Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 20: 20





Tiêu Nhã Kỳ nhìn thấy cảnh 1 nhóm nam chính đang vây quanh nữ chính Vương Tâm Lan.

thì cô mỉm cười rồi bước đi.

Cô lúc này tràn đầy hứng thú, chờ mong xem mọi chuyện đang dần đi vào cốt truyện rồi.

Cô còn không biết là chủ đề của nhóm người nam chính và nữ chính nói toàn là về cô đâu.
 
 
Cách đó không xa Phương Mỹ Lệ đứng sau bụi cây nghiến răng nhìn Vương Tâm Lan.

Ánh mắt ngoan độc như độc xà làm người khác phải dựng tóc gáy.
 
 
_" Nè.....!lọ lem.

Cô rất thân với Giáo sư Tiêu hay sao ?.

Cô còn mang cơm trưa cho cô ta nữa.

Nói đi rồi tôi thả cô đi.

Nếu cô không nói thì đừng trách tôi cho tập thể trường Wonderland này đều được phép bắt nạt cô ".

Triệu Tử Long một tay chống lên tường ép sát Vương Tâm Lan dính vào tường tra khảo.
 
 
_" Nè.....!Vương Tâm Lan.

Cô khai thật đi.

Cô với giáo sư Tiêu là quan hệ gì ? ".

Hàn Thần cười cực kỳ chói mắt xen vào.
 
 
_" Khai thật được khoan hồng ".

Bạch Thiên Tuyệt nghiêm túc cũng nhảy vào góp vui.
 
 
Lý Minh Triết và Vương An Nguyên cũng đứng chặn hết đường của cô lại.

Vương Tâm Lan thấy vậy nói thầm trong đầu một câu." Không được..

Mình bằng mọi giá cũng không thể bán đứng giáo sư Tiêu được ".
 
 
_" Mấy cậu nói cái gì tôi không hiểu.

Tôi và giáo sư Tiêu làm gì có quan hệ gì.

Tôi không hiểu 5 người các cậu đang nói cái gì nữa.

Tránh ra tôi có tiết học rồi.....".

Vương Tâm Lan nói.
 
 
_" Hahaha.....!cô còn dám chối.

Tưởng chúng tôi dễ lừa gạt vậy sao ".

Triệu Tử Long nói.
 
 
_" Xem ra cô không chịu nói phải không ".

Bạch Thiên Tuyệt cười nói.
 
 
_" ưm.....!Vương Tâm Lan.

Chúng tôi chỉ hiếu kỳ thôi.

Tôi vốn không có ác ý.

Cô không nói thì chúng tôi điều tra cũng biết thôi.

Chuyện cô đem cơm cho giáo sư Tiêu cả trường Wonderland này ai không biết......".

Vương An Nguyên khẽ cười nói thêm vào.
 
 
_" Tôi không biết gì hết đừng hỏi tôi ".

Cô vừa dứt lời thì đẩy mạnh Hàn Thần một cái rồi chạy nhanh đi.

Đến đầu cô cũng không quay lại nhìn nhóm người của Triệu Tử Long một cái.
 
 
_" Thật là một cô bé lọ lem cứng đầu a.....".


Lý Minh Triết cười nửa miệng nói.
 
 
_" Tôi không tin cô ta không khai ".

Triệu Tử Long cười ma mị lên tiếng.
 
 
_" Đi thôi.....!lát nữa chúng ta có tiết.

Học hay cúp ".

Vương An Nguyên nói.
 
 
_" Còn phải hỏi sao.

Tôi phải về chuẩn bị cho một số chuyện quan trọng ".

Hàn Thần cười nói.

Hai hôm trước anh cho người đàm phán mua được căn nhà sát bên nhà của Tiêu Nhã Kỳ rồi.

Đáng tính về để sắp xếp.
 
 
_" Ưm tôi cũng vậy.

Tôi cũng có việc phải làm ".

Vương An Nguyên nói thêm vào.

Cũng như hàn Thần.

Anh cũng mua được một căn nhà đối diện với nhà của Tiêu Nhã Kỳ.

Hôm nay anh phải đi xem nhà.
 
 
_" Ưm vậy thì giải tán thôi.

Tối gặp chỗ cũ ".

Triệu Tử Long cười nói rồi cùng 5 người đi ra bãi đậu xe.
 
 
Tiêu Nhã Kỳ về đến nhà thì lại lao vào luyện võ, tập gym rồi lại đến trường bắn súng để luyện tập.

Đến chiều tối mới thôi.

Cô đã hứa với ba của cô là sẽ trở thành một Hình cảnh giỏi nên cô không cho phép bản thân mình được lười biếng.

Người cô ướt đẫm mồ hôi đi từng bước đi bộ về nhà.
 
 
_" Ưm......!Sao khu mình ở người ta dọn nhà đi hết rồi vậy.....".

Tiêu Nhã Kỳ thắc mắc nhìn thấy từng chiếc xe tải lớn chở đồ đến.

Làm như có người thu mua toàn bộ nhà ở đây chỉ chừa nhà của cô ra thôi.

Chỉ mới hai hôm trước thấy nhiều người đến sửa nhà lại.

Giờ thì có người dọn đến rồi.
 
 
Thu lại ánh mắt hiếu kỳ cô đi về nhà.

Vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm thức ăn rồi.

Không cần hỏi cũng biết Vương Tâm Lan đang nấu đồ ăn rồi.
 
 
_" Tâm Lan....!em lại nấu đồ ăn à....".

Tiêu Nhã Kỳ cầm lấy một cái khăn lâu mồ hôi rồi nói.
 
 
_" ưm.....!sắp xong rồi.

Nhã Kỳ cô đợi một chút nữa thôi ".

Vương Tâm Lan vừa nấu nướng vừa nói.
 
 
_" Phiền em quá......".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói.

Vừa dứt lời thì nghe tiếng điện thoại của cô reo lên.

Thấy Tiêu Gia Bảo gọi.


Tiêu Nhã Kỳ đi ra một góc nghe.
 
 
_" Nhã Kỳ...!em có ở nhà không ?.

Anh vừa đi ký hợp đồng về tính ghé thăm em đây ".

Tiếng của Tiêu Gia Bảo vang lên.
 
 
_" Anh hả....!ừm em đang ở nhà nè.

Anh đến đi.

Tiện đường mua thêm cái lẩu hải sản nữa là được rồi ".

Cô cười nói.
 
 
_" Ok....!công chúa.

Anh đang trên đường đến.

Vậy nha.

Lát nữa gặp ".

Tiêu Gia Bảo vừa lái xe vừa cười nói.
 
 
_" Ok....!bye anh ".

Tiêu Nhã Kỳ nói rồi cúp máy.
 
 
_" Tâm Lan.

Lát nữa có ai bấm chuông thì mở cửa nha.

Tôi đi tắm 1 cái ".

Tiêu Nhã Kỳ khẽ cười dặn dò.
 
 
_" Em biết rồi.....!".

Vương Tâm Lan vừa nấu ăn vừa trả lời.
 
 
Hai người còn không biết tất cả những gì làm trong nhà đều bị 5 hồ ly chia ra trái phải, đối diện theo dõi không bỏ xót lấy một chi tiết nhỏ.

Năm người đang ngồi trước màn hình máy tính thấy Tiêu Nhã kỳ không phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều nhân lúc Tiêu Nhã Kỳ không có ở nhà mà cho người lén gắn thiết bị theo dõi tiên tiến mới nhất.

Chính 5 người Triệu Tử Long, Vương An Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết cũng không biết mình đang làm hàng xóm của nhau đâu.

Thấy Tiêu Nhã kỳ lấy đồ đi tắm thì cả năm người đều đồng loạt đỏ mặt.
 
 
Tiêu Nhã Kỳ từ nhà tắm đi ra.

Cô mặc quần đùi da đen và áo thung trắng bình thường mà thôi.

Cô vừa lau tóc thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Vương Tâm Lan nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Đập vào mắt của cô là một anh chàng đẹp trai ăn mặc lịch sự.

Cô nhìn chất lượng vải rồi cách ăn mặc thì cô đủ biết người này chắc hẳn là tổng giám đốc công ty nào đó có tiền có tiếng.

Không dám nhìn lâu cô lên tiếng Chào hỏi.
 
 
_" Chào anh .....".

Vương Tâm Lan lên tiếng Chào hỏi trước.
 
 
_" ưm.....!Chào em.

Chắc anh đi lộn nhà rồi ".

Tiêu Gia Bảo nói.

Anh nhìn một cô gái xa lạ trước mặt mà không phải Tiêu Nhã Kỳ thì anh gật đầu chào.


Ngại quá nên anh nhanh chóng đi ra xem lại số nhà xem mình có đi lộn nhà hay không.

Nếu không phải đúng số nhà của Tiêu Nhã kỳ thì Tiêu Gia Bảo còn tưởng mình đi lộn nhà rồi chứ.
 
 
_" Anh tới rồi à....!nhanh vào đi ".

Tiêu Nhã Kỳ đi xuống cầu thang nói.

Thấy vậy anh mới đi vào.
 
 
_" Nhã Kỳ....!em gái xinh đẹp này là ai vậy.

Anh còn nghĩ mình đi lộn nhà rồi chứ ".

Tiêu Gia Bảo cười nói rồi để đồ ăn xuống nhìn qua Vương Tâm Lan.
 
 
Vương Tâm Lan nhíu mày thắc mắc người đàn ông đẹp trai này là ai.

Sao lại với Tiêu Nhã Kỳ thân thiết như vậy.

Hai người này có quan hệ gì.

Tự nhiên cô cảm thấy không vui mà không biết tại sao lại như vậy.
 
 
_ " Ưm.....!là học trò của em Vương Tâm Lan.

Em nhận lời dạy võ cho em ấy.

Tạm thời sẽ ở đây cùng với.

Em tưởng anh đi công tác xa mấy ngày nữa mới về chứ ".

Tiêu Nhã Kỳ cười ôm lấy anh một cái nói.

Nếu ai không biết còn tưởng Tiêu Gia Bảo là tình nhân của cô lâu ngày không gặp nên nhớ nhung vui mừng khi gặp lại.
 
 
Năm người nhóm Triệu Tử Long, Vương An Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đều nhìn chằm chằm vào màn hình nhìn Tiêu Nhã Kỳ đang cười thật tươi bên kia.

Năm người lúc này đều một suy nghĩ.

" hoá ra...!Giáo sư Tiêu còn có một mặt nhu mì nữ tính như vậy.

Sao trước mặt của năm người thì cô đều là lạnh lùng, hung dữ như sư tử hà đông vậy.

Giá như ở lớp học cô cũng được như vậy thì hay quá rồi ".
 
 
Nghĩ một chút rồi thôi năm người lại tiếp tục theo dõi xem có phát hiện ra cô là được tổ chức nào phái tới trường Wonderland hay không.
 
 
Vương Tâm Lan trong lòng có chút không vui.

Ép cảm giác xa lạ kia ra khỏi người cô nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn.

Cầm lấy bó hoa lan điệp màu xanh để lên bàn.

3 người ngồi xuống.

Tiêu Gia Bảo mỉm cười nhìn Tiêu Nhã Kỳ nói.
 
 
_" Nhã Kỳ.....!anh có quà cho em đây ".

Tiêu Gia Bảo cười lấy ra 1 cái hộp ra cho cô.

Tiêu Nhã Kỳ mở ra là 1 sợi dây chuyền có đính 1 viên đá màu xanh ngọc bích.

Nhìn là biết giá trị không nhỏ rồi.
 
 
_" Sợi dây này có tên là Nước Mắt Thiên Sứ.

Anh thấy hợp với em nên mua.

Em có thích không ".

Tiêu Gia Bảo cười nói.

Anh chỉ có 1 cô em gái nên chỉ muốn cho cô những gì tốt đẹp nhất.

Ba anh đã không còn.

Vậy thì để anh thay ba chăm sóc cho cô vậy.

Sẽ dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
 
 
_" Ưm.....!em thích lắm.

Anh đến thăm em là được rồi, mua quà làm gì.

Anh biết em không có đeo mấy cái này mà ".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói.
 
 
_" Ưm....!để anh đeo nó cho em....".

Tiêu Gia Bảo cười nói.

Nếu anh không tự tay đeo cho cô, thì thế nào cô cũng ném nó đi mất thôi.


Tiêu Nhã Kỳ cũng mặc kệ để anh đeo cho mình.

Rồi Tiêu Nhã Kỳ vừa ăn, vừa cùng anh của mình trò chuyện vui vẻ.
 
 
_ Cảnh anh em ngọt ngào này làm 5, 6 người đang trực tiếp hoặc gián tiếp theo dõi.

Vì không biết quan hệ của 2 người đều bị cảnh anh anh, em em ngọt ngào này đâm vào mắt.

khó chịu chỉ thấy cực kỳ khó chịu.
 
 
_ Tâm trạng không vui.

Đóng laptops lại Triệu Tử Long gọi điện thoại cho 4 người còn lại.

Anh hẹn đến trường đua xe số 1 để đua xe.

Với tâm trạng không vui nên ai cũng nhận lời.
 
 
_" Nhã Kỳ.

anh về đây.

Mai lại đến chơi với em....".

Tiêu Gia Bảo cười rồi hôn lên trán của cô.

Như 1 lời chúc ngủ ngon nói.
 
 
_" ưm....!vậy mai gặp anh vậy ".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói.

Cũng quen với việc Tiêu Gia Bảo hôn trán để chúc ngủ ngon nên cô cũng không nói gì.

Tiễn anh hai của cô đi rồi thì cô quay qua nhìn Vương Tâm Lan nói.
 
 
_" Nè.....!em không sao chứ.

Sao sắc mặt kém vậy.

Mệt thì nghỉ ngơi đi.

Chén bát em để vào máy rửa chén là được rồi.

Tôi lên phòng làm việc.

Không có gì em đừng lên biết không.

Tôi không thích đang làm việc mà bị quấy rầy ".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói rồi đi lên lầu.
 
 
_ Vừa đeo tai nghe xem Vương An Nguyên có gặp gì nguy hiểm hay không.

Vừa nghe được vài câu thì cô nhíu mày.

Vì trong tai phone phát ra vài câu.
 
 
_" Đây không phải nhóm của Triệu thiếu gia nổi tiếng toàn trường Wonderland hay sao....!tôi cũng có xem trận đấu của cậu với giáo sư Tiêu gì đó.

Tôi mà là cậu thì tôi đập đầu chết rồi.

Đường đường là Triệu Thiếu gia lại đi thua cho 1 con gái.

Chậc....!chậc....!Triệu Tử Long.

cậu xuống cấp tệ hại đến vậy sao " 1 người mang giọng điệu khinh bỉ vang lên.
 
 
_" Cút đi....!bọn này hôm nay không muốn đánh nhau với bọn bay ".

Tiếng của Vương An Nguyên vang lên.
 
 
_" Sao tôi nói sai sao....!tức giận rồi à.

Vậy có muốn cùng tôi đua xe 1 vòng không.

Ai thua thì về làm ôsin cho Tiêu Nhã Kỳ kia 1 tháng.

Thế nào ".

Giọng 1 tên khác vang lên.
 
 
_" Đua thì đua ".

Giọng của Triệu Tử Long vang lên.
 
 
_ " Mẹ kiếp......!".

Nghe tới đây Tiêu Nhã Kỳ thầm than không ổn.

Nhanh chóng tìm được chỗ của Vương An Nguyên.

Cầm vội cái áo khoác.

Cô nhanh chóng leo lên xe Môtô của mình phóng nhanh đi..