Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 23: Phật Tổ Tất Tu Ở Đại Hùng Bảo Điện (2)



"Tế Tửu đại nhân ngài có thể mạnh mẽ làm cho hai người trở nên cùng một cảnh giới?"

Minh Châu công chúa cùng nhị hoàng tử đều có chút hoảng sợ.

Kỹ năng này, có chút bug.

Chu Phân Phương cười cười, không có nói nhiều.

Phải ở dưới lĩnh vực bình đẳng mà nàng tự mình thi triển, mới có loại thần hiệu này.

Hơn nữa kỹ năng này cũng có cực hạn.

Cực hạn ngay ở thực lực bản thân nàng, đối với người mạnh hơn so với nàng, là không vây được.

Mà nàng muốn vây người cùng cấp bậc, cũng không có khả năng vây khốn đối phương thật lâu.

Dù vậy, kỹ năng này cũng có thể nói thần kỹ.

Trong thiên hạ, chúng sinh bình đẳng!

Từ hôm nay trở đi, nàng xác thực có thể xem như một trong siêu cấp cường giả đương thời.

Chu Phân Phương ánh mắt dừng ở trêи người Ngụy Quân vừa mới bài trừ đạo ảo cảnh thứ hai.

"Tiểu tử kia, để cho ta nhìn xem, ngươi còn có thể cho ta bao nhiêu ngạc nhiên lẫn vui mừng."

Liên tục phá hai đại ảo cảnh, Ngụy Quân đã triển lộ thiên phú bản thân.

Nhưng cái này còn chưa đủ.

Nhớ ngày đó Chu Phân Phương lần đầu lên Thư sơn, là liên tục lên hai mươi mốt bậc.

Đương nhiên, Chu Phân Phương thời điểm lên Thư sơn đã rất mạnh, không thể so sánh với Ngụy Quân lúc này.

Nhưng biểu hiện trước đó của Ngụy Quân cũng đủ rung động, Chu Phân Phương thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của Ngụy Quân.

Ngụy Quân cũng không có làm cho nàng thất vọng.

Dao sắc chặt đay rối liên tục phá bốn cảnh, dễ dàng đi tới bậc thứ bảy.

Ở trong ảo cảnh thứ ba, Ngụy Quân biến thành một đại thần quyền cao chức trọng, mười phần được Hoàng đế trọng dụng, xem như tâm phúc đáng tin của Hoàng đế.

Sau đó Ngụy Quân trực tiếp kéo cờ tạo phản, trước đó không có làm công tác chuẩn bị gì.

Nhưng Ngụy Quân sẽ hô khẩu hiệu.

Ngụy Quân đánh ra khẩu hiệu là phản đế phản phong kiến, tỏ vẻ muốn lật đổ đế chế, thành lập một quốc gia dân chủ cộng hòa.

Khẩu hiệu này lại làm cho Chu Phân Phương thân thể chấn động.

Cũng làm cho Hoàng đế trong ảo cảnh phát mộng.

Ở dưới khẩu hiệu kia kϊƈɦ động, một đám phản tặc Ngụy Quân lại có thể thiếu chút nữa đã tạo phản thành công.

Cuối cùng là người tu hành nhúng tay, lấy lực lượng mạnh mẽ trấn áp tất cả phản loạn.

Ngụy Quân làm đầu đảng tội ác, tự nhiên cũng chết ở trong người tu hành trấn áp.



Sau khi Ngụy Quân chết, ảo cảnh cũng phá.

Nhưng chấn động lưu cho Chu Phân Phương thật lâu không có biến mất.

Rất nhanh, gặp gỡ của Ngụy Quân ở trong ảo cảnh kế tiếp, lại làm cho Chu Phân Phương chấn kinh.

Trong ảo cảnh thứ tư, Ngụy Quân trở thành một người tu hành đại phái tu chân.

Hắn thiên phú rất cao, rất được sư môn coi trọng.

Hắn phẩm tính tốt, đoàn kết đồng môn, hữu ái sư trưởng.

Hắn hành hiệp trượng nghĩa, làm việc công bình công chính công khai, quả thực có thể nói con người toàn vẹn.

Nhưng hắn thật sự là quá hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến mức hắn trở thành minh chủ Tiên minh được công nhận trong cảm nhận rất nhiều tán tu.

Rất nhiều người đều tin tưởng, Tu Chân Giới ở dưới hắn dẫn dắt, sẽ tiến vào một thời đại hoàn toàn mới.

Ở trong thời đại hoàn toàn mới này, mỗi người đều có thể tràn ngập hy vọng.

Cho nên, Ngụy Quân đã chết.

Chết bởi môn phái chính đạo đâm sau lưng.

Chu Phân Phương xem ảo cảnh này không rét mà run.

Ảo cảnh thứ năm, Ngụy Quân trở thành một ma đầu.

Ma đầu tự nhiên không chỗ nào cố kỵ.

Cho nên Ngụy Quân mang tất cả bí tịch của bản thân cùng trộm được từ các môn phái, sau đó không ràng buộc công bố cho người trong thiên hạ.

Dùng lời nói của Ngụy Quân, thiên hạ vốn không nên có thiên kiến bè phái, mỗi người đều có quyền tu tiên.

Rất nhiều người nguyên bản đã định cả đời ở tầng dưới chót nhất của xã hội, bởi vì Ngụy Quân công bố bí tịch tu tiên mà cải biến cuộc đời của chính mình.

Mà Ngụy Quân bị chính ma lưỡng đạo cộng đồng hạ tất sát lệnh, chết không có chỗ chôn.

Ảo cảnh thứ sáu, Ngụy Quân là cao tăng Phật môn.

Ngụy Quân cũng không có phụ thân phận cao tăng này, mang từ bi vi hoài thể hiện ra đến cực hạn.

Hắn tuyên bố mình là Phật tổ chuyển thế, thể hiện Phật tổ không cần cung phụng vàng bạc, mỗi người đều có thể thành Phật, phật chỉ ở trong lòng thế nhân.

Cho nên thổ địa mà Phật môn xâm chiếm, đều nên trả lại cho tín đồ.

Làm ăn mà Phật môn nhúng tay, ứng theo quy củ mà nộp thuế má lên trêи.

Phật môn không nên có tôn ti cao thấp, tín đồ không cần quỳ lạy cao tăng, chỉ cần trong lòng có phật, làm nhiều việc thiện, tất có thiện báo.

Một phen thao tác như vậy, thanh danh của Ngụy Quân ở trong cảm nhận của tín đồ tăng vọt chưa từng có.

Sau đó bị Phật môn phán định là tà ma phụ thể, thiêu chết ở trước mắt bao người.

Thời điểm bị thiêu chết, Ngụy Quân là mặt mang tươi cười.



Hơn nữa nói một câu, nửa câu đầu trong đó Chu Phân Phương nghe không hiểu, nhưng nửa câu sau Chu Phân Phương nghe hiểu.

"Jesus chỉ có thể ở trêи giá chữ thập, Phật tổ tất tu ở Đại Hùng bảo điện!"

Chu Phân Phương không biết Jesus là ai.

Nhưng mà những lời Ngụy Quân nói, ý tứ đại khái nàng nghe hiểu.

Jesus chỉ có thể ở trêи giá chữ thập, Phật tổ tất tu ở Đại Hùng bảo điện!

Thánh nhân, chỉ có thể làm phù hiệu hoặc là xuất hiện sau khi chết.

Không thể còn sống.

Nếu không, sẽ là kết cục như Ngụy Quân ở trong ảo cảnh.

Chu Phân Phương nghĩ tới thánh đạo của mình.

Có lẽ mình ngày sau sẽ giống với Ngụy Quân ở trong ảo cảnh.

Thế giới vẫn đều vận chuyển như thế.

Nhưng Chu Phân Phương cười cười.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng vui.

Nàng đã đặt chân thánh đạo.

Chính là sinh tử, thì có gì e ngại?

Loại hành vi tham sống sợ chết của Càn đế ở nàng thấy quả thực làm bẩn đại đạo.

Tử vong đương nhiên là khủng bố lớn.

Nhưng nếu không có dũng khí trực diện tử vong, cũng vốn không có tư cách đặt chân đại đạo.

Chu Phân Phương chưa bao giờ khuyết thiếu dũng khí.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Ngụy Quân.

Ngụy Quân tựa như cũng không khuyết thiếu.

Người như vậy, mới có thể xưng một câu "Đạo hữu" .

. . .

"Ngụy Quân đã tới bậc thứ bảy?"

"Vì sao lại nhanh như vậy? Ta cũng biết hắn tài hoa hơn người, không nghĩ tới tâm chí cũng kiệt xuất như thế."

"Cũng không kỳ quái, trước đó Ngụy Quân xuất đầu vì Mộng cô nương ở Diệu Âm phường, không tiếc đắc tội công tử Thượng Quan Thừa tướng, phẩm tính đã có thể thấy được."

Minh Châu công chúa liếc mắt nhìn nhị hoàng tử một cái, thản nhiên nói: "Tình báo của Tử Thần thật ra thực đúng lúc."

Nhị hoàng tử trong lòng máy động, nhưng sắc mặt không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Chuyện này đã truyền khắp kinh thành, bổn vương biết không phải thực bình thường sao?"

"Được rồi, hai ngươi cũng đừng giương thương múa kiếm so chiêu." Chu Phân Phương cắt ngang ám chiến giữa hai người: "Ức Thiển kẻ địch của ngươi là Hoàng đế, khó xử Tử Thần quá lấy lớn khi nhỏ. Nói đến Tử Thần từ nhỏ là đi theo sau ʍôиɠ đại ca ngươi mà lớn lên, chịu ảnh hưởng đại ca ngươi rất sâu, ngươi đừng mang tức giân đổ trêи đầu hắn."