Một Xa Ba Nhớ! Tổng Tài, Dũng Cảm Bước Đến Bên Anh!

Chương 46: Dấu chấm của tình bạn?



Xoảng...Xoảng...

Trần Ngọc Diệp ngồi trong một căn phòng của quán Bar, cô uống hết ly rượu này đến ly rượu khác còn ném nó đi khiến nhiều mảnh vỡ trên sàn.

"Chết tiệt, bạn thân cái gì chứ?"

Rọt...

Tiếng rót rượu!

Cô một hơi uống cả ly rượu đầy, gương mặt đỏ ửng đôi mắt trở nên hung dữ chẳng còn như trước.

Cạch!

Lê Lụy mặc chiếc đầm bó sát cơ thể quyến rũ bước vào, ả nhìn trên sàn đất nhạy bén hiểu được một phần vấn đề, tiến lại chỗ Trần Ngọc Diệp bảo:

"Ôi trời, chuyện gì làm cô tức giận đến nỗi phải đi uống rượu rồi ném ly vậy?"

Trần Ngọc Diệp rót thêm một ly cho cô ta, trả lời:

"Không phải chị cũng biết à?"

"Hửm? Sáng nay còn đầy trên báo thế kia sao lại không biết cho được."

"Có phải tôi nhìn lầm người không?"

Lê Lụy nhếch mép gương mặt đầy mưu mô nói:

"Quả thật Lục Ánh Kim tất cả đều không bằng cô nhưng tại sao được Dương tổng yêu thích? Đó là vì cô ta không ngây thơ hiền lành như vẻ bề ngoài."

Trần Ngọc Diệp im lặng nghe những gì cô ta nói, Lê Lụy dường như sắp đạt được ý định nói tiếp:

"Còn không phải sao? Vậy cô ta đã giải thích gì với em chưa?"

Nghe hai chữ "giải thích" cô mới nhớ đến câu nói của Lục Ánh Kim hình như cũng có hứa sẽ giải thích với cô như đến bây giờ vẫn chưa có lời nào...Không lẽ, hai người họ yêu nhau thật rồi sao?

Trần Ngọc Diệp càng tức điên lên ném chiếc ly vào góc tường nói lớn:

"Đừng trách tôi không nghĩ đến tình bạn bao năm nay."

Cô đột nhiên đứng lên đi ra khỏi phòng để lại Lê Lụy với gương mặt đắc ý nụ cười hào sảng:



"Chà! Tình bạn này chắc không bền rồi."

.....

Tại nhà Lục Ánh Kim!

Cô ngồi cạnh hắn vừa xem phim vừa uống sữa thay cho bữa tối.

Dương Triết Hàm đột nhiên nằm xuống, đầu đjatw lên đùi cô bảo:

"Này! đùi em êm thật nếu như nó gầy đi sẽ không còn êm nữa."

"Anh đừng có cố gắng khuyên em đừng giảm cân nữa, lần này em rất quyết tâm."

"Được được, chỉ cần em muốn anh đều ủng hộ."

"Ngoan, ăn thêm ít táo đi."

Ting ting! Tiếng bấm mật khẩu cửa

Cạch!

Trần Ngọc Diệp trước đây từng ở chung với cô nên biết mật khẩu cửa, cô ta mở cửa chạy thẳng vào

"Lục Ánh Kim, cậu mau ra đây."

Đập vào mắt cô ta là hình ảnh Dương Triết Hàm đang nằm lên đùi cô ăn táo trông họ cực kỳ gần gũi.

Lục Ánh Kim bất ngờ nhìn cô bạn thân mình rồi nhìn xuống vội đẩy hắn ra, đứng lên nói:

"Ngọc Diệp...Cậu say sao..."

"Đủ rồi, đừng giả vờ quan tâm tôi nữa. Đây là lời giải thích cậu cho tớ sao?"

Cô nhìn tình cảnh này không biết phải giải thích như thế nào, cứ có cảm giác bản thân lại trở thành người thứ ba.

"Cậu bình tĩnh nghe mình nói."

"Vậy cậu nói rằng cậu không hề có tình cảm với Dương tổng đi."

Lục Ánh Kim đứng hình nhìn qua hắn rồi lại nhìn cô bạn thân của mình. Nếu nói không có tình cảm sẽ làm tổn thương hắn còn nếu có thì tình bạn giữa cô với Trần Ngọc Diệp không còn nữa.



Dương Triết Hàm đứng lên đứng cạnh, ôm vai cô gương mặt không chút gợn sóng, nói lớn:

"Đúng, tôi và Lục Ánh Kim đang hẹn hò thì...Ảnh hưởng gì đến cô không?"

Trần Ngọc Diệp im lặng, nhìn hai người họ bàn tay nắm chặt.

Hắn nói tiếp:

"Có điều này tôi phải nói rõ...Tôi không thích cô người tôi thích là Lục Ánh Kim."

Lục Ánh Kim ra hiệu hắn im lặng đừng nói thêm, cô bước đến gần nơi Trần Ngọc Diệp đang đứng, vừa nói:

"Ngọc Diệp...Chúng ta nói chuyện riêng được không?"

Cô ta bỏ đi ra ngoài, Lục Ánh Kim bảo hắn ở đây đừng đi theo còn cô chạy theo.

Cả hai đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, với ban đêm khó mà nhìn được biểu cảm của cả hai. Lục Ánh Kim chủ động nói trước:

"Ngọc Diệp, mình biết bây giờ cậu rất tức giận nhưng mình cũng có tình cảm với anh ấy..."

"Vậy sao lúc đầu lại còn đồng ý giúp tôi?"

"Lúc đó mình...Mình chưa nhận ra tùnh cảm của bản thân."

Trần Ngọc Diệp nghe vậy cười trừ, giọng nói đầy phẫn nộ:

"Hừ! Uổng công tôi coi cô là bạn thân duy nhất, là người tôi có thể tin tưởng 100%. Xem đi, tôi nhận lại được gì?"

Lục Ánh Kim nắm lấy tay của cô ta nói:

"Mình xin lỗi, đáng ra mình nên nói với cậu chứ không nên trốn tránh như thế này."

"Đừng chạm vào tôi! Tôi thật sự cảm thấy ghê tởm với thứ tình bạn này."

"Ngọc Diệp! Là mình có lỗi với cậu trước nên cậu muốn mình làm gì cũng được."

Trần Ngọc Diệp đột nhiên cũng nắm lấy tay cô, gương mặt không còn nét giận dữ thay vào đó là vẻ đáng thương tội nghiệp, nói:

"Vậy cậu đừng quen với Dương tổng nữa, thuyết phục anh ấy yêu mình được không? Mình sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chúng ta vẫn là bạn thân như trước."

Lục Ánh Kim im bật không trả lời, cúi đầu khó xử. Cô không thể từ bỏ hắn, không thể ngừng yêu hắn cho dù cô thuyết phục được đi nữa thì Trần Ngọc Diệp có được tình cảm chân thành của hắn, có được hạnh phúc không?