Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 497: Cha con Thẩm Tông Cồ (2)





Thẩm Tông Cồ lại trầm ngâm.

“Thứ mà danh môn vọng tộc thò tay nhẹ là hái tới, ti tiện xuất thân như chúng ta cố gấp trăm lần họ mới có thể đạt được, mà đạt được cũng xoa thể bị đá xuống bất kỳ lúc nào, chỉ phải nhìn xem tâm tình của bọn họ tốt hay không. Tốt thì chúng ta ở đó một thời gian, không tốt một cái cớ đã đủ khép cả nhà chúng ta vạn kiếp bất phục”

“ Con trai, ngươi nghĩ nghĩ, với tình hình này dù chạy về đến Đại Tống chúng ta sẽ bị xử lý ra sao? Ta chắc chắn chết, chết ta không lo, nhưng con trai, ngươi sẽ có thể thoát chết nhưng bị đánh xuống nguyên hình ti tiện dân. Thẩm gia mới nhú lên khỏi vũng lầy lại bị đạp dẫm lên đầu là chìm xuống mãi mãi”


“ Ngươi … can tâm sao?” Thẩm Tông Cồ hỏi con trai một cách nghiêm túc.

“ Con trai dĩ nhiên không can tâm. Nhưng đầu hàng quân địch cái danh tiếng này thật là ngang năm rửa không trôi nhục nhã của Thẩm gia”

Thẩm Vệ Thái đúng là không can tâm, nhưng hắn vẫn cố chấp chủ nghĩa anh hùng, chủ nghĩa dân tộc.


Biết tính con trai cho nên Thẩm Tông Cồ không ép. Nhưng hắn không thể để con trai có tư tưởng này mà đi vào Đại Việt doanh. Quá nguy hiểm.

Nhưng lão làng như Thẩm Tông Cồ lại bó tay sao? Một kẻ ti tiện xuất thân có thể bò lên đến tòng tứ phẩm võ quan có thể đơn giản sao?

Nói về mưu lược quân sự có thẻ họ Thẩm thua tuổi trẻ anh tài Địch Viễn, nhưng nói cáo già chính trị mười cái Địch Viễn không ăn lại được một mình Thẩm Tông Cồ. Việc ti tiện xuất thân có thể trong võ ban bò lên cũng có, nhưng bò lên đến tòng tứ phẩm không phải đùa. Còn bò lên đến nhị phẩm như Địch Thanh thì cần cả thiên thời địa lợi nhân hoà cộng tài năng kiệt suất. Cái đó thuộc đặc biệt người không nên đem ra so sánh.

“ Con trai ngươi nói không sai. Nhưng lịch sử do kẻ chiến thắng viết nên, nếu Thẩm gia đứng bên phe chiến thắng, chúng ta viết thế nào là thế đó. Ai có thể bêu danh Thẩm gia?” Thẩm Tông Cồ hỏi ngược lại con trai.

“ Nhưng Đại Tống hùng binh trăm vạn, sao có thể thua?” ấu trĩ suy nghĩ của một chàng trai mới lớn.

Thẩm Tông Cồ không trách con trai, nếu cái gì con trai cũng thấu triệt thì cần người cha dạy dỗ làm gì?

“ Trăm vạn hùng binh là ngươi ở đâu có? Nhìn đám binh sĩ này đi. Bao nhiêu phần có thể thực đánh một trận? Đại Tống đất rộng người đông muốn có binh không thiếu . Nhưng Quan gia và Văn quan luôn đề phòng bin tướng. Đâu bao giờ thực sụ dám mở rộng quân đội?”

“ Trăm vạn quân mà ngươi nói có thể có, nhưng không thể gọi là hùng binh. Trong đó chỉ có năm mươi vạn có thể đánh. Năm mươi vạn còn lại chỉ có thể tham gia hỗ trợ thủ thành, bắt đạo tặc nhỏ, đến cả sơn tặc chưa chắc bọn hắn thắng được”

“ Trong năm mươi vạn có thể đánh kia có khoảng 20 vạn tạm gọi là tinh binh phải phòng chồng khắp nơi. Kháng Bắc Nguyên, thủ Tây Liêu, Tây Hạ. Lấy đâu ra quân tinh nhuệ mà đánh ở nơi này?”

“ Đại Việt quân đã lọt vào đến Hành Dương chia đôi quân Tống vây chết Trương Thủ Tiết… còn hi vọng nào có thể thắng … lại nói Bắc Nguyên nghe nói đã tụ 30-40 vạn binh mã ở Hà Bắc sông Hoàng Hà…. Ngươi nghĩ chống nổi sao?”

Thẩm Tông Cồ dài dòng nhưng cũng không thừa thãi một câu một chữ mà nói chuyện cùng con hắn, muốn thuyết phục một con trâu nó khó như thế nào đâu, không đủ nhẫn nại là rất khó khăn.

“ Phụ thân nói ta hiểu, nhưng ta nghĩ chỉ cần Đại Tống đoàn kết, nam nhi Đại Tống cùng đứng lên, chúng ta mấy chục triệu người há sợ ngoại bang chỉ vài chục vạn?” Thẩm Vệ Thái là có tư tưởng của mình. Hắn vẫn dùng lý lẽ của mình mà tranh luận.

“ Con trai ngươi lại nói không sai? Nhưng đó là ngươi nói về Hán tộc mà không phải nói về Đại Tống” Thẩm Tông Cồ cười.

Thẩm Vệ Thái gương mặt khó hiểu mà nói: “ Cha ta không hiểu, có gì khác nhau sao?”

Thẩm Tông Cồ cười cười vỗ vai con trai mà giảng giải: “ Ngươi nói không sai nếu nam tử của Hán tộc cùng đứng lên, cùng cầm vũ khí, không có mười triệu cũng là hai mươi triệu người, ai chiến thắng nổi? Nhưng ngươi nói là Hán tộc mà không phải Đại Tống. Đại Tống chỉ là một triều đại Triệu thị lãnh đạo Hán tộc chứ không đại diện cho toàn bộ Hán tộc mọi thời kỳ”

“ Khoan hãy nói, nghe cha dạy cho hết” Thẩm Tông Cồ khoát tay khi Thẩm Vệ Thái như muốn mở miệng tranh luận.

“ Điều này ta đã ngộ được sau lần thoát chết tại Hà Bắc, sau khi Quách Quỳ cho phá đập bên sông Hoàng Hà. Lênh đênh sóng nước, đói khát, tiếp cận tử vong ta đã nghĩ rất nhiều, trong mơ hồ ta nhận ra”

“ Vì cái gì một quốc gia 70 triệu người , tiền tài vô số, quân tội hùng mạnh lại liên tục bại trận, liên tục bị ức hiếp?”

“ Con trai ngươi có câu trả lời không?” Thẩm Tông Cồ hỏi con trai.

“ Là tướng quân vô năng? Không có người tài ba? Hay là quân đội chưa được đào tạo tốt?” Thẩm Vệ Thái cũng bối rối không tìm ra đáp án, hắn chỉ liệt kê những gì mình có thể biết.

“ Là một con cừu dẫn dắt một bày sói, không thể nào đánh lại một con sư tử, đạo lý là đó” Thẩm Tông Cồ tuy không nói rõ nhưng ý tứ đại nghịch bất đạo trong đó không che dấu.

Thẩm Vệ Thái choáng váng, hắn như không nhận ra cha mình. Nhưng hắn đang dần bị thuyết phục, lúc này không cãi lại mà chỉ ngồi suy nghĩ những gì cha nói.

“ Nếu ngươi là một con sói trong bày sói bị con dê kia dẫn dắt thì ngươi sẽ làm gì để giúp bày sói đồng bạn ngươi?” Thẩm Tông Cồ lại hỏi.

“ Con trai không biết” Thẩm Vệ Thái loạn rồi.

“ Có hai cách… thứ nhất là tự tách bày mà sống sau đó mời chào các con sói khác, nhưng cách này khó, vì cừu lãnh đạo bày sói có thể thua sư tử , nhưng để giết một con sói đơn độc, nó chỉ cần hạ mệnh lệnh” Thẩm Tông Cồ thâm thúy.

“ Vậy phụ thân, cách thứ hai là gì?” Thẩm Vệ Thái bị câu chuyện thu hút.

“ Đầu nhập vào Sư Tử, để nó bảo vệ ngươi, dẫn càng nhiều sói về với ngươi càng tốt, lãnh đạo chúng, đến một ngày cả sư tử lẫn con cừu kia đều không thể làm gì ngươi, đó mới là cách giúp bày sói đang u mê kia” Thẩm Tông Cồ tỏa ra hào khí không che lấp.

Thẩm Vệ Thái càng bị thu hút, hắn cảm thấy cách này không đi ngược lại tinh thần dân tộc mà hắn đang theo đuổi bấy lâu nhưng hắn vẫn có thắc mắc: “ Nhưng con Sư Tử kia có thể để mặc chúng ta sói lớn mạnh?”

“ Ha ha ha… Sư tử sẽ không để ý một nhóm sói làm gì, vì hắn có thể trấn áp, giết chết một đám sói, để đám sói này có thể lớn đến mức có thể độc lập không sợ hãi sư tử thì cần rất rất lâu, có thể lúc đó Sư Tử chết rồi, đời sau của nó không đủ mạnh, nhưng cũng có thể Sư tử sẽ hóa rông, bày sói mãi mãi khuất phục.. nhưng ít nhất bày sói này vẫn là sói mà không phải cừu” Thẩm Tông Cồ thâm ý mà nói.

Ai nói Thẩm Tông Cồ ngu ngơ, hay ai coi hắn là bại tướng không đủ sức đánh một trận thì chắc chắn sẽ gặp họa sát thân.

“ Tức là theo ý cha, đầu hàng Đại Việt chỉ là để con sư tử ấy bảo vệ chúng ta, còn chúng ta sẽ dùng cơ hội ấy giúp hán tộc tỉnh ngộ?” Thẩm Vệ Thái hỏi lại cho chắc?

Thẩm Tông Cồ nhìn về phương Bắc cười mỉa mai. Hắn chưa trả lời con trai vội.

“ Tỉnh ngộ? Ngươi ý là Đại Tống tỉnh ngộ? Nếu còn nghĩ người khác kém thông minh như vậy thì con trai, ngươi rất nhanh sẽ gặp hoạ.”

“ Quan viên trong triều có ai là ngu, Văn ức Võ hệ luỵ ai cũng hay cả, Yên Vân thua. Thái Nguyên thua, Hà Bắc Thua, Quảng Nam Đông lộ Quảng Nam Tây Lộ thua, Phúc Kiếm , Giang Tây mất… bọn họ còn không nhìn ra? Bọn họ cải cách quân đội khiến quân đội mạnh lên chút đỉnh nhưng lại sợ hãi quân đội đoạt quyền nên lại thêm vào Giám Quân chức thường trực.”

“ Tướng Tống ra trận đánh không dám đánh, lui không dám lui chỉ dám chờ ý chỉ Triều Đình. Quan gia , Văn quan đã ai từng cầm binh hay chỉ đọc mấy thứ binh thơ trên giấy? Chiến trận biến đổi trong nháy mắt làm sao chờ ý chỉ Triều Đình cho đặng? Cho nên Quách Quỳ thua mất Hà Bắc , Thái Nguyên là vậy nguyên nhân”

“ Giờ đây có giám quân, ờ thì phản ứng các lộ quân sẽ nhanh hơn, nhưng đồng thời Văn Quan giám quân nào bết quân sự chuyện lại thò tay vào điều khiển, võ tướng không dám cãi vì chỉ một tấu sớ về triều là võ tướng có thể mất chức điều tra , có khi cả gia tộc gặp hoạ”

“ Thứ này triều đình chung ta nguyện bồi không được, rời đi sớm còn có cơ hội lật mình” Thẩm Tông Cồ thâm thuý.

“ Con trai đã ngộ ra một phần nhưng thật sự không hiểu ở chỗ, Đầu hàng Đại Việt cách xa muôn vạn dặm làm sao giúp bầy sói” thằng này vẫn xoắn vấn đề dâm tộc chủ nghĩa Hán tộc.

Đúng là tiểu phấn hồng tiềm năng. Hắn không biết cha hắn đã rất bực sao?

Thẩm Tông Cồ biết thuyết phục con trai cứng đầu khó cho nên hắn dùng đủ vấn đề để bao biện việc đầu hàng. Thật tâm trong Thẩm Tông Cồ chỉ có một chữ, lợi ích, chữ thứ hai, hắn đã không còn trung thành Đại Tống từ trận chiến Hà Bắc rồi. Mấy vấn đề dân tộc chỉ là hắn phỉnh con trai thôi.

Ban đầu vì không muốn đi quá xa cho nên thay vì lựa chọn đầu hàng Đại Việt hắn muốn đem 2 vạn quân đầu Mân. Nhưng chỉ một chữ trong lá thư của Ngô Khảo Ký khiến hắn thay đổi 180° quyết định.

Dù rất bực mình nhưng Thẩm Tông Cồ vẫn cố kiên nhẫn lung lạc con trai, đây là tương lai gia tộc, có thời gian uốn lại, nhưng lúc này không có thời gian vì con trai hắn sắp làm con tin bên Đại Việt doanh, nếu để một thằng dân tộc chủ nghĩa Hán cực đoan qua doanh Đại Việt thì…. Thật có thể đoán kết quả.

Cho nên kiêu hùng Thẩm Tông Cồ phải sống chết bẻ cong triết lý thuyết phục Thẩm Vệ Thái trước.

“ Ngươi đọc lại thư… Của Vương gia, là ‘Hồ Bắc cắt đất phong Hầu’… lại chỗ này… ‘Không cần về Đại Việt’ . Ý tứ tuy không nói rõ mồn một nhưng cũng đã rõ ràng… Nếu Thẩm gia công lao đủ, một mảnh đất phong Hầu tự chúng ta quản ở Hồ Nam là có. Thêm vào đó sau trận này Sư tử sẽ đánh đau bày sói với con cừu kia, chục năm sẽ không chiến loạn nữa. Thời gian đó đủ để chúng ta dựa vào Sư Tử mà phát triển, mộng ước giúp dân tộc của ngươi có thể thành. Khi thẩm gia đã là bá chủ một phương, lời chúng ta nói chính là ý chí trên mảnh đất đó… ngươi hiểu hay không hiểu” Thẩm Tông Cồ ánh mắt sục sôi ý chí như muốn truyền lửa cho con trai.

“ Đúng vậy, nơi này xa Đại Việt, sư tử cũng không quản nhiều, có danh sư tử thì cừu không dám động, ta có thể thực hiện mộng tưởng giúp các con sói khác tỉnh tỉnh… Phụ thân ngươi kế này thật cao sách…. Con trai đã hiểu, chỉ là trước kia ngu dốt hiểu lầm phụ thân. Con dập đầu xin lỗi phụ thân” Thẩm Vệ Thái quỳ gối đôm đốp đập đầu.

Thẩm Tông Cồ thở phào một hơi.

“ Đã nhận ra sai lầm là kẻ tri, nhưng biết sửa sai mới là kẻ minh. Giờ phụ thân có điều muốn dặn ngươi” Thẩm Tông Cồ nhẹ nhàng nói.

“ Xin lắng nghe phụ thân dạy bảo” Thẩm Vệ Thái tràn ngập ý chí sục sôi.

“ Muốn làm chuyện lớn phải biết nhẫn. Sách này của Thẩm gia có thành hay không phải nhìn vào biểu hiện của cha con tra trước mặt sư tử. Cho nên trước khi đủ mạnh để dám gầm gừ trước mặt Hùng sư, thì Thẩm gia sói nên học quẫy đuôi mừng… như chó. Nếu điều này làm không được thì lý tưởng của ngươi chưa đủ lớn rồi..” Thẩm Tông Cồ thâm ý.

“ Có gì con trai không làm được, vì tương lai dân tộc, vì tương lai gia tộc, làm chó thì làm chó. Đến lúc đủ mạnh thì Hùng Sư ta cũng cắn chết” Thẩm Vệ Thái hùng hổ.

Thẩm Tông Cồ chỉ cười khổ trong lòng, hắn vì Thẩm gia tồn tại đúng là nát lòng mà lừa con trai.

Đời người có những nguyên tắc không được vượt quá. Khi đã bước qua cái ngăn cách giới đó chính là vực thẳm. Một lần làm chó…. Sẽ không sao… 10 lần làm chó sẽ là thói quen… trăm lần ngàn lần chính là bản năng rồi.

Nhưng chó thì sao? Vì thẩm gia Thẩm Tông Cồ chấp nhận. Làm chó mà là kiêu hùng chó một vùng… hắn dám làm. Còn hơn ở Đại Tống làm một con chó canh nhà cả ngày bị đánh đập, không biêt lúc nào bị đem ra giết thịt.

Vì lợi ích cả thôi. Chỉ thanh niên trẻ vẫn đang ngây ngô với mộng tưởng, tiểu hồng phấn














Mỗi tuần có một cái chức nghiệp