Ngọt Không Ngừng Nghỉ

Chương 13: Tức giận



Mặc dù Trì Dụ không muốn thừa nhận, nhưng tối hôm trước đúng là đêm mà cậu ngủ ngon nhất. Dù giường của Phó Chỉ An không đủ rộng để cậu duỗi thẳng chân, nhưng cậu lại nhắm mắt ngủ được một giấc thật sâu khi nghe được tiếng thở nhẹ nhàng ổn định của người bên cạnh.

Lớp trưởng đang ngồi trên bàn giáo viên, dưới lớp thì học sinh cơ hồ đều đang vùi đầu học bài, chỉ có Trì Dụ đang thảnh thơi ngồi chơi.

Cậu nằm sấp lên mặt bàn, dư quang liếc nhìn Phó Chỉ An đang an tĩnh ngồi bên cạnh. Tay anh cầm bút viết chữ lên giấy, nháy mắt đã viết được 10 dòng chữ. Phó Chỉ An từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, người khác cần đến mấy tiếng để làm việc gì đó nhưng anh chỉ cần một tiếng liền làm xong. Trần Nghi Phương thậm chí còn cân nhắc đến việc để anh nhảy lớp, nhưng anh lại cứng đầu không chịu vậy nên bà nói thế nào anh cũng im lặng không đồng ý.

Thế là bà liền tìm Trì Dụ nhờ cậu khuyên nhủ.

"Mẹ cậu nói muốn để cậu nhảy lớp!" Trì Dụ rũ mắt xuống liếc mắt nhìn anh.

Phó Chỉ An ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Nếu nhảy lớp thì sẽ không học cùng lớp với cậu."

"Ai mà thèm học cùng lớp với cậu."

Cậu không biết Phó Chỉ An nói gì với Trần Nghi Phương, dù sao sau này bà cũng không nhắc đến việc để Phó Chỉ An nhảy lớp nữa.

Nhất thời suy nghĩ của cậu lại bay thật xa, chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần liền phát hiện Phó Chỉ An vốn đang ngoan ngoãn học bài hiện đang nhìn cậu chằm chằm.

Trì Dụ nháy mắt trở nên bối rối, cậu lắp ba lắp bắp nói: "Con mẹ nó cậu nhìn tôi làm gì!"

"Chứ không phải cậu đang ngẩn người nhìn tôi à?" Phó Chỉ An đặt tay trong bút xuống, tay chống đầu nhìn cậu cười.

"Ông đây nhìn xem cậu đang làm gì! Nhìn có mấy cái mà cậu còn muốn thu phí hả?" nhìn thấy Phó Chỉ An nhíu mày, cậu lại thấy chột dạ.

Tóc mái của cậu rũ xuống che khuất vết thương trên trán. Phó Chỉ An nhìn khoé miệng cậu còn chưa hết sưng, lúc này lại đang mím chặt thành một đường.

Anh lại cầm cây bút lên viết đề trên giấy, thấp giọng nói: "Nếu là người khác thì sẽ thu phí, nhưng là cậu thì có thế giảm giá!"

"Hừ, lại còn giảm giá." Trì Dụ lấy truyện tranh từ trong ngăn kéo ra, lật vài trang, lẩm bẩm nói: "Còn cậu nhìn tôi thì tôi không giảm giá đâu."

Vương Tiêu ngồi ở ghế trước hoàn toàn không tập trung nổi, vô số lần hắn muốn quay người lại nhìn xem hai anh chàng đẹp trai ngồi ở bàn sau đang làm gì, nhưng lại sợ Trì Dụ đem móc mắt hắn rồi giết người diệt khẩu nên lại thôi.

Hắn vụng trộm móc điện thoại di động ra, đăng một bài trên tieba của trường: Chao ôi, ghen tị với người có tình yêu!!!

Thật vất vả chống đỡ hết một tiết học, Trì Dụ buồn ngủ ngẩng đầy lên thì thấy chỗ ngồi bên cạnh mình không có người, cậu duỗi lưng một cái rồi đi ra khỏi lớp. Ở ngoài hành lang, có rất nhiều học sinh đi ra thư giãn, bọn họ nhìn thấy Trì Dụ thì đầu tiên là sững sờ, sau đó liền lộ ra biểu cảm khó tả. Mặc dù thị lực không tốt lắm nhưng bởi vì vóc dáng cậu cao nên vẫn nhìn thấy Phó Chỉ An đang đứng ở cuối dãy hành lang.

Biết rõ là còn chưa có tan học, Phó Chỉ An cũng không chạy đi đâu được nhưng không biết tại sao cậu vẫn cảm thấy hơi hoảng.

Trì Dụ cất bước đi về phía anh, còn chưa đi được mấy bước, sau lưng cậu đột nhiên vang lên một giọng nữ lanh lảnh.

"Trì Dụ."

Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết tên Trì Dụ, nhưng ở trong lớp thì ít người gọi hẳn tên cậu như vậy, đa số nữ sinh chỉ dám lén lút đứa mắt nhìn cậu, chưa từng có ai gọi thẳng tên cậu như thế. Trì Dụ hơi nghi hoặc một chút quay đầu lại, nữ sinh với mái tóc xếp nếp đang nở một nụ cười với cậu, cô không mặc đồng phục trường mà mặc một chiếc váy sơ mi màu xám.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trì Dụ, nữ sinh lại đi về phía cậu, mở miệng: "Trì Dụ, đã lâu không gặp!"

"Có chuyện gì?"

Có thể là dạo này chơi game nhiều quá, Trì Dụ chỉ cảm thấy thị lực của mình càng ngày càng kém, rõ ràng người này đang đứng trước mặt mà cậu cũng nhìn không rõ.

Bỗng chốc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Trì Dụ không chút do dự mà nắm lấy cổ tay người đang đi lướt qua. Cậu nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Phó Chỉ An. Cậu nhướng mày nói với anh: "Đừng vội vào lớp, bồi ông đây đi vệ sinh."

"Không đi." Phó Chỉ An nhìn thoáng qua nữ sinh đang đứng một bên rồi quay đầu lại nhìn Trì Dụ một chút.

"Cậu vẽ cái gì mà vẽ đến lên trên mặt rồi?"

Trì Dụ nghe thấy lời này không hiểu ra sao, thẳng cho đến khi thoáng nhìn thấy mặt mình phản chiếu trên cửa kính mới phát hiện trên mặt mình đá dính vài vết mực xanh từ khi nào.

"Con mẹ nó, là ai thừa dịp tôi ngủ vẽ lên mặt tôi!" cậu nói rồi hung hăng đưa tay lên lau mấy lần nhưng ngược lại vết mực lại càng lan ra.

"Đi lấy nước rửa đi." Phó Chỉ An nhìn gò má đã ửng đỏ lên của cậu, khẽ cau mày.

"Cậu đi cùng tôi." Trì Dụ nắm chặt cổ tay anh, nhanh chân kéo anh đi đến nhà vệ sinh nam. Bỗng một bên áo bị kéo, Trì Dụ quay đầu lại thì thấy nữ sinh ban nãy không biết từ lúc nào đã nắm góc áo cậu. Nụ cười trên môi nữ sinh không hề giảm, nhưng sức kéo của cô lại lớn đến bất ngờ.

Ánh mắt của cô nhẹ nhàng nhìn qua khuôn mặt vô cảm của Phó Chỉ An, rồi lại rơi trên người Trì Dụ.

"Tôi là Kỷ Hiểu Hiểu."

Trì Dụ cụp mắt suy nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.

Cậu hững hờ mở miệng: "Ồ".

Sau đó cũng không còn quan tâm đến nữ sinh đó, cậu giật áo, đem góc áo từ trong tay nữ sinh giật ra.

Cậu kéo Phó Chỉ An đi nhanh về phía nhà vệ sinh, rồi quay lại nhìn anh khẽ hỏi: "Nếu không rửa sạch thì làm sao?"

"Vậy cậu chặt đầu đi."

Bồn rửa trong phòng vệ sinh của trường rất lớn, gương được đính trên trường. Trì Dụ cố gắng ghé mặt mình nhìn gường, mở vòi nước rửa mặt.

Phó Chỉ An dựa vào tường, suy tư một lát rồi hỏi: "Cậu biết cô gái vừa rồi à?"

"Cũng xinh đấy." Phó Chỉ An cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng.

Trì Dụ chỉ lo rửa mặt: "Coi như biết đi."

"Sao lại biết nhau?"

"Năm học lớp 10, tôi trốn học lên sân thượng ngủ thì gặp cậu ta muốn nhảy lầu." Trì Dụ chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, ngữ khí hời hợt. Cậu quay đầu, mở miệng hỏi: "Cậu nhìn xem sạch chưa?"

Phó Chỉ An ngẩng đầu nhìn cậu.

Tóc mái trên trán đã ướt đẫm, từng sợi lòa xòa rơi trên trán. Anh vươn tay ra vén mớ tóc rối của cậu sang một bên, nhìn băng gạc ở trên trán cậu, cau mày nói: "Cậu thay băng chưa?"

"Rồi"

Bên eo bỗng nhiên bị nhéo đau, Trì Dụ hít một hơi. Cậu không tin nổi nhìn lại bàn tay đang đặt trên eo mình.

Phó Chỉ An thu tay lại, thản nhiên nói: "Tôi ghét nhất là cậu nói dối tôi."

Trì Dụ biết lời nói dối đã bị vạch trần, cậu xoa eo, lầm bầm: "Có thay hay không cũng thế..."

"Thế thì đừng thay." Phó Chỉ An nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng vệ sinh, để lại Trì Dụ đứng một mình trước bồn rửa mặt.

Anh biết mình không nên phát cáu với Trì Dụ. Theo như tính khí của cậu thì có thể băng miếng gạc hiện tại lên trán cậu đã là quá sức rồi. Nhưng chỉ là anh cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, tâm ý phiền loạn. Phó Chỉ An quay lại lớp ngồi xuống, phát hiện có một ánh mắt nhìn anh từ phía sau, anh quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của cô gái ban nãy.

"Phó Chỉ An phải không?" cô gái mỉm cười. "Tôi là Kỷ Hiểu Hiểu"

Phó Chỉ An nhẹ gật đầu, rồi lại tập trung nhìn lên tờ giấy làm bài đang làm dở. Câu hỏi mà nhắm mắt cũng có thể tính ra hiện giờ lại bị anh tính ra ba đáp án khác nhau.

Trì Dụ từ cửa sau đi vào, trông thấy Phó Chỉ An đang cúi đầu làm bài.

Cậu vừa ngồi xuống, Kỷ Hiểu Hiểu đang ngồi ở bên cạnh lối đi liền hỏi: "Trì Dụ, tan học cậu có bận gì không?"

Trì Dụ vừa định mở miệng, thì Phó Chỉ An nãy giờ vẫn đang yên lặng ngồi một bên liền trả lời: "Cậu ấy có."

Trì Dụ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Phó Chỉ An thoáng nhìn Trì Dụ, rồi quay sang cười với Kỷ Hiểu Hiểu: "Tôi cùng cậu ấy đi thay thuốc."

Mãi cho đến lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Trì Dụ nhịn nửa ngày liền quay sang vỗ vào tay Phó Chỉ An.

"Tôi nói muốn cùng cậu đi thay thuốc bao giờ?"

Phó Chỉ An dùng sức cầm bút chì trong tay nên đầu bút chì bị gãy để lại một vết đen trên trang giấy.

Anh ấn bút hai lần, giọng điệu cứng ngắc: "Không biết."

Trì Dụ cảm thấy hôm nay Phó Chỉ An hở tí là tức giận, suy nghĩ một chút liền tỉnh ngộ.

"Này, hôm nay cậu đến kỳ hả?"

(chắc ý Tiểu Trì là Tiểu Phó đến kỳ kinh nguyệt như con gái bọn mình á =))) vì con gái đến kỳ là khó ở)

Huyệt thái dương của Phó Chỉ An nhảy thịch một cái, anh tận lực không quay đầu lại nhìn bộ dạng chậm phát triển của Trì Dụ.

"Cậu ngậm miệng!"

"Ai, ngươi hôm nay có phải là đến đại di phu rồi?"

Kỳ Hiểu Hiểu ngồi cách Trì Dụ một lối đi. Trì Dụ quay lưng về phía cô, giương nanh múa vuốt không biết đang làm gì. Còn Phó Chỉ An ngồi bên cạnh thì mặt mày bình tĩnh, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.

Cô gái lấy điện thoại ra, bấm vào bài đăng được lưu trong điện thoại, ánh mắt chợt lóe lên.