Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 37: Nắm bắt cơ hội lật ngược tình thế



Trước cơn sóng dữ sẽ có những ngày trôi qua êm ả. Sở Nhất Dạ tìm đến phật pháp, mỗi ngày ngồi chép kinh Phật hết quyển này sang quyển nọ. Cũng từ đó nàng nảy ra ý định khuyên bảo khuyến khích các cung nữ và phi tần chép kinh Phật. Những lúc rảnh rỗi họ có thể viết để đổi lấy ngân lượng, cụ thể là mỗi quyển kinh phật được chép bằng tay hoàn tất sẽ đem đến Sở Tiêu cung nhận thưởng, một quyển sẽ được một món vật phẩm của hoàng hậu nương nương, có khi sẽ là một cây trăm hoa mai, một đồng tiền vàng hay là những trang sức lấp lánh. Chính những điều mới mẻ này đã thu hút các tỷ muội cùng nhau xin sách giấy để chép kinh.

Sự sáng tạo tích cực ấy của Sở Nhất Dạ đã giúp cho những phi tần nhàn rỗi tìm đến phật pháp mà tu tâm dưỡng tánh tránh xa thị phi, đồng thời giúp các cung nô tì nữ có thêm thu nhập, và mục tiêu xa hơn nữa là thu hút sự chú ý của Diệp Lãnh khiến hắn phải chủ động tìm đến nàng.

Tại vườn Thượng Uyển…

Diệp Lãnh đang ngồi thưởng trà cùng một vị quan võ tại mái đền. Một tiểu tì nữ dâng trà lên đã bất cẩn làm rơi một mảnh ngọc Long Phụng vô tình rơi vào mắt Diệp lãnh, hắn hiếu kỳ.

“Khoan đã… mảnh ngọc ấy từ đâu ra?

Trong hoàng cung này một nô tì như ngươi làm sao sở hữu được mảnh ngọc hoàng tộc này, mau nói có phải ngươi trộm vặt ở đâu không?”

“Dạ thưa hoàng thượng, nô tỳ bị oan! Thật ra đây là miếng ngọc được nô tì đổi thưởng từ hoàng hậu nương nương ạ!” - tì nữ hoảng hốt nói.

“Đổi thưởng! Chuyện này là sao?” - hắn khó hiểu, hỏi tiếp.

“Thưa hoàng thượng, là hoàng hậu nương nương ra ý lệnh, nếu chép được một quyển bộ Kinh Tâm sẽ được đổi lấy một vật phẩm có giá trị từ nương nương, và mảnh ngọc này của nô tì cũng từ đó mà có ạ.”

Hắn trầm tư hồi lâu: “Ra là vậy… được rồi ngươi lui đi.”

Vị quan kia rồi kế bên cũng cung kính thêm lời:

“Hoàng thượng, việc làm này của hoàng hậu thật ra rất bổ ích. Tiểu nữ nhà lão thần… à không, là Ngân phi nương nương cũng tham gia, Ngân phi bảo với thần rằng chép thế này giúp con người ta thanh lọc tạp niệm, tinh thần an yên, lại còn được thưởng nên trong hậu cung không ai là không làm, nghe nói các vị chủ tử và cung nữ còn hưởng ứng rất sôi nổi.”

“Lại có chuyện này, thế mà ta chẳng hề hay biết.” - Hắn cười khẩy.

Vài ngày sau Diệp Lãnh đến tìm Nhất dạ, trên tay hắn cầm một quyển Bộ Kinh Tâm đã chép xong để trên bàn rồi khoan thai ngồi xuống, nàng thấy thế vẫn điềm nhiên, trên miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.



“Hoàng thượng cũng nắm bắt thông tin nhanh thật… người xem ở chỗ ta bây giờ có thứ gì xứng đáng để đổi cho người đây?”

“Ta muốn đổi lấy một chút bình yên có được không…”

Nghe đến đây Nhất Dạ khẽ cười một cái rồi quay mặt đi đến bên bàn ngồi xuống, tiếp tục quyển kinh còn đang viết lỡ dỡ.

Diệp Lãnh chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng, lòng đầy gợn sóng. Gương mặt của nàng ánh lên một sự thiện lành tươi trẻ đang chăm chú mài mực rồi viết lên từ nét chữ thanh tao. Một cơn gió nhẹ thổi luồn qua mái tóc mang theo mùi hương thoang thoảng đến bên Diệp Lãnh, khiến hắn bần thần mà ngắm nhìn nàng thật lâu.

Lúc này bất chợt Nhất Dạ buông bút xuống ngước lên nhìn, hắn hướng giật mình thu mắt về định thần lại rồi ngồi dậy nói lời chào. “Không phiền nàng nữa ta đi đây.”

“Khoan đã… hoàng thượng người có thể cho ta một thỉnh cầu không?” - nàng vội vàng ngăn hắn rời đi.

“Nàng nói xem.” - hắn chỉ lạnh lùng đáp.

“Ta nghe nói Thái Hậu lâm bệnh nặng đã trở về cung cách đây mấy hôm, ta có thể chuyển đến đó phụng dưỡng thái hậu có được không? Xem như Nhất Dạ đang thay người hiếu thuận với thái hậu… và cũng mong được chuộc tội.”

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của nàng, Diệp Lãnh có chút xiêu lòng nên đã cho nàng toại nguyện. Trong lòng hắn bất chợt thoáng chút vui mừng vì có lẽ nàng đã nhận biết được lỗi lầm của mình và thế là đắc thắng đi ra đến cửa cung, hắn lớn tiếng truyền lệnh:

“Hoàng hậu cũng đã thành tâm sám hối, từ nay di cung đến Thanh Lang điện hết lòng phụng dưỡng Mộ Dung thái hậu!”

Khi Diệp Lãnh vừa rời đi, Nhất Dạ từ vẻ mặt thành khẩn lập tức thay về trạng thái trầm tư rồi tiếp tục mài mực, trên miệng nở một nụ cười nhạt không kém phần gian xảo, có vẻ như nàng đã rất hài lòng về bước đi này.

Mộ Dung thái hậu trước đây vốn đã không can thiệp chuyện của hoàng thất, tâm bà một lòng hướng Phật. Từ khi tiên đế qua đời, thái hậu đã rời cung đến Thái Miếu an dưỡng tuổi già tránh xa thế sự hoàng cung, chỉ xuất hiện duy nhất một lần vào ngày đại hỷ của hoàng thân. Nay thân bà đang lâm bệnh nặng nên được hộ giá đưa về cung chăm sóc.

Nhất Dạ đã nhanh trí nắm bắt cơ hội lần này như một chiếc phao để nàng lật ngược tình thế.