Mộng Tình Cổ

Chương 6: Một buổi tham hoan - 6.1 - 6.2



Bà ngoại nói gì cơ?

Chị ruột biến thành em họ?

Đây là tình tiết cẩu huyết gì vậy?

Nhưng không đúng, Cung Đại có con trai là Cố Thành gần bằng tuổi Cung Mặc, bà ta sao có thể là em họ của Cung Mặc chứ?

Nếu phải thì cũng nên là chị họ đúng không?

Đừng nói là chúng tôi, ngay cả Cố Thành cũng giật mình.

1

Bà ngoại nhìn Cung Đại: "Bảy mươi năm trước bà đã bắt đầu gạt tôi! Bà cố tình đánh lạc hướng tôi, hại Phàm Phàm!"

"Đúng đấy, thì sao hả?" Cung Đại chỉ vào Cố Thành, cười to, "Tôi nói rồi, thứ mắt con người nhìn thấy chỉ là lớp da, trên đời này chẳng có gì là tình sâu bén rể, đời đời kiếp kiếp cả. Anh cả bỏ ra bao nhiêu công sức để nuôi mộng tình cổ, hao phí nửa sức lực nhưng có ích gì? Ha ha..."

Cung Đại cười ra nước mắt, trừng mắt nhìn tôi: "Vân Thải Chi, không chỉ bà nhận lầm, mộng tình cổ trong người Vân Phàm không phải cũng nhận lầm sao? Bà không biết lúc tôi thấy cô ta và Cố Thành ân ái, đồng ý gả cho Cố thành, tôi đã vui thế nào đâu. Tôi đã đối xử với cô ta tử tế lắm rồi, tiếc là Cố Thành có tốt thế nào vẫn chưa thể lên giường với cô ta, cũng không thể khơi dậy mộng tình cổ."

Tôi nghe mà hoang mang, muốn hỏi bà ngoại thì bà ngoại đột nhiên ném con rắn đen kia về phía Cung Mặc.

"Đưa Phàm Phàm về Miêu trại! Tìm Long Cửu gia!"

Con rắn đen vừa chạm vào người Cung Mặc liền trực tiếp bò vào trong người anh, ngay lúc này, trên lưng Cung Mặc lóe lên, rắn đen kêu la thảm thiết rồi rơi xuống đất, đau đớn vặn vẹo, dù thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Cung Mặc nhưng nó như bị cái gì đó dẫn dắt, lại bò về phía trái tim của Cố Thành.

Đối mặt với tình huống kỳ lạ này, Cung Mặc vội kéo tôi chạy đi, nhưng vừa đến cửa thì lại gặp bố của Cố Thành là Cố Minh đứng đó canh giữ.

Thấy chúng tôi chạy ra, ông ta không nói gì, trực tiếp duỗi tay, vô số bươm bướm bay tới, trong bầu khí toàn là hương hoa.

"Anh rể!" Cung Mặc ban đầu còn xua tay đuổi bươm bướm, nhưng tro hương lại lan ra, anh ho hai tiếng rồi ngất đi.

Tôi cũng mất hết sức lực ngã xuống.

Đến khi tỉnh lại, tôi vẫn ở căn phòng bị trói vào quan tài thông âm ở nhà tổ nhà họ Cung, toàn thân mềm nhũn, trừ ánh mắt, ngay cả nói chuyện cũng không nói được.

Hơi đảo mắt, tôi thấy Cố Thành đang buồn bã đứng cạnh.

Lần này tôi là người nằm trong hộp gỗ chứa đầy thảo dược và cổ trùng.

Bên cạnh vẫn có tiếng chuông vang lên, Cung Đại và Cố Minh đang cầm tấm lưới dệt từ dây đỏ giăng lên.

Thấy tôi đã tỉnh, Cung Đại trực tiếp chặt cánh tay của Cung Minh, rót máu vào bát rồi giữ chặt cằm tôi, đỏ vào miệng tôi: "Đây là điệp luyến hoa, huyết cổ có công dụng mạnh hơn túy hoa âm làm từ máu mèo và cổ trùng rất nhiều, cô cứ từ từ hưởng thụ đi. Cam đoan với cô, cô sẽ sớm về cực lạc."

Cổ huyết trắng mịn khác thường như một chất nhầy còn sống, vừa vào miệng tôi liền tự động chảy xuống cổ họng.

Trong máu có mùi hoa cỏ xanh, vào miệng thì ấp áp, nhưng vào đến dạ dày thì lập tức nóng lên, cả người cũng bắt đầu nóng bừng.

Tôi đã từng trải nghiệm sức mạnh của túy hoa âm nên đoán ra ngay công dụng của thứ này.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn Cung Đại.

Bà ta rốt cuộc đang làm gì vậy, không phải bảo Cố Thành có bệnh tim, không thể vận động mạnh sao!

Còn ép chúng tôi viên phòng lần nữa, lỡ anh ta lại chết thì làm sao đây

Lẽ nào chỉ có hoan hảo, mộng tình cổ trong tim tôi mới có thể đi vào cơ thể của Cố Thành sao?

Nhưng làm vậy thì Cố Thành có lợi gì?

Cung Đại cười lạnh với tôi, quay sang nói với Cố Thành: "Muốn có được cô ta thì phải viên phòng với cô ta. Trong người cô ta hắc xà cổ bản mệnh của anh cả. Để chứng minh tình cảm của mình dành cho Vân Phàm, anh ấy còn dám dùng hồn phách để nuôi mộng tình cổ, ký gửi một hồn một phách của mình vào mộng tình cổ. Cậu là do không có được đầy đủ hai loại cổ nên mới không thể hoàn toàn khống chế hắc xà cổ, thành ra dáng vẻ người không ra người ma không ra ma. Chỉ cần cậu viên phòng với cô ta, mộng tình cổ sẽ theo sự hướng dẫn của hắc xà cổ tiến vào cơ thể cậu. Cậu sẽ nhớ lại những gì trải qua cùng cô ta ở kiếp trước, thật sự biến thành anh cả, thật sự tiếp nối tiền duyên với cô ta. Nếu không làm vậy, cậu phải tiếp tục uống máu người, ăn thịt tươi, sau đó cơ thể từ từ hôi thối bị trùng cổ trong cơ thể ăn sạch!"'

Nói tới đây, Cung Đại dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến đứa bé đâu. Hơn nữa điệp luyến hoa sẽ làm cô thoải mái, lần này Cung Mặc và Vân Thải Chi không thể xen vào nữa!"

Nếu bọn họ đã đưa tôi đến đây thì chắc chắn đã ra tay với bà ngoại và Cung Mặc.

Nghĩ vậy, tim tôi rét lạnh.

Có nghĩa là chỉ cần tôi ngủ với Cố Thành, mộng tình cổ trong tim sẽ tiến vào cơ thể của Cố Thành, Cố Thành sẽ biến thành "anh cả" mà Cung Đại nhắc tới.

Từ thái độ của bà ngoại thì hình như "anh cả" là Cung Mặc thì phải?

Thảo nào tôi cứ có cảm giác Cung Đại đối xử với Cung Mặc rất khác.

Thế còn Cố Thành là chuyện gì đây?

Lúc này, Cố Minh đã giăng lưới xong, lùi lại.

Vết cắt sâu trên cánh tay ông ta đang rỉ máu, nhưng nó như keo, tự khô và lành lại.

Cung Đại phất tay, Cố Minh cũng theo bà ta ra ngoài.

Không lâu sau, bên ngoài có mùi hương quen thuộc lan tới cùng tiếng gõ ống tre như thúc giục.

Cố Thành đứng bên cạnh nhìn tôi: "Vân Phàm, thật ra đêm đó khi em trúng túy hoa âm, tuy anh chưa tỉnh nhưng vẫn nghe thấy được."

Đầu tôi như muốn nổ tung.

Đêm đó là đêm hết sức điên rồi!

Nghĩ đến việc có người thứ ba ở hiện trường, tôi lại thấy xấu hổ.

Vậy mà Cố Thành lại nằm trong hộp gỗ nghe thấy hết?

Phút chốc tâm trạng tôi vô cùng rối bời.

Tác dụng của huyết cổ điệp luyến hoa rất mạnh, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, toàn thân trở nên mê man.

Mỗi hơi thở đều tràn ngập hương hoa và cỏ dại.

"Em thơm quá." Cố Thành cũng ngửi thấy, anh ta đến gần tôi, đưa tay xoa mặt tôi, "Đừng lo, anh không ép em, chúng ta cứ nói chuyện trước rồi từ từ tiếp tục nhé."

2

Cơ thể không thể cử động, miệng không thể nói, tôi không thể làm gì trừ việc mặc cho bàn tay lạnh lẽo của Cố Thành vuốt ve mặt mình.

Có lẽ anh ta vẫn muốn dù đã xảy ra chuyện gì, sau này vẫn phải sống hạnh phúc bên tôi, chờ tôi sinh đứa bé trong bụng ra nên cố không làm cho mọi thứ căng thẳng.

Nhưng sự dịu dàng của Cố Thành đều là giả dối.

Ví dụ như anh ta cố tình ở trước mặt Cung Mặc gọi tôi là "Phàm Phàm", còn bảo Cung Mặc khuyên tôi quay về với anh ta.

Ví dụ như sau khi chết linh hồn của anh ta không hề rời đi, nhưng lúc sống lại anh ta lại giả vờ quên để khiến tôi áy náy.

"Em có biết điệp luyến hoa là gì không?" Cố Thành vuốt ve môi tôi, "Là bản mệnh cổ mẹ anh nuôi, là hoa cổ. Cổ này được nuôi từ nhỏ, tốt nhất là bắt đầu trước bảy tuổi. Đầu tiên là phải chọn trăm hoa làm thuốc, thường là những cây vừa đẹp vừa có độc, sau đó dùng kim chọc một lỗ vào trên cơ thể rồi gieo hạt giống vào người."

Tôi thật sự rất muốn cắn anh ta nhưng tôi thậm chí không thể mở miệng, điều này ngược lại khiến anh ta hào hứng bật cười.

"Hạt giống của hoa hút máu của cổ chủ, được nhiệt độ cơ thể tẩm bổ, bắt đầu mọc rễ nảy mầm, nhờ chất dinh dưỡng trong người cổ chủ mà nở hoa. Đến khi đơm hoa kết trái, hạt sẽ tự gieo trồng, cứ thế sau bảy năm, trăm hoa không chết, cổ mới được thành lập."

Tôi hoàn toàn không dám tin vào tai mình?

Trồng hoa trên người sống?

Dù là hoa cỏ thì cũng không nhỏ xíu đúng không?

Trăm loại hoa cùng mọc rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái, chẳng phải sẽ vừa đau vừa ngứa sao?

Còn cần đến bảy năm?

Người đó không bị hút khô à?

Hơn nữa hoa mọc đầy trên người thì sao hoạt động?

"Sau khi cổ được tạo thành, cơ thể cổ chủ sẽ toả ra hương thơm, dung nhan tươi trẻ, đồng thời còn có thể dùng phấn hoa để nuôi bướm rồi dùng trứng của nó nuôi cổ."

Cố Thành cố đưa ngón tay vào trong miệng tôi, tôi lập tức nghiến răng không cho anh ta làm bậy.

"Bươm bướm trưởng thành phát triển từ trứng cổ đều sẽ bị hương hoa trên người cổ chủ mê hoặc, nghe theo sự khống chế của cổ chủ, vậy nên mới có tên là điệp luyến hoa. Ngoài ra mật mà chúng lấy có thể quay ngược lại nuôi cổ chủ."

Ngón tay của Cố Thành chạm vào răng tôi, không thể tiếp tục vào sâu, anh ta kề sát mặt đến gần.

"Em đã uống huyết cổ, lát nữa cơ thể sẽ nhẹ như hồ điệp, chỉ muốn lấy mật, anh sẽ cho em lấy nhé?"

Đây là mô tả kiểu gì vậy?

Cơ thể tôi lúc này càng ngày càng nóng, càng ngày càng mơ màng.

Hơi thở tràn ngập mùi hoa, ngay cả mùi thuốc đông y trong hộp gỗ cùng bị áp xuống.

Tôi nhìn Cố Thành, cố dùng ánh mắt để trao đổi.

Nhưng hình như Cố Thành đã hiểu lầm, anh ta tức giận nói: "Khi đối diện với người tình trong mơ, đối diện với Cung Mặc, em cũng có ánh mắt câu hồn này sao? Thảo nào em có thể quyến rũ với họ hàng đêm hoan hảo với em!"

Đây không phải ánh mắt câu hồn!

Tôi vừa tức vừa sốt ruột nhưng không thể nói chuyện.

Cố Thành bắt đầu cởi giày và áo khoác bên ngoài, bước vào.

Tôi đã từng thấy anh ta không mặc quần áo và chết trong phòng tắm vào đêm tân hôn.

Lúc này khi anh ta bắt chéo chân bước vào, tôi thấy dưới rốn anh ta có một nốt ruồi màu đỏ.

Đầu tôi như muốn nổ tung?

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Hai người họ giống hệt nhau từ chiều cao đến dáng người, kể cả khi có là cậu cháu thì cũng không thể giống đến vết bớt đúng không?

Đây rõ là một bản sao hoàn chỉnh!

Tôi theo bản năng nhìn vai anh ta, xem có vết cắn hình trăng khuyết hay không.

Thấy tôi nhìn vai mình, Cố Thành nắm tay tôi đặt lên bụng anh ta: "Sau khi chết, anh đã biến thành ma, khi đó anh rất muốn đưa em đi. Anh từng thấy những bức tranh đó rồi, người đàn ông trong giấc mơ của em có nốt ruồi ở đây đúng không? Vân Phàm, chạm vào đi, anh cũng có, anh là người trong mơ của em, em và bà ngoại đều nhận lầm người rồi."

Tay tôi nóng, tay anh ta lạnh.

Không ai biết rõ vị trí nốt ruồi đỏ hơn tôi.

Tôi cứng đờ, cố rút tay về.

Nhưng Cố Thành đã không còn là người đàn ông dịu dàng lịch sự lúc tôi mới quen nữa, ánh mắt anh ta tràn ngập oán giận, nắm chặt tay tôi: "Vân Phàm, em sờ đi, sờ rồi sẽ biết."

Có lẽ ngay từ đầu những điều dịu dàng ấy chỉ là lớp mặt nạ của anh tôi.

Cố Thành tiến lại gần tôi, đúng lúc này, anh ta đột nhiên ôm ngực kêu lên, quay đầu nhìn xung quanh: "Không phải đây là bản mệnh cổ của tôi sao? Sao có thể? Sao có thể?"

Vừa dứt lời, anh ta lập tức ngã xuống.

"Vân Phàm!"

Hai tay Cung Mặc bê bết máu, trên người khoác tấm lưới mực do bà ngoại dệt ra.

Anh nhìn Cố Thành trần truồng, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi đỏ dưới rốn, hơi híp mắt lại.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn bế tôi lên: "Tôi đưa em rời khỏi đây trước."