Manh Bảo Thiên Tài: Mommy Đợi Con Với!

Chương 70: Anh sẽ vì em làm mọi chuyện



Ngồi giải quyết công việc của công ty thì anh phát hiện được hợp đồng của Thiên Vương, anh nhớ rằng mình đã không ký kết với hắn ta nhưng tại sao trên bàn lại có hợp đồng đã được ký.

Điều này chắc có liên quan gì đến Minh Nguyệt vì thời gian qua cô ấy là người phụ trách.

“Minh Nguyệt. Trên bàn anh thấy có hợp đồng với công ty của Thiên Vương. Em có giải thích gì với anh không?”

“Có vấn đề gì với hợp đồng đó đâu anh. Này là hợp động em thấy có lợi cho công ty chúng ta. Anh ta cũng rất là ổn mà.”

Sau khi nghe vấn đề này thì Hàn Dương Phong cũng không chú trọng gì nhiều, vì hiện giờ thứ anh cần quan tâm là Bảo Bảo và sự an toàn của Vũ Nhi.

Anh liền cho gọi cho Trần Kiệt.

“Trần Kiệt cậu đến văn phòng tôi có tí việc. Gấp nhé.”

“Tôi đang ở cùng Thiên Ngân.”



“Hai người cùng đến luôn đi. Chuyện gấp lắm.”

Hàn Dương Phong gọi cho Trần Kiệt với giọng rất nôn nóng. Chắc anh ta tính nhờ Trần Kiệt và Thiên Ngân về việc của Vũ Nhi.

Chưa được lâu thì anh nhận được điện thoại Vũ Nhi gọi đến. Anh ấy rất cẩn thận. Kiểm tra mọi ngóc ngách của văn phòng, mở cửa và kiểm tra bên ngoài.

Thấy không an toàn nên anh đành đi lên sân thượng để gọi lại Vũ Nhi.

“Vũ Nhi. Anh đây. Hiện tại anh và Bảo Bảo rất tốt. Tụi anh đang bị kiểm soát rất chặt chẽ. Còn em thì sao rồi?”

“Nghe được giọng của anh và tình trạng hiện tại của Bảo Bảo em vui lắm.”

Vũ Nhi kể hết mọi chuyện mà cô ấy mắc phải cho Hàn Dương Phong nghe.

Không kiềm chế được cơn giận của mình. Vì Hàn Thương Mạnh đã rất quá rồi. Ông ta tuy là ba của anh nhưng lại cho người đụng tay đụng chân đến người phụ nữ của anh.

Anh quyết định phải đứng dậy để chống lại thế lực mà Hàn Thương Mạnh đã tạo ra.

“Em yên tâm. Anh sẽ cho người âm thầm giải quyết vấn đề của em và đảm bảo an toàn cho em. Còn về phía anh và Bảo Bảo thì em đừng lo. Có anh bên cạnh Bảo Bảo rồi.”

“Thời gian có hạn nên sắp tới mình hạn chế liên lạc với nhau. Nhưng em yên tâm anh sẽ gọi cho em nếu được.”

Vũ Nhi nghe thấy vậy biết được không chỉ một mình cô khó khăn mà ngay cả Hàn Dương Phong cũng vậy.

Trần Kiệt cùng với Thiên Ngân đã đến văn phòng của Hàn Dương Phong. Ở đây anh ấy đã kể hết tất cả cho hai người nghe về những thứ mà gia đình nhỏ của anh đang mắc phải.

“Tôi nhờ hai người hãy giúp cho Vũ Nhi vượt qua thời gian sắp tới. Cô ấy làm việc ở công ty Trần Vương tạm thời có thể là an toàn rồi.”

“Được rồi. Em sẽ giúp anh mà. Cũng coi như cảm ơn anh vì đã cho em biết đến Trần Kiệt.”

“Cảm ơn hai người rất nhiều.”

Trần Kiệt và Thiên Ngân đích thân mình đi xuống tận nơi mà Vũ Nhi đang ở cùng với ba mình.

“Vũ Nhi, nghe Hàn Dương Phong nói lại tôi cảm thấy thương cô quá. Vậy mà trước kia tôi còn hiểu xấu về cô.”

“Chuyện cũng qua rồi đừng nghĩ vậy nữa Thiên Ngân. Mà hai người có việc gì đến tận đây vậy?”

“Chúng tôi đến để thay Hàn Dương Phong giải quyết các vấn đề của cô đang gặp phải. Anh ta bảo cô vẫn phải nên tiếp tục làm ở công ty Trần Vương để an toàn cho bản thân cô trước. Còn ba của cô thì nên chuyển lên ở cùng cô luôn.”

“Hàn Dương Phong thật chu đáo.”

“Tôi bảo cô rồi. Hàn Dương Phong đã không yêu thì thôi. Anh ấy mà yêu thì cô cứ yên tâm. Anh ta sẽ làm mọi thứ cho cô và Bảo Bảo.”

Vũ Nhi yên tâm giao lại mọi thứ ở đây cho Trần Kiệt và Thiên Ngân. Cô cùng với ba mình và Trần Vương quay trở về căn hộ của cô.

Như mọi lần thì Hàn Dương Phong đón Bảo Bảo và chở cậu bé đến nhà Hàn Thương Mạnh.

“Chào ông nội. Con đi học về rồi.”

“Bảo Bảo của ta ngoan thế. Hôm nay của cháu thế nào rồi.”

“Con kể ông nghe. Hôm nay trên trường mọi người biết con là cháu của ông nên đều có những ưu ái đặc biệt cả.”

“Ngay cả những thứ Bảo Bảo không làm mà mọi người vẫn đưa cho Bảo Bảo.”

“Thế con có thích không?”

“Dạ không ạ. Mẹ dạy con rằng thứ gì do chính bản thân mình làm ra thì đáng chân quý. Còn những thứ người khác mang lại thực chất chỉ là họ có ý đồ hoặc việc gì cần nhờ mình thôi. Do đó Bảo Bảo không nhận ạ.”

Hàn Dương Phong vừa nghe thấy Bảo Bảo nhắc đến mẹ liền chạy gần lại cậu bé. Vì sợ Hàn Thương Mạnh sẽ tức giận khi nghe cậu bé nhắc đến mẹ mình.

Nhưng thay vì ông ấy tức giận thì lần này có thể ông ấy đã thay đổi cách nhìn về Vũ Nhi.

Nếu Vũ Nhi như ông ta nghĩ thì sẽ không dạy dỗ được một cậu nhóc mới tí tuổi những triết lý như thế này. Và cậu bé rất là thông minh, hiểu chuyện.

“Bảo Bảo giỏi. Mẹ của con có vẻ dạy con rất tốt.”

“Dạ ông nội. Mẹ dạy con rất nhiều thứ. Chỉ một mình mẹ thôi mà con đã được như thế này rồi. Nếu có mẹ, ba và ông nội nữa thì Bảo Bảo sớm sẽ trở thành siêu cấp thiên tài thôi.”

“Thôi được rồi. Hàn Dương Phong, con chở Bảo Bảo về cho thằng nhóc ăn uống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ ông nôi. Thưa ông nội con về.”

Bảo Bảo đi ra tới cổng thì chợt nhớ ra mình có quà muốn gửi anh ông. Cậu bé liền vội chạy vào, hơi thơ gấp gáp.

“Ông nội ơi. Bảo Bảo có quà muốn gửi ông.”

“Con vội như vậy là muốn gửi quà cho ông thôi à.”

“Dạ đúng rồi ạ.”

Bảo Bảo lấy từ trong balo của mình ra một bức tranh và đưa hai tay cho Hàn Thương Mạnh.

Trong bức tranh là những nét vẽ được chính tay Bảo Bảo vẽ với nội dung gia đình của em. Nhìn sơ qua Hàn Thương Mạnh cũng đủ biết được trong bức tranh này là Bảo Bảo, Hàn Dương Phong và ông già ngoài cùng chính là ông ta. Nhưng bên cạnh Hàn Dương Phong và Bảo Bảo là một người phụ nữ.

Không khó để đón được đó chính là Vũ Nhi. Cậu bé muốn gia đình có đầy đủ hết mọi thành viên. Và ông ấy cũng đã có vị trí ở trong lòng cậu bé.

“Thưa ông nội con về ạ.”