Phép Tắc Thượng Vị

Chương 15



Khi màn đêm buông xuống, người bình thường thì đã chìm vào mộng đẹp, còn một đám người khác, trong đêm trăng treo cao, trên đường không một bóng người, mới là lúc bọn họ bắt đầu cuộc chơi.

 

Trên đường cái rộng rãi không một bóng người, một loạt khuôn mặt khác nhau, các loại xe thể thao màu sắc sáng tối ngừng ngay giữa đường.

 

Vài người nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, tại một khu vực hẻo lánh cách xa khu dân cư, cờ xí giơ lên, huýt sáo.

 

"Ba."

 

“Hai.”

 

“Một.”

 

Một người thiếu nữ với mái tóc dài cuộn sóng mặc váy ngắn đứng giữa đường, sau khi đếm ngược kết thúc liền hạ cờ trong tay xuống.

 

Ngay khi lá cờ nho nhỏ hạ xuống, tiếng gầm động cơ đinh tai nhức óc chợt vang lên, mấy chiếc xe thể thao giống như mũi tên lao khỏi vạch xuất phát, chặt chẽ truy đuổi lẫn nhau.

 

“Nè! Hách Phàm! Không phải chỉ là một chuyến du ngoạn Hawaii đi bằng máy bay riêng thôi sao! Nhìn bộ dạng háo thắng của cậu kìa! Rốt cuộc là không cần giẫm phanh nữa đúng không?

 

“Đúng vậy! Hách Phàm, cậu không thể nhường mấy anh em một chút sao?”

 

Những chiếc xe bên cạnh truyền đến vài âm thanh trêu trọc, trong ánh mắt Cảnh Hách Phàm toát ra sự tự tin nhất định phải chiến thắng.

 

“Các anh đừng có mồm mép! Cần xem lại tài nghệ của bản thân đi, lần này lại là tôi thắng!” Hắn đạp mạnh chân ga, âm thanh chói tai vang lên, hiển nhiên đã thể hiện rõ thái độ khinh cuồng của chủ nhân chiếc xe, dư âm quanh quẩn nơi con đường trống trải, thật lâu mới tan đi được.

 

Chiếc xe Bugatti Veyron màu lam cách thật xa các xe đối thủ khác, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Hách Phàm xuất hiện một tia nhàm chán.

 

Đua xe trong nước thật là phiền toái, thật vất vả mới có thể tìm được một con đường không còn sử dụng, nhưng hắn cũng đã chạy tới chạy lui trên con đường này bao nhiêu lần, nhắm hai mắt cũng có thể chạy đến đích, thật không thú vị tí nào.

 

Cảnh Hách Phàm thả chậm tốc độ xe, nhìn vào kính chiếu hậu đã thấy các xe lúc trước bị hắn bỏ xa đang lục tục đuổi theo sau.

 

Thắng hoài cũng chán, thôi thì lần này thả cho bọn họ một đường, dù sao nếu thua thì cũng chỉ dùng chuyên cơ riêng chở bọn họ đi chơi một chuyến mà thôi, cũng chẳng sao.

 

Cảnh Hách Phàm thoải mái điều khiển xe, khi cua qua một ngã rẽ, hắn tùy ý nghiêng mình liếc mắt một cái.

 

Một người phụ nữ và một đàn ông đang lôi kéo nhau.

 

Lại liếc mắt thêm một cái.

 

Người phụ nữ kia đang phất tay về hướng hắn, nhưng lại bị gã đàn ông kia túm kéo đi.

 



Biểu tình của Cảnh Hách Phàm dừng lại một chút, một chân dẫm mạnh vào phanh xe, tay lái đánh một đường đổi hướng, thành một cái cua đầu xe hoàn mỹ, chuyển hướng về một lối rẽ khác.

 

“Ai ui, Hách Phàm! Cậu chạy sai đường rồi!”

 

“Ha ha ha! Cảnh Hách Phàm, chúng tôi phục cậu luôn rồi đấy!”

 

Bên tai hắn vang lên vài câu hăng hái của đám bạn, nhưng Cảnh Hách Phàm hoàn toàn không để ý đến, hắn đạp mạnh chân ga hơn nữa, rất nhanh đã đến được bên chỗ của đôi nam nữ kia.

 

Xe dừng lại, hắn ngay cả cửa xe cũng không mở, trực tiếp nhảy ra khỏi chiếc xe mui trần, nhảy xuống đất.

 

“Này! Anh đang làm gì! Buông cô gái ra!”

 

Người bị rơi xuống nước, đang trong thời điểm tuyệt vọng, nếu có thể bắt được dù chỉ là cây lục bình thì trong lòng cũng sẽ yên ổn rất nhiều, huống chi là cả một con thuyền lớn.

 

Việc Cảnh Hách Phàm xuất hiện đối với Quý Du Nhiên chính là con thuyền lớn kia.

 

Chỉ có trời mới biết, khi cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu lam kia cua đầu chạy về lại hướng cô, trong lòng cô kích động đến cỡ nào.

 

Tiếp đó, lại còn thấy được một người đàn ông trẻ tuổi vẻ ngoài sáng chói chạy về hướng cô, lúc này đây cô cảm thấy mình đã hoàn toàn được cứu lên bờ rồi.

 

Gã đàn ông đáng khinh đó đột nhiên thấy có người xuất hiện, trong lòng hắn ta sợ hãi không thôi, dường như đã bị khí thế đường đường của Cảnh Hách Phàm làm cho chấn trụ, sửng sốt trong chớp mắt.

 

Quý Du Nhiên thừa dịp hắn đang sững sờ, ngay lập tức tàn nhẫn đá hắn ta một cái, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, lập tức chạy đến bên người đàn ông phía đối diện.

 

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Quý Du Nhiên không rảnh thưởng thức tướng mạo tinh xảo của nam nhân trước mắt, cô giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao lôi kéo cánh tay của hắn.

 

Cảnh Hách Phàm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ chỉ đứng tới bả vai của mình.

 

Đúng, là một cô gái nhỏ.

 

Hắn cảm thấy Quý Du Nhiên với khuôn mặt mộc mạc, thật thanh thuần đáng yêu, tựa như một cô gái nhỏ bất lực, không sức kháng cự.

 

Một cảm giác bản thân mang theo sứ mệnh trọng đại nảy sinh trong lòng hắn, Cảnh Hách Phàm nhíu mày nhìn gã đàn ông đáng khinh đã thực hiện hành vi động tay động chân nãy giờ với Quý Du Nhiên.

 

“Giữa ban ngày, à không nửa đêm! Ngươi động tay động chân với cô gái này là có ý đồ gì?”

 

Gã đàn ông bị Quý Du Nhiên đá một cái, lúc này đã lấy lại tinh thần, thấy Cảnh Hách Phàm tuy thân hình cao lớn, nhưng vừa nhìn đã biết ngay là dạng người trẻ tuổi, nói không chừng chỉ cần hắn ta hù dọa vài câu liền sẽ phải bỏ chạy.

 



“Nhãi ranh tôi nói cho cậu biết đừng xen vào việc người khác! Cô ấy là bạn gái tôi!”

 

Nhãi ranh?

 

Sắc mặt Cảnh Hách Phàm trầm xuống, khóe miệng câu lên.

 

Từ nhỏ đến lớn còn không chưa có ai dám kêu hắn là nhãi ranh đâu!

 

Gã đàn ông đáng khinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định kéo Quý Du Nhiên đi, cô thét chói tai, trốn ra phía sau lưng Cảnh Hách Phàm.

 

“Không phải! Tôi không quen biết hắn ta! Hắn có ý đồ cưỡng hiếp tôi!”

 

Sắc mặt Cảnh Hách Phàm càng tối tăm hơn, hắn nâng lên một chân, hung hăng đá vào bụng của gã đàn ông kia.

 

Một cước này của hắn khác biệt hoàn toàn với Quý Du Nhiên, trực tiếp đạp ngã gã đàn ông đáng khinh, còn khiến hắn ta lăn lộn hai vòng.

 

Quý Du Nhiên ngốc lăng nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt cô, một cước này đã khiến gã đàn ông dây dưa với cô nãy giờ nằm bẹp trên đất, cảm giác an toàn bùng lên trong cô.

 

A, chỉ một đá thôi mà cũng thật đau! Gã đàn ông đáng khinh nhăn nhúm mặt mũi, đổi sang màu gan heo.

 

Xứng đáng!

 

“Cô chờ tôi một chút, đừng sợ!”

 

Quý Du Nhiên đột nhiên được Cảnh Hách Phàm làm ra một cái ôm công chúa, đặt vào ghế phụ trên xe thể thao.

 

"Hả? Ơ."

 

Không đợi Quý Du Nhiên nói cái gì, Cảnh Hách Phàm lại xoay người trở lại bên cạnh gã đàn ông đáng khinh kia, nắm lấy cổ hắn ta, hung hăng đánh mấy quyền vào người hắn ta.

 

“Rác rưởi! Shit! Thật khiến đàn ông mất mặt!”

 

Bốp!

 

“Nhãi ranh? Ngươi nói ai là nhãi ranh? Hở?”

 

Lại thêm một quyền, gã đàn ông đáng khinh bị đánh đến mặt mũi xanh lè, té lên té xuống trên nền đất.

 

------oOo------