Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 11: Bông



Kẻ đang cầm dao giơ lên cao kia có lẽ sẽ không thể ngờ được mình lại bị phục kích thế này. Từ đằng sau, Louis lấy đà nhảy lên hết cỡ để tung nắm đấm về phía hắn ta một cú cực mạnh, tên đứng bên cạnh cũng ngơ ngác không kém khi phải nhận lấy một đòn chân từ hắn.

Ngay lập tức, hai tên giang hồ đó loạng choạng ngã xuống đất, tuy dùng lực rất lớn, thế nhưng hai đòn này vẫn chưa đủ để có thể hạ gục bọn chúng tại chỗ được. Trong lúc đó, Louis vội vã chạy đến ôm lấy cô gái nhỏ đang đứng nép mình sợ hãi kia vào lòng, hắn nhìn cô khắp một lượt từ trên xuống dưới rồi lo lắng hỏi:

- "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Nghe được giọng nói quen thuộc khiến cho Thục Quyên từ từ mở mắt, cô ngẩn đầu lên nhìn người đối diện, khi bắt gặp gương mặt góc cạnh dần dần trở nên rõ nét hơn trong không gian ngược sáng, Thục Quyên bỗng có cảm giác như trái tim cô đang rơi xuống vực một thẳm sâu hun hút nào đó, giữa cơn hoảng loạn đang cồn cào trào dâng trong tâm trí của mình, cô gái nhỏ chợt nhận ra dường như có điều gì cực kỳ quan trọng vừa mới lóe lên.

Hình như ngay tại thời khắc mà người ta rối rắm nhất thì người ta lại có thể thông suốt được những khúc mắc mà lúc thường bản thân không tài nào hiểu được, Thục Quyên cũng thế, cô cứ có cảm giác như câu trả lời cho những điều mà Hòa thượng Huyền Không đã nhắn nhủ với mình đã đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khiến cho cô có thể bừng tỉnh ngộ. Ấy vậy mà thật đáng tiếc khi chỉ một cái chớp mắt ngay sau đó thôi, điều kỳ diệu ấy lại biến mất không dấu vết, cứ như một ngôi sao băng lạc lối vô tình bay ngang qua bầu trời đêm vậy.

- "Tôi không sao".

Thục Quyên lắc đầu đáp, giọng nói còn hơi khàn khàn vì sợ hãi.

Thấy thế, Louis liền an tâm mà nhìn về phía hai kẻ đầu trộm đuôi cướp đang lăn lê bò toài dưới đất kia, sự dịu dàng trong tiềm thức cũng vô tình bị lấn át bởi ánh mắt sắc lẹm.

- "Tụi mày là ai? Ai đã sai tụi mày làm việc này?"

Một tên sau khi đã qua cơn choáng váng thì lồm cồm bò dậy, kẻ đó trợn mắt nhìn hắn, gương mặt hung tợn chằng chịt vết sẹo trở nên đỏ gay vì điên tiết.

- "Má mày, thằng chó, mày là cái thá gì mà dám xía mũi vô chuyện của tụi tao, tránh sang một bên để tao xử con nhỏ đó trước rồi sẽ đến lượt mày".

Vừa nói, hắn ta vừa vung vẩy con dao găm đang cầm trong tay, mũi dao bén nhọn hắt lên thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo lại dễ dàng tước đi mạng sống của người khác bất cứ lúc nào.

Tại thời điểm đó, Thục Quyên chợt cảm thấy cả cơ thể của người đàn ông trước mặt đột nhiên căng chặt, quai hàm của hắn siết lại thành một góc cạnh cứng rắn, và rồi cô bất ngờ bị đẩy ra phía sau, vô tình đập người vào vách tường lổm chổm đá.

Louis cứ như một cơn gió mà liều mạng lao nhanh về phía trước, bao nhiêu năm rồi không đánh đấm, hắn dường như cũng đã quên mất một phần nào những ngón nghề trước đây, nói sao đi nữa thì cũng từng có một giai đoạn khi mà cái tên Khải Lâm này đã tung hoành khắp nơi, chẳng có quán bar, khu ổ chuột nào là vắng mặt "cậu". Nhưng rồi thế sự đổi thay, thời gian dần trôi cứ như một liều thuốc tiên hoàn hảo, nó cũng đã làm cho dáng vẻ của cậu học sinh điên cuồng năm đó dần dần chìm vào dĩ vãng, giờ đây chỉ để lại một Louis trưởng thành, khó đoán.

Nhìn theo từng hành động của người đàn ông kia tung ra mà Thục Quyên không thể nào không thót tim, khi đối diện với thứ vũ khí đầy nguy hiểm ấy Louis lại cứ như đang đùa giỡn với nó. Có lúc Thục Quyên đang chìm ngập trong sợ hãi khi cảm thấy con dao kia sắp sửa đâm vào người hắn thì hắn lại nhanh chóng hất tay tránh thoát, đến khi cô đã hơi yên tâm hơn thì hắn lại lãnh trọn môt đòn đau từ hai tên xấu xa đó. Cứ thế, trái tim ốm yếu trong lồng ngực của Thục Quyên tưởng chừng như đang được xốc nảy bạt mạng trên vòng quay của tàu lượn siêu tốc.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, đột nhiên một loạt những tiếng động không biết bắt đầu từ đâu bất ngờ vọng đến chỗ của bọn họ. Hai kẻ kia trong thoáng chốc không khỏi hoang mang mà quay đầu nhìn nhau, nhân cơ hội này Louis liền đánh bạo mà nhanh chóng kéo tay Thục Quyên cùng liều lĩnh xông ra ngoài, thế nhưng tại thời điểm quyết định đó cũng đã có một tên kịp thời nhận ra sự việc, hắn ta ngay lập tức đuổi theo khi vừa phát hiện ra con mồi của mình đã chạy mất.

Suốt cả đoạn đường tối đen như mực mà bọn họ đi qua hoàn toàn không có lấy một ngọn đèn nào, ngoài tiếng bước chân lẹp xẹp khi chạm phải những vũng nước đọng thì cũng chỉ còn tiếng đám côn trùng kêu râm ran cùng tiếng chạy loạn xạ của đám chuột cống bị hoảng sợ khi nghe thấy tiếng người. Thế mà Thục Quyên lại cảm thấy không hề lo lắng, khi nhìn vào bàn tay ấm áp của người trước mặt vẫn luôn nắm chặt lấy mình không buông, trong lòng cô không hiểu sao liền cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Chạy được thêm một đoạn nữa cả hai liền nhìn thấy ánh sáng le lói từ phía ngoài đường hắt vào, còn có một đám người đang đứng ở đầu ngõ dáo dát nhìn xung quanh. Ngay khi vừa phát hiện ra đó là người của mình, Louis liền quay đầu lại mỉm cười muốn nói gì đó với cô, thế nhưng trong thoáng chốc Thục Quyên chợt cảm nhận được ánh mắt của người trước mặt đột nhiên tối sầm lại, đồng tử nở to vì hoảng hốt.

- "A..."

Một lực kéo cực mạnh từ người đàn ông khiến cho Thục Quyên giật mình la lên, vô tình đã làm cho những người đang đứng bên ngoài phải chú ý nhìn vào trong.

Máu nóng từ bắp tay của hắn không ngừng tuôn trào, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ trong thoáng chốc đã trở nên đỏ sẫm, trong khi đó, Thục Quyên vẫn được hắn ôm sát vào ngực để bảo vệ, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn đến con dao vẫn còn ghim chặt trên cánh tay của hắn.

Hai kẻ vừa truy sát bọn họ đã bị đám người của hắn nhanh chóng đuổi theo, trong lúc đó, Thục Quyên nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Louis, cô run rẩy đến mức không nói nên lời, dáng vẻ cực kỳ hoảng loạn, những ai không biết nhìn vào còn tưởng người thật sự bị thương mới chính là Thục Quyên.

- "Đừng sợ".

Louis bình tĩnh dựa lưng vào tường mà mỉm cười trấn an cô. Hắn đưa tay áp vào gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ trước mặt, ôn tồn nói:

- "Em đưa tôi ra xe đi".

- "Tôi... tôi gọi cứu thương cho anh".

Vừa nói, Thục Quyên vừa vội vã lục tìm điện thoại của mình, thế rồi cô chợt nhận ra toàn bộ giấy tờ và điện thoại vẫn còn nằm trong chiếc túi xách đã bị bỏ quên ở chỗ ban nãy mất rồi.

- "Điện thoại...điện thoại của tôi..."

- "Đừng lo..."

Như biết được vấn đề đang xảy ra với cô, Louis liền dịu dàng an ủi:

- "Tôi sẽ nói bọn họ lấy về cho em, bây giờ em cứ đưa tôi ra xe trước đi đã".

Thấy vậy, Thục Quyên cũng chỉ đành nghe theo mà nhẹ nhàng xốc hắn dậy, cô cẩn thận choàng một bên tay không bị thương của Louis qua vai mình rồi nhanh chóng dìu hắn ra ngoài, người tài xế vừa nhìn thấy bọn họ thì liền nhanh chóng giúp cô một tay đỡ hắn lên xe. Rất nhanh sau đó chiếc ô tô đã nổ máy rời đi, con ngõ nhỏ vắng người lại chìm vào yên tĩnh.

Louis được đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương, may mà mũi dao trong lúc gấp rút đâm không sâu lắm, thế nên rất nhanh chóng sau đó các bác sĩ đã có thể băng bó lại cho hắn. Tuy nhiên, trong thời gian sắp tới Louis không thể cử động mạnh, thức ăn hàng ngày cũng phải kiêng một số món theo yêu cầu của bác sĩ, càng phải cẩn thận hơn trong sinh hoạt để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng. Lúc mọi thứ tạm thời được giải quyết xong thì trời cũng đã khuya, Louis sau khi may lại vết thương thì liền xuất viện để trở về nhà.

Trong xe, Thục Quyên ngồi bên cạnh hắn ở băng ghế sau, khi này đã bình tĩnh hơn, cô liền quay mặt sang nhìn hắn, đôi mắt biết cười lấp lánh ánh sáng:

- "Cảm ơn anh..."

Nghe cô nói, Louis chỉ hơi nhướng mày mím môi mà không vội trả lời, hắn để cho Thục Quyên tự mình tiếp lời:

- "Hôm nay nếu không có anh tôi thật sự không biết sẽ thế nào nữa".

Người con gái nhíu mày nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt vì sợ hãi của mình, vết xước nhỏ trên các khớp ngón tay đã đông lại thành những vệt máu khô. Mỗi khi nhớ đến hoàn cảnh xảy ra lúc chiều cô lại cảm thấy hoảng hốt đến rùng mình, Thục Quyên đã suy ngẫm rất lâu nhưng cũng không tài nào nghĩ được là ai đã sai hai kẻ đó đến lấy mạng cô. Trước giờ cô chưa từng có bất hòa hay gây gỗ với người nào, các mối quan hệ xung quanh cũng cực kỳ hẹp, tại sao lại có người hận cô đến mức muốn cô phải chết như thế này.

- "Đã vậy anh còn vì tôi mà bị thương..."

Nhìn cánh tay đang quấn băng trắng của Louis trong lòng Thục Quyên lại cảm thấy áy náy khôn nguôi, nếu lúc nguy cấp đó không được hắn kéo lại thì rất có thể một dao này đã đoạt mạng của cô rồi, đều là nhờ hắn đã giúp đỡ mà cô mới có cơ hội thoát chết.

- "Tôi thật sự rất mang ơn anh, nhưng mà...nhưng mà tôi lại chẳng có gì để có thể cảm ơn anh cả..."

Nghe đến đây, Louis cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, hắn nhìn xuống cánh tay đang quấn băng trắng của mình rồi lại ngước mặt lên nhìn Thục Quyên:

- "Em đừng lo lắng, vết thương này thật ra cũng không đáng là gì, tôi không sao".

Nếu là trước đây, Louis còn chẳng thèm để tâm mà phải cất công đến bệnh viện như thế này đâu, chỉ là bây giờ không còn như xưa, hắn cũng không còn sống kiểu bạt mạng vậy nữa, đã muốn sống một cuộc sống bình thường thì trước hết cần phải làm những việc của người bình thường.

Lớp băng trắng muốt loang lỗ màu đỏ sậm của máu tạo nên một hình ảnh cực kỳ kinh dị, cứ tưởng tượng đến cảnh tượng của hôm nay nếu Louis không đưa tay đỡ mà vẫn mặc kệ để cho con dao ấy đâm thẳng vào người mình là Thục Quyên lại rùng mình khiếp đảm.

Hít sâu một hơi, Thục Quyên ngẩn đầu nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh, cô ái ngại nói:

- "Nhưng tôi thật lòng rất muốn làm gì đó để cảm ơn anh, để anh vì tôi mà ra nông nỗi này, thật sự tôi cũng rất áy náy".

Đương nhiên Thục Quyên không hề biết rằng trong lòng Louis đã sung sướng đến cỡ nào. Sau bao ngày hắn suy nghĩ nát óc, cuối cùng vẫn không biết phải làm những gì mới có thể lấy được cảm tình của người đẹp sau bê bối chấn động đêm hôm ấy thì giờ đây cô lại quên đi mọi chuyện mà tỏ ra vô cùng ân cần muốn báo đáp hắn. Tuy sự việc xảy ra cũng đã lấy đi không ít công sức của hắn, thế nhưng Louis lại cảm thấy cực kỳ xứng đáng, niềm vui nhỏ bé tức thời khiến cho hắn phải quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ để che dấu nụ cười thỏa mãn đã kéo dài đến tận mang tai.

Trong lúc đó cô gái ngây thơ ở bên cạnh vẫn lúng túng cắn môi, cô nhìn thấy Louis quay đi thì cho rằng hắn đã cảm thấy hối hận khi cứu mình liền khép nép ngồi sát vào trong, cố gắng rụt người lại hết mức có thể trông đáng thương vô cùng.

- "Nếu đã vậy..."

Sau khi đã lấy lại được vẻ điềm đạm thường ngày, cuối cùng Louis cũng chịu lên tiếng. Hắn hắng giọng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng mà ôn tồn nói:

- "Như em biết đấy, hiện tại công việc của tôi ở công ty rất nhiều, một mình tôi không thể nào xử lý được hết, trợ lý cũ cũng đã nghỉ việc được một thời gian, em xem..."

Đến đây, Thục Quyên cũng phần nào hiểu được mục đích cuối cùng của người đàn ông này là gì. Lần trước hắn không ngừng thuyết phục cô về công ty làm việc cho mình, cũng không ngại cho thêm thời gian để cô có thể suy nghĩ. Lần này xảy ra sự việc hệ trọng như vậy, cũng là hắn liều mạng bảo vệ cô thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cho dù có xem xét kỹ thì quả thật Thục Quyên không có cách nào để có thể từ chối.

- "Chuyện này...thôi được".

Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Thục Quyên cũng quyết định thuận theo ý hắn. Cô mỉm cười, để lộ đôi má lúm xinh xắn của mình.

- "Nếu anh đã có lòng như vậy tôi cũng sẽ thử xem sao, chỉ sợ đến lúc đó xảy ra sơ suất lại làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của anh".

- "Không vấn đề gì".

Thấy kế hoạch đã vô tình thành công được một nữa, Louis liền nén mừng rỡ mà lắc đầu:

- "Tôi tin vào khả năng nhìn người của mình".

Ngay lúc này, chiếc xe bắt đầu đi vào đoạn đường được bao phủ bởi hàng cây xanh rợp bóng hai bên, trong khoảng không sáng tối, nơi mà ánh đèn đường không thể chiếu tới được, ánh mắt của người đàn ông đã dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ lại ngây thơ khiến cho kẻ khác không tài nào cưỡng lại.

Đôi môi đỏ mềm mại ướt át, ánh mắt lúng liếng mỗi khi liếc nhìn sẽ khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải cảm thấy điên đảo, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, thế mà nơi cần lồi vẫn lồi, chỗ nên lõm vẫn lõm, đầu vai gầy gò hơi run rẩy. E ấp như thế, yếu ớt như thế, lại khiến cho tâm trí Louis quay cuồng trong khao khát. Mỗi lúc hồi tưởng về đêm hôm ấy, bất giác cổ họng của hắn sẽ cảm thấy khát khô, mùi hương nồng say như hiện về lượn lờ nơi đầu mũi, hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ đã làm cho hắn say chất ngất bao ngày qua, giờ đây thần tiên đã ngồi trước mặt hắn, thế mà hắn lại không thể xin xỏ được nếm thử một ngụm nào.

Khuôn miệng thơm tho hơi đóng mở, ngực phập phồng vì hơi thở thanh xuân, Louis tưởng chừng như mình có thể cảm nhận được từng cử động của người bên cạnh chỉ bằng một ánh nhìn, hắn quả thật chỉ muốn bổ nhào vào cơ thể tràn đầy nhựa sống của cô gái nhỏ mà cắn nuốt thật tàn nhẫn. Nhưng rồi chỉ nghĩ thôi, hắn nào có cái gan hùm mà dám làm chuyện quá phận như thế, cuối cùng hắn vẫn chỉ muốn cô thật lòng chấp nhận tình cảm nồng nhiệt mà hắn đã vô tình nảy sinh ngay khi vừa bắt được hình bóng đêm hôm ấy.

Sau lời thỏa thuận, cuối cùng Thục Quyên cũng đã đến công ty làm trợ lý cho hắn. Qua một tháng đầu tiên quan sát, cuối cùng Louis cảm thấy quả nhiên khả năng nhìn người của mình rất chính xác. Tuy hắn không yêu cầu quá cao về khả năng của Thục Quyên, nhưng phải thừa nhận, năng lực làm việc của cô thật sự rất tốt, không chỉ hoàn thành xuất sắc những việc hắn giao mà ngay cả việc sắp tới cũng được cô xử lý vô cùng hoàn chỉnh. Cho dù kế hoạch vẫn chưa đến đâu nhưng ít ra Louis vẫn thấy cô trợ lý nhỏ này thật sự rất phù hợp với mình, nhưng mọi thứ thật sự sẽ rất tuyệt nếu không phát sinh thêm việc Thục Quyên liên tục được các nhân viên nam trong công ty dòm ngó.

Đâu phải chỉ có mỗi Louis mới thấy được vẻ ngoài quyến rũ của Thục Quyên, chỉ cần là người còn sáng mắt thì cũng sẽ nhìn thấy cô trợ lý mới này quá mức xinh đẹp.

Ngồi trong phòng làm việc của mình, Louis nghiến răng nghiến lợi nhìn người đẹp mà mình hao hết tâm hơi mới đưa về được đang vui vẻ cười cười nói nói với đám nhân viên nam khác qua lớp kính trong suốt. Sớm biết cô hấp dẫn như thế thì hắn đã không để cho bàn làm việc của cô ở ngoài rồi.

Trong lúc cơn thịnh nộ dâng cao, Louis không nén được mà đã dùng điện thoại bàn gọi cô vào phòng.

Nhưng đến lúc cô gái nhỏ đẩy cửa đứng trước mặt hắn, Louis lại không biết phải nói gì với cô.

"Tại sao em lại dám quyến rũ như thế, em có biết đám đàn ông đó nhìn em như chó nhìn thấy xương không".

"Em cười nói với mấy người đó không mỏi khớp hàm hả, cười cười cười, cả ngày cứ cười suốt đi".

"Không có chỉ thị của tôi thì từ nay em không được nhìn người đàn ông khác, đi đường thì cứ nhắm mắt vào".

"Không cho em xinh đẹp nữa, quyến rũ một mình tôi chẳng lẽ còn chưa đủ hả!"

"Bực mình quá, lần sau đi làm thì trùm cho kín vào".

- "Giám đốc..."

- "Giám đốc..."

- "Giám đốc!"

- "Ơ... hả?"

Đang lúc mải mê chìm trong tưởng tượng, Louis bất ngờ bị trợ lý của mình gọi về. Thật sự hắn rất muốn dùng những lời trong lòng đó để mắng cô, thế nhưng làm sao mà mắng như vậy được.

- "Giám đốc gọi tôi có chuyện gì không?"

Thục Quyên khó hiểu dò hỏi, ban nãy lúc người này gọi điện ra cho cô bằng một giọng điệu hết sức tức giận đã làm cho cô rất lo lắng, cứ nghĩ mình đã bất cẩn xử lý sai sót chuyện gì nên mới vội vã chạy vào, thế mà không hiểu sao lúc cô ở đây rồi thì lại chỉ thấy hắn ngồi nghệch ra nhìn mình.

- "Ơ, ờ, ừm,...Cà phê hết rồi, em đi lấy ly khác cho tôi đi".

Louis lúng túng nhìn quanh để tìm một nguyên do gì đó có thể lấp liếm cho việc đột nhiên gọi cô vào đây, cuối cùng hắn quơ quàng được tách cà phê đã chạm đáy từ lâu bèn mừng rỡ chìa ra.

- "Đừng pha nhiều quá, vừa thôi".

Vừa nói, hắn lại vừa cúi đầu hý hoáy viết gì đó, điệu bộ như thể mình thật sự rất bận rộn vậy.

Nhìn tách sứ trắng trong tay mà Thục Quyên không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ là một tách cà phê thôi mà, có cần phải gấp gáp gọi cô vào phòng như vậy không.

Nghĩ thế thôi nhưng dù gì người ta cũng là chủ, thân phận làm công ăn lương như cô cứ nghe lệnh là được rồi.

- "Vâng, để tôi đi pha cho giám đốc ly khác".

Nói xong Thục Quyên liền quay gót rời đi, đợi đến lúc cô đã ra ngoài rồi người đàn ông ngồi ở bàn làm việc kia mới từ từ ngẩng mặt dậy mà thở dài. Louis nhắm mắt dựa đầu ra sau, hắn di di mũi chân để xoay ghế qua lại rồi bỗng cảm thấy phiền não, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:

"Bông nhỏ của tôi ơi, đến khi nào tôi mới có thể yên tâm một chút về em đây".

Cô trợ lý ngây thơ kia làm sao biết được, ở sâu trong lòng ông chủ của mình, hắn đã lén lút đặt cho cô một cái biệt danh mà không ai được biết, một cái biệt danh mà chỉ của riêng mình hắn, một cái biệt danh mà chỉ hắn mới có quyền gọi.

Bông nhỏ của hắn, Thục Quyên của hắn, đóa hoa nhỏ vô tình của hắn.