Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu

Chương 23



Nhưng không, sau khi bức ảnh được chụp, Tô Ngọc Nhi đã đăng lên dòng thời gian cá nhân của cô.

Bức ảnh đã được Bạch Nhược Đồng nhìn thấy, anh chia sẻ dòng thời gian này đến Bạch Nhược Phong với tin nhắn.

“Nhược Phong, anh không thử đồ sao?”

Bạch Nhược Phong nhìn thấy hình ảnh, anh hối hận vì đã từ chối thử đồ. Nếu không anh cũng đã được lên dòng thời gian cá nhân của Tô Ngọc Nhi.

Rất nhiều nhân viên công ty Sáng tạo Xuất Sắc đã nhìn thấy, không ngoại trừ Đường Ái Linh.

“Cô ta đúng là cao tay nhỉ. Lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, sau đó lấy lòng sếp Bạch, tiếp theo là bước chân vào Bạch gia.”

“Cô nghĩ Bạch gia sẽ chọn cô ta sao?”

Đám nhân viên bàn tán xôn xao về vấn đề này.

Đường Ái Linh càng khinh thường Tô Ngọc Nhi, nói câu nào cũng như cứa vào tim Tô Ngọc Nhi câu đó.

Tô Ngọc Nhi sau khi đem đồ để hai cậu chủ nhà họ Bạch thử đồ, cô quay lại công ty để nghỉ ngơi.

Biệt thự nhà họ Bạch.

Bạch Nhược Đồng vừa giải quyết việc ở công ty về nhà để thăm ông bà Bạch.

Bạch phu nhân và Bạch lão gia đang ngồi uống trà nhìn thấy Bạch Nhược Đồng, hai người liền đặt tách trà xuống và hỏi thăm.

“Nhược Phong, không đến cùng con sao?” Bạch phu nhân hỏi.

“Anh ấy, còn bận một số công việc vẫn còn phải giải quyết.” Bạch Nhược Phong trả lời.

Bạch lão gia có chút nghi ngờ nên hỏi: “Có thật là công việc, hay lại đang ở bên cạnh cô gái kia?”

“Ba, anh ấy đang bận giải quyết công việc ở công ty. Nếu không tin ba có thể gọi điện đến công ty.”

“Được! Được!”

Bạch phu nhân không nhìn thấy Tiểu Bảo nên có chút thắc mắc, bà rất nhớ cháu nội yêu quý của mình.

“Phải rồi, cháu nội của mẹ đâu?”

“Mẹ, Tiểu Bảo phải nghỉ ngơi. Sáng mai thằng bé còn phải tham gia hoạt động ở trường.”

“Cháu nội của mẹ thật ngoan.”

Bạch Nhược Đồng không biết cố tình hay sơ ý mà lại nói ra điều này.

“Sáng mai, Ngọc Nhi sẽ tham gia cùng anh con và Tiểu Bảo.”

“Nhược Phong, đồng ý để con nhỏ kia tham gia sao?”Bạch lão gia giận dữ.

Bạch Nhược Đồng gật nhẹ đầu.

Có lẽ bây giờ, Bạch Nhược Đồng đã thấy hối hận khi nói ra điều này với ông bà Bạch. Chỉ là thuận miệng nói không ngờ lại giận dữ như vậy.

Bạch lão gia tức giận và nói: “Thằng khốn kia vậy mà lại đồng ý. Nó có còn xem hai thân già này là cha mẹ nó không chứ?”

Bạch phu nhân sợ rằng Bạch lão gia sẽ tăng huyết áp, bà vội vàng an ủi ông: “Ông Bạch, ông cẩn thận, không huyết áp lại tăng cao đấy.”

Bạch phu nhân và Bạch lão gia bỏ qua chuyện của Bạch Nhược Phong.

“Tiểu Đồng, con xem con cũng đã lớn như vậy rồi. Khi nào mới chịu cho mẹ đứa con dâu đây chứ?”

Cái gì đây? Sao tự nhiên đang thúc giục Bạch Nhược Phong. Bây giờ lại chuyển mục tiêu sang Bạch Nhược Đồng chứ?

Xem ra hai thân già này đã quá thích con dâu.

“Mẹ… Con chưa có đối tượng phù hợp.”

“Vậy mẹ sẽ tìm đối tượng giúp con.” Bạch phu nhân nhìn con trai rồi mỉm cười.

“Con sẽ tự tìm. Con xin phép đi trước.”

Bạch Nhược Phong tìm cách trốn thoát khỏi chuyện thúc giục hôn nhân này.



Khu chung cư Phú Mỹ.

Mấy ngày gần đây, Tô Ngọc Nhi đang tập trung hết năng lực của cô và kế hoạch sinh nhật của Tiểu Bảo. Cô không muốn có bất kỳ sơ xuất nào xảy ra.

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại Tô Ngọc Nhi vang lên, cô lấy điện thoại xem, trên màn hình hiện lên dòng chữ Tiểu Bảo. Đúng vậy, người gọi đến không ai khác chính là Tiểu Bảo.

“Chị ơi…”

“Tiểu Bảo, có chuyện gì thế?”

“Ngày mai, trường em sẽ tổ chức ngoại khóa. Chị nhớ đến tham gia cùng đấy nhé!”

Thì ra, Tiểu Bảo gọi để nhắc Tô Ngọc Nhi ngày mai sẽ có hoạt động ngoại khóa ở trường mẫu giáo.

“Xém chút nữa chị quên mất. Cảm ơn Tiểu Bảo đã nhắc chị. Nhất định ngày mai chị sẽ đến. Tiểu Bảo ngủ ngon nhé!”

Bíp!

Nói xong, Tiểu Bảo liền tắt máy, cậu bé nằm suy nghĩ đến ngày mai. Chắc chắn sẽ là một ngày thật vui vẻ và hạnh phúc với cậu bé.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tiểu Bảo, Tô Ngọc Nhi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau.

Chỉ mới sáu giờ sáng, chuông cửa nhà Tô Ngọc Nhi đã vang lên. Tô Ngọc Nhi với lấy điện thoại nhìn trên màn hình chỉ mới sáu giờ sáng.

“Haizz, mới sáu giờ sáng mà ai lại bấm chuông inh ỏi thế kia?” Tô Ngọc Nhi tức giận vì bị phá giấc ngủ.

Tô Ngọc Nhi mắt nhắm mắt mở ra ngoài mở cửa, trước mắt cô là người đàn ông dáng người cao hơn 1m8, body rắn chắc, vẻ ngoài điển trai.

“Ai mà mới sáng lại bấm chuông ồn ào thế?”

Tô Ngọc Nhi bừng tỉnh khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong đang đứng trước mặt.

Đây là tình cảnh gì chứ?

Tô Ngọc Nhi vội vã đóng cửa nhưng không kịp, Bạch Nhược Phong đã chặn cửa.

“Vẫn còn ngái ngủ sao? Chuẩn bị nhanh lên sắp đến giờ đi rồi.” Bạch Nhược Phong không khỏi nhịn cười khi thấy hình ảnh này của Tô Ngọc Nhi.

“Sếp Bạch, anh đợi tôi một lát.” Tô Ngọc Nhi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.

Trong xe, Bạch Nhược Phong đưa người sang để cài dây an toàn cho Tô Ngọc Nhi nhưng đã bị cô từ chối.

“Sếp Bạch, tôi tự làm được rồi.”

Xong xuôi, Bạch Nhược Phong đưa Tô Ngọc Nhi đến biệt thự riêng của mình.

Tô Ngọc Nhi không thể hiểu được suy nghĩ của Bạch Nhược Phong, rõ ràng nói là đi ngoại khóa vậy đến biệt thự làm gì chứ?

“Sếp Bạch, sao lại đến biệt thự làm gì?” Tô Ngọc Nhi ngơ ngác hỏi.

Bạch Nhược Phong không trả lời chỉ nói: “Xuống xe đi!”

Tô Ngọc Nhi không xuống, cô ngồi im trên xe.

“Xuống xe vào trong nhà đi, mọi người đang đợi.” Bạch Nhược Phong không tức giận, anh nhắc lại lần nữa.

Tô Ngọc Nhi có chút không hiểu. Nói là đi ngoại khóa vậy ai chờ trong nhà chứ?

Tô Ngọc Nhi lấy trong túi xách ra bản kế hoạch sinh nhật năm tuổi của Tiểu Bảo, cô đã hoàn thành xong hôm qua đưa cho Bạch Nhược Phong.

“Sếp Bạch, đây là bản kế hoạch sinh nhật Tiểu Bảo.”

Bạch Nhược Phong mở ra xem thử, anh rất thích bản kế hoạch này.

“Được! Rất tốt. Tôi sẽ đưa cho trợ lý triển khai.”

Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi đi vào bên trong. Hóa ra, Bạch Nhược Phong đã chuẩn bị người để trang điểm cho Tô Ngọc Nhi để cô có thể thật xinh đẹp trong buổi ngoại khóa.

“Cô Tô, mau ngồi xuống đây đi.”

Bạch Nhược Phong dặn dò người trang điểm: “Trang điểm cho cô ấy thật xinh đẹp.”

“Được! Tôi sẽ giúp cô ấy xinh xắn nhất ngày hôm nay. Sếp Bạch, anh yên tâm.”

Nói xong, Bạch Nhược Phong lên lầu chuẩn bị cho Tiểu Bảo.

Một lúc sau.

“Cô Tô, đã xong rồi. Cô xem có điểm nào cần chỉnh sửa. Tôi sẽ sửa ngay.”