Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 22: Thành Tây Chu



-Ta cũng muốn đi.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc phát ra từ phía sau, Chu Thiên Lăng quay mặt lại chau mày không hài lòng.

-Ta nói ta cũng muốn đi cùng ngươi đến Tây Chu gì đó.

Y Vân một lần nữa lập lại vô cùng nghiêm túc, trái với nét ngạc nhiên của Triệu Tuấn thì Chu Thiên Lăng lại thập phần bình thản, thần sắc vẫn lạnh tanh như thường:

-Tùy cô.

Dường như hắn đã đồng ý, nàng mỉm cười vui vẻ không nói gì liền trở về phòng của mình. Y Vân chỉ định một mình đi cùng với Chu Thiên Lăng nhưng nào ngờ Tú Linh lại năn nỉ nàng:

-Công chúa đi một mình muội không yên tâm, muội cũng muốn đi cùng.

-Dịch đậu mùa nguy hiểm, ngươi đừng đi theo.

-Nếu người biết nguy hiểm vậy tại sao còn muốn đi?

Ánh mắt Tú Linh hiện lên vài tia ương bướng, Y Vân chỉ cười nhạt nhìn nàng ta:

-Đồng cảm.

Ngày khởi hành, ngoài phu thê nhà nàng, Triệu Tuấn, Tú Linh, binh lính còn có thêm vài vị thái y trong Thái y viện được hoàng thượng cử đi theo để trợ giúp.

Xe ngựa sau hai canh giờ chạy không ngừng nghỉ cuối cùng đã dừng lại trước thành Tây Chu. Tòa thành vốn náo nhiệt, đông đúc tuy không xa hoa như kinh thành Đại Chu nhưng giờ đây lại vắng lặng, u ám đến thê lương.

Mọi người bước xuống xe ngựa liền nhận thấy có một đoàn người nghênh đón họ. Đứng đầu là một người trung niên độ tuổi đã hơn tứ tuần. Ông ta có lẽ là tri phủ ở nơi đây.

-Hạ quan Tề Phi Khanh xin bái kiến Trấn Định vương cùng các vị đại nhân.

Ông ta cúi thấp người cung kính thi lễ. Trong một đoàn nam tử lại xuất hiện hai nữ nhân, một người đi phía sau có lẽ là thị nữ, một người đứng bên cạnh vương gia dung mạo nghiêng nước nghiêng thành khó trách tri huyện sinh ra thắc mắc.

-Vị này là...

-À, đây là vương phi của Trấn Định vương.

Vẫn là Triệu Tuấn nhanh miệng, nghe đến đây tri phủ họ Tề ấy hoảng sợ vội cúi đầu thêm một lần nữa.

-Thất lễ rồi, xin bái kiến Trấn Định vương phi.

-Các vị đường xa đến đây cũng đã mệt, hãy đến nhà của hạ quan dùng ít trà sau đó chúng ta bàn chuyện.

Xe ngựa đi đến nơi cũng mất gần một canh giờ. Hạ nhân mang trà lên, Chu Thiên Lăng không vội dùng mà liền đi thẳng vào vấn đề.

-Tình hình Tây Chu và Trung Giao thế nào?

- Hồi lời vương gia, hai nơi Tây Chu và Trung Giao sát gần nhau, người mắc đậu mùa vốn cũng bắt đầu từ một trấn nhỏ ở Đông Bắc giáp với Trung Giao. Hạ quan đã sắp xếp những người nhiễm bệnh ở cùng một nơi, những ai chưa nhiễm bệnh phải ở yên trong nhà. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn lây.

Tri phủ bẩm rõ sự tình, Chu Thiên Lăng đăm chiêu suy nghĩ một lúc liền cất giọng:

-Triệu chứng của người nhiễm đậu mùa thế nào?

-Đầu tiên là nôn mửa, đau đầu sau đó là sốt cao, trên người xuất hiện những nốt mụn nước màu hồng.

Giọng nói ấy không phải của Tề Phi Khanh mà nó phát ra từ phía Y Vân, gương mặt nàng bình thản đến khó tin nhưng nó lại ẩn hiện vài tia xót xa.

-Quả đúng không sai. Những người nhiễm bệnh đều có hết thẩy những triệu chứng trên.

Tề Phi Khanh cất giọng trầm trầm chắc chắn. Chu Thiên Lăng thoáng quét mắt nhìn nàng hiện lên vài phần kinh ngạc.

Y Vân làm sao mà không biết rõ những triệu chứng ấy cho được. Bởi khi còn nhỏ nàng cũng từng mắc phải đậu mùa, cũng may là phát hiện sớm nên mới giữ được cái mạng nhỏ này.

-Trong thành nguy hiểm, các vị chi bằng cứ nán lại ở nhà của hạ quan.

Chu Thiên Lăng chưa vội cất lời, hắn thầm nghĩ. Phủ của Tề Phi Khanh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không quá lớn, gia quyến của hắn cộng thêm đoàn người từ kinh thành e rằng... Chu Thiên Lăng liếc mắt sang Triệu Tuấn, hắn hiểu ý bèn nói:

-Không làm phiền Tề tri phủ, xin hỏi ở thành Tây Chu có chỗ nào thích hợp để dựng lều không?

Tề Phi Khanh suy nghĩ một lát rồi kính cẩn đáp lại:

-Trấn ở phía tây nam gần rừng nên yên ắng, ở đó vẫn chưa phát hiện người nhiễm đậu mùa vô cùng an toàn lại còn có một khu đất trống rất thích hợp để dựng lều.

Trong lúc mọi người dựng lều, Y Vân cẩn thận quan sát địa hình. Phía tây nam ngoài rừng cây ra còn có một con suối. Họ sẽ nán lại đây đêm nay, sáng ngày mai sẽ đi vào trấn Đông Bắc và Trung Giao.

Màn đêm buông xuống đã từ lâu, ánh trăng bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc yếu ớt. Triệu Tuấn đưa theo một vài người chặt cây đốt lửa.

-Nhanh tay lên, nhanh tay lên.

Triệu Tuấn vừa đem củi về vừa liên tục thúc giục.

Bên ngoài mọi người vẫn đang mồi lửa, bên này nàng và hắn lại xảy ra mâu thuẫn. Lều trại của họ được Tề Phi Khanh đặc biệt sắp xếp có chăn ấm đầy đủ. Nhưng mà chẳng lẽ lại cứ thế mà ngủ chung?

E hèm!

-Phải ngủ ở đây thật sao?

Y Vân thật thà cất tiếng, từ lúc ở vương phủ đến nay cả hai đều ở hai nơi khác nhau, nàng ở nam viện, hắn ở đông viện. Lần này đòi đi theo ai mà ngờ đến sẽ nảy sinh ra việc này.

-Hối hận rồi? Quay về phủ vẫn còn kịp đấy.

-Không có, chỉ là không muốn ngủ chung một lều với ngươi.

-Cô nghĩ bổn vương muốn?

Chu Thiên Lăng quay người lại, trầm giọng hỏi Y Vân. Nàng không đôi co với hắn thêm nữa, trực tiếp đẩy người Chu Thiên Lăng sang một bên sau đó vào lều ôm lấy chăn bông đi sang lều của Tú Linh. Trước khi cất bước không quên lừ mắt, hừ lạnh với hắn:

-Cho ngươi lạnh chết đêm nay.