Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 19: Bị vợ yêu phũ phàng từ chối



Sau ca học nửa ngày buổi sáng, Mộ Dữu cùng Hách Mộng Thành, Trách Trách tới nhà ăn ăn cơm.

Mấy ngày không về trường, cô cảm thấy thức ăn trong căng tin trường ngày càng ngon.

Hách Mộng Thành nhắc nhở Mộ Dữu: "Thầy Cận ủy ban liên đoàn thanh niên của trường hôm qua tìm cậu, kêu cậu quay lại trường thì tới văn phòng thầy ấy một chuyến đó, cậu đừng quên."

Mộ Dữu gật đầu: "Bây giờ là giờ ăn cơm, thầy Cận có lẽ không ở đó, tớ ăn cơm xong sẽ qua tìm."

Mộ Dữu từng là thành viên của hội sinh viên của trường, sau đó trở thành trợ lý sinh viên cho giáo viên của ủy ban liên đoàn thanh niên trường, hỗ trợ chỉnh lý tư liệu, tổ chức các hoạt động khác nhau của sinh viên.

Cô đã làm trợ lý sinh viên được một năm rưỡi, xem như rất thân quen với thầy Cận.

Vừa hết học kỳ I năm ba đại học, cô xin từ chức khỏi vị trí này.

Còn có nửa năm là lên năm tư đại học, cô muốn thư giãn một chút, cuối cùng là trải nghiệm cuộc sống đại học thoải mái nhàn nhã.

Không biết lần này thầy Cận tìm cô có việc gì.

Sau bữa trưa, Mộ Dữu tới văn phòng tìm thầy Cận.

Tòa nhà hành chính lúc này yên tĩnh đến mức khi Mộ Dữu đưa tay gõ cửa, lực đạo cũng bất giác nhẹ đi nhiều.

Cánh cửa khép hờ, bên trong truyền đến một giọng nói: "Mời vào."

Mộ Dữu đẩy cửa vào, không thấy thầy Cận, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.

Cậu bạn này là người đã ngồi cạnh cô vào hôm cô học thay kinh tế học cho Hách Mộng Thành.

Hình như là... Tần Phong của khoa nghệ thuật.

Tần Phong nhìn thấy cô có chút kinh ngạc, cười đứng lên khỏi bàn làm việc: "Mộ Dữu, sao lại là cậu?"

Mộ Dữu khẽ gật đầu: "Thầy Cận tìm tôi."

"Thầy Cận đi ăn cơm rồi, còn chưa quay lại." Tần Phong câu nệ xoa xoa tay, ra hiệu ghế sô pha bên cạnh, "Cậu ngồi xuống trước chờ một lát đi."

Mộ Dữu đồng ý, ngồi xuống bên cạnh, Tần Phong đi tới bình đun nước, cầm cốc giấy dùng một lần rót nước nóng mang tới.

"Cảm ơn cậu." Mộ Dữu hai tay nhận lấy, hỏi anh ta, "Cậu là trợ lý sinh viên mới tuyển của học kỳ này à?"

Tần Phong gật đầu, ngồi xuống chỗ bên cạnh, nội liễm mấp máy môi: "Cậu biết tại sao thầy Cận tìm cậu tới không?"

Mộ Dữu lắc đầu, hỏi lại anh ta: "Cậu biết à?"

Tần Phong gật đầu: "Hẳn là thế."

Anh ta nhìn Mộ Dữu, giải thích, "Sau khi cậu từ chức, tôi thay thế vào vị trí trợ lý sinh viên còn thiếu của thầy Cận, vốn là Tô Bùi dẫn tôi tới, nói với tôi nội dung mà cậu phụ trách trước đó. Nhưng mà, đầu tuần Tô Bùi không cẩn thận ngã cầu thang, bị thương nhẹ nên về nhà tĩnh dưỡng rồi. Cậu cũng biết đấy, học kỳ mới vừa bắt đầu, đại hội thể dục thể thao mùa xuân cùng các hoạt động thi đấu giao lưu giữa các khoa trong trường đang được tiến hành, hơn nữa năm nay lại đúng dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, thầy Cận rất bận, trợ lý sinh viên bên này không đủ để phụ giúp."

Mộ Dữu im lặng một lúc: "Thầy Cận muốn tôi quay lại à?"

Tần Phong nói: "Thầy Cận nói thầy ấy sẽ tìm người đã từng làm qua những chuyện này tới giúp tôi, người trước đó chẳng phải là cậu với Tô Bùi sao. Tôi đoán người thầy Cận ám chỉ là cậu, hẳn là cậu rồi. Thầy vẫn chưa quay lại, cậu cũng có thể suy nghĩ trước vấn đề này đi."

Mộ Dữu cầm cốc nước, mí mắt hơi rũ xuống.

Suy tư một hồi, cô tò mò nhìn về phía Tần Phong: "Cậu đăng ký làm trợ lý sinh viên học kỳ này sao? Đã là kỳ hai năm ba rồi, cậu không bận việc học sao?"

Theo như cô biết, vị trí này thường là sinh viên năm nhất, sinh viên năm hai phải đối mặt.

Tần Phong nở nụ cười ấm áp: "Sắp năm tư rồi, tích lũy một ít kinh nghiệm bản thân ở trường cũng tốt. Vận khí của tôi cũng không tệ lắm, được thầy Cận chọn trúng."

Anh ta lại nhìn Mộ Dữu, muốn nói lại thôi một lát, hỏi cô, "Không phải cậu đang làm rất tốt với thầy Cận sao, sao học kỳ này lại đột nhiên từ chức vậy?"

"Tôi á?" Mộ Dữu uống một ngụm nước, "Không có việc gì, tôi chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút thôi."

Cô mới vào đại học liền gia nhập hội sinh viên, còn tham gia các loại câu lạc bộ, sau đó được thầy Cận chọn làm trợ lý sinh viên của ông ấy.

Cô không phải là vì rèn luyện chính mình, mà là muốn để có trạng thái bận rộn phong phú bên cạnh việc học tập.

Bởi vì khi bận rộn, cô sẽ không suy nghĩ đến chuyện Doãn Mặc từ chối mình.

Không nghĩ thì sẽ không thấy buồn.

Bây giờ cô đã buông xuống rồi, cũng không cần phải bận rộn để làm tê liệt bản thân nữa.

Cô chỉ hy vọng rằng phần còn lại của thời gian học đại học có thể nhàn nhã hơn một chút.

Đang nói chuyện, thầy Cận đẩy cửa bước vào.

Mộ Dữu vội vàng đặt cốc nước xuống và đứng dậy chào hỏi.

Thầy Cận quét qua cô với Tần Phong, cười tiến lên một bước: "Hai em cũng đã nói chuyện rồi à? Tô Bùi xảy ra chút chuyện, Tần Phong lại là người mới, không có em giúp thầy không làm được."

Ông ấy chỉ vào núi tài liệu chất đống trên bàn làm việc, "Em nhìn đi, học kỳ mới vừa bắt đầu mà đã bận rộn như này, năm nay còn có kỷ niệm ngày thành lập trường, một mình Tần Phong căn bản không gánh nổi, hơn nữa tuyển người mới không dễ, nếu không em cân nhắc quay lại nhé?"

Sợ Mộ Dữu sẽ không đồng ý, thầy Cận cũng đề nghị tăng lương cho cô.

Năm hai đại học, cô từ bỏ cơ hội được bổ nhiệm làm hội trưởng hội sinh viên, trở thành trợ lý sinh viên cho thầy Cận.

Mọi người đều cho rằng cô làm trợ lý sinh viên vì được trả lương, có thể vừa làm vừa học nên đoán điều kiện gia đình cô cũng ở mức trung bình.

Trước đây, thầy Cận cũng đã nói giúp cô xin học bổng nhưng Mộ Dữu từ chối, nói cô không cần.

Mộ Dữu không quan tâm đến tiền lương.

Tuy nhiên, thái độ của thầy Cận và tình thế khó khăn hiện tại khiến cô rất khó từ chối.

Cô đã rất thành thạo công việc trước sau, nhưng cô chỉ trực trong thời gian rảnh rỗi sau khi tan học, giúp đỡ một số việc thôi.

Mộ Dữu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Vâng thầy Cận, em sẽ quay lại ạ."

Thầy Cận vui mừng khôn xiết: "Thầy biết em sẽ đồng ý mà."

Gần đến giờ học, Mộ Dữu và bạn cùng phòng đã hẹn gặp nhau ở tầng dưới của tòa nhà hành chính rồi cùng nhau đến lớp.

Cô chào tạm biệt thầy Cận, từ lúc ra khỏi văn phòng, Tần Phong đi bên cạnh cô.

"Các buổi chiều cậu đều kín lịch học rồi à?" Khi đi xuống cầu thang, Tần Phong tìm chủ đề tán gẫu với cô.

Mộ Dữu gật đầu: "Ừm, học kỳ này có rất nhiều tiết học."

Tần Phong suy nghĩ một chút:: "Cậu bình thường có ngày nào ít tiết không?"

"Thứ năm với thứ sáu đi, còn có thứ ba cũng ít một chút."

"Vậy sau này cậu trực ban vào thứ ba, thứ năm, tôi vào thứ hai và thứ tư, thứ sáu hai chúng ta cùng nhau tổng kết, được chứ?"

"Được, không thành vấn đề."

Ra khỏi tòa nhà hành chính, Mộ Dữu nhìn thấy Hách Mộng Thành, Trách Trách và Đồng Lạc Dao.

Sau những gì đã xảy ra lần trước, Đồng Lạc Dao bị những bạn học khác xa lánh, hiện tại luôn quy củ đi theo Hách Mộng Thành và Trách Trách.

Cô nàng không tiếp tục ghét bỏ cái này, không nhìn trúng cái kia nữa, vẫn luôn giữ im lặng.

Lúc mấy người đi vào phòng học, Đồng Lạc Dao khó nhịn được mở miệng: "Vừa rồi người cùng cậu từ toà hành chính đi ra chẳng phải là Tần Phong khoa nghệ thuật sao?"

Mộ Dữu nghi ngờ nhìn sang: "Cậu biết cậu ta à?"

Hách Mộng Thành với Trách Trách thiếu chút nữa đồng thanh nói: "Bọn tớ đều biết."

"Tần đại tài tử khoa nghệ thuật nha, rất nhiều người biết cậu ta đó." Đồng Lạc Dao nhìn Mộ Dữu, "Tần Phong thích cậu."

Mộ Dữu nhất thời nghẹn họng: "Sao cậu biết?"

Hách Mộng Thành cùng Trách Trách cũng ngạc nhiên nhìn sang, trong trường có khá nhiều nam sinh thích Mộ Dữu, nhưng Tần đại tài tử bình thường rất khiêm tốn và dành phần lớn thời gian trong thư viện, hai người họ chưa bao giờ nghe qua tin đồn này.

Đồng Lạc Dao nói: "Đoạn thời gian trước tôi cùng đám người kia chơi đùa, nghe bọn họ bát quái thế. Cậu không phải trợ lý sinh viên của thầy Cận sao. Cũng bởi vì cái này, lúc trước vừa khai giảng Tần Phong liền ứng tuyển vị trí này. Về sau mới biết được là vì cậu từ chức nên cậu ta mới ứng tuyển vào."

"Chính miệng cậu ta nói à?" Hách Mộng Thành bán tín bán nghi hỏi.

Đồng Lạc Dao: "Hình như là bạn cùng phòng của cậu ta nói."

Hách Mộng Thành ôm cổ Mộ Dữu: "Trời ạ, nếu thật sự là vậy, về sau hai người các cậu làm việc cùng một chỗ, cậu ta không phải là cận thủy lâu đài* sao?"

*Cận thủy lâu đài: chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.

"Đừng nói mò." Mộ Dữu gỡ tay cô ra, "Tớ với cậu ta không quen nhau, có lẽ là có người khác tùy tiện truyền ra thôi, về sau đừng nhắc đến đề tài này nữa."

—————

Trở lại vị trí trợ lý sinh viên, cuộc sống đại học của Mộ Dữu lại bận rộn.

Thứ sáu lúc đang tổng kết cuối tuần với Tần Phong trong văn phòng, Mộ Dữu nhớ đến những lời Đồng Lạc Dao, vô thức xa lánh Tần Phong.

Ngoài giờ làm việc, cô hầu như không nói chuyện.

Đang lúc hoàng hôn, tà dương trải dài đường chân trời.

Cửa sổ phía tây của văn phòng có màu cam rực rỡ, lá cây trầu bà cũng được phủ một lớp màu ấm.

Mộ Dữu và Tần Phong đã biên soạn và chỉnh lý tài liệu do cán bộ sinh viên các khoa đưa tới, cho thầy Cận xem qua.

Thầy Cận bưng cốc giữ nhiệt trong tay, tình cờ lật qua danh sách các cựu sinh viên nổi tiếng được mời tham dự lễ kỷ niệm của trường, hỏi Mộ Dữu: "Thầy nhớ em vẽ rất đẹp, em có ý tưởng nào cho thiết kế thiệp mời không?"

Mộ Dữu có chút không xác định: "Em am hiểu truyện tranh, có thể làm thư mời ạ?"

Thầy Cận: "Vấn đề này thầy đã nghĩ qua rồi, phong cách vẽ của em không tệ, trước đó em cũng làm một số áp phích quảng cáo. Nếu như có thể làm tốt thiệp mời phong cách truyện tranh, không chừng cũng là một kiểu sáng tạo mới đấy."

Mộ Dữu suy tư: "Vậy để em thử xem nhé?"

Thầy Cận mỉm cười gật đầu: "Lúc rảnh rỗi thử xem, nhưng cũng không nên tạo cho mình quá nhiều áp lực, không có mạch suy nghĩ có thể tìm sinh viên khoa thiết kế trao đổi một chút linh cảm. Nếu như làm thành công, đến lúc đó bên trên thư mời đề một cột hoạ sĩ, thầy sẽ đề tên em."

Có thể ký tên trên thư mời của đại học A là vinh dự rất lớn.

Ánh mắt Mộ Dữu có chút sáng lên: "Cảm ơn thầy Cận, em sẽ cố gắng ạ!"

Thầy Cận nhìn thời gian, nói: "Bận đến giờ rồi, hai em nhanh đi ăn cơm tối đi, tối nay thầy ở đây, ăn cơm xong cũng không cần tới trực đâu."

Tần Phong hỏi: "Thầy Cận, thầy không đi ăn cơm sao?"

"Thầy làm xong việc sẽ đi, hai em cứ đi ăn trước đi."

Mộ Dữu cùng Tần Phong nói lời tạm biệt thầy Cận, cùng nhau ra khỏi văn phòng.

"Cùng nhau tới nhà ăn nhé?" Tần Phong thử hỏi cô.

Mộ Dữu khách khí nói: "Cậu đi trước đi, cuối tuần bên này không có việc gì, lát nữa tôi sẽ về nhà."

Cô và Doãn Mặc ước định cuối tuần nào cũng về nhà, Doãn Mặc không nói gần đây anh đi công tác, rất có thể sẽ đến đón cô.

Ra khỏi tòa nhà hành chính, Mộ Dữu đang định quay về ký túc xá trước, lại bị Tần Phong gọi lại.

Anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Tôi còn chưa có WeChat của cậu đâu, chúng ta thêm nhau đi, cuối tuần cậu không ở trường, nếu thầy Cận sắp xếp gì, tôi sẽ liên lạc với cậu."

Mộ Dữu đồng ý, ấn mở điện thoại: "Vậy để tôi quét cậu."

Cô quét mã QR WeChat của Tần Phong, thêm vào rồi viết ghi chú: Tần Phong, khoa Nghệ thuật.

Dưới gốc cây ở góc Tây Bắc của tòa hành chính, không biết từ lúc nào đã có một chiếc Rolls-Royce đậu ở đó, người đàn ông ngồi ở ghế sau lúc này đang lạnh lùng nhìn về phía bên này qua ô cửa kính.

Anh môi mím lại, khuôn mặt sắc sảo, đường nét lăng lệ*.

*Lăng lệ: ý chỉ một cái gì đó đẹp đẽ (lệ), pha thêm chút ít lạnh lùng và hoành tráng.

Cặp mắt thâm trầm đen nhánh kia như chứa đầy một vực nước không đáy, xung quanh tràn ngập khí lạnh.

Tần Phong không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh khó hiểu.

Nghĩ chắc mình đói rồi, anh ta chào Mộ Dữu rồi đến nhà ăn để ăn trước.

Mộ Dữu chuẩn bị trở về ký túc xá trước, chuông điện thoại di động vang lên.

Quét mắt nhìn ghi chú, cô bắt máy, bên tai truyền đến giọng nói thanh đạm êm tai của người đàn ông: "Ngoảnh đầu."

Mộ Dữu quay người, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc.

Đến trường đón cô sớm thế?

Mộ Dữu nhìn xung quanh, cảm thấy lên xe ở chỗ này không ổn, rất dễ bị phát hiện.

Mà cô còn phải trở lại ký túc xá để thu dọn đồ đạc nữa.

"Anh đến cổng phía bắc của trường đợi tôi nhé, một lát tôi sẽ đến." Không đợi Doãn Mặc trả lời, cô đã tắt điện thoại và đi về phía ký túc xá.

Mộ Dữu mở cửa bước vào ký túc xá, những người bạn cùng phòng khác đều ở đây.

Hách Mộng Thành cùng Trách Trách đang thảo luận điều gì đó.

Nhìn thấy Mộ Dữu, Hách Mộng Thành kích động nói: "Dữu Dữu, bộ truyện tranh lúc trước được Trách Trách giới thiệu hôm nay đột nhiên được cập nhật rồi, thực sự rất hay, có thời gian rảnh cậu xem thử đi."

Sợ Mộ Dữu không nhớ rõ, Trách Trách nói: "Truyện « Chú chó xui xẻo » của Mộ Tư Mang Quả ý."

Mộ Dữu cất giữ bản thảo mấy ngày nay, trưa nay mới công bố ra, không ngờ hai người này lại phát hiện ra sớm như vậy.

Nhưng nhìn thấy Hách Mộng Thành cùng Trách Trách nhiệt liệt đề cử, Mộ Dữu cảm thấy rất có thành tựu.

Cô cười, nói rằng khi nào rảnh rỗi sẽ xem, lại nói về việc cô về nhà vào cuối tuần.

Mộ Dữu không có đồ đạc quan trọng nào muốn mang theo, chủ yếu là mang theo laptop.

Chủ nhật ở nhà Doãn Mặc bên kia chắc chắn không có chuyện để làm, cô có thể tiếp tục vẽ truyện tranh, hơn nữa còn muốn thiết kế thư mời cho lễ kỷ niệm của trường.

Trời đã nhá nhem tối, cổng trường phía bắc vắng tanh.

Mộ Dữu quen cửa quen nẻo mở cửa sau xe, ngồi lên.

Trong xe không chỉ có Doãn Mặc và tài xế, thư ký Trịnh cũng ở đó.

Lúc Mộ Dữu bước vào, anh ta đang báo cáo công việc với Doãn Mặc, giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn mặc âu phục, ánh sáng ở đây mờ ảo, xung quanh như bị bao phủ bởi một làn sương mù, che khuất đi đôi lông mày và đôi mắt trong veo mà cứng cỏi của anh.

Mộ Dữu liếc nhìn Trịnh Lâm đang ngồi ghế phụ xe, anh ta vẫn mở laptop, dường như mới báo cáo một nửa công việc, đang do dự có nên tiếp tục hay không.

Mộ Dữu tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, hờ hững xua tay: "Các anh cứ bận đi, không cần phải để ý đến tôi."

Cô lại nói với tài xế: "Anh đến bệnh viện trước đi, tôi muốn thăm ông nội."

Doãn Mặc lúc đầu cũng đã phân phó như vậy, tài xế lái xe theo hướng bệnh viện trung tâm.

Trịnh Lâm nghĩ đến chuyện Mộ Dữu vừa cười cười nói nói với một nam sinh trước tòa nhà hành chính, còn thêm WeChat của nhau.

Lúc ấy không khí trong xe lạnh đến đóng băng.

Mộ Dữu thật vất vả mới đến đây, Trịnh Lâm không chắc ông chủ có còn tâm tư để nói về công việc hay không, vì vậy ánh mắt anh ta thăm dò qua.

Doãn Mặc ra hiệu bằng một ánh mắt, Trịnh Lâm tiếp tục nói.

Mộ Dữu lấy điện thoại ra, cuối cùng cũng có thời gian bấm vào bộ truyện tranh mà cô vừa đăng tải hôm nay.

Mới một buổi chiều mà đã có rất nhiều bình luận, cô lần lượt kéo xuống, khóe miệng cong lên.

Khi đọc các bình luận, cô vô thức quay lưng về phía Doãn Mặc.

Trong giai đoạn sau của truyện tranh, cô đã lồng ghép mạch truyện hồi hộp, nhưng sự tương tác giữa nam chính Ân Cẩu cùng nữ chính Mộc tiểu thư, chủ yếu vẫn là ngược Ân Cẩu.

Chẳng hạn, sau khi hai người kết hôn, sáng hôm sau, Mộc tiểu thư đi khắp nhà tìm chồng mà không thấy, cuối cùng phát hiện Ân Cẩu mặt mũi bầm dập nằm dưới gầm giường, bất tỉnh nhân sự.

Nguyên nhân là do Mộc tiểu thư có thói quen đánh người khi ngủ, trong giấc mơ cô đánh chồng.

Nếu nói cô mang chuyện cá nhân vào trong truyện tranh, Mộ Dữu tuyệt đối cũng không phản bác.

Trên thực tế, Mộ Dữu không dám đấm đá Doãn Mặc, càng không dám nghĩ đến việc đánh ngất anh.

1

Cho nên phát tiết một chút trong truyện tranh, cô cảm thấy rất thoải mái.

"Xem cái gì đấy?" Một giọng nói vang lên bên tai, Mộ Dữu gần như theo bản năng mà tắt màn hình điện thoại.

Doãn Mặc và Trịnh Lâm chẳng biết lúc nào đã kết thúc công việc, trong xe yên tĩnh.

Có lẽ là chú ý tới động tác tắt màn hình đột ngột của Mộ Dữu, Doãn Mặc gần như vô hình nhíu mày, ánh mắt dò xét rơi vào khuôn mặt thanh tú của cô: "Vừa rồi em làm gì vậy?"

Mộ Dữu sẽ không cho anh biết sự tồn tại của truyện tranh này, kiêu ngạo hếch cằm: "Liên quan đến quyền riêng tư, miễn bàn luận."

Doãn Mặc nhìn cô chằm chằm, im lặng một lúc rồi không hỏi thêm câu nào nữa.

Anh nói sang chuyện khác:: "Triệu tổng lần trước chúng ta đụng phải ở bệnh viện, thứ bảy tuần này có tổ chức yến tiệc, sau đó còn có một cuộc đấu giá. Triệu tổng đặc biệt gọi điện thoại tới, kêu anh dẫn em đi cùng."

Trên ghế phụ lái, Trịnh Lâm vểnh tai nghe, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay lúc ông chủ gặp Triệu tổng, anh ta cũng có mặt ở đó.

Triệu tổng biết ông chủ nhà anh ta rất khiêm tốn, căn bản không có đề cập cụ thể đến việc để anh đưa Mộ Dữu đi cùng.

Ông chủ nhà anh ta vì để đưa cô vợ nhỏ ra ngoài khoe ân ái, bắt đầu nói dối rồi.

Nhưng mà như này, nhẫn cưới và lễ phục đôi để đi khoe ân ái cũng đã cho người chuẩn bị xong, nếu như bị vợ yêu phũ phàng từ chối, ông chủ sẽ buồn biết bao?

Nghe đến tên Triệu tổng kia, Mộ Dữu tìm kiếm trong đầu vài giây rồi nhớ lại: "Triệu tổng tâng bốc nịnh hót hai ta hôm đó ấy hả?"

Doãn Mặc ậm ừ.

Sau hai giây trầm mặc, anh lại bổ sung: "Anh cảm thấy không tâng bốc."

Mộ Dữu: "?"

Người kia lúc ấy tán dương hai người bọn họ yêu thương nhau cỡ nào, tình cảm tốt ra sao. Trong mắt ông ta, quần áo không cùng màu cũng biến thành đồ đôi. Mộ Dữu lúc ấy nghe toàn thân khó chịu, Doãn Mặc thế mà cảm thấy không tâng bốc?

Khá lắm, bình thường anh tỏ ra rất nghiêm túc, trong công việc sẽ không thích người ta vuốt mông ngựa đấy chứ?

Trong lòng cô không nói được lời nào, Doãn Mặc nói: "Không nói lời nào tức là đồng ý."

Mộ Dữu hơi sửng sốt, lập tức cự tuyệt: "Không đi."

Triệu tổng thổi phồng nịnh hót thực sự quá xấu hổ, cô không muốn trải nghiệm lại lần nữa đâu. Mà lại trong những dịp như yến tiệc, chắc hẳn sẽ có nhiều người như Triệu tổng nhân cơ hội này để lấy lòng Doãn Mặc.

"Tại sao không đi?" Sắc mặt Doãn Mặc tái đi.

"Tôi đang bận học hành, loại dịp như vậy không thích hợp với một sinh viên đại học khiêm tốn ít nói như tôi." Chuyện cô kết hôn Doãn Mặc, mới không muốn gây náo cho tất cả mọi người biết đâu.

"Chú nhỏ của em cũng sẽ đi." Doãn Mặc nói xong dừng một chút, "Cô nhỏ và dượng nhỏ của em có khả năng cũng sẽ đi."

"Vậy thì sao, nếu tôi không đi theo anh, bọn họ còn có thể hoài nghi tình cảm của chúng ta có vấn đề à?" Cho rằng anh thực sự lo lắng vấn đề này, Mộ Dữu trấn an anh, "Yên tâm đi, bình thường tôi không có thích tham gia vào mấy cuộc vui kiểu đó, họ sẽ không nghi ngờ đâu."

Doãn Mặc mím môi im lặng.

Xung quanh lại rơi vào yên lặng.

Ông chủ bị chính vợ yêu của mình phũ phàng từ chối, còn bị anh ta nghe được, sẽ không bị diệt khẩu chứ?

Trịnh Lâm vô thức thẳng lưng, nhìn về phía trước, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.

—————

Xe dừng trước cửa bệnh viện, trước khi xuống xe, Doãn Mặc bảo tài xế và thư ký Trịnh tan làm trước, anh sẽ tự lái xe về nhà sau.

Giao phó xong việc này, Doãn Mặc và Mộ Dữu cùng vào bệnh viện thăm ông cụ.

Trạng thái tinh thần của ông cụ Mộ rõ ràng tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, ông đã có thể đứng lên, ngồi dậy.

Khi hai người họ bước vào, ông cụ đang tranh luận gì đó với Mộ Du Vãn.

Mộ Dữu cười nói: "Cô nhỏ, làm sao vậy?"

Mộ Du Vãn bất đắc dĩ nói: "Nhất định đòi phải chạy xuống giường, bác sĩ nói ông lớn tuổi rồi, phải đi chậm lại để tránh bị hoa mắt, nói thế nào cũng không nghe."

Mộ Dữu đặt trái cây đã mua lên bàn, thuyết phục ông:"Ông nội, ông cũng vậy, trên đầu vừa động đến dao xong, nên nghe lời bác sĩ chứ."

Ông cụ khịt mũi: "Mỗi ngày nằm trong phòng bệnh đợi, người ông gần như mốc meo luôn rồi, chẳng phải ông muốn nhanh khỏi bệnh sớm xuất viện hay sao?"

Mộ Du Vãn bóc một quả chuối đưa tới: "Ba tốt nhất vẫn nên từ từ thôi, nếu có chuyện gì xảy ra nữa, đến lúc ấy Mộ Du Trầm lại đến mắng ba đấy."

Nhắc đến Mộ Du Trầm, ông cụ lập tức an phận ngồi xuống, nhận chuối miễn cưỡng ăn.

Mộ Dữu nhìn cảnh này, không nói nên lời lại có chút buồn cười.

Chú nhỏ nói ông nội là một đứa trẻ lớn tuổi, đúng là thế thật.

Ông cụ nhìn thấy Doãn Mặc, khó có được nghiêm túc, trò chuyện với anh về hạng mục Vịnh Lan Bảy kia.

Hạng mục này là Doãn Mặc với Mộ Du Trầm hợp tác cùng nhau, hôm qua lúc Mộ Du Trầm đến đây cũng đề cập qua.

Doãn Mặc ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của ông cụ.

Để diễn tốt vai một cặp vợ chồng ân ái, Mộ Dữu ngoan ngoãn ngồi cạnh anh xem điện thoại.

Bỗng nhiên muốn ăn hoa quả đặt trên bàn bên kia cạnh Doãn Mặc, Mộ Dữu giữ cánh tay anh, thì thầm: "Lấy giúp tôi ít nho."

Nói xong, cô tiếp tục xem điện thoại.

Thầy Cận nhờ cô phụ trách thiết kế thư mời năm nay, cô tìm kiếm trên mạng thư mời của lễ kỷ niệm những năm trước của Đại học A, đồng thời cũng xem thư mời của các trường khác để tham khảo.

Cô đang tập trung vào công việc của mình, sau khi Doãn Mặc đưa nho tới, cô cũng không nhận.

Giây trước vừa nói muốn ăn nho, giây sau cô đã quên mất tiêu.

Doãn Mặc ghé mắt liếc cô một cái, lòng bàn tay vê một quả, đưa đến bên miệng cô: "Há miệng."

Nghe được lệnh, Mộ Dữu còn chưa kịp suy nghĩ đã vô thức mở miệng.

Quả nho căng mọng tròn trịa được đưa vào miệng, đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông dường như lướt qua cánh môi mềm mại của cô.

Lông mi Mộ Dữu run rẩy, cô đột nhiên bừng tỉnh, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt thâm thúy lưu luyến của anh.

Ông cụ cười nói: "Lớn như thế rồi, ăn hoa quả còn phải để người ta đút cho."

Mộ Du Vãn ở bên cạnh nói đùa: "Ba, đây là tình thú vợ chồng của người ta, ba trông thấy thì liếc mắt làm ngơ đi, lại còn để lại bình luận."

Mộ Dữu mặt đỏ hồng hào, quả nho trong miệng cô còn chưa cắn.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nuốt xuống hay phun ra.