Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 2: Về nhà



Những người khác trong phòng đã uống lên không ít rượu, vào lúc này đang chơi đùa rất vui vẻ, cũng không chú ý tới động tĩnh nhỏ này.

Yến Kinh Nhiên đưa mắt nhìn Thẩm Vụ Bắc, trong giọng nói đè nén chút lửa giận: "Nhóc còn là vị thành niên, uống rượu cái gì?"

Nam Omega đưa rượu kia nghe vậy, vẻ mặt thoáng chút hiện lên chút lúng túng cùng áy náy: "Thật xin lỗi a, là vừa rồi tôi không biết,... Nhưng mà vị thành niên uống rượu quả thật là không tốt." Hắn thương lượng hỏi Thẩm Vụ Bắc, "Em gái, nếu không để tôi cho người giúp em đổi thành nước hoa quả được chứ?"

Thẩm Vụ Bắc không lên tiếng, tầm mắt lướt qua những khớp xương rõ ràng trên tay Yến Kinh Nhiên.

Nam Omega sợ gây chuyện, nhân lúc hai người đang giằng co thì chuồn mất.

"Làm sao, còn không quen biết nữa không?" Tính tình Yến Kinh Nhiên từ trước đến giờ không được tốt, hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vụ Bắc, tựa tiếu phi tiếu nói: "Có cần phải nhắc nhóc một chút tên anh đây là gì luôn không?"

Thẩm Vụ Bắc cũng không có bị lời giễu cợt ảnh hưởng chút nào, ít nhất vẻ mặt một chút cũng không nhìn ra được.

Cô liếc mắt nhìn bắp đùi mang tới ấm áp xúc cảm, thân thể thon gầy vùi vào ghế sa lon, sau đó nghiêng khuôn mặt phá lệ vô hại qua, nhàn nhạt mở môi, hô một tiếng: "Anh."

So với chất giọng mềm mại hồi cao trung thì giọng nói của cô đã trở nên trầm thấp đi nhiều.

Cho nên một tiếng "Anh" này ngược lại để cho người ta cảm thấy chói tai.

Thẩm Vụ Bắc nghênh diện ánh mắt hắn: "Em cũng mau đến tuổi 18 rồi."

Ý tứ là nói, chỉ là một chút rượu mà thôi, đừng quan trọng tuổi tác đến như thế.

Yến Kinh Nhiên cũng không đồng ý: "Nhưng bây giờ không phải là còn chưa tới sao, nói chuyện cũng chưa được hai câu, liền dám nhận rượu từ người lạ? Nhóc có phải là thấy mình quá ngạo mạn rồi không?"

Thẩm Vụ Bắc chán ghét nhất là hắn bày ra tư thái trưởng bối này.

Dứt khoát thu hồi tầm mắt, cổ tay bỗng nâng lên, chiếc cổ thon dài kéo ra một cái đường cung ưu nhã, rượu trong ly thủy tinh chảy qua cổ họng, ngay sau đó cô đem ly rượu lật úp lại.

Rượu bên trong một giọt cũng không còn.

Khiêu khích một cách triệt để.

Yến Kinh Nhiên giận trắng mặt.

Dụ Thư cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy Yến Kinh Nhiên và Thẩm Vụ Bắc ngồi chung một chỗ, cô kinh ngạc hỏi: "Hai người quen biết nhau hả?"

"Đâu chỉ có biết."

Yến Kinh Nhiên vẫn nhìn Thẩm Vụ Bắc chằm chằm không xê dịch, đọc rõ từng chữ cũng có chút khó khăn: "Nó chính là con nhóc nhà bên cạnh mà tôi mới nói hồi chiều."

"Vậy thật đúng là trùng hợp." Kinh ngạc xong, Dụ Thư không khỏi cười nói: "Gặp mặt ở chỗ này cũng tốt, cậu cũng đỡ được một chuyến đi đón người." Cô đưa tay ra, "Em gái tiểu Yến cũng là em gái của tôi, chào em, tôi là Dụ Thư, là nhiếp ảnh gia cùng hợp tác với tiểu Yến."

Nhưng Thẩm Vụ Bắc chỉ nhìn quét qua cái tay đưa tới kia, lại không có bắt tay lại.

Cô hơi ngửa lên đầu, liếc xéo Dụ Thư một cái.

Con ngươi đen thuần túy, không trộn lẫn một tia tạp chất.

Cũng không biết sao, Dụ Thư bị ánh mắt mang theo mơ hồ công kích của cô làm cho sống lưng chợt lạnh, chỉ đành phải ngượng ngùng thu hồi tay lại.

Không đợi Dụ Thư hòa giải, Thẩm Vụ Bắc đột nhiên đứng lên, hướng phía sau cô nâng lên cằm: "Mày có đi hay không?"

Mấy người theo tiếng nhìn lại, phát hiện vị nữ đồng nghiệp kia với em họ cô ấy đã nói chuyện xong rồi, đang đi tới bên này, Thẩm Vụ Bắc chính là đang nói chuyện với nam sinh đó.

Nam sinh tên Ân Đồ, cao xấp xỉ gần bằng cô, nghe cô hỏi, Ân Đồ trên mặt hoảng hốt, vội vàng đem người kéo qua một bên, thấp giọng nhắc nhở: "Mày sao vậy? Đừng quên tại sao chúng ta lại tới nơi này, khách sạn tốt nhất cũng không muốn tiếp đãi vị thành niên, chẳng lẽ mày thật sự muốn đi trọ ở nhà khách sao?"

Thẩm Vụ Bắc phiền não mà cau mày.

Cô không muốn ở chung với Yến Kinh Nhiên, mới cùng Ân Đồ đi ngủ ở khách sạn, ai ngờ khách sạn hoặc giữ hai người ở ngoài cửa, hoặc là hoàn cảnh không cho phép, cuối cùng bất đắc dĩ mới đi tìm chị họ của Ân Đồ, kết quả lại đổ vỡ, đụng phải Yến Kinh Nhiên.

"Thẩm Vụ Bắc."

Chẳng biết từ khi nào, Yến Kinh Nhiên đã theo tới, hắn đứng trong bóng tối, giọng nói sắc bén: "Nếu nhóc không muốn anh gọi điện thoại về cho bà nội nhóc, thì lập tức cùng anh trở về liền, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Thẩm Vụ Bắc cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau.

Lời ai nói cô đều có thể không nghe, nhưng cô chưa bao giờ làm trái lời bà.

Đã trễ thế này, nếu bà nội biết cô còn chưa xếp đặt chỗ ở, không chừng lại lo lắng.

Thẩm Vụ Bắc nhếch môi dưới: "Hai năm, thủ đoạn gây khó dễ em vẫn không thay đổi nhỉ?"

"Hai năm, chẳng phải nhóc vẫn bị dính bẫy sao?"

Yến Kinh Nhiên chống đầu lưỡi lên khóe miệng, lại mềm giọng: "Biết nhóc muốn tới, anh đã thu xếp phòng xong hết rồi, cùng anh về đi, được không?"

Không khí lặng im mấy giây.

Thẩm Vụ Bắc hơi rũ lông mi, tròng mắt đen giống như ngâm trong biển sâu, nhìn không ra biểu tình.

Bên cạnh Ân Đồ trong lòng lộp bộp một tiếng, nhất thời cảm thấy không ổn.

Dám trắng trợn uy hiếp Thẩm Vụ Bắc a.k.a Hỗn Thế Ma Vương này, hắn vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy, trong thoáng chốc, hắn còn nghĩ cô định động thủ.

Thẩm Vụ Bắc bước tới gần một bước, khí thế không giảm, Yến Kinh Nhiên cũng cong môi, híp mắt cười nhạo một tiếng.

Thú vị.

Xem ra tiểu thí hài này bây giờ không chỉ mọc đủ lông đủ cánh, tính tình cũng đủ cứng đầu.

Hắn xăn tay áo lên, hoạt động cổ tay, thầm nghĩ...

Hôm nay sẽ để nhóc thể nghiệm một chút, cái gọi là trời tối đường trơn, xã hội phức tạp (*), và hình phạt 'yêu thương' của tiểu Yến.

(*) "Trời tối đường trơn, xã hội phức tạp" được trích từ một bài hát bên Trung Quốc, còn vế câu sau là ổng tự chế, theo vô cho có vần thôi.

Tay áo vừa mới xăn lên được một nửa.

"Được." Thẩm Vụ Bắc nói.

Cánh tay Yến Kinh Nhiên nháy mắt dừng lại giữa không trung.

Hắn có chút không phản ứng lại kịp, sửng sốt một chút.

"Hành lý của tao để ở đâu?" Thẩm Vụ Bắc ngước mắt nhìn Ân Đồ, "Tao đi lấy."

Ân Đồ trợn to đôi mắt: "Không phải chứ, mày thật sự đáp ứng anh ta hả?"

Thẩm Vụ Bắc "ừ" một tiếng.

"..." Ân Đồ nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Tao mạo hiểm tính mạng bị ba mẹ gank mà cùng mày chia ngọt sẻ bùi, bây giờ mày lại phủi tay mặc kệ tao?"

Thẩm Vụ Bắc đạm thanh nói: "Chị họ mày ở đây, có chị ấy quản mày, mày không chết được."

Ân Đồ mặt xám mày tro: "..."

Dù cho chị ấy có phối hợp một chút, thì không chết cũng tàn tật có biết không!

Thẩm Vụ Bắc lười để ý đến hắn, nghiêng đầu thúc giục Yến Kinh Nhiên: "Anh có đi hay không?"

"Coi như nhóc biết điều."

Yến Kinh Nhiên trong lòng vui vẻ, hắn vốn là chuẩn bị thật tốt cùng Thẩm Vụ Bắc cọ sát một chút, cô có thể buông bỏ nhanh như vậy, thật sự là không thể tốt hơn.

Dụ Thư vẫn luôn chú ý tới bên này.

Cô tính toán rất kỹ, tối nay hoặc là mình uống say để Yến Kinh Nhiên chiếu cố, hoặc là Yến Kinh Nhiên uống say cô đi chiếu cố, tóm lại đều có thể thúc đẩy tiến trình một chút.

Nhưng nếu Yến Kinh Nhiên đi rồi, thì lại không còn cơ hội lần sau.

Cứ như vậy mà thả người đi thì cô không cam lòng.

"Tiểu Yến, ở lại chơi một chút đi." Dụ Thư sãi bước đuổi theo, "Mọi người còn chưa có thỏa thuê, cậu đột ngột đi như vậy, có phải có hơi không cho tôi chút mặt mũi không?"

"Xin lỗi, cô cũng thấy rồi đấy, đêm nay tôi thật sự có việc." Yến Kinh Nhiên nói, "Chờ mang theo tiểu quỷ này về, còn phải báo cáo lại kết quả nhiệm vụ cho mẹ tôi nữa, cô mới là nhân vật chính của đêm nay, tôi chỉ là một người mẫu hợp tác với phòng chụp hình thôi, thiếu đi một người cũng không sao, hơn nữa..."

Nghĩ đến cái gì, hắn lại nói: "Ban nãy cảm ơn cô đã thay tôi chắn những ly rượu đó, nhưng vừa rồi tôi thật sự muốn nói với cô rằng," hắn cười khéo, "tôi không quá cần."

Lời trong lời ngoài đều là cự tuyệt, sắc mặt Dụ Thư hơi cứng lại, đành phải nhìn bọn họ rời đi.

-

Cùng người trong phòng chào hỏi xong, Yến Kinh Nhiên lôi kéo Thẩm Vụ Bắc một trước một sau ra CLUB.

CLUB cách nhà trọ hắn không xa, lúc này phương tiện giao thông công cộng vẫn còn chưa dừng hoạt động.

Trong lúc chờ xe buýt, hai người đứng dưới cây ngô đồng, Yến Kinh Nhiên nghiêng đầu một cái, liền thấy rõ sự mệt mỏi khó che giấu được dưới mí mắt của thiếu nữ.

Ngồi xe cả một ngày còn phải đi bôn ba đây đó, không mệt mới là lạ.

Nhưng lạnh nhạt thì vẫn lạnh nhạt, suy nghĩ chốc lát, Yến Kinh Nhiên khẽ nhấp môi, vẫn là móc điện thoại di động ra kêu một chiếc taxi.

Trên đường về không ai nói một lời.

Bầu không khí quỷ dị vẫn luôn kéo dài đến khi Yến Kinh Nhiên móc chìa khóa ra mở cửa.

Cửa vừa được mở, biểu tình hắn bỗng chốc cũng được phai nhạt đi rất nhiều.

Yến Kinh Nhiên tiện tay cởi bỏ một viên cúc áo sơ mi, đem ba lô treo lên kệ giá áo ở cửa, cũng không quay đầu lại nói: "Tủ giày ngăn thứ hai, đôi dép lê màu trắng kia là chuẩn bị cho nhóc."

Thẩm Vụ Bắc mang đôi dép mới tinh kia vào, đi theo vào phòng.

Quan sát căn nhà trọ này.

Là nhà trọ tiêu chuẩn một phòng ngủ và một phòng khách, ước chừng rộng 60 mét vuông, được bài trí theo phong cách tối giản, lấy đen trắng và gỗ vàng làm màu chủ đạo, đồ vặt lặt không nhiều, nhìn thuần túy mà nhẹ nhàng khoan khoái.

Có dấu vết của người khác hay không, nhìn qua cũng sẽ thấy ngay.

Yến Kinh Nhiên rót hai ly nước, rồi ngồi xuống ghế sa lon màu đen ở phòng khách, sau đó ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn trà, hướng Thẩm Vụ Bắc ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."

"Chúng ta nói chuyện một chút."

Thẩm Vụ Bắc thu hồi tầm mắt, đi tới trước ghế sa lon.

Yến Kinh Nhiên nhìn cô hai giây, nghiêng đầu cười một cái, nụ cười lại không đạt đáy mắt: "Nhóc không định cùng anh giải thích một chút sao?"

Thẩm Vụ Bắc: "Giải thích cái gì?"

"Giả ngu với anh đúng không?" Yến Kinh Nhiên hơi nheo mắt lại, "Buổi chiều nhóc đến thành phố A, tại sao không nghe điện thoại của anh mà còn tắt máy?"

"Không phải rất rõ ràng rồi sao." Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn, chậm rãi nói, "Không muốn tới chỗ của anh."

Yến Kinh Nhiên bị câu trả lời không một chút uyển chuyển của cô đâm một chút: "Coi như là vậy đi, vậy từ buổi chiều đến lúc 8 giờ tối, nhóc cũng không biết gọi trở về cho anh một cuộc?"

Thẩm Vụ Bắc không nói lời nào.

"Được rồi, những thứ này anh sẽ không cùng nhóc so đo, nhưng có một điều..." Dừng một chút, Yến Kinh Nhiên xăn tay áo sơ mi lên, lộ ra một đoạn đường cong lưu loát trên cánh tay trắng nõn, thần thái trở nên nghiêm túc một chút, "Nhóc nói cho anh biết, tại sao lại chặn WeChat của anh?"

Mí mắt Thẩm Vụ Bắc mỏng, đôi mắt xinh đẹp rất tinh xảo.

Người chất vất rõ ràng là hắn.

Nhưng ngược lại Yến Kinh Nhiên lại cảm thấy ánh mắt của đối phương sâu không thấy đáy.

"Tin nhắn quá nhiều." Thẩm Vụ Bắc cau mày, "Nhìn phiền, ảnh hưởng học tập."

"?"

Yến Kinh Nhiên nghiến răng, hơi nâng âm cuối: "Câu trước anh tin, câu sau ảnh hưởng học tập là nhóc đang hù ai vậy?"

Hắn đã sớm nghe mẹ Yến đề cập qua, hồi cao trung Thẩm Vụ Bắc cơ hồ có nhiều lần thi được hạng nhất, số điểm so với hạng nhì lớn rất nhiều.

Một người có thiên phú như vậy, hắn không tin còn có thể bởi vì dành thời gian xem mấy cái tin nhắn WeChat của hắn sẽ làm thành tích tuột dốc.

Nhưng Thẩm Vụ Bắc hiển nhiên là không muốn tiếp tục bàn đến đề tài này nữa.

Cô khẽ xoa đôi mắt, không kiên nhẫn nói: "Còn gì nữa không, không thì em đi tắm rửa rồi ngủ đây."

Yến Kinh Nhiên quả thực hết cách với cô.

Mấy năm nay Thẩm Vụ Bắc trải qua cái gì thì hắn không biết, nhưng bộ dáng đặc biệt bài xích này của cô, làm hắn mạc danh có chút khó chịu cùng bất lực.

Bọn họ ở chung với nhau rõ ràng không nên là như vây.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Vụ Bắc là khi hắn 15 tuổi, cô bé được bà nội mang theo, vừa mới dọn vào Vườn Bạc Hà ở Tô Thành được nửa tháng, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà hắn, trên tay nhỏ chân nhỏ của cô đều là vết thương.

Cô không quá hòa đồng với mọi người, lại còn là một Alpha gầy yếu, thế cho nên luôn bị mấy đứa trẻ trong vườn đuổi theo bắt nạt.

Yến Kinh Nhiên giống như một tiểu bá vương trong Vườn Bạc Hà, từ nhỏ liền thích gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, sau khi biết được chuyện của Thẩm Vụ Bắc hắn liền ngồi không yên, chỉ vào đám trẻ bắt nạt cô, ác thanh ác khí mà đứng chắn trước mặt cô.

Nói về đánh nhau, thì hắn không bao giờ thua.

Nhưng lần đầu chống lại nhiều như vậy, hắn cũng khó tránh khỏi đổ chút máu, khóe miệng còn có một vết bầm tím.

Nhưng mà hắn không thèm để ý, mua hai cây kem, ngồi trên cánh đồng bạc hà thơm mát, nhéo gương mặt chinh lăng của cô bé, cố làm ra vẻ khí khái anh hùng, cười xán lạn: "Sau này không cần phải sợ, có anh đây làm chỗ dựa cho nhóc."

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ vẻ mặt lúc đó của Thẩm Vụ Bắc.

Đôi mắt đen láy sáng ngời, lông mi ướt nhẹp, chớp mắt một cái, giống như cào ở đầu quả tim hắn.

Suy nghĩ một chút, Yến Kinh Nhiên liền bừng tỉnh lại.

Yên lặng hồi lâu, hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, dời mắt đi, có chút hụt hẫng mà đứng lên: "Để anh đi lấy đồ dùng tẩy rửa cho nhóc, tối nay nhóc ngủ ở phòng ngủ đi."

-

Chờ Thẩm Vụ Bắc tắm rửa xong, Yến Kinh Nhiên đã đem tất cả thu dọn hết rồi.

Phòng ngủ nhường lại cho Thẩm Vụ Bắc, hắn cũng chỉ có thể ngủ ở phòng khách.

Thẩm Vụ Bắc từ phòng tắm bước ra, cô mặc chiếc áo thun của Yến Kinh Nhiên, chà lau nửa phần tóc bị ướt, mới vừa đi vòng qua bàn trà, tầm mắt liền bỗng nhiên dời xuống, sau đó dừng lại trên chiếc ghế sa lon to rộng.

Yến Kinh Nhiên như chờ cô đến mất kiên nhẫn, trực tiếp cuộn tròn ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sa lon.

Hai mắt hắn nhắm chặt, trên người đắp một cái chăn mỏng, chỉ che đến phần eo, cổ áo rộng thùng thình của bộ đồ ngủ bằng vải cotton theo tư thế nằm nghiêng của hắn mà trượt xuống một mảnh lớn, xương quai xanh bằng phẳng, hõm xương quai xanh lõm sâu vào, cố tình làn da hắn dưới ánh đèn mờ ảo lại trắng đến chói mắt.

Thẩm Vụ Bắc bước chậm lại, nhẹ nhàng đến gần hắn, ngồi xổm trước ghế sa lon.

Ngũ quan của Kến Kinh Nhiên nhìn đặc biệt buông tuồng lười biếng, nhưng khi cười rộ lên thì tinh thần phấn chấn bồng bột trong đáy mắt sẽ làm hòa tan vẻ phóng túng đi rất nhiều, sau khi ngủ lại có vẻ rất ôn nhu, dưới đuôi mắt hắn còn có một viên nốt ruồi nhỏ, nhạt như màu tóc của hắn vậy.

Thẩm Vụ Bắc nghe tiếng tim đập đã im lặng từ lâu của mình, bỗng nhiên trở nên dồn dập lên.

Một đôi mắt đen đậm như là màn đêm u tối, toàn bộ tâm tư thâm trầm mà cuồng nhiệt vào giờ khắc này được bộc phát ra.

Không thể kiềm nén lại được.

Bởi vì Yến Kinh Nhiên không hề có chút phòng bị mà dễ dàng bị tiếp cận trong gang tấc.

"Anh?"

Thẩm Vụ Bắc cười khẽ một tiếng, ngón tay lạnh như băng miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt hắn, chạm vào viên nốt ruồi nhạt màu kia, rồi chầm chậm đi xuống, cuối cùng dừng lại ở lớp da mỏng nhô ra ở sau gáy, chạm vào nó nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra được.

Tuyến thể ấm nóng, lòng bàn tay lạnh lẽo, động tác này khó có thể hiểu được lại câu lên một chút tình sáp.

"Tiểu Khả... Yến Tiểu Khả..." Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn sáng quắc mà không chút kiêng dè, giọng nói theo tiếng hít thở của hắn mà trở nên khàn khàn lên, "Đã buông tha cho anh, anh vẫn là như vậy... Thích trêu chọc em."

Thanh âm cô cũng đủ nhẹ.

Yến Kinh Nhiên như là cảm nhận được điều gì đó, lông mi dưới ánh đèn run rẩy, chậm chạp mở mắt ra.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Chẳng phải nhóc cũng đang trêu chọc người ta sao.

*

Vị thành niên không được uống rượu, người lạ đưa rượu cũng đừng nhận!

Đây là do cốt truyện yêu cầu.