Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 488: Năm năm sau (6)



Linh Tôn nói xong khẽ phất y bào màu đen, thoáng cái đã đi xa.

Rừng hoa đào tràn ngập hơi nước, phiêu miểu hư ảo tựa như tiên cảnh, mà hắn chính là vị tiên nhân tại nơi này, hồng trần mười trượng cũng không thể vấy bẩn hắn dù chỉ một chút.

Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng chạy theo, ở phía sau hỏi: “Sư phụ, người còn chưa có nói cho ta biết lý do tại sao người không dạy ta nữa nha.

Mặc dù lúc đầu ta quả thật không tình nguyện bái người làm thầy, thế nhưng nhiều năm như vậy, ta đã thật sự xem người là sư phụ của ta, thật lòng hy vọng người có thể chỉ dạy cho ta.”

Nàng nói rất thành khẩn.

Nàng cũng không phải là loại người hay tự ái, đối với Linh Tôn, một ngày làm thầy, nàng vẫn luôn mang theo bảy phần kính ý.

“Ngươi nghĩ rằng bởi vì ngươi không tình nguyện bái ta làm thầy nên ta mới không dạy ngươi nữa hay sao?”

Linh Tôn vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.

“Sư phụ đương nhiên có nguyên nhân của sư phụ!”

Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Mà ta nhất định phải biết cái nguyên nhân này!”

Cước bộ Linh Tôn đột nhiên dừng lại, một luồng hơi nước đột nhiên thổi qua mi tâm của hắn, vẻ đẹp hư ảo mông lung ấy khiến cho người ta rung động không thôi.

Hắn ngẩng đầu, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, vô số cánh hoa hồng nhạt từ trên cây rơi xuống.

Trong cơn mưa hoa, quần áo Hoàng Bắc Nguyệt vương đầy cánh hoa, nhưng trên người Linh Tôn một cánh cũng không thấy.

Hắn lãnh đạm nói: “Ngươi xem những bông hoa này, chỉ cần tới thời điểm thì sẽ phải rụng xuống, cho dù ngươi có muốn thế nào đi nữa thì cành cây vẫn mãi mãi không thể giữ nó lại.”

Hoàng Bắc Nguyệt có chút sợ hãi, khuôn mặt Linh Tôn trong mưa hoa tại sao lại lộ ra một tia ưu thương? “Ta không tin giới hạn của ngươi là ở chỗ này!?”

Hoàng Bắc Nguyệt kích động nói: “Lý do này không thuyết phục được ta!”

“Đây không phải là giới hạn của ta, mà là giới hạn của ta đối với Vạn Thú Vô Cương.”

So sánh với vẻ kích động của nàng, Linh Tôn giống như là một tòa băng sơn ngàn năm, cho dù trời sụp đất nứt thì mặt hắn cũng không chút đổi sắc.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.

“Sau khi đạt được cảnh giới Tứ Nguyên Thiên, chỉ có người đã nhỏ máu nhận chủ với Vạn Thú Vô Cương mới có thể đi vào, ta không thể đi vào được nữa.”

Linh Tôn vừa nói, con ngươi thanh lãnh tựa như một ao xuân thủy hơi gợn sóng: “Bắc Nguyệt, năm năm rồi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi ta sao?”

“Ta…”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi do dự.

Trong năm năm, ở cái nơi ngăn cách với bên ngoài thế này, nàng quả thật đã nhiều lần nghĩ tới việc khi nào mình mới có thể đi ra khỏi đây.

Nàng do dự chính là đáp án tốt nhất rồi, Linh Tôn thấy vậy cũng không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, mưa hoa trong nháy mắt đã ngừng lại, trên mặt đất phủ một tầng cánh hoa thật dày, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đành lòng đạp lên.

Nàng đứng ngây người một hồi, sau đó mới chậm rãi trở về gian nhà gỗ nhỏ của mình.

Thời điểm bọn họ tới, trong sơn cốc này cái gì cũng không có, ba gian nhà gỗ này chính là do nàng đem từng khúc gỗ về xây nên.

Nói đến năng lực sinh tồn, Linh Tôn quả thật không bằng nàng.

Dù sao nàng cũng từng chịu qua đặc huấn ở thế kỷ hai mươi mốt, để làm một tên sát thủ xuất sắc, nàng phải hiểu được rất nhiều lĩnh vực, kiến trúc cũng là một trong số đó.

Khi đó Linh Tôn so với đại gia còn đại gia hơn, cái gì cũng không chịu làm, chỉ có nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu bận rộn chay qua chạy lại.

Thời điểm nhà xây xong, hắn lại vô tư chọn gian phòng lớn nhất mà vào ở.

Bây giờ nghĩ lại, phần kinh nghiệm xây nhà kia, cứ coi như đó là một loại lịch lãm đi.

Hoàng Bắc Nguyệt đi vào nhà gỗ, đem y phục trên người cởi ra, chỉ mặc độc một chiếc áo đơn mỏng manh. Nàng đi tới phía sau nhà gỗ, nơi này có một cái ôn tuyền, đây cũng là nàng do đích thân thiết kế.

Vừa bước vào ôn tuyền, thân thể nàng đã được bao phủ trong một dòng nước ấm áp.