Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 40: Mảnh ngọc kỳ lân vật định tình năm xưa



Hôm nay Lệ Quân lại đến chơi, trò chuyện cùng Nhất Dạ, sẵn mang thêm một thông tin sốt dẻo.

“Cô có biết là hôm qua ta phát hiện ra chuyện gì không?” Lệ Quân ra vẻ nghiêm trọng.

Nhất Dạ thản nhiên: “Là chuyện gì ghê gớm vậy?”

“Chuyện là tối hôm qua ta đã lượn một vòng quanh các cung để tìm chút linh lực… Ta thề là không ảnh hưởng gì đến tính mạng họ đâu nhé… Chỉ suy giảm thể lực chút ít thôi… Hihi.”

“Cô đến chỉ để kể cái chuyện xấu xa này đó à…” - Nàng cau mày không hài lòng.

“Nghe ta nói hết đã… khi lướt ngang tẩm điện của Tử Yên thấy ả đang săm soi một mảnh ngọc kỳ lân màu đỏ, ánh mắt gian tà đang nói gì đó với cung nữ. Ta đoán là họ đang bày mưu gì đấy nên đã dùng thuật nghe được cuộc nói chuyện. Phát hiện ra mảnh ngọc đó chính là vật mà tên Diệp Lãnh kia để lại cho cô lúc cô cứu hắn ở chiến trường, không hiểu sao lại vào tay ả, nên Diệp Lãnh lúc đó đã phần nào nhận định Tử Yên là người cứu hắn nên ả mới được sự ưu ái từ tên cẩu hoàng đế kia đó!” - Nói rồi Lệ Quân nhìn nàng với vẻ suy tư khựng lại một lát rồi tiếp lời: “Ta thấy ả vuốt ve miếng ngọc rồi nói rằng gì mà… mảnh ngọc này chính là bùa hộ mạng của ả, là bí quyết nắm giữ trái tim của chàng… Hừ! Ta nghe thật không thấm nổi, chẳng qua là cướp đoạt số phận của người khác thì đúng hơn. Nhất Dạ à, hay là cô mang chuyện này nói hết với tên đó đi để cho hắn hối hận vì đã đối xử tệ bạc với ân nhân thật sự của mình… như vậy vấn đề sẽ được giải quyết êm đẹp rồi.”

Nhất Dạ chợt hướng ánh mắt nhìn về xa xăm với giọng bình thản: “Vô ích thôi… chàng ta sẽ không tin đâu.” - Lúc này nàng quay sang Lệ Quân với vẻ mặt u buồn: “Nếu chuyện này ta có thể biết sớm hơn thì có lẽ Sở gia sẽ không thê thảm như vậy… tội lỗi của ta đối với họ thật không ít!”

Nàng bắt đầu hồi tưởng, nhớ lại chuyện năm xưa khi mình cứu Diệp Lãnh.

…****************…

Ở trong hang động…

“Cảm ơn cô nương đã cứu mạng của ta, sau khi ta hồi phục nhất định sẽ báo đáp.”

Nàng thẹn thùng.

“Ta… Ta không cần chàng báo đáp gì cả, cố nhân có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta cũng chỉ là muốn làm việc thiện thôi.”

“Không, ta cũng từng được dạy rằng, nếu nhận được ân huệ thì nhất định phải báo đáp.”

Nhất Dạ đứng dậy, huơ tay một cái trên đống củi ở giữa hang động liền bừng cháy, ngọn lửa đỏ sưởi ấm cả hang động.

“Ta không cần chàng báo đáp, ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng.”

Diệp Lãnh nghe xong, có chút sững sờ, sau đó bật cười:

“Nàng chẳng lẽ là muốn thành thân với ta sao?” - Chàng phì cười rồi nói tiếp: “Nàng cứu ta một mạng liền nhìn trúng ta ư?”

“Ta…”

“Được, sau khi ta hồi phục, nhất định sẽ đưa kiệu hoa đến rước nàng làm thê tử, chăm sóc nàng cả đời.”

Trái tim nàng đột nhiên đập thình thịch, mặt đỏ bừng, mãi một lúc sau vẫn chưa nghe nàng nói năng gì, Diệp Lãnh mắt không thể nhìn được, đoán là nàng đang ngại ngùng, bèn nói:

“Nhà của nàng ở đây sao?”

Nhất Dạ vội lắc đầu:

“Không, đây chỉ là một hang động, do gần với chiến trường nơi chàng bị thương nên ta đã đưa chàng đến đây để chăm sóc.”



Diệp Lãnh nghe xong, có chút cảm động, một cô nương chân yếu tay mềm lại cõng chàng về đây, rồi lại vì chàng mà ở lại trong một hang động lạ lẫm như vậy.

Chàng nghĩ, nhất định sau này khi trở về hoàng cung sẽ lấy nàng làm đích thê thái tử phi, quyết không để nàng chịu thiệt thòi. Nghĩ thế Diệp Lãnh liền lấy trong tay áo ra một mảnh ngọc kỳ lân mà đích thân mình đã khắc lúc trước - trao lên tay Nhất Dạ xem như đây là vật định tình hẹn ước giữa hai người.

[…]

Khi Diên tướng quân tìm đến hang động…

Trong lúc đang dò thăm tình hình của “vị cô nương đã cứu Diệp Lãnh” ông ta hướng mắt nhìn về phía mảnh ngọc kỳ lân ở bên dưới phiến đá, lặng lẽ nhặt lên cũng không nói cho Diệp Lãnh biết vì khi ấy hắn vẫn chưa thấy đường. Có lẽ vừa rồi Nhất Dạ đã bất cẩn làm rơi nó.

Cuối cùng, Diệp Lãnh phải cùng đoàn quân trở về doanh trại bởi vì sắp tới bọn họ cần phải mở ra cuộc chiến với quân Thục sau lần thất bại trước.

Tiểu Nhất Dạ nấp ở trong góc không thể ra mặt để lấy lại được mảnh ngọc ấy, luyến tiếc ngước nhìn bóng lưng chàng rời đi, nàng thẫn thờ đặt ra câu hỏi, liệu lời hứa của Diệp Lãnh dành cho nàng có trở thành hiện thực hay không?

…****************…

Kết thúc hồi tưởng, nàng nhắm mắt lại để chiêm nghiệm những nỗi đau trong quá khứ rồi dần mở mắt ra ánh lên từng tia lửa hận thù. Dù là hắn nhận nhầm người đi chăng nữa, nhưng vì tình yêu thương của hắn dành cho “ân nhân của mình” mà sẵn sàng thiên vị bức cung - kết án oan cho người vô tội thì Sở Nhất Dạ đây cũng không thể chấp nhận được!

Năm xưa nàng rung động - quyết một lòng một dạ với Diệp Lãnh là bởi vì lòng chính trực yêu nước thương dân của hắn. Nhưng giờ đây khi ở trên ngôi vị cao quý, thì hắn lại dần thay đổi trở thành một con người máu lạnh vô tình. Một tên hôn quân vì tư lợi tình riêng của cá nhân mà không màng đến an nguy của đất nước.

Thời gian qua hắn đã vì Diên Tử Yên mà kết án tử cho biết bao nhiêu quan đại thần trong triều, vì họ luôn dâng tấu sớ bất bình - không phục Diên tướng quân trước những hiến kế trị quốc đầy rẫy rủi ro của lão, chung quy là vì ông ta tham lam ngân khố triều đình. Thế mà Diệp Lãnh hắn lại mắt nhắm mắt mở cho qua tất cả. Một hoàng đế bị tình yêu làm mù mờ lý trí như vậy thì liệu có thể bảo vệ được con dân của Nam Bách triều hay không…

Hít thở một hơi để cân bằng tâm trạng, nàng quay sang Lệ Quân.

“Ta có chuyện xấu để cho cô làm rồi này…”

“Được thôi, ta đang rất hào hứng đây!” - Lệ Quân với ánh mắt đầy ý cười gian.



Hôm nay là sinh thần mừng thọ của thái hậu tuy người không cho phép tổ chức long trọng, nhưng nếu ai có lòng vẫn có thể mang lễ vật đến chúc thọ.

Hoàng thượng ngay lúc này cũng đã có mặt trò chuyện với thái hậu cùng hoàng thân vương. Nhất Dạ thì ngồi cạch thái hậu xoa bóp tay cho bà.

Khi này mới thấy Tử Yên cùng các phi tần khác xuất hiện lần lượt dâng lễ và an vị ở hàng ghế dưới. Tử Yên trên tay cầm một mảnh lụa thượng hạng dâng lên.

“Thái hậu vạn an. Tử yên có chút tấm lòng nhỏ đến mừng thọ người, đây là lụa Giang Châu nhất phẩm, con đã rất khó khăn mới tìm được một nghệ nhân Giang Châu dệt ra, mong người sẽ thích.”

Thái hậu nở một nụ cười hài lòng.

“Hoàng quý phi con thật có lòng, biết ta luôn mong nhớ quê nhà… lụa Giang Châu hiện giờ không phải là thứ dễ tìm, ai gia cảm ơn lòng thành này của con.”

Hoàng thượng thấy thế liền rất tâm đắc rồi cười đùa với bà: “Thái hậu à… người vui vẻ đã là hạnh phúc của chúng nhi thần rồi. Tử Yên nàng ấy không gánh nổi lời cảm ơn này của người đâu ạ.”

“Thật là khéo ăn khéo nói.” - thái hậu phì cười.



Lúc này Tử Yên lại lên tiếng tò mò: “À! Hoàng hậu đây định dâng lên lễ vật quý giá nào cho thái hậu vậy ạ… có thể cho tỷ muội bọn ta mở mang tầm mắt được không?”

Tử Yên vốn biết nàng chẳng có gì để tặng thái hậu vì có bao nhiêu tiền bạc bổng lộc - nàng đều đã đổ vào việc chép kinh đổi quà ngu ngốc kia rồi. Bây giờ Nhất Dạ có lẽ là vị hoàng hậu nghèo nhất các đời Nam Bách triều từ trước đến nay, nên cô ta muốn hỏi thế để hạ nhục nàng trước mặt mọi người.

Thái hậu lúc này nở một nụ cười tươi rói.

“Từ sớm hoàng hậu đã tặng ta món này…” - Người móc ra một chiếc túi thêu màu đỏ hình phượng hoàng, bên trong có một mảnh ngọc kỳ lân màu đỏ.

Hoàng thượng lúc này sững người, trong lòng khó hiểu tại sao mảnh ngọc hắn tặng Tử Yên (ân nhân năm đó) lại ở đây. Tiếp theo là Tử Yên với gương mặt tắt đi nụ cười đắc ý ban nãy - lộ ra vẻ mặt hoang mang rõ rệt, ấp úng.

“Sao… Sao… Thái hậu, mảnh ngọc này…”

Thái hậu khó hiểu cau mày có vẻ không vui: “Sao là sao… Thái độ của con như vậy là thế nào?”

Diệp Lãnh khi này bèn đỡ lời cho ả:

“Thưa thái hậu, sở dĩ Tử Yên nàng ấy hoang mang như vậy cũng vì mảnh ngọc này là do nhi thần tặng nàng ấy lúc chinh chiến bị thương ở sa trường, không hiểu tại sao lại có sự trùng hợp này…”

Tử Yên được hoàng thượng bênh vực bèn lên mặt: “Không phải chứ hoàng hậu nương nương… thứ mà người tặng thái hậu không phải là đồ thật chứ ạ, bởi mảnh ngọc kỳ lân này hoàn toàn không có cái thứ hai đâu ạ!”

Nhất Dạ lúc này chỉ mỉm cười nhẹ rồi ân cần nói.

“Thật hay giả thì hoàng quý phi muội muội nên về xem lại mảnh ngọc của mình trước, kiểm tra xem nó có phải là đồ thật không đã…”

Diệp Lãnh lúc này tức giận: “Thật hỗn xược! Vật là do ta tặng nàng ấy để làm tín vật định tình… phiến xa thạch đỏ ngọc này là cống phẩm giao ban chính tay ta khi xưa đã khắc thành kỳ lân… nàng xem có thể là giả được không?”

Thái hậu lúc này vẫn bình thản đưa cho Diệp Lãnh mảnh ngọc trên tay mình.

“Thế con xem… cái này là giả hay thật?”

Diệp Lãnh cung kính nhận lấy và chiêm nghiệm một lúc lâu rồi nhìn sang Tử Yên nhưng lại cố che đi ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này thái hậu nóng lòng muốn biết nên hỏi tiếp: “Sao rồi mảnh ngọc này rốt cuộc là như thế nào?”

Diệp Lãnh chỉ biết nói ra suy nghĩ của mình: “Thưa thái hậu mảnh ngọc này rất giống với mảnh ngọc của nhi thần, hoàn toàn không có điểm gì khác biệt!”

Nói xong hắn quay sang Tử Yên bảo nàng ta mau mang đến đây mảnh ngọc đó để hắn làm rõ chuyện này.

Một lúc sau mảnh ngọc chỗ Tử Yên cũng vừa được dâng đến, Diệp Lãnh lấy hai mảnh ngọc đọ với nhau quan sát thì phát hiện mảnh ngọc của Tử Yên hoàn toàn không có dấu ấn đặc biệt riêng của mình, hắn sững người mặt mày tối sầm lại…

“Quả nhiên mảnh ngọc của thái hậu là thật, có lẽ nó có duyên với người. Để xảy ra chuyện này thật đáng xấu hổ, mong thái hậu trách phạt!” - Diệp Lãnh không muốn làm rùm beng chuyện này lên vì giữ thể diện cho Tử Yên và cả mình nên đã từ tốn nhận lỗi.

Tử Yên tức anh ách không chịu được: “Hoàng thượng… người…”

“Được rồi… Chuyện này đến đây kết thúc, các nàng mau về tẩm điện của mình để thái hậu nghỉ ngơi.”

Cô ta lúc này cũng chỉ biết câm nín lặng lẽ rời đi trong sự tức giận điên tiết, lúc lướt ngang qua Nhất Dạ thoáng nhìn thì bắt gặp ánh mắt sắc bén khẽ cười lạnh mang ý cười nhạo của nàng ta dành cho ả. Tử Yên như muốn chết trân tại chỗ khi nhận ra nàng đã giở trò với mình.