Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 49: Chê giường tôi bẩn?



Hoắc Thừa Cảnh nhất thời ngây ra, vì hành động này bản thân hắn suýt thì bày ra bộ dạng ngượng ngùng. Bình thường cô làm gì lớn gan như thế.

Hữu Quyên ngồi bên cạnh, cẩn trọng quan sát sắc mặt ông chủ. Môi không ngừng cắn nhẹ vào nhau, không biết cô đã làm đúng chưa. Hoắc Thừa Cảnh vẫn cứ im lặng một hồi lâu, không có động tĩnh gì. Chỉ là, hình như thoáng thấy phiếm hồng trên gương mặt ấy.

Sự im lặng khiến cô còn tưởng đâu là không hài lòng, vừa muốn rời khỏi lòng mà đứng dậy thì Hoắc Thừa Cảnh đã đưa tay giữ lại. Thế là cô lại ngồi vào lòng hắn.

“Đi đâu?” Hoắc Thừa Cảnh nhận thấy cô muốn rời đi, thoáng chốc đã trở nên tỉnh táo. Đôi mày cau lại nhìn chằm chằm vào Hữu Quyên. Ánh mắt như kiểu trách móc. Ban nãy còn thân mật, vậy mà giờ muốn chạy đi rồi.

Hữu Quyên hơi nghiêng đầu, cân nhắc kĩ càng rất lâu sau mới dám chậm rãi lên tiếng.

“Ông chủ, tôi tới ngày không thể phục vụ.”

Hoắc Thừa Cảnh nhìn người trong lòng, bàn tay xoa nhẹ lọn tóc vươn. Lại dần dần rời xuống hõm cổ nhỏ.

“Tôi biết.”

“Tôi chưa có nơi để ngủ…”

Vừa nói đến đây, sâu thẳm ánh mắt Hoắc Thừa Cảnh xuất hiện sự hài lòng, còn muốn châm chọc nói thêm.

“Ý là muốn xin ngủ với tôi?”

Hữu Quyên lắc đầu liên tục, cô chắc chắn không có ý định đó. Huống hồ chi cô còn biết rõ không thể. Mà Hoắc Thừa Cảnh bắt gặp sự từ chối, thoáng chốc trở nên cau có hẳn. Chắc chắn rằng, hắn đã muốn, cô sẽ không thể từ chối được.

“Chê giường tôi bẩn?”

Hữu Quyên ngây ra, người trước mặt căn bản rất hay xuyên tạc ý của cô. Bất lực cô đành giải thích.

“Tôi không có ý đó.”

“Vậy thì nằm xuống rồi ngủ, sau này cô có thể ngủ ở đây.”

Vừa dứt lời, Hoắc Thừa Cảnh liền lật người, trực tiếp để cô nằm trên giường. Căn bản không có quyền, mà cũng không được phép từ chối.

Nhưng mà ý của Hữu Quyên là muốn ở một nơi khác, bất kì chỗ nào. Miễn là không phải lê lếch bên ngoài là được. Vậy mà bây giờ, lại có thể trực tiếp ở phòng hắn. Nghĩ cũng không thể thoát được.

Đêm đến khi ngủ, bản thân đã sử dụng các vật dụng vệ sinh giữ cơ thể an toàn trong ngày này. Nhưng vẫn không tránh khỏi khó ngủ. Một phần vì nằm bên cạnh Hoắc Thừa Cảnh, phần còn lại vì không dám cử động. Nhỡ đâu khiến hắn khó chịu ảnh hưởng giấc ngủ, kẻ thiệt là cô.

Cứ nghĩ đến việc sau này phải ngủ lại đây, thì lại sợ hãi. Như thế khác nào mỗi lần phục vụ đều ở lại, không khéo người đàn ông nổi hứng cô lại phải phục vụ đến sáng không chừng.

Thật ra Hữu Quyên cô cũng có thể ngủ dưới đất.

Bàn tay to lớn của Hoắc Thừa Cảnh đặt ngang eo, ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, hắn rất thoải mái. Cơ thể của cô lại dựa sát vào lòng hắn.

Đối diện là một tấm rèn đen, căn bản cao lại dày không để bất cứ thứ ánh sáng nào có thể lọt qua. Cô nhìn về phía trước, ánh mắt hơi chớp nhẹ trong đêm đen tĩnh lặng. Nó cũng giống như số phận cô vậy, phía trước tương lai mù mịt. Không ai có thể cứu rỗi được.

Đêm càng khuya, người bên cạnh giờ phút này chỉ còn tiếng thở đều. Duy bàn tay vẫn ôm ngang eo nhỏ, cằm người đàn ông lại tựa lên đầu cô, dáng vẻ như muốn vùi đầu vào mái tóc.

Đến khoảng gần 5 giờ sáng, khi mà người hầu chuẩn bị bước vào làm việc. Hữu Quyên cũng bất chợt tỉnh lại. Phía bên cạnh, Hoắc Thừa Cảnh vẫn ôm chặt. Cô muốn lách người rời khỏi để làm việc thì bàn tay đó đã giữ chặt cô hơn, cất giọng biếng nhác.

“Nằm im.”

Hữu Quyên đành lúng túng mà giải thích.

“Tới giờ tôi phải làm việc rồi thưa ngài.”

“Ngủ với tôi cũng là một công việc đấy, cô biết không?”

Hoắc Thừa Cảnh vẫn không mở mắt, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt cô trong lòng. Cảm giác thoải mái này, hắn không muốn mất đi. Huống hồ nếu giờ cô mà rời đi thật, có khi hắn lại thức đến sáng chẳng thể ngủ được nữa.

Hữu Quyên nghe vậy cũng nhận ra, Hoắc Thừa Cảnh là ông chủ. Hắn nói thì phải nghe. Thế là bản thân lại nằm im trong lòng, không dám nhúc nhích nữa.

Dưới cái thời tiết se lạnh, căn phòng không bật điều hòa vẫn cảm nhận rõ khí trời lạnh. Vùi vào trong chăn, dựa vào cơ thể to lớn. Thật sự không thể phủ nhận, rất là ấm áp.

Thế là Hữu Quyên lần nữa mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, hàng mi dần đóng lại. Mấy ngày trước ngủ vật vờ, nên giờ việc cơ thể cô mệt mỏi không thể tránh khỏi.

Một lúc sau, Hoắc Thừa Cảnh cảm nhận rõ bên cạnh yên tĩnh, lúc này mới mở mắt ra. Người bên cạnh đã ngủ, chỉ còn tiếng thở nhẹ.

Bàn tay đưa lên chạm vào phần má, rất mịn khiến hắn không kiềm được chạm lần nữa, rồi lần nữa. Không khó để biết cô hầu nhỏ đang rơi vào giấc ngủ, đôi mày cau lại một cách khó chịu như biểu tình phản đối hành động trêu chọc này.

Chí ít vào đêm qua, hắn nhận ra việc để cô lấy lòng hắn lại thú vị như này.