Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 19: Điểm Giống Nhau



Sau yến tiệc vài ngày, Chu Thiên Lăng phải chuẩn bị lên đường đến doanh trại. Chuyện này cũng không có gì lạ bởi hắn là Trấn Định vương trong tay nắm giữ binh quyền.

Hằng năm đều đặn Chu Thiên Lăng phải đến doanh trại rất nhiều lần. Thường là một lần vào lúc lập đông, hai lần vào các mùa xuân, hạ, thu, ngoài ra còn có những dịp doanh trại có việc quan trọng phải đích thân hắn giải quyết, mỗi lần đều sẽ nán lại ít nhất năm ngày.

Trong thời gian Chu Thiên Lăng ở vương phủ, mọi chuyện ở biên cương và doanh trại đều sẽ do Lương Thần cùng Doãn Dạ Yên xử lý và gửi mật báo về cho hắn.

Không có ý của hắn, Y Vân khó lòng mà rời phủ. Thế nên trước ngày xuất phủ đến doanh trai, Uyển Anh đã hết lời cầu xin Chu Thiên Lăng, nàng không nói Y Vân sẽ dạy mình cưỡi ngựa mà chỉ nói cùng Y Vân dạo chơi quanh các con phố.

Chu Thiên Lăng cũng không phải là người hẹp hòi nên đã đồng ý với Uyển Anh nhưng cuối cùng hắn chỉ cho Y Vân rời phủ duy nhất một lần.

Hắn không có ở phủ, tâm tình của nàng cũng tốt lên hẳn, thoải mái đi lại trong phủ mà không sợ gặp phải oan gia. Ngày thứ nhất sau khi hắn rời phủ, Uyển Anh liền xin hoàng thượng xuất cung chạy đến vương phủ bầu bạn với nàng.

Nàng ta thông báo tin vui với Y Vân, Uyển Anh hào hứng vô cùng, liên tục hỏi nàng về việc cưỡi ngựa.

-Tỷ có cần muội chuẩn bị gì không?

Y Vân suy nghĩ một lát, xoa xoa cái cằm nhỏ nhắn sau đó nàng vỗ một cái vào cánh tay, đưa mắt nhìn sang Uyển Anh:

-Lần đầu muội học cưỡi ngựa, vậy hãy chọn một con ngựa ôn thuần nhất đi.

-Không thành vấn đề.

Nàng gật đầu vài cái, bước thêm vài bước lại quay cả người lại nói:

-Cưỡi ngựa phải cần một bãi đất rộng.

-Tỷ yên tâm, ở ngoại thành có bãi đất rất rộng, gió thổi cũng rất mát nữa.

Không biết vì sao Y Vân lại kéo tay Uyển Anh đi về phía Đông viện. Thư phòng và phòng ngủ hắn, nàng đều biết nhưng duy chỉ có căn phòng ở cuối dãy hành lang là vô cùng bí ẩn.

-Không được vào, bát ca biết chắc chắn sẽ giết chết chúng ta.

Uyển Anh vội kéo cánh tay Y Vân ra phía sau, cật lực ngăn cản.

-Hắn không có ở phủ lo gì chứ. Mà khoan đã, nói như vậy là muội chưa từng vào đó?

-Chưa từng.

Trên dưới lớn nhỏ trong vương phủ ai nấy đều tò mò về căn phòng đó. Nhưng họ tuyệt đối không dám bén mãn hay nhắc đến, trong phủ trừ Chu Thiên Lăng không ai được phép bước vào căn phòng ấy. Bí bí ẩn ẩn như thế nên trước kìa đã từng có lời đồn Trấn Định vương thờ những thứ không sạch sẽ.

Mặc kệ Uyển Anh cùng Tú Linh ngăn cản, nàng vừa chạm tay vào cánh cửa thì từ phía sau đã truyền đến tiếng nói cung kính thập phần.

Y Vân như đứa trẻ phạm lỗi, mặt có đôi chút biến sắc quay người lại. Hóa ra là Lâm Doãn cô cô. Nàng thở phào nhẹ nhõm vậy mà khi nãy còn tưởng...là hắn ta.

-Vương phi, chè tuyết lê ngân nhĩ nhà bếp đã làm xong.

-À...ừm.

Ngồi ở sảnh chính, Y Vân từ từ đưa một muỗng tuyết lê vào miệng. Món chè được nhà bếp nấu theo khẩu vị của nàng nên vô cùng vừa miệng. Uyển Anh đưa chén lên nếm thử một ít, ngắc ngứ một lúc mới quyết định lên tiếng.

-Tỷ...tỷ và bát ca...h-hai người vẫn chưa...vẫn chưa...viên phòng?

Nàng ta cố tình hạ giọng nói thật khẽ hai từ cuối nhưng khoảng cách hai người ngồi gần như vậy làm sao Y Vân không nghe thấy cho được. Nhắc đến chuyện này, làn da trắng bỗng chốc hơi ửng hồng, nàng không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu.

-Muội biết hảo cảm của tỷ dành cho bát ca không tốt nhưng suy cho cùng huynh ấy vẫn là một người đáng thương.

-Đáng thương?

Y Vân không tin vào tai mình nên đành hỏi lại. Trong đầu nàng lúc này liền xuất hiện câu hỏi:

-Hắn và hai từ "đáng thương" cũng có liên quan đến nhau à?

-Khi còn nhỏ, bát ca luôn bị xem là khắc tinh, phụ hoàng ghẻ lạnh, các hoàng tử, công chúa khác đều có thể bắt nạt, khinh thường chỉ vì huynh ấy không có mẹ. Có được vương vị như ngày hôm nay đều là tự cố gắng.

Nghe đến đây, Y Vân thở dài nặng nề, dường như trong ánh mắt lóe lên một tia đồng cảm. Hóa ra hắn cũng như nàng đều không có mẫu thân. Có lẽ duy nhất điểm này cả hai mới giống nhau.

Nàng cúi mắt không nói gì, cứ trộn mấy miếng tuyết lê và ngân nhĩ trong chén sau đó nâng cái muỗng sứ lên rồi lại bỏ xuống, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần.

Không gian đột nhiên trùng xuống, Uyển Anh bèn cười lên một tiếng gọi nàng để phá tan đi cái im ắng.

-Tỷ tỷ, có bí mật này muội muốn nói cho tỷ biết.

-Hửm.

Uyển Anh nhìn trước ngó sau, làm ra vẻ trịnh trọng sau đó ghé tai Y Vân thì thầm:

-Bát ca có bệnh dạ dày, mỗi khi huynh ấy căng thẳng hoặc lo lắng đều sẽ bị tái phát.

Cửu Công chúa ở lại thêm một lúc thì phải hồi cung. Hai nàng đã hẹn sáng mai sẽ đến ngoại thành để học cưỡi ngựa. Một ngày ở Đại Chu lại cứ thế trôi qua.