Mưu Kế Của Đích Nữ

Chương 4



12.

Ta có được danh ngạch, nghe nói Lý Nhạc Ương quăng vỡ một vài bình hoa và chung trà.

Một tiểu nha đầu vì run tay lúc rót trà, bị ả giận chó đánh mèo bán tới Thanh Lâu.

Ta buồn cười chơi đùa quân cờ trong tay, phong thái của ả thật sự không bằng hoàng hậu Hoa Tuyên.

Năm đó hoàng hậu Hoa Tuyên chủ trương mọi người bình đẳng, cũng rất thân thiện với các cung nữ.

Cũng cùng là người thức tỉnh chỉ sau một đêm, vì sao phẩm đức và giáo dục lại cách xa nhau đến thế?

Trước Tụ Liên Lâu, Lý Nhạc Ương âm trầm nhìn ta, còn nói với ta, ả biết cái gì có thể uy hiếp ta.

Ta nheo mắt nhìn ả, mí mắt trái giật mạnh, tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Quả nhiên, trong vòng hai canh giờ, Vân Tát bẩm báo nói Bùi Tư Mạch đã bị bắt cóc.

Gió vô cùng mạnh, thổi tấm màn che trên mái hiên của gian hàng.

Ta huy động một nửa số lính gác của phủ Thừa tướng và phủ Tướng quân, gần như phải tìm hết toàn bộ kinh thành mới tìm được Mạch ca ca.

Huynh ấy gầy gò, bị trói trong một ngôi đền vỡ, lúc bọn ta đến gần, vô số người mặc đồ đen đã cướp giết bọn ta.

Nhìn tư thế, không giống bọn cướp bình thường.

"Mạch ca ca, huynh cố chịu một chút nhé." Ta đỡ Bùi Tư Mạch thì thầm, nhìn khuôn mặt tái nhợt, không có máu của huynh ấy, giọng ta hơi run rẩy.

Lý, Nhạc, Ương…

Đôi mắt ta đỏ tươi, giờ khắc này, ta hận không thể thiên đao vạn quả ả.

Hắc y nhân giết người đã được đào tạo bài bản, ta đã bất cẩn, những thủ vệ ta mang theo nhanh chóng bị tụt lại phía sau.

Xem ra lần này thật sự là cửu tử nhất sinh.

Bên vách đá lạnh lẽo, lúc ta đang do dự có nên nhảy hay không, đột nhiên một vũ tiễn xuyên qua đâm thủng ngực hắc y nhân cầm đầu.

Sau đó là tiếng vó ngựa.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tạ Nhiêu mặc trường y sẫm màu, đằng đằng sát khí đi tới.

Lưỡi kiếm của y lạnh lẽo, không chút do dự đâm thủng thân thể của hắc y nhân, rút kiếm ra, mũi kiếm dính đầy m.á.u.

"Đi theo ta." Y kéo tay ta thấp giọng nói.

Bảo vệ ta và Bùi Tư Mạch phía sau y.

Ta do dự nhìn con ngựa lớn, thân thể Bùi Tư Mạch vốn đã yếu rồi, lần này bị hoảng sợ, chỉ sợ không chịu được sốc nổi như vậy.

Lúc ta đang do dự, đột nhiên một luồng sáng lạnh lao về phía ta, thân hình Tạ Nhiêu lóe lên, chắn ở trước mặt ta.

Lúc mũi tên xuyên vào cơ thể, ta nghe thấy Tạ Nhiêu rít lên một tiếng.

Y bất mãn trừng mắt nhìn ta: "Tạ Khanh Cảnh, nếu không đi, nàng sẽ ch.ế.t."

Trong chùa chiền, y phóng túng vô cùng, làm người tức giận.

Nhưng giờ phút này, y giống như sát thần, mang theo hào quang vô cùng đáng tin.

Không biết ta và Mạch ca ca đã cưỡi ngựa bao lâu, cuối cùng hai bọn ta cạn kiệt sức lực mà ngã quỵ trên đường.

13.

Lúc ta tỉnh dậy, đã ở phủ thừa tướng.

Mẹ ta đang lau mặt cho ta, lúc thấy ta tỉnh dậy, bà thở phào nhẹ nhõm.

Bà nhỏ giọng hỏi ta và Tạ Nhiêu có quan hệ gì, ta chỉ lắc đầu.

Nha hoàn Cẩm Thử chạy tới, khóc như thể chịu tang cho ta.

Sau một lúc lâu, nàng khóc nức nở và nói: "Tiểu thư người không biết đâu, lúc Tạ tiểu tướng quân ôm người về, người của người đầy m.á.u, bọn ta còn cho rằng người đã ch.ế.t."

Ta cau mày, m.á.u?

Vội vàng ngồi dậy.

Trong sương phòng, Tạ Nhiêu lặng lẽ nằm, những tấm dải màu trắng quấn dày đặc quanh ngực, còn có rất nhiều vết sẹo cũ trên vai và cánh tay.

Đôi mắt y sắc bén, lúc thấy ta, y lập tức thay đổi thành vẻ ngạo kiều.

Lạnh lùng khịt mũi, nâng cằm lên:

"Sao đấy? Giờ mới nhớ tới ân nhân cứu mạng tiểu gia ta đây à?"

Người này vừa thiếu đòn vừa buồn cười.

Làm ta giận tới đau bụng.

Y bị thương, không bị liệt, vậy mà một hai đòi ta đút thuốc cho y.

"Tạ Khanh Cảnh, nàng là đồ không có lương tâm, nhưng lại quan tâm nam nhân yếu ớt kia, trước kia đã thế, giờ cũng như thế."

Người nào đó lẩm bẩm bất mãn.

Ta nhớ tới dáng vẻ như sát thần của y vào hôm đó, không khỏi hoài nghi, rốt cuộc thì đâu mới là y thật sự?

Hôm đó, khí chất và chiến lược của y, tuyệt đối không phải là thứ có thể có được chỉ trong một sớm một chiều.

Có lẽ y vốn không phải là công tử ph óng đãng, mà chỉ giả vờ trước mặt ta thôi.

Nhưng y làm vậy để làm gì?

Vào ban đêm, bầu trời đêm chỉ có một vầng trăng sáng.

Ta dựa lưng vào chiếc ghế dài mềm mại, lờ mờ nghe thấy tiếng chuông reo.

Ta cau mày đi vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ, ta mặc tù phục màu lam, co ro trong ngục đổ nát.

Tạ Nhiêu mặc triều phục màu tím, bước đến với một khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo.

Lần này, cuối cùng ta cũng nghe được lời y nói:

"Tạ Khanh Cảnh, ép ta bái đường, đêm tân hôn hạ dược ta, nàng cướp đi sự trong trắng của ta, còn nói là nhất kiến chung tình, đó đều là giả hết đúng không? Nàng để ta từ từ yêu nàng, không thể thiếu nàng, tất cả mọi chuyện chỉ để trả thù Tạ các lão quyền khuynh thiên hạ thôi đúng không? Ta là con trai của ông ấy, cũng chỉ là một quân cờ trong tay nàng..."

Vẻ mặt Tạ Nhiêu buồn bã, đuôi mắt đỏ ửng, dưới mắt có sương mù, hai dòng nước mắt chảy xuống.

Y ôm ta vào lòng, hôn lên môi ta, cắn xé, tuyệt vọng, như thể muốn nuốt ta vào bụng.

Ngay khi chuông reo, hình ảnh lại dời đi.

Trong tuyết trắng, ta nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đang quỳ trước cửa Ngự Thư Phòng.

Bóng dáng màu vàng sáng đi ra, Tạ Nhiêu cong thẳng lưng, dập đầu thật sâu xuống đất, lộ ra một mảnh xanh đen.

"Tạ Nhiêu, ngươi có biết Tạ Khanh Cảnh và Thất công chúa mưu đồ soán vị là tội gì không? Đó là tội lớn phải lăng trì x.ử t.ử, hơn nữa ả còn là con gái của Tạ Diễm, vì thế nên càng không thể tha thứ."

"Nhưng Hoàng thượng, ngài đã ép chết người cha đáng kính nhất của nàng ấy, còn muốn giết luôn nàng ấy sao? Tạ Nhiêu bằng lòng vứt bỏ quan tước hậu lộc, giao nộp hổ phù thanh Vân kỵ, dùng thân thể thay nàng chịu hai trăm roi, chỉ cầu xin Hoàng thượng tha mạng..."

Giọng nói của y làm rung chuyển tuyết rơi.

Nam nhân trung niên ở bên cạnh đá vào người y: "Nghiệt tử, làm sao lão phu lại sinh ra đứa con trai ngu ngốc như ngươi, từ đầu tới cuối ả đều lợi dụng ngươi, thật sự là ngu vô cùng."

Thân thể Tạ Nhiêu run rẩy, y lại quỳ thẳng người lên, trên mặt nở nụ cười cô đơn:

"Ngu thì ngu thôi ạ, đã dại nhiều lần như thế, cần gì phải để ý lần dại này?"

Trong tuyết, y đẹp đến động lòng người.

Cây roi được rút ra, m.á.u trên roi nhuộm những cành cây trắng xóa.

14.

Lư hương rít lên, ta cẩn thận lau gương mặt của Tạ Nhiêu.

Y ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt mang theo một chút vui vẻ.

"Tạ Nhiêu, vì sao ngươi lại cứu ta? Có phải chỉ vì những hư vô mờ mịt kiếp trước kiếp này không?"

Người nọ nhíu mày, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: "Không phải hư vô mờ mịt, Tạ Khanh Cảnh, đó là cuộc đời mà chúng ta đã cùng nhau trải qua."

Ta lười biếng rửa tấm khăn trong nước, không nói gì với y.

Nam nhân trung niên hoàn toàn đúng, y là một kẻ ngốc, trong giấc mơ ta cũng không phải là người tốt lành gì.

Lừa tình cảm của y, âm mưu chiếm đoạt ngai vàng, y còn khăng khăng một mực với ta, không phải ngốc thì là gì?

"Nhưng ta không phải là nàng ta." Ta lạnh lùng nói.

Ánh sao trong đôi mắt tròn của Tạ Nhiêu tối sầm lại, y lẩm bẩm: "Ta ước gì nàng không phải là nàng ấy, như vậy ta sẽ không phải là kẻ bị bỏ rơi."

15.

Ngày giỗ của hoàng hậu Hoa Tuyên, bát hoàng tử và Lý Nhạc Ương giao hoan ở trong cung vừa lúc bị Hoàng thượng Quý phi gặp phải.

Hoàng thượng rất tức giận, Linh phi nương nương đau khổ cầu xin mới bảo vệ được vị trí hoàng từ của bát hoàng tử.

Lý Nhạc Ương thì không may như vậy, ả bị hoàng thượng ban c.h.ế.t.

Lúc lụa trắng được gửi tới, ta đi vào cung, là nơi lúc trước hoàng hậu Hoa Tuyên đã chết.

Lý Nhạc Ương vẫn mặc đồ đỏ, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào ta, ngọn lửa giận dữ dường như muốn nhấn chìm ta.

"Là ngươi, ngươi tính kế ta? Phải không? Tạ, Khanh, Cảnh." Ả lớn tiếng rít rào.

Ta đỡ hoa tai: "Không phải ngươi cũng tìm người ám sát ta sao? Như nhau cả thôi."

"Tạ Khanh Cảnh, ngươi cho rằng ngươi thắng sao?" Ả khinh thường nhìn ta, siết chặt nắm đấm.

Ta phớt lờ cơn giận của ả, sải bước ra ngoài.

Sau khi đi được hai bước, ta lại gập người lại, nấp sau tấm bình phong, lặng lẽ ngồi xổm.

Cuối cùng, Lý Nhạc Ương cầm tấm lụa trắng kia, trong miệng niệm những lời kỳ lạ.

Trong phút chốc, gió thổi mạnh bốn phía, một bóng người màu trắng xuất hiện, lơ lửng trên không trung.

Vẫn là nam nhân đó, người nam nhân ta đã gặp vào ba năm trước, y đẹp đến mức tựa như ảo ảnh.

Mái tóc dài màu bạc dài đến mắt cá chân, đôi mắt màu bạc thờ ơ nhìn Lý Nhạc Ương:

"Ngươi chỉ có một cơ hội, có muốn dùng nó không?"

Nữ nhân gật đầu nặng nề, vươn cổ tay trái.

Nam nhân nhíu mày, không biết đã sử dụng tà thuật gì, người trên mặt đất không còn thở nữa.

"Xem đủ chưa?"

Giọng nói băng giá của nam nhân giống như ác quỷ trong địa ngục.

Ta đứng dậy và chậm rãi đến gần, nam nhân lạnh lùng nhìn ta.

"Thần quân, ta cũng muốn làm giao dịch với ngài." Tay và chân ta lạnh băng, cơ thể ta run nhè nhẹ.

Nhưng ta nỗ lực củng cố dũng khí của mình, bởi vì ta đã đợi giờ khắc này ba năm rồi.

Nam nhân cười lạnh: "Thần quân? Phàm nhân người thật sự rất thú vị. Nữ nhân, ngươi có biết ngươi đang làm giao dịch với ác quỷ hay không?"

16.

Sau cái chết của Lý Nhạc Ương, dường như mọi thứ đã trở lại đúng hướng.

Dung Tứ chạy đến chỗ ta để xin tội, nói mình bị quỷ mê tâm hồn.

Dưới gốc cây hoa lê, hắn mặc trường y màu tím đứng đó, lông mày thon thả, môi mỏng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy.

Đẹp trai và khiêm tốn, mọi thứ đều vừa phải.

Ta hỏi hắn mong muốn lớn nhất của hắn là gì?

Hắn nói đi lên vị trí cao.

"A Tứ ca ca yên tâm, Khanh Cảnh sẽ giúp huynh đạt được nguyện vọng."

Dung Tứ sững sờ nhìn ta, như thể ngạc nhiên vì ta có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Ta mỉm cười: "Vì ta yêu A Tứ ca ca ấy, nên ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để huynh đạt được mong muốn."

Dung Tứ rất phấn khích, Tạ Nhiêu thấy ta thân thiết với Dung Tứ, khuôn mặt lại đen sì.

Tức giận đến mức há hốc mồm, ngạo kiều liều chec không uống thuốc.

Ta miễn cưỡng cầm bát thuốc lên, kiên nhẫn từng ngụm từng ngụm đút cho y.

"Tạ Khanh Cảnh, nàng không thành tâm." Người nọ không hài lòng.

Lúc ta đang định giảo biện với y, tâm trạng Cẩm Thử tồi tệ, trầm mặt bước vào:

"Tiểu thư, đại thiếu gia dẫn theo một nữ tử từ chiến trường trở về."

Lúc ta bước vào sảnh trước, nữ nhân kia đang nép mình trong vòng tay của Tạ Dực, nhỏ nhắn đáng yêu, cực kỳ quyến rũ.

Đại tẩu đang mang thai ở bên cạnh nhìn ta với vẻ mặt tái nhợt: "A Khanh, ca ca muội nói muốn cưới nàng ta làm bình thê."

Ta nhìn nữ nhân tên là "Diệp Y Y", ả cũng nhìn ta với sự nhạo báng trên môi.

Quyến rũ đứng thẳng người, duỗi tay phải về phía ta: "Lần đầu tiên gặp mặt, mong Tạ tiểu thư chiếu cố nhiều hơn."

"Tiểu thư, nữ nhân này có vấn đề."

Vân Tát thì thầm vào tai ta.

Ta mỉm cười, không chỉ có vấn đề, ả còn ở đây để trả thù.

Vào ban đêm, Vân Tát nằm trên mái nhà, lắng nghe người trong phòng tự nói chuyện một mình.

"Cái quái gì thế này?Lần này cho ta cơ thể gì thế? Lần trước, tốt xấu gì cũng là con gái quan gia, lần này lại là đứa mồ côi. Tạ Khanh Cảnh, lần này ta nhất định sẽ để ngươi bị chúng bạn xa lánh, chết không có nơi chôn cất."