Mộng Tình Cổ

Chương 12: Phiên ngoại - Cung Mặc



Cố Thành bắt đầu giục tôi rời đi.

Ngay cả chị gái cũng phát hiện ánh mắt tôi nhìn Vân Phàm khác thường, cũng kéo tôi về.

Tôi biết mình phải đi rồi.

Nhưng tôi vẫn nhất quyết ở lại, còn viện cớ giúp Ca bà và Long Thất gia kiểm tra một vài việc.

Ai ngờ, tôi lại nghe tin Vân Phàm có thai.

1

Khi đó trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh điên cuồng với cô ấy vào cái đêm mình mộng du.

Vì vậy khi chị gái dẫn Cố Thành đi tìm Vân Phàm, tôi liền cũng viện cớ đi theo.

Có lẽ điều đó sẽ khiến tôi bỏ cuộc nên họ không từ chối.

Dù tôi đã cố hết sức tránh né, không cho bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng khi Vân Phàm dẫn Cố Thành ra ngoài hành lang, tôi vẫn hèn hạ đi theo nghe lén.

Giới hạn của bản thân càng ngày càng bị hạ thấp.

Suy cho cùng tôi không thể thẳng thắn như Vân Phàm.

Cô ấy nói thẳng với Cố Thành đứa bé không phải của cậu ta.

Nhưng ngay sau đó Cố Thành lại hỏi: "Có phải của cậu anh đúng không?"

"Không phải!" Vân Phàm kiên quyết phủ nhận.

Tôi tựa lưng vào tường, cầm điếu thuốc cười khổ, châm lửa mãi nhưng nó vẫn không cháy.

Tất cả những gì Cố Thành muốn chỉ là Vân Phàm, cậu ta không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, cũng không quan tâm đứa bé là con của ai, cũng mặc kệ Vân Phàm có yêu mình hay không.

Cậu ta muốn có được Vân Phàm.

Bất chấp mọi giá!

Điên cuồng đến mất đánh mất chính mình!

Nhưng thái độ qua loa của Vân Phàm ngay cả tôi cũng nhận ra, không biết Cố Thành có nghe hiểu không.

Đến khi Vân Phàm quay sang nhìn tôi, khói thuốc nghẹn trong cổ họng, nó thậm chí còn cay và đau rát hơn khói thuốc của Long Thất gia.

Cố Thành giúp Vân Phàm xua tan mùi khói trong không khí.

Lần này, ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất tôi cũng không giữ được.

Ngoài việc chạy trốn tôi có thể đoán gì đây?

Tôi đoán không sai, Vân Phàm thật sự muốn đi bỏ đứa bé.

Ca bà nói đúng, đứa bé này có liên quan đến tính mạng của cô ấy và Cố Thành.

Tôi muốn bỏ trốn, nhưng tôi càng hy vọng Vân Phàm sống sót hơn.

Trong khi Ca bà ở nhà trấn áp mộng tình cổ, Long Thất gia vẫn tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Tôi đề nghị chăm sóc Vân Phàm, cả Ca bà và Long Thất gia đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại và bất lực.

Có một số việc tưởng chừng đã che giấu rất tốt nhưng trên thực tế chỉ cần nhìn thoáng qua là ai cũng có thể nhận ra được.

Long Thất gia kể rằng mình đã đứng dưới nhà sàn của Ca bà hát mấy chục năm nhưng chưa bao giờ lên trên.

Ông ấy muốn mượn việc này để an ủi tôi.

"Có một số người chỉ cần giữ trong lòng là tốt rồi." Long Thất gia hào phóng đưa tẩu thuốc cho tôi.

Nhưng tôi đã trải qua cảm giác nghẹn đến nỗi tất cả cơ quan đều đau nhức nên tôi từ chối dùng.

Cứ tưởng bỏ đứa bé sẽ là khởi đầu mới.

Ít nhất Vân Phàm sẽ không vì tìm cha cho đứa bé mà buộc lòng kéo dài hôn nhân với Cố Thành.

Ít nhất tôi cũng không cần phải suy nghĩ xem đứa bé có phải con của tôi không.

Tôi cũng không cần cảm đêm nhìn ngắm những bức tranh cô ấy vẽ, không cần nhớ đến hình ảnh cô ấy mặc váy ngủ đêm tân hôn, cũng không cần phải nghĩ bản thân có lên được hay không...

Tôi tự nhủ với chính mình đêm đó là mơ.

Đứa bé không thể nào là của tôi.

Nhưng bác sĩ nói cho tôi biết đứa bé vô cùng khỏe mạnh.

Dù đã dùng thuốc hay làm sạch tử cung, cổ thai vẫn ở trong bụng cô ấy.

Cô ấy muốn trốn cũng không được.

Giống như tôi.

Trừ việc cô ấy sinh đứa bé ra, cố gắng giữ mạng, tôi còn có thể làm gì đây?

2

Tôi không biết mình đã rời khỏi phòng bệnh rồi đi tìm Long Thất gia bằng cách nào.

Hai người đàn ông một người hơn tám mươi tuổi, một người hơn ba mươi tuổi ngồi trên bãi cỏ ở ngoại ô hút thuốc.

Long Thất gia kể chuyện mình theo đuổi Ca bà mấy chục năm như thế nào, thất bại ra sao, so với tình cảm chưa đầy một tháng của tôi, ông mới là thảm hại.

Thảm hại hơn chính là lời an ủi tốt nhất.

Nhưng ông ấy có thể ở dưới nhà sàn của Ca bà hát tình ca, có thể nấu cơm cho bà ấy, chạy theo bà ấy khắp nơi.

Còn tôi thì sao?

Ngay cả gặp mặt cô ấy tôi cũng không dám, càng đừng nói đến việc dùng tiếng hát để bày tỏ tình yêu.

Để tránh tôi suy nghĩ quá nhiều, Long Thất gia nói rằng đã tìm một con chó chết thử nghiệm, số thảo dược trong hộp gỗ không đủ để Cố Thành sống dậy, nhưng ông ấy lại phát hiện một thứ giống huyết thi.

Ca bà cũng có cảm giác Cố Thành không được bình thường, nhưng muốn tôi tạm thời đừng đánh rắn động cỏ.

"Nếu Cố Thành là cổ thi..." Long Thất gia khoác vai tôi như anh em.

Tôi biết ông ấy đang cho tôi hy vọng mà lẽ ra tôi không nên có.

Nhưng Cố Thành có liên quan đến tính mạng của Vân Phàm, không thể chế được.

Giữa tôi và Vân Phàm không chỉ có Cố Thành, mà còn có người cô ấy nằm mơ mười năm.

Những bức tranh kia có tình yêu, có sự trầm luân của cô ấy, rồi dần dần từng chút một trở thành thói quen.

Mới đây thôi tôi không thể phân biệt giữa mơ và thực, tôi biết điều đó đau đớn đến nhường nào.

Sao cô ấy có thể chịu đựng trong mười năm chứ?

"Việc này càng ngày càng phức tạp. Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, giúp chúng tôi tìm đồ chuẩn bị đi, nếu Cố Thành thật sự là cổ thi thì phải lập tức nghĩ cách khống chế cậu ta." Long Thất gia giao việc cho tôi để tôi khỏi phải suy nghĩ bậy bạ.

Những thứ liên quan đến cổ thuật vô cùng kỳ lạ, nhưng khi tôi bắt tay vào làm lại thuận buồm xuôi gió.

Nhưng để hoàn tất những việc này mất khá nhiều thời gian.

Vừa làm xong, tôi nhận được lời mời kết bạn của Vân Phàm.

Khi ấy tay tôi run lên vì phấn khích.

Đầu tôi chưa kịp nghĩ gì thì tay đã bấm chấp nhận.

Sau đó cô ấy nhắn tin kể việc Cố Thành liếm máu người và ăn thịt sống.

Cô ấy phát hiện ra việc này sớm hơn chúng tôi tưởng.

Tình hình của Cố Thành cũng nghiêm trọng hơn dự đoán.

Mà điều tôi lo lắng hơn chính là Cố Thành cố tình để cô ấy phát hiện.

Cậu ta biết cơ thể mình đang bất thường, thay vì che giấu Vân Phàm như việc mình bị mắc bệnh tim, lần này cậu ta muốn biết Vân Phàm có chấp nhận con người thật của cậu ta hay không.

Tôi không kịp trả lời Vân Phàm, lập tức gọi điện báo cho Ca bà biết tình hình, sau đó gọi Long Thất gia còn ở nhà tổ về hỗ trợ.

Vừa nói chuyện điện thoại xong, tôi lại nhận được một tấm ảnh của Vân Phàm.

Những con chó và dao gọt hoa quả đẫm máu.

Cô ấy còn nhắn một tin: Gặp ở nhà!

Trái tim tôi thắt chặt, Cố Thành thật sự nhất quyết phải có được cô ấy.

Vân Phàm cũng từng nói khi Cố Thành chết biến thành hồn ma, cậu ta muốn đưa Vân Phàm đi.

Bây giờ Vân Phàm phát hiện việc cậu ta hút máu ăn thịt, phản ứng này của Vân Phàm chắc chắn không phải điều Cố Thành muốn nhìn thấy.

Cậu ta chắc chắn sẽ ra tay với Vân Phàm.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà Vân Phàm, ngay khi tôi và Ca bà giăng tấm lưới mực chúng tôi chuẩn bị mấy hôm nay thì họ đến.

Tôi nghĩ chỉ cần khống chế Cố Thành, đưa cậu ta về Miêu trại rồi từ từ xử lý.

Nhưng không ngờ mọi việc lại đảo lộn.

Chị gái tôi lao tới và trở nên điên loạn.

Ca bà đột nhiên nói với tôi: "Bà ta không phải chị của cậu. Bà ta là em họ cậu, ngay từ đầu thân phận của cậu và Cố Thành đã bị bà ta tráo đổi. Việc cậu ở nước ngoài cũng do bà ta sắp xếp để ngăn cản việc cậu và Vân Phàm tiếp xúc với nhau."

Nghĩa là người tôi ghen tị là bản thân tôi?

3

Cung Đại không phủ nhận chuyện Ca bà nói, còn điên cuồng nói rất nhiều.

Mỗi lần bà ta lên tiếng đều khiến tôi khiếp sợ.

Ca bà bảo tôi đưa hắc xà cổ và Vân Phàm trốn đi trước, nhưng tôi vừa mở cửa, anh rể đã đánh ngất tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi lại nhìn thấy Long thất gia.

Long Thất gia nhìn tôi: "Thải Chi nói cậu là A La tế tư, nhưng sao cậu lại... Haizz!"

Cổ thuật của Cung Đại rất mạnh, lúc Long Thất gia đến nơi phải nhân lúc bà ta không đề phòng cứu tôi và Ca bà đi.

Trong cơ thể của Vân Phàm có mộng tình cổ mà bà ta muốn nên bà ta trông chừng rất nghiêm, Long Thất gia không thể cứu cô ấy.

Sau khi áp chế mộng tình cổ, đến giờ Ca bà vẫn chưa khôi phục nguyên khí, bây giờ còn vì chuyện nhận lầm tôi và Cố Thành mà để hàng loạt chuyện phía sau xảy ra, vô cùng tự trách.

"Bà ta dùng điệp luyến hoa thu hút tất cả ong bướm, ngay cả mùi thuốc lá của tôi cũng toàn mùi hoa." Long Thất gia nói với Ca bà, "Không phải bà muốn đi cứu Vân Phàm sao? Nếu mộng tình cổ không về cơ thể của chủ nhân mà bị đưa đi, cô ấy sẽ chết."

Sau đó Long Thất gia kể tôi nghe A La kia yêu Vân Phàm sâu đậm thế nào.

Mộng tình cổ được nuôi bằng máu của Vân Phàm kiếp trước, chỉ cần trở về cơ thể "A La", cổ kia sẽ cung phụng Vân Phàm như cha mẹ.

Mà nếu mộng tình cổ vào cơ thể người khác, nó sẽ nhận chủ mới, cắt đứt quan hệ với "A La" và "Vân Phàm", vậy Vân Phàm sẽ chết.

Mỗi lần nhắc đến A La tế tư, Long Thất gia đều tỏ ra kính nể.

Lợi hại thì lợi hại, nhưng tạo ra thứ cổ kia phức tạp như vậy còn không phải để trói chặt Vân Phàm sao!"

"Đừng nhắc tới A La kia nữa!" Tôi ngắt lời Long Thất gia, "Bây giờ nghĩ xem phải cứu Vân Phàm bằng cách nào đây."

Kế hoạch không khó, Ca bà bí mật kiềm chế Cung Đại và Cố Minh, Long Thất gia dùng khói độc tạo ảo giác, giúp tôi lẻn vào đưa Vân Phàm ra ngoài.

Cố Thành là cổ thi, cậu ta có hắc xà cổ bảo vệ, bọn họ không đối phó được.

Còn tôi là chủ nhân của hắc xà cổ, mọi thứ của Cố Thành đều là cướp từ tay tôi.

Long Thất gia và Ca bà cắt một đường trên lòng bàn tay tôi, thi triển cổ thuật, chỉ cần tôi vào trong, hắc xà cổ sẽ làm loạn trong người Cố Thành, đủ thời gian để tôi đưa Vân Phàm ra ngoài.

Nghe họ nói, tôi vừa vui nhưng cũng vừa thấy vớ vẩn.

Từ lúc gặp Vân Phàm, trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ cấm kỵ.

Tôi luôn cảm thấy tội lỗi khi trộm của Cố Thành.

Kết quả mọi thứ của cậu ta đều là trộm của tôi!

Bố trí xong xuôi, tôi chui vào trong từ cái lỗ trên bức tường Long Thất gia đào.

Cho dù lúc đầu ở ngoài ngửi thấy hương điệp luyến hoa Long Thất gia đã biết Cố Thành muốn làm chuyện kia với Vân Phàm, nhưng đến khi tôi vào trong, thấy cậu ta trần truồng ngồi bên cạnh Vân Phàm, kéo tay cô ấy sờ nốt ruồi dưới rốn.

Tôi như muốn nổ tung.

Cổ thuật đúng là kỳ diệu, Ca bà và Long Thất gia lại hiểu rõ về hắc xà cổ, máu trong lòng bàn tay tôi bắt đầu dâng trào, hắc xà cổ chống cự, Cố Thành liền ngất đi.

Trong hộp, mặt Vân Phàm đỏ bừng.

Hình ảnh này khiến tôi hừng hực.

Thời gian cấp bách, Ca bà và Long Thất gia chỉ đang cố giữ chân Cung Đại.

Tôi chỉ có thể đưa cô ấy về Miêu trại trước, nơi có thể có cách đối phó Cung Đại.

Ngay lúc bế Vân Phàm chuẩn bị rời đi, tôi nhìn Cố Thành, dưới rốn cậu ta quả thật có nốt ruồi giống hệt tôi.

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Thành rốt cuộc là gì?

Tôi ôm Vân Phàm trong lòng, hơi thơ của cô ấy tràn ngập hương hoa.

Bên dưới của tôi vốn bất động nay càng khó chịu.

Tôi vội bế cô ấy về xe, Ca bà đau khổ ôm cô ấy vào lòng.

Trong xe, hương hoa càng ngày càng ngọt ngào, trong lòng tôi như có gì đó đang rục rịch.

Đến khi nghe Long Thất gia nói hời cho tôi, lòng tham sâu tận đáy lòng trực tiếp bị bộc lộ.

Ca bà thấy Vân Phàm không thể chịu được nữa nên bảo dừng xe lại.

Tôi biết điệp luyến hoa sẽ giết cô ấy.

Nhưng tôi lại không thể cứu cô ấy.

Tôi không thể!

Tôi thậm chí không có khả năng cơ bản nhất của một người đàn ông!

Ngay lúc tôi bối rối nhìn Ca bà, Ca bà bỗng kéo tôi xuống xe, nói với tôi: "Cung Mặc, cậu chính là A La. Tôi biết cậu không thể làm việc đó."

"Tôi không cứu được cô ấy."

Nhưng điệp luyến hoa bắt buộc phải giải.

Phải tìm người làm việc đó với Vân Phàm.

Tôi sờ hộp thuốc trong túi, nhưng khi lấy ra, nó đã bị tôi vò nát.

Tìm ai đó!

Không có gì quan trọng hơn mạng sống.

"Lần trước cậu nói mình mộng du hoan hảo với cậu đúng không? Đáng lẽ thời điểm đó mộng tình cổ đã về cơ thể cậu, nhưng Cung Đại lại dùng tẩm máu gà trên dây thừng, vẽ bùa bằng máu mèo, nhốt mộng tình cổ trong người Vân Phàm. Chỉ cần mộng tình cổ về lại cơ thể cậu, cậu sẽ bình thường trở lại." Ca bà nghiêm túc nhìn tôi.

"Nhưng tôi..." Tôi mở hộp thuốc lá, đổ vụn thuốc lá ở bên trong ra ngoài.

"Bên dưới của cậu đã bị cổ lực phong ấn." Ca bà nhìn bụng tôi, trầm giọng, "Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi có cách có thể cởi bỏ nó, có điều sẽ hơi đau đớn, không biết cậu có chống đỡ được không."

"Được!" Tôi không chần chờ giây phút nào cả, còn mừng như điên.

Đây không phải đau đớn gì cả!

Đây là điều bất ngờ!

Long Thất gia đứng sau thở dài, lần này không giải thích sẽ đau đớn thế nào cả.

Ca bà đưa Long Thất gia cây kim bạc.

Cổ lực phong ứng bên dưới, kim bạc phải xuyên qua...

Để mở các huyệt đạo bị phong ấn.

Nơi dễ bị tổn thương nhất bị một cây kim bạc lạnh lẽo đâm vào.

Ngay khi tôi đau đớn muốn chết, tôi thấy sự bất lực trong mắt Long Thất gia, chợt tôi hiểu tại sao lần này không đau như mũi kim bạc đâm vào tim lần trước.

Bởi vì nó quá đau.

Đến lúc kim bạc được rút ra, tôi lập tức cảm thấy có sự khác biệt.

"Đi nhanh đi." Ca bà ngồi bên mép đường, "Xong việc thì sẽ ổn thôi."

Tôi lo lắng quay lại xe.

Vừa mở cửa xe, hương hoa lập tức ập đến.

Không biết cây kim bạc kia có hữu dụng thật không.

Tôi lên xe, ôm cô ấy vào lòng, kể cho cô ấy nghe nỗi lòng của mình.

Thực ra tôi cũng không biết mình đang nói gì, tôi chỉ sợ, sợ mình vẫn không thể làm được.

"Cung Mặc..." Vân Phàm kêu lên.

Chỉ là một tiếng gọi nhưng tôi lại cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của bản thân mình.

Những gì xảy ra sau đó y như mơ.

Nhìn vết cắn hình trăng khuyết trên vai, sờ nốt ruồi dưới rốn, để cô ấy ngồi lên đùi, làm cô ấy khóc....

Những suy nghĩ xấu xa kia đã trở thành hiện thực khi đầu óc tỉnh táo.

Tôi thậm chí còn thấy thỏa mãn hơn giấc mơ.

Cuối cùng, hình như tôi bắt đầu nhớ lại giấc mơ hàng đêm trong mười năm qua.

Nhưng ngay sau đó sống lưng tôi nóng rực, đầu đau như búa bổ, cũng hôn mê bất tỉnh.

4

Khi tỉnh lại, chúng tôi đã ở Miêu trại.

Xe do Long Thất gia lái về, ngoại trừ bốn bánh xe thì mọi thứ có thể rơi ra đều đã biến mất.

Ông ấy gọi tôi là "A La tế tư".

Hôm qua tôi rõ ràng đã nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng bây giờ, cảm xúc trong lòng tôi chỉ như xem tranh Vân Phàm vẽ.

Long Thất gia thử tôi mấy lần, thấy tôi vẫn chưa nhớ lại kiếp trước, tức giận suýt thì cầm tẩu thuốc đánh tôi.

May mà Ca bà đang kiểm tra thảo dược gọi lên: "Đi nấu cơm đi."

Hình như bà ấy biết nhiều hơn Long Thất gia.

Tôi mang theo sự nghi ngờ đi đến ngồi cạnh Ca bà: "Không phải bà nói mộng tình cổ trở về, tôi có thể nhớ lại tất cả sao?"

Tuy rằng ghen tị với A La, nhưng tôi vẫn hy vọng người ở bên Vân Phàm mười năm trong mơ là tôi, người thâm tình kiếp trước cũng là tôi.

Đàn ông mà, ai cũng có lòng chiếm hữu lớn như vậy.

"Trên người cậu còn có cổ chú của Cung Đại, cụ thể là gì thì tôi không biết. Có điều cậu thử tĩnh tâm suy nghĩ xem, biết đâu có thể nhớ ra gì đó."

Đúng lúc này, hình như có ánh mắt nhìn tôi.

Tôi quay đầu thì thấy Vân Phàm đang tựa vào lan can cúi đầu nhìn tôi.

Chỉ một ánh mắt, trái tim tôi đã vô cớ thắt chặt.

"Đi nói chuyện đi." Ca bà không cần ngẩng đầu cũng biết là cô ấy.

Tôi cố kiềm lại sự hưng phấn, lên lầu, còn mang theo một ly nước.

Nhưng cô ấy lại cảm ơn tôi vì đã cứu tôi.

Một khi nói câu cảm ơn thì chỉ có cảm ơn.

Thiên ngôn vạn ngữ sau đó không có cách nào nói ra được.

Đứng trên sàn nhà làm bằng tre, tôi cứ có cảm giác lắc lư không vững, tưởng chừng nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ngay cả Long Thất gia và Ca bà cũng không biết phải đối mặt thế nào, tôi chỉ đành gánh gùi chạy vào núi như bỏ trốn.

Có lẽ do có kiếp trước, lần đầu đến Miêu trại, tôi đã cảm thấy bầu không khí ở nơi này làm mình vô cùng thoải mái.

Chỉ khi ở trong núi, nhìn ngắm núi đá đầy rêu xanh, rắn rết đầy sinh khí, lòng tôi mới có một khoảng tĩnh lặng.

Thật ra điều Vân Phàm lo lắng là đúng.

Đến giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận người vui vẻ với cô ấy hàng đêm suốt mười năm qua không phải tôi.

Sao có thể không ghen cho được!

Trước khi biết Vân Phàm, từ năm cô ấy mười tám tuổi, người ấy đã ở trong mơ quấn lấy cô ấy hàng đêm.

Những bức tranh kia đã cho chúng biết cảnh tượng ấy đẹp thế nào.

Cho dù đó là cổ hay trùng đều không được!

Cho dù là mơ cũng đủ khiến tôi phát điên!

Tôi nằm trên cỏ ngửi hương hoa và bùn đất, nội tâm vẫn không thể bình tĩnh lại.

Quả nhiên tình yêu luôn khiến người ta điên cuồng.

Mãi đến xế chiều, tôi mới vác gùi về nhà sàn.

Ca bà muốn dẫn Vân Phàm đến cây hòe, còn bảo tôi đi theo.

Trên đường bà ấy cứ nói Vân Phàm do cây hòe sinh ra, nhưng Vân Phàm chỉ cười.

Tôi vác gùi theo sau, nghe cô ấy cười, nhìn ngắm cảnh tượng quen thuộc hai bên đường, hình như thực sự đã nhớ lại kiếp trước.

Đến lúc chạm vào cây hòe, mộng tình cổ đang trong cơ thể mà tôi không hề cảm nhận được bỗng dưng muốn nói với tôi gì đó.

Có một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu.

Vân Phàm chết, cơ thể lạnh ngắt, nằm bất động trong hốc cây.

Nỗi đau thấu tim đó khiến tôi hận không thể ở bên cô ấy, chết cho xong chuyện.

Ngay sau đó vô số rễ cây sinh trưởng, bén rễ vào các mạch máu và kinh mạch của cơ thể.

Tôi đau đớn nhìn Vân Phàm, cô ấy chết thật rồi!

Cô ấy đúng là được sinh ra từ cây hòe già này.

Ca bà nhìn tôi.

Về đến nhà sàn, tôi kể lại chuyện thụ cổ và việc giấu thi thể của Vân Phàm trong hốc cây hòe

Ca bà và Long Thất gia đoán đây là phương pháp phá bỏ cổ nhai mà A La tế tư để lại, cũng có thể giải quyết Cung Đại.

Đêm đó, Ca bà và Long Thất gia bí mật chuẩn bị mọi thứ.

Tôi và Vân Phàm ngồi trên nhà sàn hưởng thụ gió đêm, cô ấy mặc bộ đồ Miêu thanh lịch ngồi ở đó tựa như đóa hoa nở rộ.

Tôi không nhịn được mà khen: "Đồ Miêu rất hợp với em."

Cô ấy nhìn tôi, sau đó bỏ trốn.

Giống như tôi của trước đây không dám đối mặt với cô ấy.

Bây giờ cô ấy không dám đối mặt với tôi.

Nhưng tăng thêm gánh nặng cho cô ấy không phải điều tôi muốn.

Có lẽ chúng tôi cần thời gian.

Tôi nói với cô ấy: "Anh đã nói chuyện với Ca bà rồi, ngày mai sau khi đến Cổ nhai nghe chuyện của kiếp trước, đến lúc quay về, nếu em muốn bỏ đứa bé thì cứ bỏ, em không cần lo lắng gì cả, những việc còn lại anh sẽ giải quyết. Xử lý xong xuôi, em cứ coi như việc xảy ra ở đây là một giấc mơ đi."

Kiếp trước chẳng qua là xiềng xích với cô ấy.

Tôi ngồi dưới nhà sàn, đột nhiên hiểu tại sao hiểu được việc Long Thất gia hát tình ca mấy chục năm nhưng không hề bi thảm.

Tôi lấy sáo hồ lô ra thử.

Mộng tình cổ cho tôi một vài ký ức, tôi không biết bản nhạc mình đang thổi là gì, nhưng hình như tôi đã ngồi đây thổi nó rất nhiều đêm ngày trước.

5

Tôi từng đến cổ nhai nhưng tôi vẫn thấy khó chịu khi đi cùng Vân Phàm và nghe Ca bà kể về chuyện tình của A La và Vân Phàm kiếp trước.

Dù nó có thật hay không thì mộng tình cổ vẫn là thật!

Một con cổ đã ở trong giấc mơ của Vân Phàm mười năm!

Mười năm!

Cho nên khi Ca bà nắm tay Vân Phàm kể chuyện, tôi không lên tiếng.

Dù biết A La kia chính là tôi.

Nhưng tôi vẫn không thể vui nổi.

Ai có thể vui khi người mình yêu không yêu mình, mà vì tình yêu kiếp trước nên mới bị ràng buộc cơ chứ?

Long Thất gia còn không quên tạt cho tôi một gáo nước lạnh, nói kiếp trước chúng tôi vui vẻ ở trong mơ không chỉ mười năm.

Buồn cười!

Nhưng khoan đã...

Ca bà kể Vân Phàm ở trong hốc cây hòe trở về sơ sinh.

Không phải cô ấy đi đầu thai sao?

Mà A La cũng không chết, chẳng qua là mổ tim lấy cổ, sau đó dùng máu nuôi thụ cổ, hôn mê bất tỉnh.

Có nghĩa là không hề có kiếp trước.

Chẳng qua chúng tôi nhờ có cổ lực mà giữ được thanh xuân, mất đi ký ức?

Nhất thời cảm giác phi lý sai lầm kia lại xuất hiện.

Còn Long Thất gia kia lại tưởng tượng ra Cố Thành là con của Tôi và Cung Đại.

Tôi cũng không thể nghĩ ra cách giải thích thì Vân Phàm bình tĩnh phân tích giúp tôi.

Chỉ vì không quan tâm, cô ấy mới có thể bình tĩnh như vậy.

Nghe cô ấy nói mà tôi như muốn phát điên.

Cô ấy phân tích quá mạch lạc.

Sau đó, câu chuyện lại trở về cái đêm tôi mộng du.

Ca bà nói người đó là tôi.

Vân Phàm không tin.

Nếu cô ấy biết tôi đã biết việc này nhưng không chịu nói với cô ấy, thậm chí sau khi biết cô ấy mang thai còn khuyên cô ấy sống hạnh phúc bên Cố Thành, cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Nhưng sao tôi có thể nói với cô ấy bản thân thời gian đó không thể như một người đàn ông bình thường đây?

Ngay khi tôi muốn giải thích, Cung Đại đã tới.

Trước đây tôi chưa từng hận bà ta, cho dù biết bà ta không phải chị của tôi, bà ta chỉ vì hạnh phúc của Cố Thành nên mới sử dụng cổ thuật, che giấu thân phận của tôi.

Nhưng sau khi biết bà ta hại chết Vân Phàm, Cố Thành cũng do bà ta dùng thuật tạo súc tạo ra, còn chen ngang cản trở tôi và Vân Phàm, tôi thật sự hận.

Bảy mươi năm trước, bà ta giở trò với cổ trùng trong cổ nhai, rõ ràng Vân Phàm có thể mặc kệ cổ trùng, đuổi theo tiêu diệt bà ta, nhưng đến cuối cùng Vân Phàm vẫn lựa chọn trấn giữ cổ nhai.

Giữa thù riêng và sự yên ổn của cả bộ tộc, Vân Phàm lựa chọn vế sau.

Kể cả việc dùng máu hiến tế sáu mặt kính trước đây cô ấy cũng từng thương lượng với A La, họ còn nghĩ cách dùng cổ dẫn dẫn thụ cổ đến phá cổ nhai này.

Cái còn thiếu thật ra là dùng tính mạng để hiến tế.

Cho nên họ không làm vậy.

Mãi đến khoảnh khắc cô ấy không thể không làm!

A La hiểu cô ấy, sau khi cô ấy chết, để tránh sự hy sinh của cô ấy trở nên vô ích, anh ta đã đến đây hạ cổ dẫn, sau đó làm theo nghiên cứu của hai người để cô ấy trong hốc cây hòe, dùng máu nuôi cổ.

Bọn họ đã vượt qua tình yêu nhỏ bé của mình.

Mà Cung Đại vì sự ghen ghét ích kỷ đã phá hỏng tất cả.

Khi cổ điệp bay tứ tung, toàn bộ cổ trùng trong cổ nhai lao ra, tôi và Vân Phàm nhìn nhau, trong đầu hiện lên hình ảnh A La và Vân Phàm cũng từng đứng dây trấn thủ cổ nhai.

Kiếp trước, lại không hẳn là kiếp trước.

Chẳng qua là một kiếp kéo dài.

Mọi chuyện vốn đã kết thúc từ bảy mươi năm trước, khi Vân Phàm hy sinh bản thân, còn A La lấy máu đầu tim để lấy cổ.

Cây cổ thụ che trời đột nhiên từ dưới đất mọc lên, tất cả đều bị nó nuốt chửng.

Còn tôi chỉ cần ôm lấy Vân Phàm chạy ra ngoài.

Nhưng điệp luyến hoa vốn đã thu thập mật hoa mấy chục năm của Cung Đại lại trở nên mạnh mẽ đến mức quấn lấy Vân Phàm.

Tôi muốn cứu cô ấy nhưng vong tình cổ chú lại khiến đầu tôi như muốn nứt ra.

Cuối cùng, chính Cố Thành từ bên dưới lao lên, gọi một tiếng "Mẹ" rồi cắm rễ cây xuyên qua mình và Cung Đại, kéo bà ta xuống.

Có lẽ đến cuối cùng Cung Đại cũng không rõ sở dĩ bản thân muốn Cố Thành lấy lại mộng tình cổ là vì muốn tạo ra thế thân hoàn hảo của A La hay muốn giúp Cố Thành kéo dài mạng sống.

Bà ta làm mẹ của Cố Thành ba mươi năm, thường xuyên thấy cảnh tôi và hai ông bà họ Cung một nhà vui vẻ, có lẽ bà ta cũng muốn cứu Cố Thành, nhưng qua quá nhiều chuyện, chính bà ta cũng không phân biệt được rõ.

Việc này chỉ kết thúc khi thụ cổ nuốt chửng điệp luyến hoa và cổ trùng sinh trưởng trong cổ nhai hơn hai trăm năm qua.

Về nhà sàn, tôi sắp xếp mọi việc.

Đến khi quay đầu, Vân Phàm đang ngâm chân đã ngủ quên.

Ca bà đau lòng, luôn tự trách mình không chăm sóc cô ấy thật tốt.

Tôi giúp Ca bà cởi đồ của cô ấy, sau đó bế cô ấy vào bồn tắm ngâm mình.

Cô ấy nằm ở đó, nhưng trong lòng tôi không hề có dục vọng xấu xa, chỉ có thương xót.

Thì ra yêu đến tận cùng có thể vượt qua ham muốn bình thường.

A La tạo ra mộng tình cổ không phải vì hoan hảo, mà để đời đời kiếp kiếp.

6

Đêm ấy tôi mơ thấy rất nhiều việc.

Nói chính xác hơn là đó không phải mơ, chỉ là một số việc đã quên đột nhiên nhớ lại.

Tôi nằm nhìn trần nhà, đột nhiên thấy thật buồn cười.

Vân Phàm mơ mười năm.

Mà tôi lại mơ một trăm năm.

Ngay khoảnh khắc tỉnh dậy, tôi là Cung Mặc, là A La, cũng là mộng tình cổ.

Tôi dùng sở trường của A La nấu canh gà và những món Vân Phàm thích ăn.

Mỗi một món phải làm thế nào tôi đều nhớ rõ.

Long Thất gia rất vui.

Còn Ca bà thì lo lắng.

Vân Phàm cũng mơ màng.

Cảm giác này tôi hiểu.

Thế nên tôi im lặng, nhưng đồng thời cũng đưa ra nhiều ám hiệu cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể chấp nhận.

Dù có giả ngốc thì cũng không thể giả ngốc cả đời.

Cô ấy cần thời gian, tôi cũng vậy.

Mãi đến khi bố mẹ tôi tới, bọn họ đã lớn tuổi như Long Thất gia nhưng sức khỏe thì không bằng.

Cung Đại đã dùng cổ thuật thay đổi trí nhớ của họ, dù bà ta đã chết, trong nhận thức, tôi và Cung Đại vẫn là con trai con gái của họ.

Ba mươi năm qua đều là họ chăm sóc tôi.

Tôi không thể bỏ mặc họ.

Vậy nên tôi cần trở về sắp xếp.

Ngay tối hôm ấy, tôi giải phóng mộng tình cổ, bước vào giấc mơ của Vân Phàm.

Tôi biết cô ấy để bụng việc gì, vì thế nắm tay cô ấy, nói: "Vân Phàm, tất cả đều là anh, em đừng để tâm tới lời Cung Đại nói."

Có một số việc đôi khi không thể phân biệt quá rõ ràng.

Huống hồ Cố Thành vì cứu chúng tôi mà chết.

Chúng tôi đều biết tình cảm của cậu ta dành cho Vân Phàm.

Đêm đó tôi ngồi với cô ấy suốt đêm.

Không có dục, chỉ có tình.

Ước nguyện ban đầu của A La khi luyện ra mộng tình cổ chẳng qua chỉ có thế.

Bầu bạn, chứ không phải hoan hảo.

Cuối cùng thì tôi vẫn đi trước.

Đứa bé là nguồn gốc của mọi sự rối rắm trong tim Vân Phàm.

Dù rất muốn giữ lại nhưng tôi không đành lòng nhìn Vân Phàm hoang mang và đau đớn.

Nếu có thể, con sau này vẫn sẽ có.

Nếu không thể, đứa bé này sẽ lớn lên trong bụng cô ấy, đương nhiên phải tôn trọng quyết định của cô ấy.

Tôi suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tốt cho đứa bé, không cần cướp đoạt sinh mệnh của nó, mà chuyển nó vào một cổ đàn, nó có thể tiếp tục sinh trưởng bên trong, tưởng mình vẫn còn trong cơ thể mẹ.

Như vậy, ít nhất Vân Phàm sẽ không phải thấy áy náy khi bỏ đứa bé.

Dù rất bối rối nhưng cô ấy vẫn đồng ý.

Nhưng không ngờ khi cổ thuật sắp thành công, cô ấy đột nhiên rút tay về ôm bụng, sắc mặt lộ rõ sự quyết tâm của người làm mẹ.

"Anh đi đi, cho tôi chút thời gian."

Cô ấy lại bỏ trốn.

Mà tô thì mừng như điên.

Thời gian...

Chỉ cần cô ấy chịu cho cơ hội, dù có phải giống Long Thát gia hát tình ca dưới nhà sàn mấy chục năm, tôi cũng vui vẻ chịu đựng.

Tôi biết tạm thời cô ấy không muốn gặp tôi.

Dù sao vẫn còn mấy chục năm, tôi không cần sốt ruột.

Tôi lo giải quyết tất cả chuyện ở bên ngoài rồi yên tâm về Miêu trại với cô ấy...

Và cả đứa bé.

Tôi giải quyết chuyện của Cung Đại và Cổ Thành, sau đó cho hai ông bà họ Cung uống cổ dược có thể bảo đảm họ sẽ khỏe mạnh hai mươi năm, xử lý việc kinh doanh rồi kể họ nghe chuyện tình kiếp trước của A La và Vân Phàm.

Thật ra có thể dùng cổ khiến họ quên đi tôi và Cung Mặc.

Là người từng chịu nỗi khổ từ vong tình cổ chú, tôi biết không có gì tốt hơn việc thẳng thắn nói sự thật.

Ban đầu hai ông bà không tin, đến đau buồn, cuối cùng là nhẹ lòng thoải mái.

Trước khi về, tôi liên lạc với Long Thất gia, ai ngờ Long Thất gia bảo tôi chờ thêm, nói rằng sẽ sắp xếp cơ hội tốt cho tôi xuất hiện, thành công ngay trong một lần.

Để xoa dịu tôi, ông ấy còn gửi rất nhiều ảnh của Vân Phàm.

Cô ấy như đóa hoa nở rộ sau khi được tắm mưa xuân, đám mây u sầu treo lơ lửng giữa hàng lông mày đã biến mất, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Bụng cô ấy đã lộ rõ, cô ấy mặc đồ Miêu không chỉ thanh tao lịch sự mà còn tràn ngập sức sống.

Vân Phàm như vậy mới là thật sự sống lại.

Ngày 3 tháng 3, Long Thất gia sắp xếp cho tôi một chiếc bè tre, bảo tôi canh đúng thời gian rồi hát bài ca mà mấy chục năm rồi tôi không hát.

Dù thổi sáo giỏi đến đâu thì cũng có khả năng đối phương nghe không hiểu.

Chỉ có tình ca thẳng thắn thổ lộ mới xứng với nam nhi Miêu Cương nhiệt tình không bị bất cứ điều gì cản trở.

[Hết]