Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 15: Hành hạ




Căn bản lúc đầu chỉ định để Cửu bên cạnh bôi thuốc cho hắn đến khi nào cảm thấy chán sẽ đuổi cô đi. Vậy mà cô lại bỏ đi trong khi chưa có lệnh. Đó mới là điều làm Hoắc Thừa Cảnh trở nên nổi điên.

Sau khi phóng thích tất cả vào miệng Cửu, gương mặt người đàn ông liền thỏa mãn mà thở dốc, bàn tay nắm lấy mái tóc dần buông lỏng ra.

Cửu lúc này cảm thấy một mùi tanh nồng trong cổ họng mình, cả thứ chất lỏng đọng lại khoan miệng, cổ họng đau nhức. Cô muốn khóc nhưng lại không dám, sợ hắn lại điên thêm.

Cô gái nhỏ cúi đầu, mái tóc có chút rối tung ngồi trên sàn, bộ dáng đáng thương vô cùng. Những cảnh hành hạ nam nữ này, cô đã trông thấy khi còn nhỏ, đến khi là chính bản thân mình, cô mới hiểu được thứ cô nhìn thấy vẫn chưa là gì.

Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới hài lòng đứng dậy, bàn tay kéo chiếc khóa quần lên, ngước nhìn cô gái ngồi trên nền đất đến đáng thương.

“Xong việc rồi, trở về đi.” Hoắc Thừa Cảnh không sử dụng món đồ quá hai lần, lần này coi như đã xong, Cửu vô dụng.

Cửu thất thần đứng dậy, vội cúi đầu chào. Xong liền rời đi ngay lập tức, cửa cũng không đóng lại.

Hành động này khiến người đàn ông lại thêm phần bực tức trong lòng.

Cô gái tâm trạng hoảng sợ trở về.

Khu biệt thự tòa chính là tòa cao nhất với 6 tầng lầu, đây cũng là khu trung tâm. Phòng của Hoắc Thừa Cảnh thì lại ở nơi cao nhất. Mặc dù có thang máy để tiện di chuyển lên xuống nơi đây, thân phận người làm chỉ có thể đi bộ xuống.

Cửu chạy một mạch không ngoảnh đầu lại, cái mùi tanh cùng cảm giác đau rát vòm họng vẫn còn quẩn quanh. Ngay khi xuống tầng trệt, cô gái nhỏ thở hổn hển.

Trời se lạnh, cô ôm chặt mình với mong muốn có thể giảm bớt đi cái lạnh một tí. Nhưng mà tất cả đều vô dụng.

Mái tóc rối bù, chiếc váy nhăn nhúm. Cửu bước từng bước dài đáng thương.

Trở lại khu vực nhà kho, cánh cửa ban nãy bị Chước Vũ đá vào, giờ chỉ lỏng lẻo không thể đóng lại, không khó để cảm nhận cái lạnh tràn vào. Không dám kêu than, chỉ đành dùng tay chật vật chỉnh lại cho có.

Thế là cả một đêm mất ngủ, gió lùa vào từng đợt liên tục khiến cô đành ngồi lủi thủi một góc. Chỉ khi kiệt đi mới có thể miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau lại là một ngày tồi tệ nữa.

Đám người hầu nhìn Cửu lau dọn bàn ghế lại không muốn để yên. Hơn thế nữa người có lẽ chờ đợi lúc này nhất là Dương Tầm Mai.

Đám người hầu không ngừng nói sau lưng, đương nhiên Dương Tầm Mai cũng nghe được. Mục đích xuất hiện là để tiếp cận Hoắc Thừa Cảnh, thời gian ở bên cạnh người đàn ông tính đến nay còn lâu hơn Cửu mới vào chỉ hơn 3 tháng, thế mà tiếp xúc còn không nhiều bằng, sao có thể dễ để yên được.

Chỉ thấy Dương Tầm Mai gọi Cửu vào khu vực nhà bếp, giờ này căn bản không có ai. Vừa bước vào, hình tượng quản lý thường ngày cũng không thèm giữ nữa. Một tay siết chặt mái tóc Cửu giật ra sau.

“Mày nghĩ mày là gì mà còn dám trưng bộ mặt ra gặp ông chủ, với thân phận của mày thì tốt nhất đừng có mà mơ tưởng.”

Một cái tát, hai cái, rồi ba cái... Liên tục giáng xuống mặt Cửu đến khi phần má đỏ ửng. Do ngón tay Dương Tầm Mai đeo nhẫn, trên gương mặt Cửu cũng xuất hiện vết xước vì vật sắc đến rỉ cả máu.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương Tầm Mai mới ngừng lại tí. Người bước vào là dì Hạnh.

Dì Hạnh lom khom cúi người chào, đến lấy phần ăn ban sáng còn dư. Dường như muốn để hành động này gián đoạn một tí. Nhưng rồi rời đi, dì cũng chẳng dám làm gì.

Dương Tầm Mai ngẩng cao đầu nhìn Cửu thấp hèn ngồi trên nền đất, lửa giận ban nãy trút ra cũng vì dì Hạnh bước vào mà ngưng lại. Đẩy cái ánh mắt khinh thường liền tức tối rời đi.

Cửu cảm thấy đau rát nơi gò má, bàn tay nhỏ khẽ chạm lên gương mặt, một vệt máu đỏ dính lên tay. Cô gái không vội, ngồi dậy chỉnh trang bộ đồ, lại đến bồn nước dùng tay lau sạch đi vệt máu ấy. Xong xuôi lại tiếp tục công việc của bản thân, nhưng lúc này mái tóc đã cố ý rũ xuống nhằm che đi vết thương. Bộ dáng cam chịu đến cùng cực.

Ngoài việc chịu đựng thì có thể làm được gì.

Đến khi xong việc cũng đã mệt lả người, trời đã vào ban đêm.

Cửu trở về nhà kho trong tâm trạng bụng đói cồn cào, phần ăn hôm nay của cô cũng không có. Hay nói cách khác bị cắt giảm.

Thế nhưng trong phòng lại có một bát cháo, nhìn có vẻ đã nguội từ lâu rồi. Cháo là đồ ăn buổi sáng, nghĩ lại thì có lẽ đây là phần ăn dì Hạnh lén đưa cho cô.

Cửu ăn từng muỗng, cho dù nguội như thế nào, vào miệng cô cũng no hơn hẳn. Bởi cô làm gì được chọn đồ ăn kia chứ. Có ăn thì coi như là phúc phần rồi.

Trời đã tối, cánh cửa hư lỏng lẻo mà che đậy.

Cửu lại chỉ có thể miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.

Thế nhưng lần này lại mơ về vụ ám sát cách đây không lâu, trong giấc mơ Cửu được chạy thoát khỏi bàn tay người đàn ông đó. Cô được tự do tự tại sống cuộc sống làm người mà hơn 24 năm qua chưa được.

Đây có lẽ là điều xa xỉ nhất.

Từ nhỏ bị giam nuôi như món đồ, đến lớn lại được bán đi.

Cửu bất chợt tỉnh dậy vì lạnh quá, thân thể nhỏ bé rét run.

Đây đã là ngày thứ ba rồi, cô cần phải sửa lại. Nếu không có ngày chết vì lạnh cũng chẳng ai hay.