Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 4: Giấc mộng không thể giấu



Những tia sấm liên tục đánh xuống rạch ngang bầu trời, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dấu hiệu là sẽ dừng trong đêm nay.

Thục Quyên đưa chiếc khăn lông cho người đang ngồi thất thần trên ghế, dịu dàng nói:

- "Ngài lau khô người trước đi, đừng để bị bệnh".

Khải Danh chậm rãi chuyển tầm mắt sang cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh, cố nặn ra một nụ cười méo mó:

- "Cảm ơn cô".

Lúc ngồi xuống vị trí quen thuộc, Thục Quyên liền lo lắng hỏi:

- "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ngài lại dầm mưa đến đây?"

Khi này, người đàn ông mới thở ra một hơi dài, lắc đầu đáp:

- "Có lẽ cả đời này thằng bé cũng sẽ không tha thứ cho tôi!"

Nói rồi, ông bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra cho cô nghe, gương mặt nhợt nhạt vì lạnh hiện lên sự đau lòng.

- "Tôi cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào mới phải nữa".

Khải Danh nhắm mắt, đầu tựa ra sau ghế, dáng vẻ mệt mỏi của người đàn ông từng đi qua phong ba luôn khiến cho người khác phải lặng lẽ suy nghĩ.

- "Ngài đừng bỏ cuộc".

Giọng nói yếu ớt của người con gái chợt vang lên, từ nãy đến giờ Thục Quyên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cô chỉ một mực lắng nghe những nỗi niềm chất chứa trong lòng người đàn ông kia.

- "Xin ngài hãy kiên trì thêm chút nữa".

Cô đặt bàn tay ấm áp nhỏ thỏ của mình lên bàn tay lạnh buốt của ông thay cho một lời an ủi, dù cho ông có đang nhìn hay không thì vẫn luôn nở một nụ cười mềm mại:

- "Thời gian qua tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương của ngài dành cho con trai mình thật sự rất nhiều, nếu lỡ như đây chính là chặn cuối của thử thách, khi từ bỏ rồi ngài không thấy tiếc hay sao?"

- "Tôi nghĩ, điều ngài nên làm bây giờ là bao dung cho anh ấy".

- "Không phải là sự nuông chiều không thỏa đán, mà là ngài hãy bao dung cho anh ấy, dùng tình thương của mình để chữa lành nỗi đau của anh ấy, đừng chỉ vì những lời nói đó mà lại một lần nữa từ bỏ con trai mình".

- "Thật ra anh ấy cũng rất yêu thương ngài, anh ấy cũng khát khao tình cảm của người cha, chỉ là bây giờ anh ấy tạm thời chưa chấp nhận, ừm...nếu không, ngài hãy cứ xem như anh ấy vẫn còn chút giận dỗi, chỉ cần ngài tiếp tục kiên trì với con trai mình, nhẫn nại với anh ấy một chút, tôi tin chắc, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu được tấm lòng của ngài mà thôi".

Chờ cho cô nói xong, không gian giữa hai người dần chìm vào im lặng, Khải Danh chậm rãi mở mắt, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang đặt trên tay mình.

Điều dễ dàng nhất để một người có thể nảy sinh tình cảm với người khác là gì?

Là sự đồng cảm, thấu hiểu, là chỗ dựa tinh thần để có thể trút bầu tâm sự mỗi khi nặng lòng.

Càng tỏ ra mạnh mẽ thì lại càng có nhiều tâm sự, đối với những người làm ăn lớn như Khải Danh, còn có thăng trầm gì trong cuộc đời này mà ông chưa trãi qua, đã vậy, lối sống cô độc đi đi về về chỉ có một mình, lại chỉ biết quay cuồng trong công việc từ lâu đã khiến cho ông quên mất tình yêu có hương vị ngọt đắng ra sao, cũng quên mất cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.

Cho đến khi cô gái nhỏ này bước đến, thổi vào vùng an toàn của ông một làn gió dịu dàng nhưng lại thấm đẫm mật ngọt.

Đi qua hơn nữa cuộc đời, từng tiếp xúc với đủ loại người tốt xấu, thế nhưng khi dừng trước đôi mắt biết cười của cô gái nhỏ ấy, Khải Danh liền biết rằng định mệnh của cuộc đời ông cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Dù cho định mệnh này đến muộn biết bao...

Ngoài trời vẫn chưa ngớt mưa, ánh đèn vàng trong quán hắt ra tấm kính thủy tinh mờ nước, phản chiếu lại hình bóng của bọn họ đang ngồi đối diện nhau. Người đàn ông nhìn chằm chằm ra tấm kính, trong lòng âm thầm phát họa lại gương mặt nhỏ nhắn kia trăm ngàn lần.

Gần nữa tháng nay, trên bàn làm việc của Louis luôn xuất hiện một phần điểm tâm do ba hắn đặt sẵn, từ lúc xảy ra việc hai người cãi nhau, Louis vẫn luôn nghĩ ông sẽ giống như trước kia không thèm quan tâm tới hắn, thế mà qua đến hôm sau, Louis không ngờ ông lại có thể đến nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn, thậm chí, ông còn hạ mình nhận sai trước, gương mặt luôn tỏ ra niềm nở mỉm cười.

- "Hôm nay ba có nhờ vú nuôi làm món mà con thích, con ăn thử coi có ngon không?"

Lúc Louis ngồi xuống, trên bàn ăn đã được bày sẵn hai đĩa cơm chiên hải sản, đúng thật là hắn rất thích ăn món này, thế nhưng mấy năm ở nước ngoài, chẳng có ai làm cho hắn ăn nữa.

- "Tôi cứ tưởng ba sẽ quát vào mặt tôi như lúc trước chứ!"

Vừa cúi đầu ăn, Louis vừa cười nhạt một tiếng, hắn không muốn tin rằng người đàn ông này đã biết hối hận với những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Nhìn thấy thái độ lồi lõm của con trai, Khải Danh dù cho có cảm thấy đau lòng nhưng cũng không tỏ ra ngoài mặt, ông biết, so với chuyện mình làm trước đây, những gì Louis đang đối đãi lại chẳng đáng là bao.

- "Con ăn sáng đi, từ nay cứ để ba dặn người ta mang đồ điểm tâm đến chỗ con cho, ba nghe nói con không chịu ăn sáng, nếu thật là vậy thì nó không tốt chút nào".

Ngay lúc đó, tiếng muỗng inox va vào đĩa sứ vang lên một tiếng "canh", Louis hơi sững người, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái như bình thường.

Hắn từ chối cho ý kiến, hắn thật sự muốn xem thử, cha hắn sẽ có thể kiên trì được đến bao giờ.

Quả nhiên là sau đó ngày nào Khải Danh cũng sẽ gọi người đưa điểm tâm đến đều đặn cho con trai, lúc đầu Louis còn thẳng tay vứt nó vào sọt ra, nhưng rồi dần dần hắn cũng không thèm chống cự bằng cách ấu trĩ đó nữa, có sẵn đồ từ trên trời rơi xuống, tội gì hắn phải bỏ đi. Thế nhưng hôm nay có hơi khác mọi hôm một chút, khi ngoài phần điểm tâm ra, lại có thêm sự hiện diện của một hộp quà nhỏ nằm ngay bên cạnh.

Hắn khó hiểu cầm món quà lên, vải lụa mát lạnh chạm vào da liền cảm nhận được sự mềm mại vốn có, nhìn qua liền biết giá trị của nó không hề rẻ chút nào. Lúc nắp hộp được mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ dành cho nam bằng kim loại, mặt đồng hồ màu xanh đậm có đính 12 viên kim cương biểu thị cho 12 giờ, ba chiếc kim vàng chạy nhịp nhàng tíc tắc từng tiếng, phía trên chỗ 6 giờ còn có một ô vuông nhỏ để xem ngày.

Đóng nắp hộp lại, Louis liền bước đến chỗ để chiếc điện thoại bàn, ấn nút gọi.

- "Ai mang món đồ trên bàn tôi đến vậy".

Bên kia đầu dây, giọng của nữ thư ký nhẹ nhàng vang lên:

- "Sáng nay chủ tịch vừa ghé qua, nói đây là quà ngài ấy tặng cho giám đốc, ngài chủ tịch còn nói trưa nay sẽ đến đợi giám đốc cùng đi ăn cơm".

Nghe đến đây, Louis cau mày hỏi:

- "Ba tôi còn nói gì nữa không?"

Nữ thư ký đáp.

- "Dạ không ạ".

- "Được rồi".

Nói xong, hắn liền nhấn nút tắt máy, vừa suy nghĩ vừa ngồi xuống chiếc ghế tựa của mình.

Hai mươi mấy năm sống trên đời, hắn chưa từng cảm nhận được tình cảm cha con ấm lạnh ra sao, thế mà từ sau khi đi du học về, cả năm nay lúc nào ba hắn cũng tỏ ra quan tâm lo lắng cho hắn. Đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, ba hắn lại càng nhường nhịn hắn nhiều hơn, thậm chí là còn vì hắn mà làm nhiều việc không ngờ. Mặc dù Louis cảm thấy có lẽ những gì trước đây ba mình nói là thật, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa có cách nào cởi bỏ được khúc mắc giữa hai người.

Buổi trưa sau khi cùng Louis ăn cơm xong Khải Danh chợt cảm thấy hơi váng đầu, có thể do dạo gần đây công việc phải xử lý khá nhiều khiến ông không đủ thời gian nghỉ ngơi, cho nên cơ thể mới mệt mỏi như vậy. Lúc trở về phòng làm việc, ông vừa xoa trán, vừa dặn dò với trợ lý luôn đi bên cạnh:

- "Nửa tiếng nữa vào phòng gọi tôi dậy?"

- "Dạ".

Chờ người trợ lý rời đi, Khải Danh liền nằm xuống ghế sofa chợp mắt một lúc.

Hương hoa thoang thoảng bay lượn khắp phòng, ánh mặt trời ấm áp giữa những ngày mưa ngập tràn trong không gian. Rèm cửa đột nhiên mở ra, làm cho Khải Danh bị chói đến mức phải lấy tay che mắt, ông mơ màng tỉnh dậy, đột nhiên xuất hiện giữa đôi con ngươi trong suốt là bóng hình nhỏ bé của người con gái.

- "Đến giờ rồi, ngài còn chưa chịu tỉnh dậy sao?"

Gương mặt xinh đẹp quen thuộc ở ngay trước mắt, suối tóc màu nâu nhạt thả trôi sau lưng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười rạng rỡ, người trước mặt áp sát xuống, đến nỗi, Khải Danh có thể ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô.

- "Sao ngài lại nhìn em chằm chằm vậy?"

Thục Quyên thấy người đàn ông dưới ghế vẫn luôn dán chặt tầm mắt vào mình thì bật cười khanh khách, ngón tay trắng muốt thon thả khẽ chạm vào giữa trán của ông, vừa vuốt dọc theo sống mũi vừa gọi:

- "Chủ tịch".

- "Chủ tịch".

- "Chủ tịch".

- "Ngài chủ tịch!!!!"

Đột nhiên, giọng nói ngọt ngào mềm mại bỗng hóa thành giọng nói khàn khàn của người nam khác, Khải Danh lập tức bị làm cho giật mình bật dậy.

Chỉ một chút nữa, một chút rất gần nữa thôi là môi của ông với người trước mặt đã chạm vào nhau rồi.

- "Cậu, cậu làm gì vậy?"

Khải Danh xô người trợ lý ra, sợ hãi đến mức ngực phập phồng thở gấp.

Hóa ra, từ nãy đến giờ chỉ là mơ...

- "Hồi nãy chủ tịch dặn tôi đến gọi ngài dậy..."

Trợ lý vừa bị đẩy cho ngồi bệt xuống dưới sàn mếu máo đáp, gọng kính dày cộp tụt xuống hai cánh mũi, làm lộ ra đôi mắt ti hí.

Lúc đầu nghĩ rằng nằm ngủ một chút sẽ bớt đau đầu, nào ngờ ngủ dậy còn đau đầu hơn. Khải Danh vừa vuốt tóc vừa tặc lưỡi nói:

- "Thôi được rồi, cậu ra ngoài đi".

Trợ lý nghe xong thì lồm cồm bò dậy, lúc đóng cửa phòng còn không quên lầm bầm trong miệng:

- "Nhờ mình gọi dậy xong còn đẩy mình xuống đất, ngài chủ tịch đúng là càng ngày càng khó hiểu".

Khải Danh mặc dù nghe thấy những lời đó của trợ lý nhưng cũng không nói gì, bởi vì ông vẫn còn đang thất thần sau giấc mộng vừa rồi, nhịp tim ở trong ngực trái đập nhanh đến mức không chịu nổi.

- "Thật sự rất cảm ơn cô Thục Quyên, nếu không có cô, tôi không biết phải làm thế nào mới có thể kết nối lại với con trai nữa".

- "Ngài đừng nói vậy, tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều cả".

Hai người cùng nhau ngồi ở góc quán quen thuộc, vẫn vị trí cũ, món nước cũ, chỉ có điều tâm tư thì không còn bình lặng như xưa. Thời gian này nhân viên ở tiệm đã được tuyển thêm, thế nên công việc của Thục Quyên cũng không quá bận rộn như trước.

- "Cô Thục Quyên xinh đẹp lại tốt bụng thế này chắc là được nhiều người theo đuổi lắm".

Khải Danh vừa nâng tách cà phê lên, vừa cười cười nói đùa:

- "Hẳn là cô cũng đã có bạn trai rồi nhỉ!"

- "Vẫn chưa ạ!"

Thục Quyên mỉm cười ngại ngùng đáp, hai bàn tay để trên đùi vì ngượng mà chạm nhẹ vào nhau.

- "Tôi cũng chỉ vừa mới ra trường, chưa có công việc ổn định, nên là còn chưa nghĩ đến chuyên yêu đương".

- "Ồ, vậy sao..."

Nghe cô đáp, người đàn ông ở đối diện liền híp mắt cười, tuy rằng bên ngoài vẫn luôn tỏ ra bình thản, thế nhưng sâu trong lòng ông đã vui vẻ đến mức run lên từng hồi.

- "Nếu vậy thì tốt quá, tôi cứ lo sợ khi nói ra điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô với người yêu chứ".

- "Dạ? Sao ạ?"

Thục Quyên bị những lời vừa rồi làm cho ngạc nhiên bèn tròn mắt hỏi lại.

- "Tôi có hai vé đi xem phim, định cuối tuần này sẽ mời cô đi xem cùng, nếu cô không bận thì có thể đi cùng tôi được không?"

Khải Danh nói xong thì ngồi yên chờ đợi câu trả lời của cô, tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào từng hành động của người con gái trước mặt.

Thục Quyên nghe xong có hơi ngạc nhiên, cô đưa tay vén tóc, dáng vẻ yêu kiều trong ánh nắng cuối ngày càng trở nên rực rỡ.

- "Sao ngài lại mời tôi?"

- "Tôi muốn cảm ơn cô vì những gì cô đã giúp cho tôi, với lại...chúng ta cũng có thể xem như bạn bè, chẳng lẽ tôi mời bạn mình đi chơi cũng không được hay sao?"

- "Hay là...cô không nghĩ như vậy?"

Người đàn ông hơi hạ tông giọng, vẻ mặt cũng hiện lên sự thất vọng. Thấy vậy, Thục Quyên vội xua tay giải thích:

- "Không, không phải, tôi chỉ là thắc mắc thôi".

- "Nếu vậy cô có thể đi với tôi không?"

Đến đây, Thục Quyên cũng không có cách nào từ chối được nữa, cô mím môi, cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý.