Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 44



Editor: Mướp

Hai lều trại, Khương Nhan và Tô Lục một cái, Giang Dịch Hành và Giản Bách cái còn lại, bốn người vừa bước vào bên trong, ngay lập tức không gian bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nhân viên công tác của tổ chương trình nói chuyện với nhau về hành trình tiếp theo.

Ngày hôm nay diễn ra rất suôn sẻ, không có các vấn đề trong dự đoán xảy ra như các tập trước đó, có một vài nghệ sĩ tham gia chương trình, trước ống kính thì diễn xuất như một đóa hoa, nhưng sau camera lại bắt đầu giở thói, la lối om sòm, có đôi khi còn sai bảo nhân viên chương trình như trợ lý của mình.

Đợt này có tám nghệ sĩ tham gia, chia thành hai đội. Mặc dù không biết tình trạng thực đội kia như thế nào nhưng bốn người này khiến người ta có cảm giác bớt lo lắng lại, cũng chưa từng xảy ra những tình huống của nghệ sĩ tham gia các tập trước.

Đây là đoạn kết của chương trình rồi, hy vọng sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tổ chương trình kích động đến mức xém chút nữa đi thắp hương luôn, chương trình này tổng cộng có bốn kỳ, khách mời lần này quả thực là làm cho người ta yêu thích nhất.

Nhân viên phụ trách tuyên truyền tải những bức ảnh được chụp trong ngày hôm nay vào máy tính, bắt đầu sàng lọc từng tấm ảnh một, chuẩn bị cho công tác tuyên truyền đang tải trên weibo.

Những tấm được chọn không chỉ truyền tải được các đặc điểm đặc sắc của chương trình mà còn phải chọn những tấm nghệ sĩ dễ nhìn nhất.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn tấm hình Khương Nhan ngồi chống tay trên thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, còn Giang Dịch Hành thì là tấm ảnh anh đang vén ống quần lên chuẩn bị lội xuống sông.

Tám người, tám bức hình, ở giữa là logo chương trình. Tín hiệu trên núi không được tốt nên biên tập một lúc lâu sau mới đăng tải hoàn thành lên weibo.

Đầu kia weibo, người hâm mộ nhìn thấy ảnh tuyên truyền phấn khích không ngừng, còn đầu này vẫn như cũ, hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay khi khóa kéo của lều vải được đóng lại, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể xuyên qua được, trong lều vải bao trùm một màu đen kịt. Tô Lục và Khương Nhan nằm trong túi ngủ song song nhau.

Mặc dù trước đó mệt mỏi không chịu nổi, vậy mà hiện tại ngược lại không ngủ được. Khương Nhan xoay người mấy cái, vừa nghiêng đầu thì bắt gặp đôi mắt lấp lánh to tròn của Tô Lục.

Cô cũng không ngủ được?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nhan cảm thấy hơi ngại ngùng nên xoay người quay lưng lại.

Sau lưng có âm thanh truyền tới, Tô Lục đang nói chuyện với cô.

“A Nhan.”

“Ừ.”

Khương Nhan vẫn quay lưng với cô ta, đáp lại một tiếng, không biết cô ta muốn nói gì mà hai người cũng chẳng có chuyện gì để nói.

Tô Lục cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng trong bóng đêm, Khương Nhan còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm vì tiếp đó cô cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Lúc Khương Nhan cho rằng Tô Lục đã ngủ thì cô ta lại mở miệng nói: “Khương Nhan, cô đang coi thường tôi lắm đúng không?”

Khương Nhan nhíu mày, không ngờ rằng cô ta lại chủ động nhắc tới chuyện này, cô ta để ý? Coi thường? Chuyện của cô ta không có liên quan gì tới cô.

Khương Nhan cảm thấy bực bội, sao lại trùng hợp đến nỗi phải nhìn thấy chuyện kia, gây phiền phức dây dưa cho mình chứ?

Đợi hồi lâu không thấy Khương Nhan trả lời, Tô Lục tiếp tục nói nhỏ, không biết là nói một mình hay đang nói chuyện phiếm với cô.

“Thực ra tôi không thích Trần tổng đó chút nào.”

Không thích người kia còn cùng hắn dây dưa thì nguyên nhân đại khái chính là Trần tổng này là người có thể làm cho một nữ diễn viên mới ra mắt trong phút chốc có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng nóng bỏng tay.

Khương Nhan cảm thấy bản thân không còn lời nào để nói, lại không thể cứ mãi giữ im lặng nên nhẹ nhàng trả lời “Ừm” một tiếng.

Tô Lục thấy có người tiếp chuyện, cô ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Lần này thật tình là Trần tổng đưa tôi tới để tránh nạn, vì vợ của anh ta đang nghi ngờ nên anh ta sợ vợ phát hiện tôi và anh ta có quan hệ, ngay lập tức đăng ký cho tôi tham gia chương trình này”

Khương Nhan cũng đã từng nghe nói về Trần tổng của Tằng Phong kia, hắn dựa vào nhà vợ để xây dựng sự nghiệp cho nên bất kể ở bên ngoài hắn ăn chơi đàng điếm như thế nào thì cũng không thể đắc tội vợ mình. Cho nên hắn mới đưa Tô Lục vào trong núi sâu? Cái này đúng là một phương pháp “tốt”.

“Lần đó tôi còn nghĩ chị sẽ nói tin tức này cho phóng viên.”

Tô Lục như đang tán gẫu, không đầu không cuối, không có trọng điểm gì ngoại trừ câu cuối kia.

Khương Nhan mở miệng nói một câu dài nhất trong buổi tối hôm nay: “Nếu là vì chuyện đó thì cô yên tâm, tôi không rảnh quan tâm, cũng không có ý định đem chuyện đó nói cho phóng viên.”

Tô Lục đây chính là đang một mực lo lắng chuyện này? Cô ta nghĩ cô sẽ ngăn cản con đường của mình nên nhất định cô sẽ lấy tin tức này để đả kích cô ta?

Nực cười biết bao.

Khương Nhan rụt người lại vào trong túi ngủ, mái tóc buộc đuôi ngựa kéo da đầu căng cứng nên cô vươn tay ra cởi dây cột, trong phút chốc được thoải mái không ít. Khương Nhan cảm thấy Tô Lục đang lo lắng dư thừa, ngày đó chẳng qua vội vàng chạm mặt, không có ảnh, ngoại trừ cô ra cũng không có bất kỳ ai nhìn thấy, dù là đi nói cho phóng viên biết thì chắc gì họ đã tin? Không chừng còn liên lụy đến chính mình.

Việc không được ích lợi gì chắc chắn cô sẽ không làm.

Lại nói, tại sao cô phải quan tâm đến chuyện trăng hoa của một người không có quan hệ gì với mình cùng với ông chủ của cô ta. Cô không rảnh tới mức vậy, về phần ngáng đường, Khương Nhan cảm thấy cô ta không đủ để cô phải làm vậy.

Sau khi nói xong, Khương Nhan trực tiếp co rụt đầu vào trong túi ngủ, không tiếp chuyện với Tô Lục nữa, bất kể cô ta có nói bản thân mình có biết bao nhiêu nỗi khổ tâm trong lòng hay thế nào thì chẳng qua cô ta cũng chỉ là đang sợ cô đem chuyện này nói ra. Lẽ nào những lời ngày ấy cô nói chưa đủ hiểu? Cô ta mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại hay gì?

Đôi mắt vẫn luôn mở to của Tô Lục chậm rãi khép lại, trước đó cô ta vẫn muốn có mối quan hệ tốt với Khương Nhan nhưng Khương Nhan luôn đối xử với cô ta rất bình thản, chỉ có điều sau buổi tối hôm nay xem ra cô ta có thể triệt để yên tâm, đối với chuyện này Khương Nhan không hề có bất cứ hứng thú nào.

Không có hứng thú thảo luận chuyện này, không có hứng thú quan tâm càng không có hứng thú truyền tin này ra.

Thực sự kỳ lạ, có nữ nghệ sĩ nào mà hận không thể nắm lấy tất cả cơ hội để giẫm đạp đối thủ dưới chân chứ, nhưng có một cơ hội tốt như này đang bày ra trước mặt Khương Nhan thế mà cô lại không sử dụng.

Có lẽ bản thân mình thực sự không thể ảnh hưởng được tới người ta đi, Tô Lục tự giễu nghĩ, chỉ là như vậy cũng được, trong thời gian này chỉ vì việc này mà cô ta bất an đến nỗi không ngủ được.



Ngày hôm sau, Khương Nhan thức dậy rất sớm, sau khi thu dọn xong trực tiếp ra khỏi lều trại, Tô Lục bên cạnh tựa như chưa dậy, túi ngủ của cô ta vẫn phòng phình lên.

Không khí trong núi trong lành, nếu là bình thường trong thành phố không thể nào cảm thấy được, Khương Nhan đứng gần tảng đá tối hôm qua, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, từ từ hít vào thở ra.

Hít vào thở ra vài lần như vậy, từ từ tống hết khí đục trong thân thể ra.

Dường như cô là người dậy sớm nhất, lều bên cạnh vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào.

Khương Nhan dùng tay vuốt vuốt tóc, sau đó lại cột đuôi ngựa cao như hôm qua, nước là nguồn tài nguyên cực kỳ khan hiếm trong tình thế này nên rửa mặt là chuyện không thể, chỉ có thể dùng khăn ướt lau.

Khương Nhan một bên cảm thán cuộc sống này quá gian khổ, một bên sửa soạn bản thân một cách lưu loát. Sau khi sửa soạn xong cũng coi như sạch sẽ vài phần thì ba nhân tài còn lại trong lều cũng bước ra.

Tóc của Giang Dịch Hành sau một đêm thành ổ gà, Khương Nhan nhìn tạo hình sau khi thức dậy của anh suýt nữa không kìm được. Đây chính là bi kịch của tóc ngắn, kiểu tóc quyết định bởi tư thế ngủ, vậy mới thấy anh chàng này tướng ngủ khó coi đến đâu.

Giang Dịch Hành tựa như chưa dứt khỏi mộng, đôi mắt lờ đờ nửa mở nửa khép.

Nhìn bộ dạng của anh, khóe miệng của Khương Nhan càng ngày càng vểnh lên, cũng tại không có điện thoại bằng không nhất định phải chụp được hình ảnh anh lúc này, sau đó trở về rửa ra một bức ảnh lớn, treo trong phòng anh khiến anh tự thưởng thức bản thân mỗi ngày.

Giang Dịch Hành ngáp dài một cái sau đó cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi thanh tỉnh thì đầu tiên mắt anh nhìn thấy chính là nụ cười không mấy tốt đẹp của Khương Nhan.

Anh không biết trong lúc này Khương Nhan đã có chủ ý kinh người như thế nào với mình, chỉ nghĩ cô đang nhớ ra cái gì đó.

Giản Bách đứng sau Giang Dịch Hành, ánh mắt của Khương Nhan cũng vô tình lọt vào trong mắt cậu.

Sao cô không thể cười chân thành đối với cậu như vậy, Giản Bách cảm thấy hơi buồn bực, chẳng lẽ do người đàn ông này đã từng là trợ lý của cô nên thân nhau như vậy? Nhưng làm gì mà đến mức đó.

Huống hồ chính bản thân mình cũng không phải quá xấu xí, Giản Bách nhìn chằm chằm vào sau gáy của Giang Dịch Hành, im lặng so sánh, đưa ra định nghĩa vô cùng khách quan, sao người nọ lại không nhìn mình một cái?

Không có mắt nhìn! Đây chính là đúc kết của Giản Bách dành cho Khương Nhan sau một phen tự hỏi của cậu.



Cả bốn người đều đã dậy, vậy cũng không cần phải trì hoãn thời gian nữa, không ai muốn tiếp tục bị ngược đãi trong rừng sâu núi thẳm này.

Hai tấm bản đồ nhỏ được ghép lại với nhau tạo thành một tấm bản đồ lớn hoàn chỉnh, suy nghĩ trước đây Giang Dịch Hành đã đúng, hai tấm bản đồ chia thành một nam một bắc, chỗ hiện tại bọn họ đang đứng là ở giữa.

Trên bản đồ hiện ra ba vòng tròn nhỏ, nơi đặt hộp bí ẩn ở đâu? Trên bản đồ không có bất cứ gợi ý nào.

Bốn người vây quanh tấm bản đồ, lật qua lật lại nhìn nhiều lần, còn soi dưới ánh nắng xem đi xem lại, phía trên không có cái gì khác ngoài điểm đánh dấu.

Giờ phút này xem ra chỉ có thể sử dụng sức mạnh của đội ngũ nhân viên sản xuất.

Không ngờ bọn họ còn chưa mở miệng thì đã có người trực tiếp đi đến.

Giống như thấy họ đã thực sự ghép được tấm bản đồ với nhau, lại xem xét cẩn thận, người đó liền đưa cho bốn người họ một tấm bản đồ mới.

Bốn người nghi hoặc mở tấm bản đồ ra, lập tức cảm thấy tổ chương trình đúng là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì để làm mà.

Đây là một bản đồ giống hệt với tấm trong tay của họ, sự khác biệt chỉ là vòng tròn đại diện cho vị trí ban đầu của họ đã biến mất, ở một vị trí khác của bản đồ có thêm một dấu hiệu, một vòng tròn màu đỏ trông vô cùng đáng ghét, có thể so sánh với chữ X đỏ thời còn đi học.

Vòng tròn màu đỏ này chính là vị trí của chiếc hộp, cách chỗ bọn họ không xa nhưng có điều đường không dễ đi cho lắm.

Mặc dù Khương Nhan dốt địa lý nhưng vẫn có thể nhìn ra được đoạn đường chông gai phía trước cần phải đi.

Chẳng lẽ còn phải leo lên một cái dốc đứng? Khương Nhan cúi đầu nhìn cánh tay và chân mình, cảm giác bọn chúng không thể chịu thêm nổi sự dày vò quá đáng này nữa.