Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 47: Tiếp thu




Hoắc Thừa Cảnh mấy ngày không ôm vật nhỏ, nay được đà nên rất hưởng thụ, giấc ngủ rất thoải mái. Hắn thì thoải mái đó, nhưng Hữu Quyên thì lại không như thế. Cô nằm không cử động, nhưng mà thứ chất lỏng âm ấm đó không khó để cảm nhận đang tuôn ra.

Một lúc sau, phía bên cạnh cũng có chút động tĩnh. Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới mở mắt, bắt đầu ngồi dậy. Ánh mắt lại đảo qua nữ hầu nhỏ bên cạnh xem xét. Mà Hữu Quyên lúc này vẫn nhắm mắt vờ ngủ, thoáng qua còn thấy vài vệt mồ hôi nhỏ. Người đàn ông cũng cảm giác được cái bộ dạng miễn cưỡng đó, nhưng hắn ngồi một lúc liền đứng lên. Xem ra cô sợ hắn đến như thế.

Cho đến khi nghe được tiếng cửa đóng rời đi. Một lúc lâu sau Hữu Quyên mới khẽ mở mắt. Việc đầu tiên làm là ngay lập tức chóng thay đồ, liền lật cả mảng chăn cùng ga giường, thứ mà cô thấy là mảng máu đỏ bên dưới. Mọi động tác rất nhanh nhẹn, cô liền gom lại hết vật dụng. Sau đó chật vật ôm một cách cồng kềnh đi xuống khu vực giặt giũ.

Bản thân cũng phải đi qua khu vực chứa quần áo lấy ra vật dụng cá nhân. Xong xuôi thì lao vào giặt, vừa chà rồi tẩy, cho đến khi tấm ga giường dần trắng. Nói là vậy, nhưng vết ố mờ mờ vẫn còn đó.

Mà Hoắc Thừa Cảnh sau khi rời khỏi khu biệt thự, việc đầu tiên hắn làm là mở chiếc laptop, bật camera ở trong căn phòng ra. Kể từ hôm biết cô bị bắt nạt, hắn đã cho người lắp trong phòng một cái. Xem ra đây lúc cần thiết nhất.

Thế là mọi hành động của Hữu Quyên đều được tái hiện tỉ mỉ qua chiếc camera, phóng vào tầm mắt hắn. Xem ra việc hắn rời đi, để cô đỡ phải lo lắng cũng rất đúng đắn.

Đến chiều, Hữu Quyên ngó chiếc ga giường được phơi vẫn chưa khô. Cũng đúng, ở cái thời điểm nắng ít trời thì lạnh, làm sao mà khô nhanh cho được. Vậy là bản thân bất lực tìm một tấm ga giường mới, thay lên giường của hắn.

Trong lòng vừa sửa sang tấm ga giường lại, vừa không ngừng suy nghĩ. Đêm nay cô nên làm gì để hắn không đụng vào bản thân, để hắn không biết bản thân cô đang tới ngày.

Đến đêm khi Hoắc Thừa Cảnh về, Hữu Quyên đã có mặt tại phòng hắn. Vốn còn tưởng sẽ hỏi tại sao lại thay ga giường, nhưng Hoắc Thừa Cảnh căn bản không nói gì. Thế là bớt trong đầu cô một lo lắng. Nhưng mà, cái chính là, làm sao để thoát được việc tiếp theo là phục vụ hắn.

Bàn tay không ngừng đan vào nhau căng thẳng, cô đứng ở cạnh chiếc ghế sofa rất lâu. Đến khi Hoắc Thừa Cảnh rời khỏi phòng tắm, trên người hắn là một bộ đồ chỉnh chu chứ không phải chiếc khăn tắm như mọi lần mới khiến cô thấy lạ.

Người đàn ông tiến lên ngồi trên giường, ngay lập tức ra lệnh Hữu Quyên đến cạnh giường, liền đưa chiếc khăn khô đến.

“Lau tóc cho tôi.”

Hữu Quyên gật gật đầu, bản thân ngồi quỳ trên giường, ban đầu còn lau đầu người đàn ông từ đằng sau lưng, nhưng ngay lập tức bị kéo ra đằng trước đối diện với hắn, bàn tay to lớn đặt ngang eo khiến cô không khỏi rùng mình.

“Tưởng tôi không thấy gì sao, còn muốn giấu tôi?”

Tâm trạng nhất thời căng thẳng khi thấy Hoắc Thừa Cảnh nói câu đó. Mà hắn nhìn bộ dáng sợ hãi này, cũng cảm thấy lá gan của cô quá nhỏ. Vậy mà ban sáng còn dám vờ ngủ, cô không biết bản thân diễn tệ cỡ nào sao.

Bàn tay to lớn từ vị trí eo, dần dà dời lên đầu, luồn ra phía sau gáy.

“Lúc trước tôi đã dạy cô cách lấy lòng, giờ là lúc thích hợp rồi. Biết đâu sau khi tôi vui, bản thân sẽ xem xét mà bỏ qua đến việc cô đã vấy bẩn lên tấm ga giường đắt tiền của tôi. Cả việc, không bắt cô phải phục vụ hôm nay.”

Hữu Quyên nhất thời cứng đơ khi nghe hắn nói. Vậy là hắn biết những gì xảy ra sao. Ánh mắt đảo nhìn người trước mắt. Hắn vậy mà cho cô có quyền lựa chọn.

Lần trước, hắn đã chỉ cô như nào nhỉ.

Bản thân lập tức cúi người xuống, bàn tay vòng qua cổ hắn. Việc đầu tiên là hôn lấy đôi môi của hắn. Hình như khao khát sống của cô vô cùng mãnh liệt, vì vậy sau vài phút cắn lấy môi, miệng của hắn cũng bắt đầu mở dần ra. Dáng vẻ nhút nhát cũng dần không còn lấy. Lệnh của hắn mới quan trọng nhất!

Tuy nói là mở được môi của hắn, nhưng cô hôn rất vụng về, cử chỉ thì lúng túng. Sau một lúc, Hoắc Thừa Cảnh liền không để mặc cô làm càn nữa, từ thế bị động thành dần chủ động. Đảo ngược Hữu Quyên xuống giường. Dù vậy, bàn tay vẫn đặt sau gáy để cô đè lên, tiếp giường một cách nhẹ nhàng. Mà cô ban nãy còn chủ động, dần dần đã bị dẫn dắt thay thế.

Đến khi lần nữa buông ra, hô hấp cả hai đều hỗn loạn. Hoắc Thừa Cảnh đè nén vô cùng nhìn người bên dưới. Xem ra công sức chỉ dạy của hắn nay đã có chút hữu ích. Học trò của hắn đã được tiếp thu.

“Tốt.”

Nhưng mà việc đầu tiên cần làm là phải dập tắt ham muốn trong lòng đã. Hoắc Thừa Cảnh lưu luyến rời khỏi vật nhỏ trên giường, liền tiến thẳng vào nhà vệ sinh.

Hữu Quyên nhất thời không hiểu, hắn tắm nhiều như thế sao, mới vừa nãy căn bản đã tắm rồi mà.