Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 39: Vương Nguyên ... Vĩnh biệt



Đem chiếc áo Tăng Lữ vừa cởi ra xé rách làm đôi , một nửa Ý Như cột chân hắn lại , miếng còn lại nhét vào miệng hắn

Nhìn cái bộ dạng trần như nhộng của hắn , cô cảm thấy rất buồn nôn . Cũng mà cô được học võ từ nhỏ nên mới dễ dàng thoát kiếp nạn này . Và càng may hơn khi hắn không động thủ lúc cô còn hôn mê . Không thì , có biến thành ma cô cũng sẽ tới tìm Thẩm Hữu Kỳ tính sổ

Cái "ơn huệ" này không phải hắn ban cho cô sao?

Xong , cảm thấy​ đã ổn , cô đứng lên đi tới cửa chính nghe ngóng , rất yên tĩnh , không có động tĩnh gì . Lại nhìn xuống tay nắm cửa mới nhìn thấy cái ổ khóa treo lủng lẳng trên cửa

Cô không nhịn được cười khẽ một tiếng ,  hắn còn khoá trái cả cửa nữa cơ đấy . Chắc làm như vậy để cô có muốn trốn cũng không được đây mà

Ngu ngốc , hắn nghĩ chỉ cần khóa trái là cô không thể thoát được sao

Cô lướt qua con nhộng trần chuồng dưới đất , đi tới cửa sổ , vén rèm lên , mới phát hiện trời đã tối . Nãy giờ trong phòng đèn sáng trưng làm cô không phân biệt được , giờ ở Bắc Kinh chắc Thẩm Hữu Kỳ cũng đang cho người ráo riết tìm cô

Đẩy cửa kính ra , Ý Như nhìn xuống dưới quan sát một lượt , bên dưới không có người . Đây là tầng hai , không cao lắm , có thể nhảy xuống được

Cô leo lên bậu cửa , hít thật sâu , dang hai tay ra , bật nhảy lộn vòng như môn thể dục dụng cụ . Ngày trước cô thích môn này , tập luyện rất nhiều nên giờ không có gì khó khăn

Lộn 7 vòng liên tiếp trên không trung như viên bi tròn , cô tiếp đất an toàn , rất đẹp. Nếu đây là tham dự Olympic , chắc chắn cô sẽ đoạt giải nhất

Đứng im nghe động tĩnh một chút , bên tai văng vẳng những tiếng hò hét bè nhè của nam nhân . Chắc là đám người của Tăng Lữ  đang vui chơi nhậu nhẹt

Cô xoay người đi qua hướng không có tiếng người , chạy về phía bức tường rào không quá cao , so với tường rào Thẩm gia , còn thấp hơn nhiều . Chỉ cần nhảy qua đó sẽ an toàn , lần này chắc chắn sẽ thành công , sẽ không thất bại như ở Thẩm gia

Chỉ có điều ... đôi khi sự thật luôn đi ngược với mong ước

Đang chạy bỗng dưng từ đâu có tiếng chó sủa , phải , chính là tiếng chó sủa . Không thể nhầm được

Ý Như giật mình , nhà này có chó ? Vậy là cô sẽ bị phát hiện ngay thôi , Ý Như vừa không khỏi thầm mắng con chó một bài

Quả nhiên , sau tiếng chó sủa báo động , một đám người chạy ra , đi đầu là một tên to con , thân thủ rất nhanh

Ý Như cũng chẳng có thời gian quay lại xem , chỉ biết cắm đầu  chạy , sắp đến bức tường , cô dùng hết sức đạp lên thân tường , dùng làm bàn đạp để nhảy lên cao bay qua bức tường kiên cố

Đáp đất cô tiếp tục chạy , ngoài trời tối đen như mực , đôi mắt cô như ánh sao rạch qua đêm tối một luồng sáng diệu kỳ . Mọi thứ trong đêm tối đều hiện ra trước mắt cô , dù không sáng rõ như ban ngày nhưng đủ để cô không đụng trúng

Lần đầu tiên cô cảm thấy ánh sáng trong đêm đẹp đến thế , nếu lúc này không phải đang bị truy đuổi , cô sẽ còn cảm thấy hưng phấn hơn nhiều

Tên cầm đầu ấy cũng đuổi theo cô bằng cách nhảy tường , đám còn lại không có khả năng ấy đành phải đi ra cổng . Đã nói thân thủ hắn không tồi nên đuổi sát nút cô . Chỉ cách vài mét nữa là đuổi kịp

Đột nhiên , hắn bật người nhảy tới , trong tích tắc đã đứng trước mặt cô

Ý Như giật mình , bất chợt dừng lại , hai chân lùi lại , cặp mắt đen láy mở căng phòng bị

Qua đêm tối cô không thể nhìn thấy rõ mặt hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận luồng khí nguy hiểtm tỏa ra trên người hắn . Người này chắc hẳn không phải bình thường

Hắn không nói nửa lời ,  giơ chân ra tung một đòn về phía cô , Ý Như né được liền phản công

Cuộc chiến ... bắt đầu

Cuộc chiến kéo dài chừng 5 phút , người thắng cuộc ... e là không thuộc về Ý Như

Cái tên trước mặt cô căn bản không phải người , cô có đánh thế nào hắn cũng không hề nao núng . Mà ngược lại , chân tay cô rước về vô số đau thương , chẳng khác nào lấy đá tự đập vào mình

Còn từng cú đòn hắn đánh trúng cô đau muốn chết , nếu không phải cô tập luyện nhiều năm thì có lẽ đã gục dưới tay hắn khi chưa xài đến chiêu thứ ba rồi

Không ngờ cái tên Tăng Lữ hèn nhát vô dụng thế mà lại có một thủ hạ ghê ghớm như vậy

Rầm một tiếng , cả cơ thể cô bị hắn đạp bay xuống đất , bụi đất bay mù mịt , xông thẳng vào mũi miệng cô , khiến cô càng hô hấp khó hơn

Nhưng là ... mấy hạt bụi đó có là gì , điều quan trọng là giờ cô làm sao có thể thoát khỏi tên sát thủ tàn khốc này . Giờ khắp người cô không còn nổi một chỗ lành lặn , khắp người máu me đầy mình

Ý Như cố ngóc đầu lên nhìn cái tên sát thủ đang dần tiến tới , khóe miệng chảy ra thứ chất lỏng ấm nóng , dưới bóng đêm nó càng quỷ dị hơn

Mẹ nó , không lẽ hôm nay cô cứ thế mà chết sao ? Bao nhiêu năm học võ , lăn lộn trong đời , lần đầu tiên cô gặp phải tên sắt đá khủng khiếp như thế

Hôm nay cô thật sự gặp phải đối thủ rồi

Nhưng ... có thế nào cô cũng không chịu khuất phục , cô không cam tâm . Dù còn một hơi thở cuối cùng cô cũng không được bỏ cuộc , Vương Nguyên vẫn đang chờ cô

Vì anh ... cô nhất định không được từ bỏ

Đôi tai nhạy bén nghe được một dàn âm thanh dồn dập của bước chân , cô không vội đứng lên , ngoáy đầu lại đằng sau , thấy một toán người dồn dập chạy về phía mình . Cô biết nếu bọn chúng tới đây , cơ hội trốn thoát sẽ không còn

Hai bàn tay đặt trên đất nắm chặt , rất nhanh ném thẳng hai nắm đất vào mặt tên sát thủ sắp tới trước mặt . Liền ngay đó rất nhanh chuyển mình đứng lên , chạy đi như biến

Tên sát thủ bị ném đất bất ngờ , không phản ứng kịp , khuôn mặt liền hứng trọn một đống đất cát . Đôi mắt hắn ngập đầy cát bụi không thể nhanh chóng mở mắt , mất cả chục giây hắn mới mở ra được thì mới phát hiện người nằm dưới đất đã chẳng còn ở đấy

Đám người kia giờ mới tới nơi , chỉ thấy tên sát thủ bèn nhốn nháo hỏi

_ Người đâu ? Cô ta đâu ?

Tên sắt đá đó mặt tràn đầy sát khí , không nói năng gì .  Ranh con đó dám ném cát vào mặt hắn , đợi hắn bắt được sẽ tính sổ hẳn hoi

Đám người kia biết hắn vậy cũng không hỏi , chia nhau cầm đèn soi tứ phía , một tên hét to

_ Đằng kia , đuổi theo mau !

Nhìn theo hướng đèn tên vừa hét , bọn chúng thấy một dáng người thấp thoáng cạnh những cây hướng dương chưa kịp nở hoa

Tên sắt đá kia vừa nhìn thấy cô đã lao như bay đi trước , đám người kia lục đục đuổi theo phía sau 

Ý Như ép cơn đau thể xác xuống , cắm đầu cắm cổ chạy , cô chỉ biết chạy về phía trước , ngoảnh lại nhìn phía sau một cái cũng không dám , cô sợ nếu quay lại nhìn sẽ không còn đủ dũng khí để chạy tiếp nữa

Đằng sau là một đám hùm beo không hơn không kém , phía trước là đêm tối mịt , Ý Như không biết chuyện gì đang đón mình ở phía trước . Thật sự trong lòng cô rất sợ , hoang mang

Dù sao ... cô cũng chỉ là một cô gái thôi . Mà còn là một cô gái bị thương

_ Á ! Đang chạy chân cô giẫm phải cái gì đó , cả người ngã xuống trượt dài trên mặt đất

Sau đó ... cô không còn cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo nữa . Phải nói là , cô không còn được chạm vào bất cứ thứ gì bên cạnh

Xung quanh trống rỗng , còn cô ... đang rơi xuống

Chính xác là rơi xuống , trong hoảng loạn mơ hồ , màng nhĩ nghe được âm thanh nước vỗ bờ ào ào qua màn đêm đen đặc

Nước ... nước sao ? Ý Như cảm thấy sợ hãi vô cùng , tim đập loạn xạ lên , thần kinh căng hết cỡ . Nỗi sợ hãi chưa kịp xâm chiếm cơ thể cô . Cô đã nghe thấy " tõm " một tiếng

Cả cơ thể cô rơi xuống lòng nước sâu , sức mạnh của thuỷ thần nhấn chìm cô rất nhanh . Ý Như biết mình đang bị dòng nước siết cuốn đi

Nước sẽ cuốn cô đi đâu ? Cô không biết , chỉ biết mạng sống của mình rất mong manh . Chỉ biết cơ hội trở về gặp anh sẽ không còn

Cô không muốn buông xuôi như thế , cô vùng vẫy , cô gào thét . Nhưng tất cả đều vô ích

Hơi thở cô càng lúc càng yếu đi , đôi mắt đen láy cũng không đủ sức để mở . Trong bóng đêm mịt mù , cô thấy rõ giữa lòng nước sâu đen ngòm , một gương mặt thân quen hiện ra . Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng , xung quanh anh tỏa ra ánh sáng chói lóa ấm áp . Cô muốn đưa tay ra nắm lấy anh . Nhưng ... không thể

Gương mặt ấy biến mất , cô chìm hẳn xuống đáy đại dương bao la , bàn tay vẫn nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ

Vương Nguyên ... vĩnh biệt

Đám người đó đuổi theo tới bờ biển liền dừng lại , cả đám không một ai là không chứng kiến cảnh vừa rồi

Chúng kinh hãi , ai nấy mặt mày tái nhợt đứng nhìn xuống mặt biển vẫn còn động mạnh , dư âm chuyện vừa rồi vẫn còn đọng lại , mặt nước sóng sánh chưa yên tĩnh

Dưới kia chính là biển sâu , người rớt xuống đó không có cơ hội trở mình . Nếu không phải bị sónh nhấn chìm cũng là bị cá lớn ăn thịt

Xem ra cô gái này đã hết số mệnh

Thật ra bọn chúng không có ý định giết cô , chỉ muốn bắt cô lại đem giao cho Tăng Lữ

Chỉ là không ngờ ... sự việc lại dẫn đến nông nỗi này

Người đã chết rồi có muốn làm gì cũng không được

Chúng kéo nhau ra về , không một ai cảm thấy lương tâm bị cắn rứt , như thể vừa rồi chỉ là một con chim rớt xuống , chứ không phải sinh mệnh một con người

Bóng đám người hung tợn ấy dần mất hút vào bóng đêm , đằng sau tiếng biển động vẫn gào thét dữ dội