp truyền giáo. Nghe thấy điện thoại của Tô Nại, cô nhảy bật khỏi ghế.

“Chờ đã, Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố đang ở trong thời kỳ đóng băng!” Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này. Gần đây Cánh Cửa Thần Kỳ được sử dụng quá thường xuyên. Cô ảo não vô cùng vì sớm biết rằng có ngày hôm nay, cô sẽ không để anh trai dùng Cánh Cửa Thần Kỳ vì mấy giây cuối đã bị anh ấy dùng sạch sành sanh!

...

Lông tơ dựng thẳng lên, tố chất tâm lý mạnh hơn người thường đối mặt với sự tồn tại nghiền nát được y thì y không thể không có biến động gì. Ngay cả khi tâm lý không có thay đổi, cơ thể vẫn tạo ra phản ứng bản năng.

Giang Tinh Chước lặng yên xuất hiện trước mặt Ông Chủ. Rõ ràng người cô cũng không to lớn nhưng trong phút chốc lại làm cho Ông Chủ cảm thấy như có một con quái vật khổng lồ gây chết người ở trước mặt y và nhìn y từ trên cao. Ấy thế trước mặt cô, y chỉ là một con sâu cái kén nhỏ bé mà thôi.

Sau một vài giây, Ông Chủ đột nhiên phản ứng lại. Máy bay hai cánh của y đã ngừng bay nhưng nào có rơi thẳng xuống từ bầu trời. Nếu nhìn kỹ, hết thảy mọi thứ xung quanh như đông lại, ngay cả những đám mây cũng chẳng còn trôi nổi, thậm chí làm cho người ta sinh ra ảo giác ngay cả thời gian cũng đông lại.

Một mình tìm kiếm Chúa Tể thần bí nguy hiểm khiến ai nấy e ngại không phải là một động thái khôn ngoan, nhưng Ông Chủ đã làm như thế.

“Chúa Tể”, Ông Chủ lên tiếng, khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm mỉm cười theo thói quen: “Thẻ nòng cốt của tôi có xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô không?”

Giang Tinh Chước nhìn anh, giọng điệu cũng dịu dàng không kém: “Một trái tim đã chết, sẽ không sinh ra thẻ bài trong hồ chứa thẻ của ta.”

“Chúa Tể có thần thông quảng đại, nhất định biết tôi tới đây vì cô. Tôi có một nghi ngờ, muốn xin Chúa Tể cho tôi câu trả lời.” Y cúi xuống và nói cung kính.

Giang Tinh Chước không trả lời, nhưng cô không rời đi mà vẫn đứng ở chỗ này thì đó là ngầm đồng ý cho y hỏi.

Ông Chủ nâng đôi mắt của mình lên, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt đen sắc bén lạnh căm, khi mở miệng cũng nói lời sắc lẻm như lưỡi dao: “Cô muốn nhận được gì từ con người của chúng tôi? Là lòng cảm kích? Hay là tín ngưỡng?”

Giang Tinh Chước nhíu mày, nhân loại này thật sự rất thông minh.

“Cô phát ra thẻ trên nhân gian cho phép con người có được khả năng chống lại Lò Giết Mổ, từ đó người ta sẽ cảm động cô đến nỗi rơi nước mắt, và sẽ có một nhóm nhân loại coi cô là Thần, nghĩ cô thương xót nên cứu vớt họ bèn thờ phượng cô điên cuồng. Đó là những gì cô muốn này.” Y nói chẳng giữ mặt tí gì.

Đúng vậy, dù không đoán đúng hết nhưng cũng tương đối rồi.

Giang Tinh Chước không nói gì để phản bác, chỉ đứng trước mặt y như cũ. Cô cứ đứng trên không trung, vẻ bí ẩn và nguy hiểm quỷ quyệt đã làm người ta không cách nào dự đoán ra một giây sau cô sẽ làm gì, thế là càng thêm phần thấp thỏm sợ hãi.

Nhưng tim Ông Chủ đập rộn lên, đôi mắt bịt kín một lớp ánh sáng phấn khởi giống như nóng lòng xác nhận những gì mình nhận định trong lòng là đúng: “Lò Giết Mổ cũng là kiệt tác của cô phải không?”

“Ừm?”

“Từ trường của cô rất gần với từ trường của Lò Giết Mổ, có nghĩa là, Lò Giết Mổ được gắn với sức mạnh của cô. Hai mươi năm trước, con người chủ yếu là những người vô thần, tin vào khoa học, ngay cả khi cô đến thế giới này thì cô sẽ không chiếm được nhiều tín ngưỡng chân chính phát ra từ nội tâm. Thế là cô đã để cho Lò Giết Mổ đến thế giới này, để cho con người của thế giới này phải chịu đựng đủ thảm họa, kế đó thì xuất hiện một lần nữa để ban ân cho nhân loại, tôi đoán đúng không?”

Thì ra là như vậy, Giang Tinh Chước cảm thấy hiểu rõ, thì ra đây chính là nguyên nhân lúc trước y đột nhiên bộc phát ra cảm xúc tiêu cực trong phút chốc ngắn ngủi. Vị Chúa Tể kia đã tạo ra Lò Giết Mổ trong thế giới này và sử dụng năng lượng tiêu cực của hệ thống Chúa Tể cũng như của con người. Nơi đây vì thế có từ trường và dư lượng sức mạnh tương tự cũng là chuyện thường. Thế là Ông Chủ đã hiểu lầm như thế.

Ông Chủ nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước, nụ cười dịu dàng trên mặt dần dần trở nên điên cuồng, chắc là bị y đoán được chân tướng rồi, trên thế giới này lấy đâu ra Thần? Cùng lắm chỉ là một sinh vật khác cao hơn con người, có sự đê hèn, đạo đức giả và độc ác như con người. Nay bị y nhìn thấu bộ mặt thật thì nó sẽ thẹn quá hóa giận? Sẽ giết y sao? Đến đây đi!

Y tới đây một chuyến là đã không muốn còn sống để trở về. Y sẵn sàng dùng sự sống để chứng minh rằng không có Thần trên thế giới này! Ngay cả khi Chúa Tể này có khả năng đáng kinh ngạc, cô không xứng đáng với danh xưng “Thần” này. Trên thế giới này không có Thần, Thần chỉ là từ mà con người bịa đặt. Bởi vì bất lực trong việc chống lại đau khổ nên con người mới tưởng tượng ra nhân vật này.

Tô Nại từ chối kế hoạch hợp tác mà y đưa ra, ngây thơ chọn tin tưởng và dựa dẫm vào cô, y sẽ cho anh ta biết anh ta sai rồi. Tô Nại, hãy nhìn đi.

Y ngẩng đầu lên, giống như là đưa cổ chờ chết, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước như đang khiêu khích. Y chỉ chờ cô ra tay, từ đó chứng minh cùng lắm cô chỉ là kẻ hèn hạ bị nhìn thấu bộ mặt thật.

Tại thời điểm này, Giang Tinh Chước xem hết chuyện cũ trong cuộc đời người này đã dưới tác dụng của thẻ bài. Người này có một trái tim đã chết, y nhận định thế giới này không còn bất kỳ hy vọng gì, diệt vong cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Đám thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục bởi vì người tạo ra thẻ không phải thứ gì tốt cho cam, do đó hiển nhiên y chẳng có nhiều biến động cảm xúc. Nếu cô đứng đằng sau sự xuất hiện của Lò Giết Mổ, trong trường hợp bình thường, y hẳn nên căm ghét cô chứ không phải bày ra thái độ nghểnh cổ ra như bây giờ.

Y cố chấp muốn chứng minh rằng không có Thần tồn tại trên thế giới này, cha mẹ sai, Tô Nại sai, tất cả mọi người đã sai.

“Anh rất ưu tú.” Giang Tinh Chước dịu dàng nói rồi giơ tay lên.

Tới rồi à? Ông Chủ mong đợi.

Giang Tinh Chước mở lòng bàn tay ra, một vầng sáng xuất hiện ở lòng bàn tay rồi dần dần hình thành một lá bài. Lá bài bị đẩy nhẹ thì bay ngay tới trước mặt Ông Chủ.

“Đây là một món quà cho sự khôn ngoan của anh.”

Thẻ trong suốt đứng trước mắt làm Ông Chủ cảnh giác và bối rối.

“Cô ngầm thừa nhận những gì tôi vừa mới nói là đúng?”

Giang Tinh Chước không trả lời mà xoay người một cái là biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau khi cô biến mất, tất cả mọi thứ đông lại phía này đã trở lại bình thường, mấy đám mây trôi nổi lững lờ, máy bay hai cánh suýt mất kiểm soát làm y vội vàng giữ vô lăng để giữ nó lại.

Tấm thẻ đứng trước mặt y, y đưa tay nắm lấy với nỗi hoài nghi rằng Giang Tinh Chước định giết mình bằng lá bài này. Y không sợ bị cô giết, bằng không y cũng chẳng tới chuyến này.

Y cảm thấy được gì đó bèn lái máy bay hai cánh rời đi.

Ngay sau đó, mấy chiếc máy b4y chi3n đấu quân sự đi đến, Hướng Cầm ngồi trong một chiếc trong đám đó. Cô nhìn xung quanh với sự phấn khích, muốn tìm thấy hình ảnh của Chúa nhưng không có gì để xem.

Bọn họ bay vài vòng trong không phận này mà không thu hoạch được gì mới đành quay lại mặt đất.

Hướng Cầm buồn bực không vui, hỏi Tô Nại: “Anh thực sự thấy Chúa xuất hiện và gặp Ông Chủ đó á?”

Tô Nại lười nhiều lời, cứ thế cho họ xem máy giám sát ngay.

Hướng Cầm bị đả kích nặng nề vì chuyện Chúa muốn gặp Ông Chủ nhưng không muốn gặp tín đồ trung thành. Tất nhiên, cô không thể đổ lỗi cho Giang Tinh Chước, cô chỉ ghen tị với Ông Chủ, đồng thời tự hỏi liệu mình còn chưa đủ thành kính chăng.

Rất nhanh cô đã bình tĩnh lại và nhìn về phía Tô Nại bằng đôi mắt đen trĩu đầy thăm dò.

“Trước đây không có thời gian để hỏi, bây giờ tôi muốn hỏi anh là anh làm vậy với mục đích gì?” Hướng Cầm cười lạnh chất vấn: “Trước giờ mấy anh luôn đa nghi và quan tâm đến lợi ích, mắc gì đột nhiên tin cậy Chúa của ta thế?”

Ông Chủ tìm anh hợp tác, mời anh vạch trần bộ mặt thật của Chúa Tể thế mà Tô Nại đã từ chối. Điều này chứng tỏ anh đã quyết định tin rằng Giang Tinh Chước chính là Thần đến cứu vớt bọn họ, tin rằng cô ấy không có gì mà không thể gặp người khác bằng bộ mặt thật.

Vấn đề Hướng Cầm hỏi cũng được Tô Nại giải thích quan điểm của mình cho Tổng thống và các Bộ trưởng nghe trong phòng họp lớn của Tòa nhà Quốc hội cách đây không lâu.

“Tại sao Chúa Tể đặt ra quy tắc rút một bộ bài có giá 1,000 vạn. Tôi tin rằng mọi người trên toàn thế giới sẽ bối rối và cảm thấy không thể tin được.” Tô Nại nhìn về phía các đồng nghiệp rồi nói tiếp, “Tôi cứ suy nghĩ mãi, chỉ có một đáp án là câu trả lời hợp lý duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.”

“Anh mau nói thẳng ra đi, đừng có thừa nước đục thả câu!” Đại tướng nóng nảy la lên.

“Chúng ta đã chi rất nhiều tiền để rút thẻ nhưng chúng ta cũng không in thêm tiền, thị trường không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Thế là tôi đã truy xuất dữ liệu về việc lưu thông các khoản tiền lớn trên toàn quốc và tìm thấy những nơi kỳ lạ. Có rất nhiều khoản tiền không thể tìm thấy nguồn đã chảy vào các tổ chức từ thiện lớn. Vì thường xuyên nhận được những khoản quyên góp ẩn danh, các cơ quan này sẽ không điều tra xem nhà tài trợ là ai, vì vậy chuyện này cứ mãi chẳng bao giờ được biết đến.”

“Anh nghi ngờ rằng số tiền này do Chúa Tể bỏ vào?” Họ cảm thấy không thể tin được và nhíu mày. Thật sao? Cho tới nay, chẳng phải họ đều cho rằng cô ấy đứng trung lập trong hỗn loạn à? Mặc cho thẻ giải quyết cuộc khủng hoảng chết người do Lò Giết Mổ gây ra, nhưng xã hội cũng vì thế mà rơi vào một loại hỗn loạn khác. Đó là chưa nói đến chuyện cô không từ chối ai tới rút thẻ, dù cho đó là tên thủ ác tội ác ngập trời, chỉ cần đưa tiền là cô sẽ không từ chối chuyện rút thẻ.

Tô Nại: “Tôi không có bằng chứng cho thấy Thần đã bỏ tiền vào. Tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Tại sao sử dụng tiền mà lại là tiền giấy trong khi đồ trang sức vàng bạc và bất động sản vẫn có thể chuyển đổi thành tiền tệ. Chỉ cần tiền giấy là chúng ta đã rút được những tấm thẻ không tưởng nổi. Mấy anh có từng nghĩ tới có lẽ bởi vì đây là cái giá duy nhất mà con người có đủ khả năng trả không?”

Cái gì? Ai nấy đơ hết cả người.

“Ngay cả khi cô ấy chỉ nhận được vàng, đối với chúng ta mà nói thì đó cũng tạo thành nan đề. Vàng là kim loại hiếm, dù được khai thác cũng đã rất hiếm, không phải là thứ mỗi ai cũng có. Nếu yêu cầu rút thẻ là dùng vàng để trao đổi, số lượng người có đủ điều kiện rút thẻ sẽ giảm đáng kể.”

“Ý anh là, Ngài để cho nhân loại chúng ta có được thẻ một cách hợp lẽ? Nhưng nếu Ngài muốn làm điều tốt, tại sao không cho thẳng chúng ta luôn?” Chứ làm cái gì mà rút thẻ, không phải là vẽ vời thêm chuyện à?

“Tôi không biết.” Tô Nại lắc đầu, “Có lẽ có hạn chế gì đó tồn tại đã để Thần chỉ có thể sử dụng các quy tắc như vậy để giúp chúng ta cũng nên. Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng Thần không từ chối những người ăn theo để rút được thẻ vì để nhân loại có càng nhiều thẻ càng tốt.”

“Ý anh là anh đã xác định được Ngài là người tốt?”

Tô Nại: “Cho đến bây giờ, anh còn muốn không tin, chẳng phải để tự mình chuốc lấy đau khổ à? Lời khuyên của tôi là đã chỉ có một con đường đi được thì cứ cắm đầu mà đi, đừng có nhìn xung quanh rồi nhìn gần tưởng xa, tránh lấy giỏ trúc mà múc nước dã tràng.”

Không nói đến những thứ khác, thật sự ngoại trừ suy đoán của Tô Nại, chẳng ai nghĩ nổi lý do hợp lý hơn cho quy tắc dùng 1,000 vạn rút ra một bộ bài. Hơn nữa Tô Nại nói không sai, bọn họ chỉ có một con đường đi được, suy nghĩ quá nhiều hoài nghi quá nhiều thì tự tìm khổ cho bản thân mà thôi. Dù sao cũng chẳng chống lại nổi, chẳng bằng thành tâm thật ý tin tưởng Thần, cứ ngỡ cô ấy là Thần tới cứu vớt bọn họ đi!

Ngày hôm đó, Chính phủ đã đồng lòng có chung nhận thức “tin vào Chúa Tể”.

Hướng Cầm nghe những lời của Tô Nại nói thì xúc động đến rơi nước mắt. Có gì đó hạn chế sự phát huy của Chúa, nhưng Ngài vì bọn họ mà sẵn sàng nhọc lòng tìm ra cách giúp đỡ. Ngài nhân ái như vậy thật xứng đáng là Chúa!

Giang Tinh Chước đang ở trong điện thờ, một bên quan sát hướng đi của cốt truyện từ trong Con Mắt Biết Tuốt, một bên thì tạo ra một con rối.

Ban đầu quy tắc trò chơi dùng 1,000 vạn để rút một bộ thẻ bài chỉ để huy động cảm xúc của con người. Chỉ bằng cách rút thẻ ở một mức giá thì cảm xúc của con người mới có thể dao động chặt chẽ với việc lật thẻ, cũng như củ cà rốt treo trước mắt con ngựa, làm cho tiềm thức người ta có suy nghĩ có thẻ là sẽ thực hiện được những gì mình khao khát hay hằng muốn.

Cũng giống như bây giờ, trong tất cả các quốc gia trên thế giới có rất nhiều người điên cuồng khao khát rút thẻ như thế và sức mạnh của lòng tham được sử dụng một cách điên cuồng để dùng nó cho cô. Ít nhất cũng gom cho đủ số tiền cho một bộ bài, thế là họ bán nhà, bán đất, không có tiền thì đi cướp ngân hàng, đe đe dọa những người giàu có này nọ; thậm chí Chính phủ cũng có thể đi in tiền, muốn in bao nhiêu thì in bấy nhêu.

Đây đúng là cái giá duy nhất mà con người có đủ khả năng để trả. Tô Nại đoán không sai, nhưng giống như Ông Chủ, anh chỉ đoán đúng một nửa. Giang Tinh Chước cố tình tính phí hầu hết mọi người mới để họ rút thẻ chẳng phải do cô lương thiện và chỉ muốn cứu họ khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Thay vào đó, cô ấy sẽ biến cả thế giới thành một bàn cờ, tất cả mọi người sẽ trở thành quân cờ của cô; dưới ngón tay của cô họ sẽ về phía số phận mà cô ấy đã vẽ cho họ.

Đến cuối họ sẽ nghĩ rằng cô là một vị thần tốt bụng cũng là một trong những gì cô đã lên kế hoạch. Bây giờ bàn cờ thế giới đã khởi động, vô số năng lượng tiêu cực đã được cô kích phát ra hết nhưng đức tin là mục đích cuối cùng của cô.

Giang Tinh Chước mỉm cười, lấy ra tấm Thẻ Da do cô chế tạo ra khi mới đến thế giới này và ném nó về phía con rối cô vừa làm. Thẻ trở thành ánh sáng rồi rơi trên con rối. Rất nhanh đã có một cô gái mặc áo choàng và cái mũ đỏ đứng trước mặt Giang Tinh Chước, người này cầm một thanh kiếm, là một thiếu nữ lạnh lùng.

Đây chính là người gần như bị mọi người lãng quên, cô gái bí ẩn đã từng dùng một kiếm để chém làm đôi con quái vật.

Thiếu nữ sống lại, chớp chớp mắt. Cô nàng thấy Giang Tinh Chước thì khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết đã tan chảy. Cô nàng quỳ một gối xuống và lộ ra ánh mắt sùng kính yêu mến của tín đồ cuồng tín đối với Giang Tinh Chước, gọi nồng nàn: “Chúa.”

Giang Tinh Chước ngồi trên ngai của Thần với thần sắc hòa nhã, khóe miệng nở nụ cười thần bí khó lường.

...

Ông Chủ trở lại căn cứ bí mật được giấu dưới nhà tang lễ rồi lấy thẻ bí ẩn ra.

Chưa bao giờ nghe nói Chúa Tể sẽ cho bất cứ ai thẻ miễn phí, cái này chắc chắn có ý định khác, có lẽ là đồ để giết y.

Y không e ngại, y vui vẻ trong việc sử dụng cuộc sống để chứng minh cô không có tính cánh như một vị thần. Ngay cả khi không ai nhìn thấy, chỉ cần trong lòng y có đáp án chính xác là đủ.

Y đợi cho thẻ này hoạt động, có lẽ đột nhiên có một tử thần với cái lưỡi lê lao từ trong đó ra và chặt đầu y.

Tuy nhiên theo thời gian trôi qua từng giờ, thẻ cứ mãi chẳng có động tĩnh gì mà mí mắt của y nặng dần, cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến. Trong vô thức, y đã ngủ thiếp đi.

Y đã có một giấc mơ với một cặp vợ chồng vẫy tay chào y: “Tiểu Vũ, mau đến đây.”

Y chạy qua, cái bóng phản chiếu trên cửa sổ là bộ dáng của một đứa trẻ.

“Con nhìn đi! Đây là cỗ máy có thể bắt được vết tích của Thần đấy!”

“Thật sao? Nhưng chú Liêu nói hai người đang mơ mộng hão huyền, cứ tiếp tục như vậy thì coi chừng đói luôn, cả nhà chúng ta sẽ chết đói.”

“Đừng nghe họ nói bậy, con tới xem đi, đường trên này là từ trường, chỗ đây là từ trường trên cơ thể con. Nhưng từ trường trên cơ thể con người quá giống nhau, máy móc không thể phân biệt từ trường ai là của ai trong đám đông…”

Hai vợ chồng si mê trong việc tìm kiếm dấu vết của Thần, nói với y rằng chắc chắn thế giới này có Thần tồn tại và Ngài ở khắp mọi nơi, biết tất cả mọi thứ. Chẳng qua Ngài không dễ dàng hiện thân trước mặt người khác, cần phải sử dụng máy móc để có thể nắm bắt được dấu vết của Ngài.

Thật không may trong mấy năm đó, cái máy chẳng phát huy được bất cứ tác dụng gì. Mãi đến một ngày, vào một đêm yên tĩnh, cái máy tạo ra âm thanh kỳ lạ…

Ông Chủ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở hai mắt.

Y vẫn còn trong phòng thí nghiệm này, y không chết còn thẻ bài nọ thì nằm yên trên bàn.

Thế mà y đã ngủ thiếp đi. Sau cái chết của cha mẹ, y bị chứng mất ngủ đặc thù, một căn bệnh do não hoạt động quá mức đến nỗi cơ thể không thể đi vào trạng thái ngủ. Trong gần 20 năm, y chưa từng ngủ được một giấc, y có thể sống cho đến bây giờ hoàn toàn dựa việc tiêm thuốc để cho cơ thể rơi vào giấc ngủ giả nhằm nghỉ ngơi. Có nghĩa là cơ thể ngủ thiếp đi nhưng ý thức trong não vẫn còn tỉnh táo.

Biện pháp này có thể cứu y khỏi cảnh thức khuya quá mức gây đột tử, nhưng nó không phải là một giải pháp lâu dài. Chứng mất ngủ gây ra bởi các nguyên nhân tâm lý này vẫn chưa được chữa khỏi thành công, sớm hay muộn sẽ một ngày y chết đột ngột tựa như tất cả những người mắc bệnh ấy.

Y đã quên cảm giác mệt rã rời và đi ngủ là như thế nào, nhưng đêm qua y đã ngủ thiếp đi, là thật sự ngủ thiếp đi!

Y cầm lấy tấm thẻ Chúa Tể tặng nhíu mày, vẻ mặt thay đổi liên tục. Chẳng lẽ đây chính là tác dụng của tấm thẻ này sao? Để y có thể ngủ chắc chắn sẽ cứu mạng y.

Nhưng là vì sao? Cô ấy có ý gì? Phỏng đoán của y sai, Lò Giết Mổ không phải do cô bày kế? Nếu sai, tại sao cô ấy không phủ nhận, tại sao không biện minh? Cho tới nay, người nắm hết mọi thứ trong tay như Ông Chủ lần đầu tiên không rõ đầu mối, cứ bối rối và rối bời.

Hoặc có lẽ vì thấy áy náy à? Bởi vì trong suốt 20 năm qua, những người đã từng đau khổ và cầu nguyện với cô thì cô lại làm ngơ?

Trong đầu lại nhớ lại giấc mộng vừa gặp, không biết có phải vì nó không mà là khi y nhớ lại rõ ràng cảnh tượng lúc đó thêm tình huống bi thảm mà mình gặp phải, trái tim vốn bình tĩnh chết lặng của y đột nhiên nổi lên sóng gió một cách hiếm thấy.

Sâu trong trái tim y nổi lên một cơn giận dữ, trong cơn giận dữ này còn xen lẫn một ít cảm xúc xa lạ mà y chẳng biết đó là gì. Nhưng chính thứ cảm xúc đó làm cơn tức giận này khác với cơn căm phẫn lúc y cho rằng Giang Tinh Chước tạo ra Lò Giết Mổ.

Đã lâu rồi y không có tâm trạng như vậy và thực sự y thấy không quen với nó.

...

Cốt lõi thực sự không thay đổi, cho dù vỏ ngoài có biến hóa như thế nào thì đến cuối gốc rễ vẫn cứ như vậy.

Nếu trái tim của một người đã chết, trước hết chỉ có thể làm cho nó sống lại đã. Tựa như dùng thẻ để tạo ra hỗn loạn trước nhằm kích hoạt xã hội tê liệt và vô vọng như nước đọng, làm nó sống lại và hướng tới tương lai. Như vậy mới có thể tạo ra cảm xúc và năng lượng, mới có thể… bị đùa bỡn đấy.

Chương 45: Tất cả mọi người là quân cờ trên bàn cờ của cô

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cùng lúc đó khi Tô Nại phát hiện ra chiếc máy bay hai cánh này, anh còn chưa kịp làm gì khác thì đã thấy Chúa Tể đột nhiên xuất hiện.

Anh nhớ những gì Ông Chủ nói với mình, khuôn mặt của anh đã thay đổi và gọi ngay cho Hướng Cầm.

Hướng Cầm đang thức khuya làm việc, cúc cung tận tụy vì sự nghiệp truyền giáo. Nghe thấy điện thoại của Tô Nại, cô nhảy bật khỏi ghế.

“Chờ đã, Cửa Thần Kỳ của Lệnh Tố đang ở trong thời kỳ đóng băng!” Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này. Gần đây Cánh Cửa Thần Kỳ được sử dụng quá thường xuyên. Cô ảo não vô cùng vì sớm biết rằng có ngày hôm nay, cô sẽ không để anh trai dùng Cánh Cửa Thần Kỳ vì mấy giây cuối đã bị anh ấy dùng sạch sành sanh!

...

Lông tơ dựng thẳng lên, tố chất tâm lý mạnh hơn người thường đối mặt với sự tồn tại nghiền nát được y thì y không thể không có biến động gì. Ngay cả khi tâm lý không có thay đổi, cơ thể vẫn tạo ra phản ứng bản năng.

Giang Tinh Chước lặng yên xuất hiện trước mặt Ông Chủ. Rõ ràng người cô cũng không to lớn nhưng trong phút chốc lại làm cho Ông Chủ cảm thấy như có một con quái vật khổng lồ gây chết người ở trước mặt y và nhìn y từ trên cao. Ấy thế trước mặt cô, y chỉ là một con sâu cái kén nhỏ bé mà thôi.

Sau một vài giây, Ông Chủ đột nhiên phản ứng lại. Máy bay hai cánh của y đã ngừng bay nhưng nào có rơi thẳng xuống từ bầu trời. Nếu nhìn kỹ, hết thảy mọi thứ xung quanh như đông lại, ngay cả những đám mây cũng chẳng còn trôi nổi, thậm chí làm cho người ta sinh ra ảo giác ngay cả thời gian cũng đông lại.

Một mình tìm kiếm Chúa Tể thần bí nguy hiểm khiến ai nấy e ngại không phải là một động thái khôn ngoan, nhưng Ông Chủ đã làm như thế.

“Chúa Tể”, Ông Chủ lên tiếng, khuôn mặt dưới mũ bảo hiểm mỉm cười theo thói quen: “Thẻ nòng cốt của tôi có xuất hiện trong hồ chứa thẻ của cô không?”

Giang Tinh Chước nhìn anh, giọng điệu cũng dịu dàng không kém: “Một trái tim đã chết, sẽ không sinh ra thẻ bài trong hồ chứa thẻ của ta.”

“Chúa Tể có thần thông quảng đại, nhất định biết tôi tới đây vì cô. Tôi có một nghi ngờ, muốn xin Chúa Tể cho tôi câu trả lời.” Y cúi xuống và nói cung kính.

Giang Tinh Chước không trả lời, nhưng cô không rời đi mà vẫn đứng ở chỗ này thì đó là ngầm đồng ý cho y hỏi.

Ông Chủ nâng đôi mắt của mình lên, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt đen sắc bén lạnh căm, khi mở miệng cũng nói lời sắc lẻm như lưỡi dao: “Cô muốn nhận được gì từ con người của chúng tôi? Là lòng cảm kích? Hay là tín ngưỡng?”

Giang Tinh Chước nhíu mày, nhân loại này thật sự rất thông minh.

“Cô phát ra thẻ trên nhân gian cho phép con người có được khả năng chống lại Lò Giết Mổ, từ đó người ta sẽ cảm động cô đến nỗi rơi nước mắt, và sẽ có một nhóm nhân loại coi cô là Thần, nghĩ cô thương xót nên cứu vớt họ bèn thờ phượng cô điên cuồng. Đó là những gì cô muốn này.” Y nói chẳng giữ mặt tí gì.

Đúng vậy, dù không đoán đúng hết nhưng cũng tương đối rồi.

Giang Tinh Chước không nói gì để phản bác, chỉ đứng trước mặt y như cũ. Cô cứ đứng trên không trung, vẻ bí ẩn và nguy hiểm quỷ quyệt đã làm người ta không cách nào dự đoán ra một giây sau cô sẽ làm gì, thế là càng thêm phần thấp thỏm sợ hãi.

Nhưng tim Ông Chủ đập rộn lên, đôi mắt bịt kín một lớp ánh sáng phấn khởi giống như nóng lòng xác nhận những gì mình nhận định trong lòng là đúng: “Lò Giết Mổ cũng là kiệt tác của cô phải không?”

“Ừm?”

“Từ trường của cô rất gần với từ trường của Lò Giết Mổ, có nghĩa là, Lò Giết Mổ được gắn với sức mạnh của cô. Hai mươi năm trước, con người chủ yếu là những người vô thần, tin vào khoa học, ngay cả khi cô đến thế giới này thì cô sẽ không chiếm được nhiều tín ngưỡng chân chính phát ra từ nội tâm. Thế là cô đã để cho Lò Giết Mổ đến thế giới này, để cho con người của thế giới này phải chịu đựng đủ thảm họa, kế đó thì xuất hiện một lần nữa để ban ân cho nhân loại, tôi đoán đúng không?”

Thì ra là như vậy, Giang Tinh Chước cảm thấy hiểu rõ, thì ra đây chính là nguyên nhân lúc trước y đột nhiên bộc phát ra cảm xúc tiêu cực trong phút chốc ngắn ngủi. Vị Chúa Tể kia đã tạo ra Lò Giết Mổ trong thế giới này và sử dụng năng lượng tiêu cực của hệ thống Chúa Tể cũng như của con người. Nơi đây vì thế có từ trường và dư lượng sức mạnh tương tự cũng là chuyện thường. Thế là Ông Chủ đã hiểu lầm như thế.

Ông Chủ nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước, nụ cười dịu dàng trên mặt dần dần trở nên điên cuồng, chắc là bị y đoán được chân tướng rồi, trên thế giới này lấy đâu ra Thần? Cùng lắm chỉ là một sinh vật khác cao hơn con người, có sự đê hèn, đạo đức giả và độc ác như con người. Nay bị y nhìn thấu bộ mặt thật thì nó sẽ thẹn quá hóa giận? Sẽ giết y sao? Đến đây đi!

Y tới đây một chuyến là đã không muốn còn sống để trở về. Y sẵn sàng dùng sự sống để chứng minh rằng không có Thần trên thế giới này! Ngay cả khi Chúa Tể này có khả năng đáng kinh ngạc, cô không xứng đáng với danh xưng “Thần” này. Trên thế giới này không có Thần, Thần chỉ là từ mà con người bịa đặt. Bởi vì bất lực trong việc chống lại đau khổ nên con người mới tưởng tượng ra nhân vật này.

Tô Nại từ chối kế hoạch hợp tác mà y đưa ra, ngây thơ chọn tin tưởng và dựa dẫm vào cô, y sẽ cho anh ta biết anh ta sai rồi. Tô Nại, hãy nhìn đi.

Y ngẩng đầu lên, giống như là đưa cổ chờ chết, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước như đang khiêu khích. Y chỉ chờ cô ra tay, từ đó chứng minh cùng lắm cô chỉ là kẻ hèn hạ bị nhìn thấu bộ mặt thật.

Tại thời điểm này, Giang Tinh Chước xem hết chuyện cũ trong cuộc đời người này đã dưới tác dụng của thẻ bài. Người này có một trái tim đã chết, y nhận định thế giới này không còn bất kỳ hy vọng gì, diệt vong cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Đám thẻ bài kia cũng không thể thay đổi kết cục bởi vì người tạo ra thẻ không phải thứ gì tốt cho cam, do đó hiển nhiên y chẳng có nhiều biến động cảm xúc. Nếu cô đứng đằng sau sự xuất hiện của Lò Giết Mổ, trong trường hợp bình thường, y hẳn nên căm ghét cô chứ không phải bày ra thái độ nghểnh cổ ra như bây giờ.

Y cố chấp muốn chứng minh rằng không có Thần tồn tại trên thế giới này, cha mẹ sai, Tô Nại sai, tất cả mọi người đã sai.

“Anh rất ưu tú.” Giang Tinh Chước dịu dàng nói rồi giơ tay lên.

Tới rồi à? Ông Chủ mong đợi.

Giang Tinh Chước mở lòng bàn tay ra, một vầng sáng xuất hiện ở lòng bàn tay rồi dần dần hình thành một lá bài. Lá bài bị đẩy nhẹ thì bay ngay tới trước mặt Ông Chủ.

“Đây là một món quà cho sự khôn ngoan của anh.”

Thẻ trong suốt đứng trước mắt làm Ông Chủ cảnh giác và bối rối.

“Cô ngầm thừa nhận những gì tôi vừa mới nói là đúng?”

Giang Tinh Chước không trả lời mà xoay người một cái là biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau khi cô biến mất, tất cả mọi thứ đông lại phía này đã trở lại bình thường, mấy đám mây trôi nổi lững lờ, máy bay hai cánh suýt mất kiểm soát làm y vội vàng giữ vô lăng để giữ nó lại.

Tấm thẻ đứng trước mặt y, y đưa tay nắm lấy với nỗi hoài nghi rằng Giang Tinh Chước định giết mình bằng lá bài này. Y không sợ bị cô giết, bằng không y cũng chẳng tới chuyến này.

Y cảm thấy được gì đó bèn lái máy bay hai cánh rời đi.

Ngay sau đó, mấy chiếc máy b4y chi3n đấu quân sự đi đến, Hướng Cầm ngồi trong một chiếc trong đám đó. Cô nhìn xung quanh với sự phấn khích, muốn tìm thấy hình ảnh của Chúa nhưng không có gì để xem.

Bọn họ bay vài vòng trong không phận này mà không thu hoạch được gì mới đành quay lại mặt đất.

Hướng Cầm buồn bực không vui, hỏi Tô Nại: “Anh thực sự thấy Chúa xuất hiện và gặp Ông Chủ đó á?”

Tô Nại lười nhiều lời, cứ thế cho họ xem máy giám sát ngay.

Hướng Cầm bị đả kích nặng nề vì chuyện Chúa muốn gặp Ông Chủ nhưng không muốn gặp tín đồ trung thành. Tất nhiên, cô không thể đổ lỗi cho Giang Tinh Chước, cô chỉ ghen tị với Ông Chủ, đồng thời tự hỏi liệu mình còn chưa đủ thành kính chăng.

Rất nhanh cô đã bình tĩnh lại và nhìn về phía Tô Nại bằng đôi mắt đen trĩu đầy thăm dò.

“Trước đây không có thời gian để hỏi, bây giờ tôi muốn hỏi anh là anh làm vậy với mục đích gì?” Hướng Cầm cười lạnh chất vấn: “Trước giờ mấy anh luôn đa nghi và quan tâm đến lợi ích, mắc gì đột nhiên tin cậy Chúa của ta thế?”

Ông Chủ tìm anh hợp tác, mời anh vạch trần bộ mặt thật của Chúa Tể thế mà Tô Nại đã từ chối. Điều này chứng tỏ anh đã quyết định tin rằng Giang Tinh Chước chính là Thần đến cứu vớt bọn họ, tin rằng cô ấy không có gì mà không thể gặp người khác bằng bộ mặt thật.

Vấn đề Hướng Cầm hỏi cũng được Tô Nại giải thích quan điểm của mình cho Tổng thống và các Bộ trưởng nghe trong phòng họp lớn của Tòa nhà Quốc hội cách đây không lâu.

“Tại sao Chúa Tể đặt ra quy tắc rút một bộ bài có giá 1,000 vạn. Tôi tin rằng mọi người trên toàn thế giới sẽ bối rối và cảm thấy không thể tin được.” Tô Nại nhìn về phía các đồng nghiệp rồi nói tiếp, “Tôi cứ suy nghĩ mãi, chỉ có một đáp án là câu trả lời hợp lý duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.”

“Anh mau nói thẳng ra đi, đừng có thừa nước đục thả câu!” Đại tướng nóng nảy la lên.

“Chúng ta đã chi rất nhiều tiền để rút thẻ nhưng chúng ta cũng không in thêm tiền, thị trường không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Thế là tôi đã truy xuất dữ liệu về việc lưu thông các khoản tiền lớn trên toàn quốc và tìm thấy những nơi kỳ lạ. Có rất nhiều khoản tiền không thể tìm thấy nguồn đã chảy vào các tổ chức từ thiện lớn. Vì thường xuyên nhận được những khoản quyên góp ẩn danh, các cơ quan này sẽ không điều tra xem nhà tài trợ là ai, vì vậy chuyện này cứ mãi chẳng bao giờ được biết đến.”

“Anh nghi ngờ rằng số tiền này do Chúa Tể bỏ vào?” Họ cảm thấy không thể tin được và nhíu mày. Thật sao? Cho tới nay, chẳng phải họ đều cho rằng cô ấy đứng trung lập trong hỗn loạn à? Mặc cho thẻ giải quyết cuộc khủng hoảng chết người do Lò Giết Mổ gây ra, nhưng xã hội cũng vì thế mà rơi vào một loại hỗn loạn khác. Đó là chưa nói đến chuyện cô không từ chối ai tới rút thẻ, dù cho đó là tên thủ ác tội ác ngập trời, chỉ cần đưa tiền là cô sẽ không từ chối chuyện rút thẻ.

Tô Nại: “Tôi không có bằng chứng cho thấy Thần đã bỏ tiền vào. Tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Tại sao sử dụng tiền mà lại là tiền giấy trong khi đồ trang sức vàng bạc và bất động sản vẫn có thể chuyển đổi thành tiền tệ. Chỉ cần tiền giấy là chúng ta đã rút được những tấm thẻ không tưởng nổi. Mấy anh có từng nghĩ tới có lẽ bởi vì đây là cái giá duy nhất mà con người có đủ khả năng trả không?”

Cái gì? Ai nấy đơ hết cả người.

“Ngay cả khi cô ấy chỉ nhận được vàng, đối với chúng ta mà nói thì đó cũng tạo thành nan đề. Vàng là kim loại hiếm, dù được khai thác cũng đã rất hiếm, không phải là thứ mỗi ai cũng có. Nếu yêu cầu rút thẻ là dùng vàng để trao đổi, số lượng người có đủ điều kiện rút thẻ sẽ giảm đáng kể.”

“Ý anh là, Ngài để cho nhân loại chúng ta có được thẻ một cách hợp lẽ? Nhưng nếu Ngài muốn làm điều tốt, tại sao không cho thẳng chúng ta luôn?” Chứ làm cái gì mà rút thẻ, không phải là vẽ vời thêm chuyện à?

“Tôi không biết.” Tô Nại lắc đầu, “Có lẽ có hạn chế gì đó tồn tại đã để Thần chỉ có thể sử dụng các quy tắc như vậy để giúp chúng ta cũng nên. Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng Thần không từ chối những người ăn theo để rút được thẻ vì để nhân loại có càng nhiều thẻ càng tốt.”

“Ý anh là anh đã xác định được Ngài là người tốt?”

Tô Nại: “Cho đến bây giờ, anh còn muốn không tin, chẳng phải để tự mình chuốc lấy đau khổ à? Lời khuyên của tôi là đã chỉ có một con đường đi được thì cứ cắm đầu mà đi, đừng có nhìn xung quanh rồi nhìn gần tưởng xa, tránh lấy giỏ trúc mà múc nước dã tràng.”

Không nói đến những thứ khác, thật sự ngoại trừ suy đoán của Tô Nại, chẳng ai nghĩ nổi lý do hợp lý hơn cho quy tắc dùng 1,000 vạn rút ra một bộ bài. Hơn nữa Tô Nại nói không sai, bọn họ chỉ có một con đường đi được, suy nghĩ quá nhiều hoài nghi quá nhiều thì tự tìm khổ cho bản thân mà thôi. Dù sao cũng chẳng chống lại nổi, chẳng bằng thành tâm thật ý tin tưởng Thần, cứ ngỡ cô ấy là Thần tới cứu vớt bọn họ đi!

Ngày hôm đó, Chính phủ đã đồng lòng có chung nhận thức “tin vào Chúa Tể”.

Hướng Cầm nghe những lời của Tô Nại nói thì xúc động đến rơi nước mắt. Có gì đó hạn chế sự phát huy của Chúa, nhưng Ngài vì bọn họ mà sẵn sàng nhọc lòng tìm ra cách giúp đỡ. Ngài nhân ái như vậy thật xứng đáng là Chúa!

Giang Tinh Chước đang ở trong điện thờ, một bên quan sát hướng đi của cốt truyện từ trong Con Mắt Biết Tuốt, một bên thì tạo ra một con rối.

Ban đầu quy tắc trò chơi dùng 1,000 vạn để rút một bộ thẻ bài chỉ để huy động cảm xúc của con người. Chỉ bằng cách rút thẻ ở một mức giá thì cảm xúc của con người mới có thể dao động chặt chẽ với việc lật thẻ, cũng như củ cà rốt treo trước mắt con ngựa, làm cho tiềm thức người ta có suy nghĩ có thẻ là sẽ thực hiện được những gì mình khao khát hay hằng muốn.

Cũng giống như bây giờ, trong tất cả các quốc gia trên thế giới có rất nhiều người điên cuồng khao khát rút thẻ như thế và sức mạnh của lòng tham được sử dụng một cách điên cuồng để dùng nó cho cô. Ít nhất cũng gom cho đủ số tiền cho một bộ bài, thế là họ bán nhà, bán đất, không có tiền thì đi cướp ngân hàng, đe đe dọa những người giàu có này nọ; thậm chí Chính phủ cũng có thể đi in tiền, muốn in bao nhiêu thì in bấy nhêu.

Đây đúng là cái giá duy nhất mà con người có đủ khả năng để trả. Tô Nại đoán không sai, nhưng giống như Ông Chủ, anh chỉ đoán đúng một nửa. Giang Tinh Chước cố tình tính phí hầu hết mọi người mới để họ rút thẻ chẳng phải do cô lương thiện và chỉ muốn cứu họ khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Thay vào đó, cô ấy sẽ biến cả thế giới thành một bàn cờ, tất cả mọi người sẽ trở thành quân cờ của cô; dưới ngón tay của cô họ sẽ về phía số phận mà cô ấy đã vẽ cho họ.

Đến cuối họ sẽ nghĩ rằng cô là một vị thần tốt bụng cũng là một trong những gì cô đã lên kế hoạch. Bây giờ bàn cờ thế giới đã khởi động, vô số năng lượng tiêu cực đã được cô kích phát ra hết nhưng đức tin là mục đích cuối cùng của cô.

Giang Tinh Chước mỉm cười, lấy ra tấm Thẻ Da do cô chế tạo ra khi mới đến thế giới này và ném nó về phía con rối cô vừa làm. Thẻ trở thành ánh sáng rồi rơi trên con rối. Rất nhanh đã có một cô gái mặc áo choàng và cái mũ đỏ đứng trước mặt Giang Tinh Chước, người này cầm một thanh kiếm, là một thiếu nữ lạnh lùng.

Đây chính là người gần như bị mọi người lãng quên, cô gái bí ẩn đã từng dùng một kiếm để chém làm đôi con quái vật.

Thiếu nữ sống lại, chớp chớp mắt. Cô nàng thấy Giang Tinh Chước thì khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết đã tan chảy. Cô nàng quỳ một gối xuống và lộ ra ánh mắt sùng kính yêu mến của tín đồ cuồng tín đối với Giang Tinh Chước, gọi nồng nàn: “Chúa.”

Giang Tinh Chước ngồi trên ngai của Thần với thần sắc hòa nhã, khóe miệng nở nụ cười thần bí khó lường.

...

Ông Chủ trở lại căn cứ bí mật được giấu dưới nhà tang lễ rồi lấy thẻ bí ẩn ra.

Chưa bao giờ nghe nói Chúa Tể sẽ cho bất cứ ai thẻ miễn phí, cái này chắc chắn có ý định khác, có lẽ là đồ để giết y.

Y không e ngại, y vui vẻ trong việc sử dụng cuộc sống để chứng minh cô không có tính cánh như một vị thần. Ngay cả khi không ai nhìn thấy, chỉ cần trong lòng y có đáp án chính xác là đủ.

Y đợi cho thẻ này hoạt động, có lẽ đột nhiên có một tử thần với cái lưỡi lê lao từ trong đó ra và chặt đầu y.

Tuy nhiên theo thời gian trôi qua từng giờ, thẻ cứ mãi chẳng có động tĩnh gì mà mí mắt của y nặng dần, cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến. Trong vô thức, y đã ngủ thiếp đi.

Y đã có một giấc mơ với một cặp vợ chồng vẫy tay chào y: “Tiểu Vũ, mau đến đây.”

Y chạy qua, cái bóng phản chiếu trên cửa sổ là bộ dáng của một đứa trẻ.

“Con nhìn đi! Đây là cỗ máy có thể bắt được vết tích của Thần đấy!”

“Thật sao? Nhưng chú Liêu nói hai người đang mơ mộng hão huyền, cứ tiếp tục như vậy thì coi chừng đói luôn, cả nhà chúng ta sẽ chết đói.”

“Đừng nghe họ nói bậy, con tới xem đi, đường trên này là từ trường, chỗ đây là từ trường trên cơ thể con. Nhưng từ trường trên cơ thể con người quá giống nhau, máy móc không thể phân biệt từ trường ai là của ai trong đám đông…”

Hai vợ chồng si mê trong việc tìm kiếm dấu vết của Thần, nói với y rằng chắc chắn thế giới này có Thần tồn tại và Ngài ở khắp mọi nơi, biết tất cả mọi thứ. Chẳng qua Ngài không dễ dàng hiện thân trước mặt người khác, cần phải sử dụng máy móc để có thể nắm bắt được dấu vết của Ngài.

Thật không may trong mấy năm đó, cái máy chẳng phát huy được bất cứ tác dụng gì. Mãi đến một ngày, vào một đêm yên tĩnh, cái máy tạo ra âm thanh kỳ lạ…

Ông Chủ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở hai mắt.

Y vẫn còn trong phòng thí nghiệm này, y không chết còn thẻ bài nọ thì nằm yên trên bàn.

Thế mà y đã ngủ thiếp đi. Sau cái chết của cha mẹ, y bị chứng mất ngủ đặc thù, một căn bệnh do não hoạt động quá mức đến nỗi cơ thể không thể đi vào trạng thái ngủ. Trong gần 20 năm, y chưa từng ngủ được một giấc, y có thể sống cho đến bây giờ hoàn toàn dựa việc tiêm thuốc để cho cơ thể rơi vào giấc ngủ giả nhằm nghỉ ngơi. Có nghĩa là cơ thể ngủ thiếp đi nhưng ý thức trong não vẫn còn tỉnh táo.

Biện pháp này có thể cứu y khỏi cảnh thức khuya quá mức gây đột tử, nhưng nó không phải là một giải pháp lâu dài. Chứng mất ngủ gây ra bởi các nguyên nhân tâm lý này vẫn chưa được chữa khỏi thành công, sớm hay muộn sẽ một ngày y chết đột ngột tựa như tất cả những người mắc bệnh ấy.

Y đã quên cảm giác mệt rã rời và đi ngủ là như thế nào, nhưng đêm qua y đã ngủ thiếp đi, là thật sự ngủ thiếp đi!

Y cầm lấy tấm thẻ Chúa Tể tặng nhíu mày, vẻ mặt thay đổi liên tục. Chẳng lẽ đây chính là tác dụng của tấm thẻ này sao? Để y có thể ngủ chắc chắn sẽ cứu mạng y.

Nhưng là vì sao? Cô ấy có ý gì? Phỏng đoán của y sai, Lò Giết Mổ không phải do cô bày kế? Nếu sai, tại sao cô ấy không phủ nhận, tại sao không biện minh? Cho tới nay, người nắm hết mọi thứ trong tay như Ông Chủ lần đầu tiên không rõ đầu mối, cứ bối rối và rối bời.

Hoặc có lẽ vì thấy áy náy à? Bởi vì trong suốt 20 năm qua, những người đã từng đau khổ và cầu nguyện với cô thì cô lại làm ngơ?

Trong đầu lại nhớ lại giấc mộng vừa gặp, không biết có phải vì nó không mà là khi y nhớ lại rõ ràng cảnh tượng lúc đó thêm tình huống bi thảm mà mình gặp phải, trái tim vốn bình tĩnh chết lặng của y đột nhiên nổi lên sóng gió một cách hiếm thấy.

Sâu trong trái tim y nổi lên một cơn giận dữ, trong cơn giận dữ này còn xen lẫn một ít cảm xúc xa lạ mà y chẳng biết đó là gì. Nhưng chính thứ cảm xúc đó làm cơn tức giận này khác với cơn căm phẫn lúc y cho rằng Giang Tinh Chước tạo ra Lò Giết Mổ.

Đã lâu rồi y không có tâm trạng như vậy và thực sự y thấy không quen với nó.

...

Cốt lõi thực sự không thay đổi, cho dù vỏ ngoài có biến hóa như thế nào thì đến cuối gốc rễ vẫn cứ như vậy.

Nếu trái tim của một người đã chết, trước hết chỉ có thể làm cho nó sống lại đã. Tựa như dùng thẻ để tạo ra hỗn loạn trước nhằm kích hoạt xã hội tê liệt và vô vọng như nước đọng, làm nó sống lại và hướng tới tương lai. Như vậy mới có thể tạo ra cảm xúc và năng lượng, mới có thể… bị đùa bỡn đấy.

- -----oOo------