[Naruto] Yêu Ghét

Chương 56



Senju và Uchiha sau năm tháng giảng hoà chính thức bước vào mối quan hệ kết minh.

Đối với toàn thể Nhẫn Tộc mà nói, tin tức này chẳng khác nào ác mộng, mọi chuyện diễn ra như trong giấc mơ, mà nếu mơ bọn họ cũng chẳng dám to gan lớn mật mơ như thế!

Chưa kể việc chết đi sống lại của ác ma Uchiha Madara thần kỳ khiến người ta đỏ mắt thế nào, chỉ riêng việc bắt gặp tộc nhân Uchiha và Senju đi làm nhiệm vụ cùng nhau cũng đủ khiến bọn họ phải khó tin dụi mắt.

Là thật? Uchiha và Senju thật sự kết minh?!

Rất nhiều Tộc trưởng khi nhận được tin này đã phải lộ ra một vẻ mặt thật sự khó tả, đen đỏ xanh tím lẫn lộn, không khác vỉ pha màu là mấy.

Thù hận hai mươi mấy năm ta giết em ngươi ngươi giết em ta sau rồi ta xọc ngươi một nhát ngươi xọc ta một phát chết luôn nói bỏ là bỏ thật?! Không đùa?!

Cái đậu xanh rau má.

Thậm chí không những giảng hoà mà lại còn tiến hoá lên kết minh! Đây là ông trời muốn diệt chết bọn họ sao?!

Không ít người thậm chí đã phải suy xét đến việc mình an táng nên dùng hoả táng hay thuỷ táng để kiếp sau đầu thai cho bớt khổ, thậm chí nên sơn quan tài màu gì cho hợp mắt Nữ thần Enma.

Cứ tưởng là chết chắc rồi, nhưng không, lại thêm một sự kiện nữa khiến các Nhẫn tộc phải hoài nghi mình có tập thể trúng phải Ảo thuật không lại xuất hiện.

Senju Hashirama, Tộc trưởng tộc Senju mời bọn họ giảng hoà kết minh.

Giảng hoà kết minh?

Đừng có nói chuyện viển vông! Đời này không bao giờ có chuyện đó đâu!

Tất nhiên là bọn họ muốn chỉ thẳng vào mặt Senju Hashirama hùng hồn gào lên những lời trên nhưng bọn họ không dám!

Bởi vì đứng phía sau Senju Hashirama chính là Uchiha Madara đã cầm sẵn đao, hai mắt bật cả Sharingan với tư thế chỉ cần bọn họ mở miệng ra từ chối thì có thể tử hình ngay tại chỗ.

Cho nên bọn họ chỉ có thể câm nín nghe Hashirama tẩy não về cái gọi là hoà bình suốt một ngày.

Dưới sự uy hiếp, vừa đánh vừa xoa của hai vị Tộc trưởng, tất cả các Nhẫn Tộc được mời kết minh đều chỉ đành nuốt nước mắt vào trong ngậm ngùi gật đầu.

Nói chung, ở giới Ninja, chỉ cần có thực lực thì mọi chuyện đều có thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc.

Sau khi nhận được lời đồng ý giảng hoà của đại đa số các Nhẫn tộc, nghi thức kết minh của Uchiha và Senju long trọng tiến hành.

...................

Địa điểm tổ chức nghi lễ được bố trí vô cùng xa hoa túc mục, đâu đâu cũng thấy treo cờ in gia huy hai tộc, từng hàng Ninja vẻ mặt nghiêm túc tuần tra, quyết không để kẻ nào phá đám ngày trọng đại này.

Hashirama hí hửng kéo kéo vạt áo, chỉ cần nghĩ đến vài giờ nữa thôi, khi hắn và Madara chính thức bắt tay, hai tộc chính thức kết minh là hắn đã cảm thấy cả người lâng lâng, chân như dẫm lên mây rồi.

- Huynh trưởng! Đừng ngọ nguậy!

Tobirama cầm lược phát cáu đứng phía sau hắn gầm lên. Hắn đang chải đầu cho Hashirama. Chuyện chải đầu đáng lẽ phải để cho Gia Nhẫn mới phải, nhưng Tobirama lại không yên tâm, cuối cùng tự mình làm lấy.

Thân thể của Hashirama được Mộc độn nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, cho dù có trải qua ba tháng suy sụp thì nay cũng đã khôi phục lại bình thường, thậm chí được tính là khoẻ như voi cho nên tóc của hắn cũng đen bóng, từng sợi dày dặn.

Chỉ có điều nó quá mượt, vì thói quen hay xoã tóc của Hashirama mà nó thẳng tắp không có chút nếp uốn nào cho nên việc muốn làm một kiểu đầu đối với người không có kinh nghiệm thì rất khó khăn.

Ít nhất là với đôi bàn tay vô cùng linh hoạt kết ấn làm thực nghiệm, Tobirama đến giờ vẫn chưa búi nổi cho anh trai mình một kiểu tóc đơn giản, đã thế Hashirama vì hí hửng ngồi không yên, cứ chốc lại nhìn Đông, chốc lại nhìn Tây khiến cho công việc đã vô cùng khó khăn nay lại cứ "tạch tạch" tăng level, không ngừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của vị Phó Lãnh đạo tóc trắng này.

Tobirama: phát cáu-ing.

Hashirama biết là nếu không ngoan ngoãn ngồi thì kiểu gì cũng sẽ bị Tobirama mắng cho một trận, cho nên chỉ có thể bĩu môi ngồi đấy, mặc cho em trai loay hoay tóc mình.

Đợi đến khi Tobirama lau mồ hôi hoàn thành công việc thì trên đầu của Hashirama cũng coi như đã có một búi tóc nghiêm chỉnh, hắn vô cùng vừa lòng gật gật đầu nhưng ngay sau đó trơ mắt nhìn Uchiha Madara bước vào, huynh trưởng của hắn mông như gắn lò xo "tạch" phát bật dậy, hí ha hí hửng nhảy đến cạnh tên Uchiha kia, ngay cả búi tóc mà hắn vất vả hơn nửa canh giờ cũng bị động tác của Hashirama làm cho lỏng lẻo, cuối cùng hoàn toàn tan ra như chưa hề tồn tại.

Tobirama:!!!!!

Tobirama hai mắt đỏ ngàu phóng sát khí về phía căn nguyên mọi vấn đề Uchiha Madara, thậm chí trong lòng tính toán có nên sử dụng tuyệt chiêu Phi Lôi Thần Thuật để xiên tên khốn kia một nhát hay không thì nhớ lại hôm nay là ngày đại hỉ, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng hùng hổ quay đầu đi.

Madara không để tâm đến Tobirama phát bệnh thần kinh, chỉ chăm chú nhìn về Hashirama, tay cũng không kiêng dè các tộc nhân Senju bên cạnh, thân mật vén lên một lọng tóc rũ xuống trên trán của hắn, tâm trạng vô cùng tốt hỏi:

- Chuẩn bị xong rồi?

Hashirama mặc cho hắn đùa nghịch tóc của mình, thậm chí hơi cúi xuống cho vừa tầm tay của hắn, khẽ gật đầu:

- Xong rồi, cậu không ở bên Uchiha sao?

Madara thả tay xuống đặt lên vai hắn, xoay người nhìn ra chỗ hội trường cách đấy không xa, nhìn khung cảnh đắm chìm trong ánh nắng tươi roi rói thoả mãn thở dài một tiếng:

- Sắp rồi, Hashirama.

Hashirama cũng theo ánh mắt của hắn nhìn ra, mỉm cười đứng sóng vai với hắn:

- Ừ, sắp rồi, Madara.

Thời gian trong cảm xúc phức tạp lẫn lộn của tất cả mọi người rất nhanh trôi đi, chẳng mấy chốc đã tiến vào giờ hẹn trước. Tất cả các ghế trống đều đã được ngồi đầy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã thấy được rất nhiều gương mặt hiển hách nổi tiếng xa gần.

Hoàn toàn trái ngược với sự vui vẻ đến như cắn thuốc cấm của Hashirama và sự thoả mãn của Madara, những người ở đây đại đa số đến với tâm trạng không mấy tốt đẹp, khi bọn họ quay sang nhìn nhau đều có thể dễ dàng nhận ra nụ cười khổ ẩn sâu bên dưới.

Lo âu thấp thỏm, không xác định tương lai ra sao thậm chí là sợ hãi và bất lực.

Không phải tộc nào cũng như Senju và Uchiha, mạnh mẽ đến mức cho dù nước cờ này có đi sai thì bọn họ vẫn có thể xoay chuyển, thậm chí là đi lại. Đại đa số các Tộc ngồi đây đều không thể sánh nổi với hai Tộc này, thậm chí là kề bên trạng thái tận diệt vì tham gia cuộc tấn công Senju vừa rồi.

Nếu như nước cờ này đi sai... Bọn họ không thể quay đầu lại, Tộc của bọn họ hoàn toàn có thể bị xoá sổ.

Mà bảo bọn họ tín nhiệm tin tưởng vào Senju và Uchiha sẽ dẫn dắt "Liên minh Nhẫn Tộc" đến một tương lai sáng lạn hơn, hoà bình phát triển thì thật sự không có mấy Tộc dám gật bừa.

Nếu không có cạnh tranh, không có giết chóc, thì Ninja để làm gì? Rồi còn chỗ nào cho bọn họ dung thân?

Senju Hashirama đã vạch ra cho bọn họ một tương lai vô cùng tươi sáng, và bảo rằng nếu vào đó, bọn họ sẽ hạnh phúc. Nhưng hắn lại không nói cho bọn họ biết nếu vào đó rồi thì chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Cho nên những người ngồi đây đều mang một tâm trạng vô cùng thấp thỏm mê mang.

Chẳng mấy chốc, hai nhân vật chính đã bước ra.

Senju Hashirama dẫn dắt đoàn người tộc Senju, đi ngay sau hắn là Senju Tobirama và phía đối diện là Uchiha Madara dẫn dắt đoàn người Uchiha, ngay sau hắn cũng là em trai Uchiha Izuna.

Hai bên thần thái vô cùng nghiêm túc, ăn mặc vô cùng trang trọng thể hiện thái độ vô cùng coi trọng cuộc kết minh này.

Hashirama nở nụ cười, thần thái phi dương, nụ cười hoà vào với ánh nắng, ấm áp mà sáng ngời, trong đôi mất đen là niềm vui khó giấu nổi, hắn chăm chú nhìn người đã cùng mình vượt qua bao khó khăn để đến được ngày hôm nay, giơ ra bàn tay:

- Madara.

Uchiha Madara nhìn hắn thật chăm chú, rồi dưới ánh mắt kinh dị của mọi người lộ ra một nụ cười phải được coi là ôn hoà mềm mại, ngay cả mọi góc cạnh cứng rắn trên khuôn mặt dường như cũng trở nên nhu hoà, ngay cả đuôi lông mày cũng giãn ra, hắn nắm lấy tay Hashirama, cũng gọi một tiếng:

- Hashirama.

Cả hai người đều không gọi họ của đối phương, giống như cái ngày hai bọn họ quen nhau, chỉ biết nhau gọi là Hashirama và Madara, chứ không phải Senju Hashirama và Uchiha Madara.

Bọn họ trong mắt nhau luôn là đứa trẻ năm ấy, làm bạn với nhau, luyện tập cùng nhau và cùng nhau ôm giấc mơ viển vông không thể thành hiện thực. Không có dòng họ, tránh thoát mọi trói buộc và thù hận để lại hai con người trần trụi thân mật lại gần, thấu hiểu lẫn nhau.

Tay chạm tay, bàn tay của đối phương rắn chắc đầy chai sạn, nhưng lại vô cùng chắc chắn, giống như chủ nhân của nó, chỉ mới hai mấy tuổi đầu nhưng đã phải trải qua khó khăn không thể kể hết, rèn luyện nên một con người nồi đồng cối đá, mạnh mẽ khiến người ta phải run sợ.

Nhưng khi hai bàn tay nắm lấy nhau, mọi khó khăn dường như phải lùi lại, giống như chỉ cần bọn họ còn ở bên sóng vai với đối phương thì không ai, không việc gì có thể cảm trở được bọn họ.

Tobirama lẳng lặng nhìn huynh trưởng của mình. Hắn có thể thấy rõ anh trai đang rất vui, từ đôi mất đến nụ cười, cả người như đang phát sáng lên lấp lánh. Sau rồi hắn nhìn Uchiha Madara, con người mà hắn đề phòng hơn nửa quãng đời, hắn thấy, Madara cũng đang rất vui.

Hai người bọn họ đang vô cùng mong chờ tương lai mới.

Vậy còn hắn, chính hắn có mong chờ sao? Mong chờ một tương lai sống hoà bình cùng kẻ thù, một tương lai mà ngay cả chính Ninja cũng có khả năng sẽ bị thời đại đào thải?

Lý trí nói cho hắn, hắn không thể mong chờ những điều tồi tệ như vậy. Nhưng tình cảm lại hiếm khi chiến thắng, nó nói với hắn, hoà bình không tốt sao? Sao cứ phải để thù hận che mắt, những lo sợ che tai để không muốn phát hiện ra những điều tuyệt vời phía sau?

Nếu huynh trưởng phạm sai lầm, hắn sẽ dốc toàn lực xoay chuyển, huống chi, Uchiha Izuna cũng sẽ không trơ mắt nhìn huynh trưởng kéo anh trai của hắn xuống vực sâu đâu.

Tobirama giương mắt nhìn Uchiha Izuna, mới phát hiện tên kia cũng đang nhìn chính mình, trong mắt hắn hiếm khi hiện lên ý cười, ngay cả màu đỏ túc sát cũng mềm mại đi, kết hợp với mái tóc trắng xù xù khiến người ta liên tưởng đến một sinh vật vô cùng vô hại.

Con thỏ.

Izuna ngay lập tức phát hiện ra mình vừa liên tưởng tên khốn kia thành cái gì thì ngay lập tức xanh mặt rùng mình. Con thỏ?!! Tên Senju kia mà giống con thỏ sao?!! Ơi trời, nếu thế mai sau hắn không dám gần lại gần thỏ mất!

Nhưng chẳng hiểu sao trong đầu Izuna lại hiện lên hình ảnh Tobirama vẻ mặt nghiêm túc khoanh tay, trên đầu lại có một đôi tai thỏ trắng tinh lông xù xù hơi đong đưa, ngay cả sau mông cũng..... không được! Dừng lại dừng lại dừng lại aaaaaaa!

Izuna mặt đỏ bừng bưng kín mũi, hai mắt mê ly dường như đang đắm chìm vào cảnh tượng mê người nào đó, ngay cả không khí xung quanh cũng nhộn nhạo lên, rất giống biến thái, may mà còn khuôn mặt đẹp đẽ chống được, nếu không chắc chắn sẽ bị người tránh xa ra!

Tobirama trơ mắt nhìn người mà hắn chuẩn bị công nhận là "bạn đồng hành" trong tương lai không biết vì lý do gì tự dưng biến thành hentai, làm hắn hoàn toàn không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới phải, cuối cùng chỉ có thể ghét bỏ xoay đầu sang chỗ khác, gạch bỏ phương án kết bạn cùng Izuna, chuẩn bị tự lực cánh sinh.

Chung quy hỗ động giữa hai vị em trai bị hai vị huynh trưởng toàn bộ làm lơ, hai bọn họ vẫn nắm tay nhau vô cùng thắm thiết, mắt nhìn mắt như thể trên thế giới này mọi người đều biến mất, chỉ còn hai bọn họ với nhau mà thôi.

Mãi đến khi người chủ trì rốt cuộc nhịn không được, khẽ hắng một tiếng thì hai bên mới như sực tỉnh, Hashirama có chút lưu luyến buông tay Madara ra, ngay lúc này lại nghe được hắn chậm rãi nói:

- Để làm cho mối liên kết giữa hai tộc càng thêm chặt chẽ, chúng ta liên hôn đi, Hashirama!

Madara cười.

.................... Hết chương 56...............

Vài điều muốn nói:

Liên tưởng đến việc cụ Nhị mọc tai thỏ..... tội lỗi, thật là tội lỗi mà, ai thanh tẩy đầu óc của tác giả đi trời ơi!

Lướt lên mới thấy chương này siêu nhiều chữ, mọi người đọc không bị chán chứ? Nếu thấy không hợp lý lắm có thể góp ý với tác giả để tác giả sửa lại.

Mấy hôm nay chắc mọi người bận lắm, tác giả thấy hai ba gương mặt quen thuộc mấy chương gần đây không có xuất hiện.... Là bận hay là chán truyện rồi Q.Q? *khóc sướt mướt*

Nếu thấy tác giả xuống tay thì nhớ cmt nhé, để tác giả luyện lại, chứ bỏ đi không một câu từ biệt là đau lắm đó, đau ở đây này *tay chỉ ngực trái*.

Để bày tỏ sự quan tâm với tác giả thì hãy tim và cmt nhiệt tình lên nhé.... Chứ thấy tương tác giảm quá khiến tác giả sầu trắng cả đầu rồi.