Mã QR Năng Lượng Cao

Chương 47: 7/7



Liễu Mộ Thanh vẫy vẫy tay với mọi người, sau đó nhẹ nhàng bay lên nắm chặt bàn tay của Lâm Tĩnh Tuyết đang lơ lửng trên không trung.

Ánh sáng biến mất, ký túc xá cũng khôi phục như thường. Đèn điện sáng lên, cầu thang và vách tường bị phá hỏng cũng phục hồi như cũ.

Thi thể của Địch Huống và Ngô Vũ vẫn còn, hai người Hình Diệp và Tào Thiến cùng quét dọn thi thể và xử lý hậu sự. Dì Trương và Trương Phi Minh đều là những người từng trải đời, vì đã tận mắt chứng kiến một trận đại chiến và việc siêu độ Liễu Mộ Thanh, nên họ vẫn có thể tiếp nhận được tình huống thi thể đột nhiên biến mất.

Hình Diệp mở giao diện “Thông tin về người thất bại” trong điện thoại ra, trên đó viết:

Tên người chơi: Địch Huống

Phe: Nghịch mệnh

Điểm: 10250 (đã trừ điểm thất bại)

Kỹ năng ban đầu: Tu La tám tay, Mình đồng da sắt (Mỗi tiếng sử dụng kỹ năng ban đầu sẽ bị trừ 50 điểm)

Số lượng mã QR đặc thù: 12 (Nội dung cụ thể bên thắng không có quyền xem xét)

Thế giới đã trải qua: 12

Số lượng người chơi chiến thắng: 37 người

12 mã QR đặc thù, may mà sách lược chiến đấu trọng tâm là kiềm chế mã QR đặc thù của Địch Huống, nếu không thì kiểu gì cũng toi đời, vì Hình Diệp và Tào Thiến có ít mã QR.

Có điều Địch Huống không biết năng lực cụ thể của mã QR, chỉ có thể đoán dựa theo kinh nghiệm.

Nghe nói làm như vậy rất dễ bị lừa, lãng phí thời gian chiến đấu quý giá.

Sau khi nhận được 2000 điểm, Quan Lĩnh cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần nói: “Nhiệm vụ còn tiếp tục, chúng ta vẫn chưa rời khỏi thế giới này. Tiến độ tìm đồ hiện giờ là 5/7, vậy hai cái còn lại là gì?”

Hình Diệp không chủ động công kích hắn, còn cho hắn 2000 điểm, điều này khiến Quan Lĩnh lớn gan hơn.

Hình Diệp không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thẻ nhớ tôi bảo cậu bạn kia giấu ở sân sau do anh đào lên, có phải anh không giao ngay cho Địch Huống không?”

Quan Lĩnh thành thật gật đầu: “Cậu cũng thấy đấy, Địch Huống bá đạo lắm. Gã không để tụi tôi có được mã QR, hễ tìm được cái nào là phải đưa ngay cho gã, còn gã chỉ cho chúng tôi một hai cái thôi. Người chơi phục mệnh tụi tôi vốn rất dễ tìm được mã QR, mà gã lại coi chúng tôi như nô lệ muốn gì lấy đó. Năng lực của tôi không tệ, có thể trị liệu nên gã mới chịu cho một hai mã. Còn như Ngô Vũ, Địch Huống hết đánh lại mắng, chẳng đối xử ra gì cả.”

“Vậy tại sao các anh còn muốn theo gã?” Tên khốn kiếp Đinh Thành Song thấy mọi chuyện đã kết thúc bèn lò dò trèo từ cầu thang xuống.

“Gã nói mình quen biết những người chơi cao cấp khác và rất được yêu thích trong thế giới hỗn chiến, đi theo gã có thể lên thế giới cao cấp. Tôi cũng chẳng biết sao mình bị lừa nữa…” Quan Lĩnh gãi gãi đầu. Trông thấy Địch Huống bị Hình Diệp và Tào Thiến kết hợp đánh cho tơi bời, lập tức hắn không thấy Địch Huống đáng sợ như trước nữa.

Hình Diệp chậm rãi mở miệng: “Là chiến thuật tâm lý thôi, dùng thuật cà rốt và cây gậy để nuôi nhốt, dần dần sẽ khiến mấy người không suy nghĩ được nữa. Có điều như anh thì lại không, thầy Đinh đây bẩm sinh đã có lòng dạ tiểu nhân rồi.”

Câu cuối cùng là nói với thầy Đinh, kẻ này toàn bộ quá trình đều tìm cách tính toán sao cho có lợi, vừa bắt đầu chiến đấu đã chạy đến lầu bốn tị nạn. Anh ta có thể thuận lợi sống đến bây giờ thật sự là không dễ dàng.

Nhưng điều khiến người ta giật mình nhất là, thế mà thầy Đinh còn có thể nghiêm mặt ưỡn ngực nói với Hình Diệp: “Vừa rồi Quan Lĩnh nói tiến độ là 5/7, vẫn còn hai vật phẩm chưa tìm được. Anh chia cho Quan Lĩnh một cái, vậy… Cũng chia cho tôi một cái đi, như thế tôi sẽ không bị trừ điểm và thuận lợi thông qua thế giới này.”

Tào Thiến: “…”

Quan Lĩnh: “….”

Hóa ra trên đời này lại có kẻ mặt dày vô liêm sỉ đến thế!

Trái lại Hình Diệp đã đoán trước được, anh chậm rãi nói: “Vậy anh có thể trả giá cái gì?”

“Lần sau gặp nhau trong thế giới hỗn chiến, tôi sẽ không cùng một đội với anh.” Thầy Đinh nháy mắt ra hiệu “Anh hiểu mà” với Hình Diệp.

“Không đủ.” Hình Diệp nói: “Bởi vì chắc chắn tôi sẽ không cùng một đội với anh. Giao dịch này không thành.”

“Vậy cái này thì sao?” Thầy Đinh lấy một tờ giấy được gấp gọn từ trong túi áo ra mở cho Hình Diệp nhìn, là một mã QR: “Tôi vẫn luôn giấu không nói cho Địch Huống, cũng không nỡ giữ lại cho mình, nói không chừng có ích đấy.”

Hình Diệp: “…”

Có da mặt thế này cũng coi như một thứ trí tuệ nhân sinh.

Anh không do dự quá lâu, bèn nói thẳng: “Thành giao, đưa cho Tào Thiến đi.”

“Lại cho tôi?” Tào Thiến hoàn toàn bất ngờ.

Hình Diệp: “Trận chiến này cô có công đầu, sức chiến đấu mạnh nhất. Những thế giới sau này cũng cần cô xông lên đầu tiên, nên cần lấy thêm nhiều mã QR một chút. Cái này vào tay cô có ích hơn tôi nhiều, vả lại tôi cũng nhớ rồi.”

Tào Thiến hiểu rất rõ, Hình Diệp là một ông chủ hào phóng.

Thầy Đinh còn chưa cầm được vật phẩm đã thẳng thắn đưa mã QR cho Tào Thiến, anh ta cũng không sợ Hình Diệp đổi ý, thái độ đủ thành tâm.

Quan Lĩnh cạn lời chỉ chỉ vào thầy Đinh, kẻ này… Đúng là quá vô liêm sỉ.

Miêu tả của mã QR là: Phòng truyền thông mà các học sinh thích nhất, có thể lén lút chiếu phim.

Không biết có chức năng gì, hẳn là thầy Đinh đã tìm được trong phòng truyền thông. Tào Thiến liếc qua điện thoại rồi không còn quan tâm đến tác dụng của mã QR nữa, cô hỏi: “Tôi cũng rất tò mò về hai vật phẩm còn lại.”

Hình Diệp chỉ Bạch Nhứ ngất xỉu nằm dưới đất: “Xem điện thoại và vật dụng cá nhân của ả ta, nói không chừng sẽ có thứ gì đó.”

Dưới sự trợ giúp của dì quản lý ký túc xá, mọi người lục soát một lượt quanh phòng Bạch Nhứ, sau đó tìm được một chiếc hộp dưới giường ả ta.

Sau khi mở ra mọi người nhìn thấy mà giật mình, là một đống xác chó mèo bị hành hạ đến chết. Không biết Bạch Nhứ dùng cách gì để bảo quản mà những cái xác đó đều không bị thối rữa, nhưng toàn bộ không có não.

Vì Liễu Mộ Thanh vẫn luôn tạo kết giới trong ký túc xá, cứ đến đêm ký túc của nữ sinh sẽ biến thành dị không gian. Dưới sự bảo vệ của Liễu Mộ Thanh, những nữ sinh khác có thể yên giấc, còn người bất cẩn tiến vào dị không gian lại có dì Trương bảo vệ. Hai năm qua Bạch Nhứ chỉ có thể ăn não của mấy con chó hoang mèo hoang, hoàn toàn không thể gây hại cho người trong trường học. Về phần sau khi nghỉ hè ả ta về nhà có làm gì không thì không biết được.

Trong hộp còn một cuốn nhật ký bắt đầu ghi lại từ ba năm trước. Cuốn nhật ký này kể đủ quá trình tâm lý bắt đầu từ khi gặp Liễu Mộ Thanh, nội dung cực kỳ vặn vẹo, người đọc không rét mà run.

Thậm chí Bạch Nhứ còn ghi lại toàn bộ quá trình gây án của mình, đoạn dương dương đắc ý nói, Liễu Mộ Thanh và Lâm Tĩnh Tuyết đúng là hai con ngu, học giỏi thành tích tốt thì sao chứ, chẳng phải cũng thất bại dưới tay ả ta đấy à.

“Tại sao ả ta lại phải viết nhật ký lưu lại bằng chứng tội ác của mình?” Quan Lĩnh không hiểu.

Cuốn nhật ký này, cộng thêm nội dung trong USB, lời chứng của hiệu trưởng và thầy Tề đủ để định tội Bạch Nhứ – xúi giục tự sát và cố ý gây thương tích khiến người tử vong.

“Có lẽ với ả ta, đây không phải là chứng cứ phạm tội, mà là chuyện đáng đắc ý.” Hình Diệp thở dài: “Quan trọng nhất chính là, thế giới này không thể suy luận theo lẽ thông thường. Bởi vì nội tâm đố kỵ vặn vẹo mà Bạch Nhứ biến thành quỷ ăn não, thế giới bình thường sẽ có chuyện như thế sao? Sức mạnh của ả ta đủ để che giấu cuốn nhật ký này, nói không chừng đêm đến ả sẽ lấy nhật ký ra thưởng thức nữa cơ.”

Nói cũng đúng.

“Vậy trong những món đồ tìm được này, cái nào là vật phẩm cần tìm?” Thầy Đinh hỏi.

Hình Diệp: “Ngày mai anh hãy copy cuốn nhật ký này dán lên bảng thông báo trong trường, lại giao bản gốc cho người thân của Lâm Tĩnh Tuyết hoặc Liễu Mộ Thanh, như vậy có thể trả lại “Trong sạch” cho hai cô gái ấy.”

Hôm sau, mới sáng sớm thầy Đinh đã đi photo nhật ký thành nhiều bản dán đầy trường. Sau khi copy xong anh ta giao bản gốc cho dì Trương, nhận được thông báo tiến độ tìm đồ 6/7 từ hệ thống.

“Còn cái cuối cùng thì sao?” Quan Lĩnh tò mò hỏi.

Hình Diệp dẫn ba người chơi đến phòng hiệu trưởng nói cho ông biết chuyện đã được giải quyết, cũng gửi một bản video trong thẻ nhớ của thầy Tề cho hiệu trưởng, đoạn nói: “Hết thảy đã kết thúc, trách nhiệm cần phải gánh vác thì nên làm.”

Hiệu trưởng cảm kích nói: “Cảm ơn em đã giúp đỡ. Đến thứ Hai sẽ không cảnh cáo em, hóa ra hết thảy những gì em làm đều là vì giải quyết chuyện này! Sau khi xem nhật ký mà bọn em dán lên, thầy có đến nhìn Bạch Nhứ. Ả ta đã trở nên ngốc nghếch đần độn, bất kể người khác trách mắng thế nào ả cũng chỉ gật đầu nói “Đúng đúng đúng, là tôi đã hại các cô ấy”, hình như đã ngốc mất rồi. Sao các em làm được vậy?”

Hình Diệp: “Không phải bọn em làm được, mà là Liễu Mộ Thanh. Trước đó thầy đã từng nói cởi chuông phải do người buộc chuông đấy ư.”

“Thì ra là thế.” Vẻ mặt của thầy hiệu trưởng ảm đạm dần: “Cả hai đều là học sinh xuất sắc, thật đáng tiếc. Thầy sẽ mở cuộc họp lãnh đạo, xử lý việc thầy Tề quay lén học sinh, đuổi việc anh ta, cũng thông báo nguyên nhân trước toàn trường. Thầy ấy cũng nên được giải thoát rồi.”

Hiệu trưởng vừa dứt lời, Hình Diệp cũng đúng lúc nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống: “Người chơi Hình Diệp trả lại “Trừng phạt” cho thầy Tề, nhận được 2000 điểm, tiến độ tìm đồ trong trường học là 7/7.

Nhiệm vụ tìm đồ trong trường thuận lợi thông qua, chúc mừng người chơi Hình Diệp, Tào Thiến, Quan Lĩnh và Đinh Thành Song đã qua cửa hoàn mỹ, mỗi người nhận được thêm 100 điểm.”