Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 12: Trịnh thiếu



Trên quốc lộ phóng đi như một tên lửa, phía trước có tín hiệu đèn giao thông, với tốc độ nhanh buộc phải dừng bánh, chiếc xe đột ngột dừng lại. Quán tính khiến cho Phương Hoa ngồi ở trong xe giật nẩy, bởi vì vừa nãy cô tháo ra dây an toàn cho nên lúc này không thể thăng bằng.

Cô bắt đầu sợ hãi, mắt to nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm giác thật sự có chuyện không ổn.

"Anh thả tôi xuống" Cô yêu cầu với giọng nói run nhẹ, gương mặt nhỏ hơi tái đi "Tôi không biết anh là ai, anh muốn cái gì? Nếu anh muốn tiền..."

Người này, có thể là người cần tiền sao? Từ tây trang kia, Phương Hoa nhìn đến tay trái đang nằm trên vô lăng, đồng hổ xa xỉ ẩn ẩn hiện hiện dưới tay áo. Cô không nghĩ hắn cần tiền, Phương Hoa ngập ngừng "Nếu cần tiền tôi có thể cho anh..."

Phương Hoa dứt lời, tính hiệu giao thông cũng chuyển, xe lại tiếp tục lăn bánh, hắn không có trả lời Phương Hoa một câu nào cả. Xe lái thẳng đến một khu vực chỉ có vài căn biệt thự, giống như một khu biệt phủ, xe dừng ở trước một cánh cổng lớp màu đồng, cổng tự động mở ra, xe lăn bánh đi vào.

Qua cửa sổ xe, Phương Hoa nhìn thấy vườn hoa màu hồng, màu trắng, màu xanh từng dãy. Có mấy người làm vườn đang chăm sóc cái dãy hoa và các cây hoa anh đào đang mùa thay lá vững vàng như một cây đại thụ.

Xe chạy qua vườn hoa là một đài phung nước màu trắng, có vẻ như đây là điểm nhấn của khu vườn, qua đài phung nước chính là đu vào gara của căn nhà này. Xe chạy vào gara, Phương Hoa túm chặt bã vai của mình. Thậm chí cô còn bấu móng tay vào vai mình, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô không nằm mơ.

Người này muốn cái gì đây?

Xe dừng lại, phát ra một âm thanh tít tít, xe đã được mở khoá, hắn ta tháo dây an toàn và bước xuống xe. Phương Hoa vẫn còn bất động, đang cố phân tích xem là chuyện gì đang diễn ra.

Cửa xe được mở ra, hắn nhìn cô "Xuống xe."

Mắt đẹp nhìn hắn, môi mềm mím lại, cô tháo ra dây an toàn lật đật bước xuống xe. Trong đầu suy tính khoảnh cách từ gara đến cổng chính khá xa, khi xe vào thì cổng cũng khoá lại, cô muốn chạy là chuyện không thể.

Muốn rời khỏi trừ khi là hắn ta mang cô ra, hiểu được tình thế của mình, Phương Hoa chỉ có im lặng ngoan ngoãn bước theo hắn. Đi vào bên trong, Phương Hoa lần nữa nuốt xuống một ngụm nước bọt, căn nhà này so với Phương gia còn xa hoa hơn nhiều.

Rốt cuộc hắn là ai? Muốn cái gì từ cô kia chứ?

Đi đến sofa, Phương Hoa ngẩn người nhìn kẻ đang ngồi, Lâm Khả My? Cô ta là chủ nơi này ư? Phương Hoa nhìn sang người đàn ông đưa cô đến nơi này, hắn vừa vặn cởi ra áo khoác sang trọng đưa cho một cô hầu đứng bên cạnh.

Giống như một tên địa chủ cùng với những nông nô, hắn và Lâm Khả My là...

Phương Hoa vẫn không hiểu lắm tình hình này, vì sao lại đưa cô đến nơi này, cô gái cùng cha khác mẹ hại chết anh trai cô kia.

Cô không muốn gặp.

"Cậu muốn gì?" Phương Hoa nhanh vào chủ đề, vẫn một dáng vẻ uy nghiêm yêu cầu "Có chuyện gì thì phiền cô nói nhanh nhanh, tôi còn phải trở về."

Trở về? Vẻ mặt Lâm Khả My hứng thú vô cùng, cô ta đứng dậy từ sofa bước đến trước mặt cô.

Chát.

Không nói một lời nào, một bạt tay hướng vào má trái của Phương Hoa một cách tuyệt tình. Gương mặt cô nghiêng sang một hướng, mái trái bắt đầu nóng rang và tê dần.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" Phương Hoa ngẩn mặt khó tin hỏi, Lâm Khả My chỉ nhướng mi.

Chát.

Lần nữa bị đánh bên má phải, hai gò má cô phát tê, Phương Hoa mím môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái ở trước mặt đang rất hân hoan.

"Còn hỏi? Chính là đánh mày đó" Lâm Khả My vẩy vẩy bàn tay sau khi đánh cô, khẽ thổi thổi cho bàn tay đánh đã đánh cô "Đau thật chứ."

"Cậu..." Phương Hoa trừng mắt, đôi mắt to tròn càng lúc càng trừng lớn, Lâm Khả My lập tức nhăn mặt "Ôi sợ thế, Phương tiểu thư đừng làm vẻ mặt như thế."

Phương Hoa tay siết chặt váy hoa, một tay vung lên cao, hướng thẳng mặt của cô ta.

Chát.

Lâm Khả My bị đánh lại, gương mặt nghiêng đi, bàn tay nhẹ chạm lên gò má bị đánh, Lâm Khả My thở ra một hơi nặng nề.

Người đàn ông ngồi ở sofa, giống như được xem một màn kịch vui của hai người phụ nữ. Sau cái đánh của Phương Hoa, khoé môi hắn khẽ nhếch lên, giống như tìm thấy một điểm thú vị. Cú đánh của Phương Hoa khiến hắn hơi bất ngờ, phản kháng cũng thật mạnh liệt đi.

"Còn chuyện gì không?" Phương Hoa hỏi, rất nhanh lùi bước đề phòng.

"Đơn nhiên, chúng ta có rất nhiều chuyện cần giải quyết mà" Lâm Khả My cười khẽ, ánh mắt hướng đến phía người đàn ông ở sofa " Anh Trịnh, anh muốn trước hay tôi trước?"

Phương Hoa cũng nhìn về phía hắn ta, hắn ta khẽ nâng tay nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hoa, sau đó liếc mắt sang phía Lâm Khả My.

"Nhẹ nhàng một chút còn chừa cho tôi" Hắn cười, bàn tay chống càm rút lại có chút tiếc nuối "Hôm nay có hơi bận nên phải nhường em trước rồi."

Phương Hoa ngẩn người, hai người này giống như xem cô như một món đồ để giám định vậy, còn có cả trước sau, Phương Hoa trừng mặt, chân lùi về phía sau "Các người muốn làm gì?"

"Làm gì?" Lâm Khả My thản nhiên khoanh tay trước ngực "Từ từ cũng rõ thôi Phương tiểu thư đừng gấp."

"Cho tôi về nhà" Phương Hoa hét lớn, Lâm Khả My nhìn bộ dạng bị doạ đến mặt mày tái đi của Phương Hoa, vô cùng thưởng thức "Phương tiểu thư đừng có nói lời vô ích chứ, nếu chúng tôi có ý thả cô ra thì sẽ không tốn công bắt cô đến đây làm gì."

"Đưa đi" Lâm Khả My ra lệnh, mấy cô gái mặc đồng phục hầu gái liền tiến đến phía Phương Hoa.

"Không" Phương Hoa trừng mắt, mấy cô gái đó bắt lấy bã vai cô đẩy đi.

"Buông ra" Cô hét lớn, mắt đẹp hướng về phía Lâm Khả My "Lâm Khả My, cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Nhưng mấy nữ hầu cứ kéo cô đi lên cầu thang, chỉ còn lại âm thanh phản kháng thất thanh của Phương Hoa. Sau khi Phương Hoa bị đưa đi, gương mặt Lâm Khả My vui mừng hai tay vỗ vỗ, gương mặt không ngừng hứng thú, miệng cười tươi tắn hướng người đàn ông kia "Sẽ rất thú vị đây."

Phương Hoa bị đẩy vào một căn phòng, cô hoảng sợ nhìn xung quanh, căn phòng này giống như một phòng ngủ bình thường, Phương Hoa vội vàng nắm lấy chốt cửa vặn vặn.

Đơn nhiên là cô chỉ có thể thất vọng, cửa đã bị khoá ngoài, cô nhanh chạy đến phía cửa sổ mở ra, nhìn ra bên ngoài.

Không được rồi, đây là ở tầng ba, nhảy xuống cũng có khi gãy chân. Nhìn thẳng ra phía trước, hướng này không nhìn thấy đài phung nước đổi lại là một khu vườn hoa lá cây trái, có vẻ như đây là phía sau của căn nhà.

Phương Hoa hoảng sợ, hai tay run rẩy đổ túi xách ra, điện thoại đã bị đoạt đi, trong túi xách cũng chỉ có các vật dụng riêng tư. Phương Hoa không có lấy một cái gì có thể liên lạc được, cô trấn an lại hơi thở vội vã của chính mình.

Làm sao đây? Họ giống như sẽ làm gì đó với cô, Lâm Khả My có thể đánh cô đi, nhưng còn người đàn ông kia.

Hắn... Hắn định làm gì cơ chứ?

Hắn sẽ không, đúng rồi, Trịnh thiếu. Gia Hân đã rằng nói rằng Lâm Khả My có quan hệ với Trịnh thiếu, vừa rồi Khả My gọi hắn ta là anh Trịnh, chắc hẳn hắn là Trịnh thiếu mà Gia Hân đề cặp đến.

Aaa, Phương Hoa vò vò mái tóc của mình, cô không có ấn tượng với nhà họ Trịnh. Gia Hân từng nói, Lâm Khả My là cô nhi nhưng lại có quan hệ với Trịnh thiếu, xem ra không phải đùa.

Không có điện thoại, Phương Hoa không thể điều tra được, đôi mắt mở to, tâm trí cô vô cùng hỗn loạn..