Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 29: Một đứa trẻ



Phòng giam số 16, tiếng khóc âm thầm đau khổ, không thể khóc lớn Phương Hoa chỉ có thể cắn chặt răng kiềm nén thanh âm. Trái tim đau đớn như vỡ vụng, không được làm phiền phòng giam khác và quản giáo, Phương Hoa tự bịt miệng của chính mình để ngăn cản tiếng khóc phát ra.

Bịt càng chặt, răng cắn chặt vẫn không thể nào kìm nén được, Phương Hoa hé răng cắn vào bàn tay mình, càng nhẫn nhịn nước mắt răng càng cắn chặt vào bàn tay cô. Lạ lùng thật, Phương Hoa không cảm thấy đau, một chút đau cũng không có, căng thẳng đến dây thần kinh đều căng cứng. Đến sợi tóc cũng căng cứng, trong miệng bỗng dưng nghe mùi máu tanh.

Máu tanh làm cho bào tử lập tức phản ứng sôi lên ùn ục, Phương Hoa không tài nào chịu được đành phải nhã ra bàn tay rớm máu. Nước mắt đến mồ hôi đều ướt đẫm, cả cơ thể trụ được là do dựa vào cánh cửa phía sau lưng.

"Con đừng như vậy" Dì hai vội cầm lấy cánh tay của Phương Hoa "Mau, gọi quản giáo."

Chị hai vội vàng đứng bên cửa, thông qua ô gió kêu lớn "Chị quản giáo, chị ơi chị."

Phương Hoa ngồi khóc như đứa trẻ, nhưng không thể khóc lớn, đứa trẻ gào khóc không ra bất kì âm thanh nào, chỉ có nước mắt và gương mặt đau khổ nhăn nhúm đi, giống như tuột cùng của đau đớn làm cho cô ấy không thể khóc ra thành tiếng. Cô cũng chưa cai nghiện hoàn toàn, những lúc tâm trạng đau đớn như này dường như kích thích cơn nghiện của Phương Hoa. Cô hoàn toàn rơi vào hư vô, đau khổ cùng cực, cảm giác đứng giữa một nơi tối đen như mực.

Phương Hoa túm chặt mái tóc mình, dù cho dì hai và chị tư có ngăn cản, Phương Hoa vẫn cứ nắm chặt tóc mình, miệng không ngừng nấc lên tiếng khóc. Cuối cùng, cô không thể kìm nén được âm thanh nữa, nức nở nấc lên từng tiếng khóc u uất, từng tiếng gào thét thất thanh phát ra từ phòng giam 16.

Khi quản giáo đến, chị quản giao ngay lập tức cùng dì hai và chị tư khống chế Phương Hoa, nhưng thế nào cô vẫn cứ nắm chặt mái tóc của cô, gần như muốn ghì chặt đến bung ra mảnh da đầu. Nói không chừng đến mức tóc cũng sắp bị nắm đứt một mảnh, chị quản giáo mở bộ đàm gọi người.

Nhanh chóng có người đến trợ giúp, họ dùng thuốc an thần tiêm vào người Phương Hoa, thuốc an thần ngấm vào máu chạy vào bên trong cơ thể. Tiếng khóc đau khổ dần dần lặng im, mi mắt ướt nhoè cũng từ từ khép lại, đôi tay cũng buông tha cho mái tóc thả xuống.

Phương Hoa ngất đi, bàn tay với vết máu đỏ còn vươn trên đó mấy sợi tóc buông thả, chị hai bị doạ đến tay chân bủn rủn, nhìn các chị quản giáo dìu Phương Hoa nằm xuống ngay ngắn lại.

"Bác xem khi cô ấy tỉnh lại hãy trấn an cô ấy nhé, nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tụi con" Chị quản giáo nhìn dì hai bảo, dì hai cũng vội gật đầu. Một chị quản giáo băng bó vết thương trên lòng bàn tay Phương Hoa, sau khi xong việc thì đứng dậy cùng với các quản giáo khác rời đi.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn các cô, chị hai cầm lấy lòng bàn tay được băng bó của Phương Hoa nhẹ nhàng nâng niu, buồn bã than một tiếng "Sao em lại khổ như thế này?"

Câu hỏi đó, đến Phương Hoa cũng không biết đường để trả lời.

Chị ba thở dài, nhìn đứa em út với đôi mắt lấp lánh nước "Con bé sẽ phá hay là giữ đứa nhỏ đây?"

"Nhìn em ấy đau khổ quá" Chị tư kiên cường cũng mềm nhũng, ngồi một góc nhìn Phương Hoa. Dì hai cũng chỉ có thể bất lực im lặng, nhìn đứa nhỏ đến ngủ cũng không an giấc, mi tâm cứ liên tục chau rồi lại giản, chau chặt lại giản ra một vòng luân hồi.

Đôi mi dài khép lòng vào nhau run rẩy, khoé mi run rẩy chảy ra giọt nước mắt, đến lúc ngủ cũng không an tâm để ngủ.

Dì hai trầm tư, vội vàng lấy lại tinh thần cho ba cô chị "Nhanh, ăn cho xong đi."

"Thế này thì ăn gì nổi nữa" Chị tư ngán ngẫm, chị ba đồng tình thở dài "Ừm."

"Thôi mấy đứa nhanh ăn cho xong" Dì hai vội bảo "Lo cho em nhưng cũng phải lo cho bản thân các con nữa, không ăn thì sức đầu mà lo cho em."

"Dì hai nói phải đó" Chị hai nhanh nhẹn ngồi vào vị trí cơm của mình, lấy ra thức ăn còn dở "Ăn nhanh cho xong đi hai đứa."

Chị ba, chị tư nhìn Phương Hoa, trầm tư một lúc cũng đứng dậy ngồi vào chỗ nhanh chóng ăn.

Phương Hoa trong giấc mộng, nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc của mình, cô vui mừng vội vàng chạy vào căn nhà, ham muốn trong lòng tìm kiếm bóng dáng ba mẹ và anh trai. Nhưng trong căn nhà quen thuộc đó lại chẳng có một bóng dáng ai cả, không có ai cho dù là bác tài Trần hay bác quản gia.

Bỗng nhiên mọi thứ trong căn nhà giống như bị sụp xuống, âm thanh vụng vỡ lùng bùng lùng đùng, khiến cho Phương Hoa hoảng loạn, từ khung cảnh phòng khách với những bức tranh gia đình treo tường, đến con đường dẫn vào nhà bếp cũng dần dần sụp xuống.

Phương Hoa sợ hãi hai bịt hai lỗ hai, cúi đầu nhắm chặt mắt, miệng hét lên một tiếng. Qua một lúc lâu, khi không có âm thanh vỡ vụng nữa, Phương Hoa mới dám hé mắt, xung quanh cô chỉ có một màu tối đen. Mặt đất nơi cô đứng cũng tối đen, Phương Hoa buông ra hai lỗ tay của mình, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Mẹ ơi, mẹ ơi" Cô ngước mắt nhìn màu đen vô tận xung quanh mình, muốn tìm kiếm bóng dáng gia đình trong hư vô đen tĩnh mịch "Ba ơi, anh ơi..."

Giọng nói của cô vang vọng lại, cô nhìn màu đen vô định xung quanh mình, cảm giác lạnh lẽo, cô độc, cô lần nữa gọi lớn "Mẹ ơi."

"Mẹ ơi" Một giọng nói trẻ con bỗng dưng phát ra đáp lại tiếng gọi của cô, không phải là âm thanh vang dội của cô, khiến cho Phương Hoa ngẩn người. Giọng nói phát ra từ phía sau lưng, Phương Hoa lấy hết dũng cảm xoay người lại.

Nhưng trước mặt cô cũng chỉ là màu đen vô định, không có một ai cả. Phương Hoa cảm thấy kì lạ, rõ ràng có một giọng nói trẻ con phát ra, Phương Hoa tiếp tục lớn giọng gọi "Ba ơi, anh hai ơi."

Tiếng gọi vang dội đi, trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có giọng nói sợ hãi của Phương Hoa.

"Mẹ ơi" Một lòng nữa giọng nói kì lạ phát lên, giọng nói của một bé con ngọt ngào trong trẻo nhưng không phải ở phía sau lưng nữa, nó phát ra ngay bên cạnh cô. Ngay bên cạnh, Phương Hoa lúc này mới cảm giác được một cái gì đó chạm vào bàn tay cô, giống như có ai đó nắm lấy.

Phương Hoa vội quay mặt nhìn xuống bên cạnh mình, một bé gái nắm lấy bàn tay cô, toàn thân đứa bé đó chỉ có một màu đen như mực. Phương Hoa chỉ nhìn thấy mái tóc buộc hai bên của con bé, đứa bé nhỏ bỗng nhiên ngẩn mặt.

"Á!"