Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 14: Đôi cánh vô hình





Không bao lâu sau khi Thu Hạ tỉnh lại Khê Lưu liền trở về.


" Cám ơn cậu" Cung Tứ chỉ có thể nói như vậy.


Quay lưng vẫy vẫy tay, Khê Lưu lắc lư ra cửa, vứt lại một câu nhẹ bỗng: "Lớp phó, thứ hai giúp tớ xin nghỉ, thân thể tớ không tốt phát bệnh."


Cung Tứ:....


" Tớ cũng phải xin nghỉ mà..." Những lời này chỉ có thể nói theo, sau đó thì tiếp tục trở lại bên cạnh giường bệnh.


Bởi đưa tới bệnh viện kịp thời, Thu Hạ rất nhanh khôi phục thân thể, ở phòng khám bệnh hai ngày, ngày thứ ba khi bác sĩ kiểm tra một chút, xác định khôi phục không sai biệt lắm, liền cho phép xuất viện.


"Hay là cháu đi trường học đặc biệt, ở bên kia có thể tìm được phương pháp chính xác vận dụng năng lượng, sau đó sẽ tìm được khí thích hợp, thân thể sẽ chân chính khôi phục." Khi xuất viện, bác sĩ nói với Cung Tứ và Thu Hạ.


"Cháu đã biết, đã gửi tin tới trường học, chờ Thu Hạ nghỉ ngơi hai ngày nữa, chúng cháu liền qua bên kia làm thủ tục nhập học." Cung Tứ nói. Nhìn thoáng qua bác sĩ, cuối cùng đối với ông nói tiếng cám ơn.


"A... Kỳ thật tôi cũng không có làm gì, y thuật của tôi cũng không quá giỏi, thân thể em cậu tốt lên nhanh vậy chủ yếu vẫn là do thân thể cậu ta tốt..." Bác sĩ có chút kinh ngạc, giải thích.


"Cháu biết." Cung Tứ nói.


Bác sĩ: Khẳng định như vậy làm cho lòng người có điểm khó cảm thụ, làm thế nào bây giờ ...


"Cám ơn ngài đã nói chuyện với cháu." Cung Tứ nói.


"Từ ngày hôm nay bắt đầu, cháu và Thu Hạ sẽ cùng nhau phân giải thế giới Người sử dụng."


Nói xong, cậu cõng A Cát, hai tay xách hai cái túi, hướng phía bác sĩ cúi mình chào.


Sau đó liền mang theo mấy đứa em rời khỏi.


Giống như lần trước, bọn họ vẫn là lên xe bus rời đi, lần thứ hai lên xe bus, A Cát vẫn hưng phấn như trước, mở to mắt, một mình nhìn ngoài cửa sổ cũng rất hăng hải, căn bản không cần người lớn dỗ nó.


Đến khi lần thứ hai về tới nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, trong phòng đã có mùi cơm nước, phòng sách có ba vị khách cũ đang đọc sách, nghe được tiếng bọn họ trở về, tại trù phòng lại đi ra hai bác gái trung niên.


"Cuối cùng đã trở về, chúng ta đang nói anh em mấy đứa phải ở viện đến khi nào đây ~" một bác gái lên tiếng.


"Cơm vừa chín tới, mấy hôm nay mấy đứa không ở, cũng không biết khi nào trở về, chúng ta mỗi ngày đều làm cơm trưa và tối cho mấy đứa. Cơm nước đúng là đặc biệt làm cho anh em Cung gia, các vị lão khách mặc dù sẽ mang thêm chút thức ăn, nhưng tối đa chỉ ở bên ngoài phòng sách cùng những người khác đọc sách uống trà, trên bàn để một chút cơm, mời bọn họ ăn ở nhà ăn cũng không chịu, huống chi khi mấy anh em lại không có nhà, lại càng không thể.


Đây là Lãnh Thủy trấn phương thức xã giao và cự ly kỳ diệu


Theo anh em Cung gia xách giỏ vào nhà , mấy vị khách cũ cũng nhìn thấy Thu Hạ --


"Thu Hạ là phát sốt nằm viện?"


Có người nói phát sốt sau uống chút trà thảo dược là tốt, bà mang cho cháu một ít, ngày hôm nay có thể uống ~"


" Sốt cao có thể cao lên, có khi Thu Hạ sẽ cao thêm đây ~"


Mấy vị khách nhân nguơi một câu, tôi một lời nói chuyện, cuối cùng đều hóa thành chung nhau quan tâm: "Thu Hạ hết phát sốt chưa?"


"Ai nha~ làm sao lại phát sốt cơ chứ?"


Cung Tứ và em trai liếc nhau, hai anh em gật đầu với nhau, cuối cùng Cung Tứ ho nhẹ một tiếng, tuyên bố với mọi người: "Thu Hạ là trở thành Người sử dụng ạ ~ cho nên mới phát sốt, yên tâm, thân thể Thu Hạ đã tốt, bác sĩ đã nói không vấn đề gì."


Các vị hàng xóm liền há miệng, một lát liền gật đầu: "Nguyên lai là có chuyện như vậy! Thu Hạ là trở thành Người sử dụng đây!"


"Nghe nói Người sử dụng là rất lợi hại nha ~ mấy trấn quanh đây đa số là Khí, Người sử dụng không có nhiều!"


"Thu Hạ không cẩn thận sẽ bị cướp đến bể đầu ~~"


"Vốn là rất được hoan nghênh, tương lại sẽ lại càng được hoan nghênh đi ~"


Nói xong các ông các bà nhìn Thu Hạ tươi cười mập mờ.


"Này! Ông bà đang nói cái gì vậy? Cứ giống như Thu Hạ đang tìm đối tượng vậy..." Bị bọn họ cười làm cho sợ hãi, Cung Tứ thổ tào một câu.


"Còn không phải giống như tìm đối tượng? Quan hệ giữa Người sử dụng và Khí không giống như tìm đối tượng? Có người nói dưới tình huống Người sử dụng lợi hại không tìm được Khí thích hợp, không thể cùng giải quyết thì tìm vài Khí, mấy Khí này khi đó tranh đấu gay gắt như hậu cung ấy ~" Nói lời này là một cụ ông, chẳng biết nghĩ tới điều gì, lộ ra tươi cười càng thêm mập mờ.


Sau đó, ông cụ liền đối mặt với Cung Tứ vẻ mặt nghiêm túc.


Dáng tươi cười trong nháy mắt liền biến mất, cụ ông liền nhanh ho khan vài tiếng: "Cái kia... Một lúc trước Ông xem cuốn tiểu thuyết hậu cung, nói cố sự giữa Người sử dụng và Khí, cái kia... Chỉ do YY, chỉ do YY mà! Tiểu hài tử không nên nghe!"


Nói, ông còn đưa tay bưng kín lỗ tai Đông Xuân.


Thế nhưng đã chậm.


Liếm một cái kẹo que, Đông Xuân lớn giọng mở miệng nói: "Là quyển <<Tất cả danh Khí đều thích tôi>> sao?"


"A?!" Ông cụ tức thì trợn to mắt.


"Lúc nãy Tần gia gia dùng một cuốn sách cũ trùm ngoài cuốn sách kia, thấy có chút thú vị, cháu đứng ở phía sau gọi ông nửa ngày ông đều không nghe thấy, vì vậy cháu liền đứng ở phía sau xem theo ông từ lâu rồi."


Tần lão: = 口 =! ! !


Cung Tứ:....


"Sau này khi Tần gia gia đọc sách, không cho phép em đi qua nhìn lén." Cung Tứ nghiêm túc dặn dò.


"Vì sao không được nhìn lén? Ông thấy cũng không phải sách gì mà người khác không thể xem? Ngoại từ tên sách, thực sự khá hay mà! Nội dung cũng là rất chính trực đó!" Tần lão lên tiếng cãi lại.


Đáng tiếc không ai tin tưởng ông.


Cuối cùng ngược lại thì Cung Tứ hướng ông đưa tay ra


"?" Tần lão còn đang ủy khuất.


" Quyển sách kia có ở đây không, cháu có thể xem một chút?"


"Có! Cho cháu mượn!" Tần lão lập tức đem một quyển sách lấy ra từ trong lòng ngực.


" Cung Tứ, cháu muốn xem sách không đứng đắn như thế sao?" Mấy ông bà khác lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.


"Thế nhưng Cung Tứ đã 18 tuổi, cũng có thể nhìn sách không đứng đắn rồi." Đây là phái giúp đỡ.


"Này! Đã nói quyển sách đó ngoại trừ tên sách thì đều đứng đắn mà a a !" Tần lão còn đang ấm ức.


"Cháu muốn nhìn một chút thế giới Khí và Người sử dụng, dưới tình huống tìm không được cách khác, xem trước quyển sách này một chút." Cung Tứ nói.


Nhìn Cung Tứ trịnh trọng, mấy vị lão khách đầu tiên là ngẩn người, sau đó rối rít nói: "Kỳ thực loại sách này ông cũng có xem, tỷ như quyển <<Tuyệt sắc danh Khí>>.


"Bà có cuốn sách mới <<Tôi - Người chi phối siêu cấp>>."


<<Người thống trị đại phong lưu>> cũng khá được... Thế nhưng lại ở nhà, mai bà mang cho cháu."


Cung Tứ: ...


Lần đầu tiên cậu mới phát hiện người thường đối với thế giới Người sử dụng và Khí nguyên lại có hứng thú đến vậy.


Đương nhiên ---


Cậu cũng là lần đầu phát hiện nguyên lai trước kia mọi người vẫn lén lút đọc sách loại này bởi vì cậu, hôm nay thấy cậu không để ý, mới bộc lộ hứng thú chính mình ở phương diện này.


Trước kia cậu biểu hiện ra rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét Khí và Người sử dụng? Cung Tứ lần thứ hai xem xét lại mình một chút.


Mấy vị lão khách đề cử sách, lại cùng các em ăn bữa trưa mà các vị khách nhiệt tâm chuẩn bị, đơn giản thu dọn qua bàn, Cung Tứ bắt đầu xem sách.


"Anh cả, anh không cần miễn cưỡng mình." Bưng mâm hoa quả, Thu Hạ nhìn về phía Cung Tứ cau mày đọc sách.


"Không miễn cưỡng..., khi nhập sách, anh mới phát hiện những cuốn sách loại này kỳ thực khá được hoan nghênh, bởi vì vấn đề của chính anh mà cho tới bây giờ không muốn nhập, bây giờ nghĩ lại thật sự không nên, vừa vặn nhân cơ hội lần này tìm hiểu một chút." Không ngẩng đầu lên, Cung Tứ nói với Thu Hạ.


"Không cần cắt hoa quả, để cho Đông Xuân mang ít đồ ăn là được, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, lên giường ngủ sớm một chút." Ngay sau đó, Cung Tứ lại căn dặn thêm.


"Anh, ngày hôm nay anh vẫn cùng em chứ?" Gục đầu xuống, Thu Hạ nhìn mặt đất một chút.


Đây là cách Thu Hạ làm nũng.


Liếc mắt nhận ra em trai làm nũng, Cung Tứ nhún nhún vai:


"Được, ngày hôm nay em vẫn cứ ở trong phòng anh, Đông Xuân, hôm nay em trông A Cát ngủ."


Trước khi ngủ, Thu Hạ thấy anh hai ngồi ở đầu giường đọc sách, sau khi tỉnh dậy, vẫn thấy anh hai ở đầu giường đọc sách.


Cùng với mặt trời mọc, Cung Tứ hài lòng đóng lại quyển sách.


"Đừng nói, thật sự là khá hay, nguyên lai thế giới Người sử dụng và Khí có thú vị như vậy? Quả thực giống như mạo hiểm ở một thế giới khác..." Cung Tứ cảm khái đến một nửa, liền thấy em trai thăm dò vẻ mặt mình.


Mặt ửng đỏ, Cung Tứ ho khan: "Không phải là thức đêm xem tiểu thuyết sao? Anh thỉnh thoảng cũng như vậy thôi!"


Thu Hạ liền nhìn cậu nhếch miệng cười một chút.


Nhìn thấy Cung Tứ muốn đứng lên, Thu Hạ kéo lại: "Cả đêm không ngủ sẽ mệt mỏi chứ ạ? Không ăn sáng cùng nhau cũng không vấn đề gì, ngày hôm nay em mang Đông Xuân ra bên ngoài ăn, anh ngủ thêm đi."


Bị em trai đắp chăn, vẻ mặt Cung Tứ lại đỏ hơn.


Thế nhưng cậu không cự tuyệt em trai chăm sóc.


Nhìn bóng lưng Thu Hạ gấp gọn chăn rời đi, Cung Tứ nhớ lại miêu tả trong tiểu thuyết ---


Nghe nói "năng lượng" của Người sử dụng sẽ phân ly ở bên ngoài cơ thể.


Căn cứ năng lực cao thấp, những "năng lượng" này cao thấp tuyệt nhiên cũng khác nhau, Người sử dụng năng lực cao nghe nói có "năng lượng" phi thường khổng lồ, tựa như một đôi cánh khổng lồ xung quanh người sử dụng.


Tựa như chiếc cánh ẩn hình.


Có phải Thu Hạ cũng có một đôi cánh như vậy hay không?


Nghe nói là một cảnh tượng phi thường tráng lệ.


Là một người thường, cậu không thể thấy được.


Cả đời này đều không nhìn thấy cánh của Thu Hạ....


"Nghĩ vậy còn thấy đáng tiếc chút..." Lẩm bẩm thở dài, kéo chăn, Cung Tứ chỉ vừa chớp mắt liền chìm vào giấc ngủ.