Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 29: Quay Về Nơi Bắt Đầu



"Cạch"

Thanh Liêm khui thêm một lon bia lạnh, đưa về phía Hiểu Lan. Hai người đã rời khỏi nơi ồn ào kia, ngồi trên vệ đường giữa trời đêm ít người qua lại.

"Đã ổn chưa?" - Thanh Liêm nhìn Hiểu Lan ngồi gục mặt xuống đường.

Hiểu Lan nhìn thấy lon bia mát lạnh, liền đón lấy mà uống một hơi dài… cổ họng cô có chút khó chịu, lạnh muốn đóng băng.

Ngoài trời gió thổi mạnh, không có xe cộ qua lại chắn đi cơn gió đêm, khiến tóc cô bay về phía sau rối tung lên.

"Tôi không sao?" - Cô bị lạnh hơi co người lại.

Thanh Liêm cởi chiếc áo khoác trên người, choàng lên cho Hiểu Lan, chiếc nón kèm áo được anh trùm lên mái tóc cô.

"Nhìn cô thảm lắm." - Thanh Liêm bật cười.

Đúng là nhìn cô đang rất thảm, vì khóc nên mặt mũi đã tèm lem rồi, chiếc váy trên người cũng nhăng nhúm lại vì ngồi bệt xuống đường.

Hiểu Lan lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên ngồi ngoài đường cũng một gã đàn ông không quen không biết… lại còn đang say… chỉ là trông anh ta cũng ngon trai, lại có vẻ không phải hàng người xấu.

Nhưng người nhìn có vẻ không phải là người xấu như Thanh Liêm… lại là một người cực kỳ xấu.

"Cô đến thành phố A làm gì, người như cô nên ở thành phố B để sống dưới sự bao bọc của gia đình mới đúng." - Thanh Liêm tựa vào cột đèn, đưa lon bia đã bớt lạnh uống cạn phần còn lại.

"Anh biết tôi sao?" - Hiểu Lan ngước mắt nhìn Thanh Liêm… một ngày cô gặp bao nhiêu bệnh nhân, không thể nhớ được đã từng gặp người đàn ông này khi nào.

"Không biết." - Thanh Liêm lắc đầu…

Người cao sang quyền quý như cô ta, anh lười nhận quen biết.

Hiểu Lan bóp nát lon bia đã cạn, gom hết những lon bia khác cho vào bọc ni lông, mang đi về phía thùng rác quăng vào.

"Tôi về đây, cảm ơn anh đã uống cùng tôi. Nhưng tôi có thể hỏi tên anh không, lần sau gặp lại có thể chào hỏi một câu." - Hiểu Lan đứng đối diện Thanh Liêm hỏi.

Thanh Liêm quay lưng bỏ đi không đáp.

Hiểu Lan hơi hụt hững, cô dù gì cũng là một hoa khôi của bệnh viện… các bác sĩ cùng khoa ai nấy đều để mắt đến cô, chỉ là lúc ấy cô thầm thương một người nên luôn tìm cách né tránh.

Nay người cô thương đã có vợ con rồi, cô phải buông bỏ…

Thanh Liêm đi đến, đội vào đầu cô một chiếc nón bảo hiểm to che hết gương mặt thảm hại của cô hiện tại…

"Tôi đưa cô về."

"Không cần, tôi tự đón taxi."

"Tùy."

Hiểu Lan nói xong mới để ý, xung quanh vắng tanh không có một bóng người… cô đứng đây đợi taxi thì thật không ổn đâu.

"Này… đợi tôi với." - Hiểu Lan chạy theo Thanh Liêm, nhanh chân leo lên chiếc xe mô tô của anh.

Hiểu Lan cũng là lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe kiểu này. Cô có chút e dè, cho đến khi Thanh Liêm vặn ga xe giật ngược về phía sau, cô suýt rớt xuống xe liền sợ quá mà ôm chặt lấy eo Thanh Liêm.

"Nhà cô ở đâu." - Thanh Liêm hỏi.



"Anh đưa tôi về gần bệnh viện đi… tôi thuê khách sạn gần đó."

Thanh Liêm không đáp… gú ga mạnh sau đó tiến về phía đoạn đường phía trước.

Sau khi quay về từ bữa tôi, thái độ của Tô Lâm đối với Yến Thanh Na đã thay đổi hoàn toàn. Nhìn người đàn bà của mình nhìn đứa con trai của ông ta đầy vẻ lẳng lơ thèm khát liền kích động trong lòng.

Nhìn thấy Yến Thanh Na đang ngồi trên bàn trang điểm, thoa rất nhiều lớp kem trên mặt và cơ thể cũng khiến ông ta thấy khó chịu… bà ta trẻ hơn ông bao nhiêu tuổi, còn chăm chút như vậy, ra đường nhìn bọn họ có giống vợ chồng hay không?

Ông ta đi về phía Yến Thanh Na, từ phía sau hôn lên chiếc cổ nhỏ nhắn như đòi hỏi bạn tình đáp ứng.

"Em đã bôi kem rồi… để hôm khác đi."

Hôm nay còn dám từ chối ông nữa… ông đây sẽ khiến ngày mai cô phải bò xuống giường.

Tô Lâm lôi bên trong valy ra những dụng cụ tình dục… đã lâu rồi không sử dụng.

Yến Thanh Na nhìn thấy liền xanh mặt… ông ta… ông ta lại nổi cơn điên gì đây.

Bên ngoài chỉ còn nghe tiếng thét lên trong sự sợ hãi và đau đớn của người đàn bà lẳng lơ.

Tô Lâm như muốn hủy hoại người đàn bà này, cho bà ta không còn cơ hội ra ngoài mà lẳng lơ với người đàn ông khác.

Tô Húc Hoàn đang ngồi trong phòng làm việc, gần đây có nhiều việc bên trong và bên ngoài Tô thị cần anh giải quyết…

"Húc Hoàn, tôi vào được không?" - Lam Y Tịnh bên ngoài gõ cửa.

"Em vào đi." - Tô Húc Hoàn day hai thái dương, nhìn đồng hồ đã qua một giờ sáng.

Lam Y Tịnh mang một ly sữa nóng đặt lên bàn làm việc, nhìn thấy hai mắt Tô Húc Hoàn đã đỏ ngầu lên, có lẽ do làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi.

"Sao em chưa ngủ, đêm nay tôi bận nên không thể ôm em ngủ rồi." - Tô Húc Hoàn đón lấy ly sữa, mỉm cười nói.

Lam Y Tịnh đi về phía sau Tô Húc Hoàn, đưa tay lên hai thái dương mà mát xa cho anh… bàn tay cô nhẹ nhàng khiến anh vô cùng dễ chịu.

"Húc Hoàn, ngày mai tôi muốn đi thăm mộ của mẹ tôi…" - Lam Y Tịnh khẽ nói nhỏ, từ khi sinh ra Hữu Hữu, cô chưa một lần quay về nơi này thăm mẹ.

Tô Húc Hoàn biết, bản thân cô chủ động dịu dàng với anh, chính là có mục đích.

"Được, ngày mai tôi đưa em đi." - Tô Húc Hoàn vẫn tựa đầu vào bụng cô, tận hưởng sự dễ chịu từ đôi bàn tay khéo léo.

"Nếu anh bận, tôi có thể đi với Hữu Hữu."

Anh đưa bàn tay nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn thật nhẹ: "Tôi nghĩ mẹ vợ chắc chắn cũng muốn nhìn thấy con rể."

Lam Y Tịnh hơi cười nhưng không dám phát ra tiếng…

"Được rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi… em ở đây, tôi e tối nay sẽ không xử lý được việc ở Tô thị, thì sao mai có thể đưa em đi thăm mẹ được." - Tô Húc Hoàn khẽ cười trêu chọc Lam Y Tịnh.

"Vậy tôi về phòng trước…"

Lam Y Tịnh rời căn phòng làm việc của Tô Húc Hoàn thì Hà Siêu cũng từ bên ngoài bước vào.

"Tô tổng, chuyện của Hải Đường đã giải quyết xong rồi. Còn mối quan hệ giữa phu nhân và Hà Thiệu Dương không tra ra được, bọn họ dường như không có chút liên hệ nào, tôi sẽ cho người tiếp tục điều tra?" - Hà Siêu vừa bước vào liền báo cáo tình hình.

Không có liên quan sao? Vậy vì sao cô ấy biết ông ta?



"Không cần nữa, cậu đi lo liệu việc của Tô Huân Huân đi…" - Tô Húc Hoàn gõ gõ tay lên bàn làm việc suy tính.

"Tô tổng, thật sự tha cho thằng nhóc đó sao, không thừa cơ hội dạy dỗ cho thằng nhóc ấy một chuyến đi dài hạn." - Hà Siêu thắc mắc.

"Chưa phải lúc, thả con mồi ra ngoài… chúng ta câu cá lớn."

Tô Húc Hoàn cười lớn…

Hà Siêu không đáp, những gì Tô tổng tính toán… thường không có gì phải bàn cải.

"Ngoài ra, cậu để mắt xem dạo này Lâm Thanh Thanh đang toan tính điều gì… im lặng chịu đựng không phải phong cách của cô ta."

Hà Siêu cũng cảm thấy có chút lạ, nếu như ngày xưa cô ta đã làm loạn lên rồi… không ngờ lần này lại im lặng. Đã vậy, còn tự mình đi lại trước mặt mọi người, không giả vờ tàn tật nữa.

"Vâng, thưa Tô tổng. Tôi có nhận được tin bên phía nhà họ Lục, Lục Cẩn Niên đã bình phục rồi, nghe đâu sẽ liên hôn cùng con gái của chủ tịch thành phố B." - Hà Siêu báo cáo, để thế lực nhà họ Lục có sự hậu thuẫn, kế hoạch báo thù của Tô Húc Hoàn càng khó khăn hơn.

"Con gái của chủ tịch thành phố B sao… cô ta không phải còn nợ cậu một ân tình sao?" - Tô Húc Hoàn nhớ đến liền nhìn Hà Siêu.

"Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi… có lẽ cô ấy cũng không còn nhớ nữa." - Hà Siêu đáp

"Chủ tịch thành phố B Trần Húc, ông ta vì tiền mà bán rẻ con gái cho tên cặn bã như Lục Cẩn Niên…" - Tô Húc Hoàn lắc đầu nói.

Hà Siêu nhớ lại năm đó, vô tình bị vướng vào rắc rối khi bọn bắt cóc đang bắt cóc đứa con gái của một vị lãnh đạo cấp cao. Nhìn thấy một cô bé gương mặt ngây ngô bị bọn cặn bã bắt đi liền không thể không cứu, nhưng bên kia rất đông người… lần đó nếu người của Tô Húc Hoàn không tới kịp… là anh có thể mất mạng như chơi, vì che chở cho cô nhóc đó mà trên người anh dính một vết sẹo dài.

"Lục thị trong dự án mới được Trần Húc nâng đỡ nên đã dần giữ được thăng bằng. Có lẽ Lục Kính Hoa đã hứa hẹn sẽ giao Lục thị cho Lục Cẩn Niên nên mới có cuộc hôn nhân này."

Tô Húc Hoàn đứng lên, đi về phía Hà Siêu liền nói: "Thu thập tài liệu của Trần Hiểu Phi, tôi không tin nhà họ Trần này trong sạch đâu."

Hà Siêu liền hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tô Húc Hoàn… anh muốn nhắc nhở Tô tổng một việc, nhưng không tiện nói ra… chỉ sợ khi đứng giữa Lục gia và Tô Húc Hoàn sẽ làm khó Lam Y Tịnh.

Tô Húc Hoàn không phải là không nghĩ đến, nhưng anh muốn giấu cô cho riêng anh… anh không muốn cô nhận lại người cha bạc tình bạc nghĩa như Lục Kính Hoa…

Bí mật đó, anh muốn chôn giấu nó mãi mãi.

Buổi sáng, khi Lam Y Tịnh chuẩn bị xong cho hai mẹ con thì Tô Húc Hoàn đã ngồi sẵn trên bàn ăn sáng. Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần anh vẫn còn rất tốt, chỉ là đôi mắt hơi đỏ ửng lên.

"Ăn sáng nào, baba sẽ đưa hai mẹ con đi thăm bà ngoại." - Tô Húc Hoàn bế Lam Hữu Hữu ôm trong lòng.

"Baba, có chú Siêu đi cùng không ạ."

"Chú Siêu bận rồi, sao… Hữu Hữu không thích ba bằng chú Siêu sao? - Tô Húc Hoàn nựng bờ má Lam Hữu Hữu cưng chiều.

"Không ạ, con thương cả hai người ạ. Nhưng chú Siêu hứa hôm nay sẽ đưa con đi xem sân đua lớn nhất nước mình."

Lam Y Tịnh hơi nghiêm mặt, từ khi nào con trai lại mê những nơi nguy hiểm như vậy.

"Sau khi đi thăm bà ngoại, chú Siêu sẽ đưa Hữu Hữu đi chơi, ba và mẹ sẽ tìm trường học cho con vào tuần sau."

Lam Hữu Hữu đồng ý, liền ngồi bên cạnh Tô Húc Hoàn rất nhanh ăn xong bữa sáng của cậu nhóc.

Cậu nhóc đã xem chú Tô này như ba của mình thật sự rồi. Ba rất tốt, tin tưởng nhóc lại còn đứng ra bảo vệ nhóc nữa.

Lam Y Tịnh lúc đầu không có ý định quay về thành phố A, nhưng xem ra mọi việc Tô Húc Hoàn đã chuẩn bị xong cả rồi.

Ở thành phố B xa lạ đó, cô cũng không được gần mẹ cô. Mấy năm trước vì trốn Tô Húc Hoàn nên tạm thời sống ở thành phố B, nay đã về chung sống cùng nhau… cũng không còn lưu lạc nơi xứ lạ quê người nữa.