Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 3: Gia đình hạnh phúc của Phương Hoa



Sau khi ổn định chỗ của ngồi của cả lớp, thầy Lý tiếp tục phân công cán sự lớp.

Phương Hoa ngồi chung với Trình Gia Hân, tiểu thư nhà họ Trình rất có tiếng tăm, chỉ có một điều rằng tính tình của Trình tiểu thư này không được tốt lắm.

Theo điểm số học tập, cho nên thầy Lý phân công cho bạn mới Lâm Khả My chức vụ phó học tập. Còn Phương Hoa giữ chức thủ quỹ như mọi năm, Phương Hoa rất giỏi quản lí tài chính của lớp. Hai năm nay đều là vậy, phân chia xong chức vụ, ngày học đầu tiên như vậy đã kết thúc.

Phương Hoa lấy balo dưới tủ bàn, Trình Gia Hân ở một bên "Nghe nói cậu và Ái Nhi, Tiểu Linh sẽ đi trà sữa hả? Có thể cho tớ đi cùng không?"

Cô ngạc nhiên "Cậu muốn đi cùng?"

"Ừm" Trình Gia Hân vui cười, Phương Hoa liền gật đầu "Được thôi, dù sau chúng ta còn phải ngồi chung cả năm, phải làm quen thôi."

Thế là buổi trà sữa còn có thêm sự góp mặt của Trình Gia Hân, các cô chọn một quán trà sữa gần trường với phong cách màu hồng bánh bèo, ở độ tuổi trăng tròn này thì việc ưu thích sự bánh bèo vô đối của các tiểu thư là chuyện hiển nhiên.

"Mà nè, các cậu có thấy bạn mới có gì đó là lạ không?" Trình Gia Hân khẽ nhỏ tiếng, ba con người trước mặt liền lắc lắc đầu, Trình Gia Hân liếc mắt "Mình có cảm giác không tốt với cô ta."

Trình Gia Hân khác với ba người bọn Phương Hoa, tính tình cô ấy có chút không tốt, có vẻ do ảnh hưởng bởi vì chơi cùng nhóm với Aly đại đại. Các cuộc bắt nạt đã bao giờ thiếu vắng Trình Gia Hân, ở mọi tầng lớp luôn có sự xô đẩy ganh đua và thậm trí là bắt nạt, dù là trường danh giá nhưng cũng không có ngoại lệ.

"Ây da" Ái Nhi vỗ vai Gia Hân "Cậu lại ác mồn ác miệng, mình có thấy cậu ấy làm sao đâu."

"Đúng rồi" Tiểu Linh trả lời "Cậu đó, cứ nghĩ xấu người ta."

"Hừm" Trình Gia Hân bĩu môi "Chỉ là nhắc nhở các cậu nên để ý một chút."

"Thôi nè" Phương Hoa haha cười, tay cầm ly trà sữa khuấy đều "Hồi sáng, trên đường đến lớp mình va trúng bạn ấy, theo mình nghĩ bạn ấy thân thiện lắm lại còn học giỏi nữa."

"Đúng vậy nga" Tiểu Linh đáp nhanh "Có thể so ngang với Trần Nghĩa chắc phải thông minh lắm."

So ngang với Trần Nghĩa...

Phương Hoa mím môi, tay vẫn cầm chiếc ống hút khuấy đều ly trà sữa ngọt ngào, cô cũng đã từng mơ đến khoảnh khắc sánh ngang với Trần Nghĩa. Lúc đó Phương Hoa đâm đầu vào học rất quyết liệt, đến cả mất ăn mất ngủ cho kì thi học kì. Nhưng rồi kết quả, Phương Hoa cũng chỉ có thế xếp hạng 5 ở trong lớp, học hành không phải chỉ cần chăm chỉ mà còn phải có tiềm năng nga.

Mọi người thật sự đều rất giỏi, thậm chí còn giỏi về mọi mặt, Phương Hoa thì không giỏi lắm về khoa học. Cho nên điểm trừ của cô luôn là ở các môn về nghiêng cứu khoa học, chuyện có thể sánh ngang cùng đại ca Trần Nghĩa cứ vậy mà bị dập tắt ở vị trí số 5.

Cả bốn người ở lại trò chuyện một lúc, khi trà sữa tan đá, nước cũng chẳng còn đọng bao nhiêu thì tạm biệt nhau, ai trở về nhà người nấy. Vẫn là anh trai đến rước Phương Hoa, tuy nhà có bác tài riêng cho Phương Hoa, nhưng những ngày rảnh thì là chính Phương Lâm đi rước em gái. Đấy là biểu hiện cho việc cưng chiều Phương Hoa, anh trai luôn luôn cưng sủng cô hết mực, ngoài những ngày bắt buộc phải nhờ bác tài đến rước ra còn lại đều là anh tự thân đến rước em gái.

Gia đình Phương Hoa có bốn người, ba mẹ Phương, anh trai Phương Lâm và Phương Hoa, Phương Hoa có thể tự tin nói rằng, gia đình cô rất hạnh phúc. Thật sự từ bé đến lớn Phương Hoa chưa bao giờ nghe thấy ba mẹ lớn tiếng với nhau, cô có hỏi anh trai rằng có bao giờ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau không?

Anh trai còn đùa trêu cô "Từ lúc có Phương Hoa, ba mẹ không còn cãi nhau nữa."

Vậy tức là trước khi có cô thì ba mẹ đã từng cãi nhau sao? Hm, chuyện đó là không thể nha, chẳng bao giờ nghe họ lớn tiếng một lần nào mà chỉ toàn phát cẩu lương từ thiện cho Phương Hoa. Nếu có mâu thuẫn cãi vả thì cũng giải quyết bằng cách ngồi lại nói chuyện, chẳng bao giờ họ lớn tiếng với nhau. Vậy nên môi trường lớn lên của Phương Hoa thật sự rất tốt, tính tình hiện tại của cô có thể vì vậy mà hình thành.

Phương Hoa rất điềm đạm, dẫu cho có chuyện gì phật ý cũng sẽ tìm cách giản hoà. Hiền hoà vô đối, ai bảo gì cô cũng sẽ lăng nghe và trò chuyện, thậm chí thuần khiết đến mức người ta khó tin. Bởi vì đùm bọc quá nhiều từ cha mẹ đến cả anh trai, Phương Hoa được ví là viên pha lê trắng xoá của Phương gia, người đời hướng cô luôn miệng ngưỡng mộ "Phương tiểu thư."

Từ khi bé đến lớn, chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng gia đình lục đục cả. Nhắc mới nhớ, người ta hay nói con người chúng ta sẽ không thể nhớ được ký ức dưới ba tuổi, bởi vì còn quá nhỏ. Thế nhưng ký ức của Phương Hoa lại xao lãng hơn, đến tận năm tám tuổi cơ, cô chẳng thể nhớ được gì trước những năm đó. Ký ức tuổi thơ giống như bị bốc mẻ hết một nửa, cô chỉ được biết qua lời của ba mẹ rằng khi nhỏ cô rất đáng yêu thích chạy nhảy vui đùa.

Ngoài ra không có bất kì một chuyện nào khác, có vẻ như cô thuộc trường hợp đặc biệt nhỉ. Bằng một cách nào đó, Phương Hoa thật sự cảm thấy rất quen thuộc với Trần Nghĩa nga. Nhất là mỗi khi cậu cười tươi, nụ cười niên thiếu trẻ trung ấy thật sự rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu. Chính vì nụ cười ôn nhu đó, mà Phương Hoa đã thương thầm cậu gần hai năm nay, tình cảm thanh xuân thật sự có thể đốt chết người khác chỉ bằng một nụ cười.

Trở về nhà, bữa cơm trưa đang chờ đợi Phương Hoa. Ngồi vào bàn ăn ngay ngắn, ba Phương lập tức tò mò hỏi "Ngày đầu tiên của năm cuối như thế nào?"

"Con gái rượu của ba đơn nhiên vẫn làm thủ quỹ" Phương Hoa vỗ ngực bẹp bẹp, gương mặt vểnh cao, vô cùng tư tin hất hất lên gương mặt.

"Dữ dằn" Ba Phương haha cười, nụ cười trung niên hiền hậu nháy mắt "Nắm tiền của cả lớp chính là nắm quyền nha."

"Hehe" Phương Hoa tinh nghịch cười, mẹ Phương nhìn thấy chỉ bĩu môi "Làm thủ quỹ thì kĩ lưỡng một chút, kẻo lại có chuyện."

"Con đã làm được hai năm rồi, sẽ không có gì đâu nha, mama yêu dấu mất công lo rồi" Cô chu môi hôn gió mẹ Phương, bà chỉ có thể cười khổ với cô.

Ăn cơm xong trở về phòng, Phương Hoa phải chuẩn bị thời khoá biểu của ngày mai, cô còn phải đọc trước các bài học. Ngồi trên sofa nệm êm như bông, đọc bài một lúc, Phương Hoa lại nhớ đến Trần Nghĩa hôm nay.

Tóc được cắt ngọn ngàn, lúc nào cũng tươi cười bất phàm như vậy, gò má cô thiếu nữ ửng hồng. Tuy nói là học chung hai năm, Phương Hoa chẳng bao giờ có đủ dũng khí nói chuyện riêng với Trần Nghĩa.

Những cuộc hội thoại của hai người chỉ là khi Phương Hoa thu tiền lớp, hoặc là Trần Nghĩa thông báo những khoảng tiền cần thu cho Phương Hoa, hoặc là khi cả hai đi họp trên hội đồng học sinh có trao đổi với nhau vài câu chuyện. Những cuộc nói chuyện có bố cục đến nhàm chán kia, ấy vậy mà Phương Hoa vẫn hài lòng, thậm chí Phương Hoa còn cảm thấy mãn nguyện rồi, Phương Hoa nghĩ đến năm nay...

Nếu được cùng chỗ ngồi với Trần Nghĩa, cả hai sẽ có nhiều cơ hội nói chuyện hơn. Nhưng không may mắn là Phương Hoa không bóc được chỗ ngồi chung với Trần Nghĩa, thở dài một hơi, ổn định lại nhịp tim đang xao xuyến.

Thật sự khó chịu quá, chỉ là một chỗ ngồi thôi lại khiến Phương Hoa khó chịu đến nhường này.

Lắc lắc đầu, không nghĩ đến chuyện kia nữa, tập trung đọc bài nào!