Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 299: Dày công lừa nhau từng miếng




Những ngày qua doanh trại Liêu Đông ở Diên Tân liên tục tăng binh, liên tục mở rộng, người mù cũng có thể ngửi thấy hương vị đại chiến sắp nổ ra khi Liêu Đông đã tăng đủ binh lực ở Diễn Tân.

Quách Quỳ ngày đêm không rời mắt theo rõi chăm chú từng chi tiết tình báo, có cả từ thám báo, có cả từ nội quỷ của người Tống gài vào trong quân Liêu Đông.

Bắc Ty rất mạnh, họ có thuốc phiện cường đại phương pháp chế tài phản gián, thế nhưng cũng không thể nói trong mấy vạn người cả Hà Bắc lẫn Liêu Đông thảo nguyên không có ai là gián điệp của quân Tống được, dĩ nhiên là có nhưng tầng lớp cao cấp trung cấp trong quân đội sẽ không có nội quỷ vì muốn nhậm chức trong quân của Liêu Đông phải thông qua phòng thẩm vấn thuốc phiện, trong phòng này nếu là nội quỷ sẽ không thể dấu diếm qua mắt được.

Tầng lớp binh sĩ cấp thấp có thể tình báo được thông tin của quân Liêu Đông không?

Đáp án là có nhưng phiến diện vô cùng.

Cứ cảm giác ngươi là một hạng xoàng binh sĩ, cái ngươi gặp hằng ngày cũng chỉ là vài chục đến vài trăm người cái ngươi quan sát thấy chỉ là một khu nhỏ quân doanh trong số ba mươi dặm quân doanh lều trướng của quân Liêu Đông. Nếu như vậy thôn tin tình báo đưa về cũng rất hạn hẹp. Cái mà cấp trên của đám thám tử này cần đó chính là kế hoạch hành quân, kế hoạch tấn công, thời điểm tấn công, số quân , binh chủng tham gia tấn công. Lương thảo, khí giới của quân Liêu Đông là bao nhiêu. Nhưng cái đó cấp thấp binh sĩ sao biết được?

Cho nên tình báo của Quách Quỳ về nội địa doanh Liêu Đông cực khó khăn tiếp cận.

Đặc điểm thứ hai của việc không có sĩ quan làm nội quỷ đó chính là rất khó đưa tin tức ra ngoài, với quyền lực của sĩ quan quân đội khả năng tuồn thông tin ra ngoài sẽ dễ hơn nhiều. Một tên thường binh muốn độc lập rời doanh truyền thông tin gần như là một việc bất khả thi.

Cho nên tin tức đưa về cho Quách Quỳ cũng chỉ quay quanh số lượng quân Liêu Đông liên tục tăng trong những ngày qua, doanh trại liên tục mở rộng, bãi chăn nuôi cho chiến mã cũng khuếch trương.

Do thám người thì khó vì quân sĩ luôn có nhiệm vụ lại số lượng trong lều bạt ngoài lều bạt, rồi lại thực hiện nhiệm vụ phải ra ngoài. Cho nên muốn thống kê số quân của Liêu Đông chỉ dựa vào ba yếu tố.

Một đó là thám báo đếm số quân vào ra doanh trại để cộng trừ tìm ra con số trú đóng trong doanh.

Hai đó là dựa vào đếm số lều bạt cùng khói bếp ước tính số quân.

Ba đó là dựa vào nội quỷ đếm ước lượng chiến mã. Người Liêu Đông tác chiến không thể thiếu chiến mã, chiến mã không thể đem nghỉ trong lều trại, cho nên đếm và ước lượng số chiến mã là phương pháp đáng tin cậy nhất.

Quách Quỳ rất cẩn thận, hắn không dễ tin tưởng những biểu tượng mà Liêu Đông quân bày ra, nhưng hôm nay hắn đã phải quyết định, đi bước kia hay không đi.

Vì nội quỷ trong quân Liêu Đông liều mạng vượt doanh chạy về báo một tinh quan trọng,, Liêu Đông quân bắt đầu bí mật đóng bè gỗ.

Đến đây đã rõ, Liêu Đông Vương vì giận dữ mà quyết sống mái với Đại Tống. Nhưng Liêu Đông Vương không phải kẻ ngu, hắn đã nhìn ra được nguy cơ vỡ đê Hoàng Hà bờ Bắc. Đến đây thì Quách Quỳ hết nghi ngờ.

Liêu Đông Vương phải vậy mới là Liêu Đông Vương mà Quách Quỳ hắn nhận biết, nếu mù quáng đâm đầu vào bẫy của Quách Quỳ thì đã không phải là Liêu Đông Vương.

Chuyện lạ tất có quái, nếu quân Liêu Đông không cho đóng bè gỗ thì Quách Quỳ vẫn sợ có trá.

" Những ngày qua tổng hợp thám báo đưa về đã có hai vạn kỵ binh lần lượt được điều từ An Dương bí mật theo Mục Dã đường về Diễn Tân. lại thêm hai vạn kỵ binh chia tốp nhỏ từ Bộc Dương thẳng Hoạt Thành rồi đến Diễn Tân."

" Còn có ba vạn bộ binh người Hà Bắc, Thái Nguyên cũng được tăng cường ở quân doanh Liêu Đông"

" Số người rời doanh có hai vạn dân phu lần lượt rời doanh nhưng là để chặt cây vận chuyển gỗ..."

.....

Quách Quỳ gõ gõ bàn tính toán , lại lật đi lật lại các báo cáo từ các nguồn thám tử khác.

" Khá phù hợp, chênh lệch không nhiều, thám tử báo về chiến mã tập trung ở Diên Tân tầm bảy vạn, thiếu đi một vạn nhưng có lẽ là sai số mà thôi, chắc chắn đã có trên dưới tám vạn kỵ binh tập trung nơi này"

" Tuy vẫn còn hai vạn tinh kỵ Liêu Đông không có rơi vào lưới nhưng đã không kịp chờ đợi. Nếu Liêu Đông đóng đủ bè gỗ thì kế sách này coi như bỏ rồi"


Phía Liêu Đông Doanh.

Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích đang chăm chú quan sát địa đồ cùng các hạng mục tình báo đưa về.

Tương tự Đại Tống, Liêu Đông cũng không có thám tử làm cấp cao trong quân doanh Quách Quỳ.. trừ một người.

Tả Vũ Tướng Vương Trung Chính chính lục phẩm võ tướng. Nhà Tống lục phẩm tướng quân chức .. bé như hột me, vốn là nhân vật ít được ai chú ý, nhưng hắn lại là một trong những vị tốt nhất thuỷ tướng quân còn lại ở Đại Tống ở đất bắc. Các vị thuỷ binh đô đốc tướng quân có chất lượng tàm tạm của Tống đều được đưa tới Chiết Giang đấm nhau với Vương Thị Nam Mân rồi. Vương thị Phúc Kiến rất mạnh về thuỷ chiến lại cũng có pháo lớn, nếu không có thuỷ quân tương ứng đối phó thì ở mặt này chiến trường Đại Tống sẽ be bét ngay.

Người miền bắc cực ít danh tướng thuỷ chiến, cũng không xây dựng bao nhiêu hệ thống thuỷ quân phương bắc. Nói thẳng một câu Đại Tống không hề chú trọng thuỷ binh. Đến đánh Đại Việt cũng là chưng dụng thuyền buôn của thương nhân tiến hành mới huấn luyện thuỷ binh ở Liêm Châu cuối cùng bị Ngô Khảo Ký diệt sạch.

Còn chút tàn dư thuỷ binh chạy về Phiên Ngưng cũng bị Thân Cảnh Phúc thịt mất.

Lực lượng thuỷ quân gọi là kha khá của Đại Tống đó là thuỷ quân Phúc Kiến thì làm phản mẹ rồi còn đâu. Cho nên phương bắc chỉ có lèo tèo vài mống thuỷ binh không có kinh nghiệm trận mạc. Từ đó Vương Trung Chính nổi lên như một bị thuỷ binh chiến tướng mặc dù hắn chẳng có con mẹ gì tài năng đặc biệt.


Vương Trung Chính chỉ huy một đội thuỷ binh năm ngàn ở Trịnh Châu đóng thuỷ doanh ở Hoàng Hà một đoạn nhánh sông cách Biện Kinh 90 dặm về phía Tây.


Ngô Khảo Tước đánh chủ ý Hoàng Hà từ lâu hắn không chú ý tới Vương Trung Chính mới là điều buồn cười. Kể từ khi tụ binh Tám tháng ở sau Trường Thành thì Ngô Khảo Tước làm ba việc quan trọng.


Thứ nhất thiết kế ve sầu thoát xác cho Trịnh Tú Tú, Ngô Gia Bảo , tiện thể mang Trịnh Gia đi một đường.

Thứ hai việc đó là mở rộng Bắc Ty thanh trừng nội gián trong quân Liêu Đông.


Thứ ba việc đó là cố thâm nhập vào quân Đại Tống các chức vụ cao cấp. Trong đó trọng tâm là chú ý tới Vương Trung Chính.

Chưa bước chân vào Hà Bắc thì Ngô Khảo Tước hắn đã tính kế Hoàng Hà. Đây là điểm đáng sợ của Tước. Hắn đã trú định chắc chắn trận quyết định phải ở sông Hoàng Hà.

Ngô Khảo Tước khó thâm nhập quân Quách Quỳ vì tên này liên tục di chuyển ở Hà Bắc. Khi Quách Quỳ về Hoàng Hà lập phòng tuyến thì trại của hắn lại nội bất xuất ngoại bất nhập cho nên Nam Ty có động thủ được cũng chỉ là cử người tham gia quân ngũ, mới tham gia quân dĩ nhiên chỉ là hạng bét quân tốt, tình báo không được nhiều.

Nhưng Vương Trung Chính thì khác, thằng này doanh trại ở Trịnh Châu, bờ nam Hoàng Hà. Chỉ cần Nam Ty chú ý sẽ mò được tổ tông ba đời thằng này.

Vương Trung Chính có thói quen đi thanh lâu, cũng mê cờ bạc. Chỗ hắn thường lui tới là một Toà Thanh Lâu ở Huỳnh Dương.

Huỳnh Dương Thành cách Trịnh Châu thành chỉ 20km , lại cách phủ Khai Phong chỉ tầm 80km mà thôi. Nơi Vương Trung Chính đóng quân lại chính là ở dãy Tam Hoàng một dãy núi chạy dài bên bờ Hoàng Hà phía Trịnh Châu.

Tam Hoàng lĩnh có mộ cái khe lõm phễu tạo nên địa hình thuận lợi để bố trí thuỷ trại. Cái thuỷ trại này dễ thủ khó công, ngay cả công trên bộ cũng quá khó.

Hay rồi, Huỳnh Dương là đâu? Là đại bản doanh của Nam Ty Thám Mã Quân Ty Liêu Đông.

Mật thám Nam Ty phần lớn là giang hồ thứ dữ ở Huỳnh Dương, một phần lớn khác đó chính là Kỹ Nữ trong thành Huỳnh Dương này.

Để bắt chết Vương Trung Chính Nam Ty mạnh tay mua lại Thanh Lâu hàng đầu Huỳnh Dương Vân Mộng Lâu. Trong sự việc này không thiếu sự chung tay giúp sức của Trịnh Gia.

Còn về phần Trịnh gia vì sao đàn yên yên ổn ổn ở đất Tống làm thế tộc vinh quang lại nghe theo Liêu Đông Vương điều này chó nhiều uẩn khúc sẽ lý giải sau.

Hoa Khôi Điệp Thái Vân đứng đầu Huỳnh Dương dĩ nhiên đã là con nghiện và trở thành người Nam Ty. Tất nhiên những tầng lớp thấp thám tử sẽ không hiểu họ làm việc cho ai. Chỉ có cao tầng Nam Ty mới hiểu rõ người họ phục vụ là Liêu Đông Vương.

Vương Trung Chính đi chơi gái, đã chơi gái thì rất thích những thứ tăng cảm giác hưng phấn. Thuốc phiện dĩ nhiên là một thứ như vậy rồi. Lại một con nghiện sau ba tháng dùng thuốc phiện liên miên.

Nhưng Vương Trung Chính vào Nam ty cũng không ai nghi ngờ được, đi thanh lâu là bài danh của hắn từ xưa, không ai nghĩ thanh lâu có thể cho ra thứ gì để một vị lục phẩm tướng quân bán nước.

Vương Trung Chính nhất tuyệt, đã bản thân xuống hố thì hắn bắt đầu bố trí vợ con gia đình, chuẩn bị có biến sẽ do người Nam Ty hộ tống chạy qua sông. Thân hắn là thuỷ binh tướng quân qua sông không khó.

Vốn dĩ thì ban đầu muốn cho Trịnh Tú Tú theo đường này về Liêu Đông nhưng khốn nạn là Lý Bỉnh Thương và Gia Luật Tuấn đánh Thái Nguyên , lúc ấy Thái Nguyên chiến hoả ngút trời, Gia Luật Tuấn lại có thù Ngô Khảo Tước nên đường này đi không được, do đó Tú Tú chỉ có thể đi một vòng lớn vào Tây Hạ mà thôi.

Lại nói về đồng chí nghiện ngập Vương Trung Chính sau khi sắp xếp người nhà thì mang luôn mấy tên phó tướng, chỉ huy các cấp đi thanh lâu chơi. Một mình nhúng tràm chưa đủ, nhúng cả cái thuỷ doanh mới an toàn.

Cho nên lúc này nói thuỷ doanh ở Tam Hoàng lĩnh thuộc Liêu Đông hay thuộc Đại Tống... khó nói lắm thay.

Ngô Khảo Tích và Ngô Khảo Tước là đang tập trung vào cái thuỷ doanh này soi mói.

“ Cuối cùng họ Quách cũng không nhịn được, ta chờ hắn nổ đê đến mệt mỏi rồi” Ngô Khảo Tước nhoẻn miệng cười đểu.

“ Tam đệ, ngươi an bài đến mức độ này mà hắn còn không cho đục đê thì.... chỉ còn cách hai bên dàn trận đao thật thương thật mà chiến thôi “ Ngô Khảo Tích cười cười. Thật ra trong lòng Ngô Khảo Tích rất phục quân sự bố trí của Tước.

Nhìn thì liều lĩnh nhưng chu toàn, đi mỗi bước đều dồn ép địch nhân vào thế không thể không làm theo ý tước.

Ví như lần này vậy, Quách Quỳ quá đa nghi nếu không hành động cẩn thận như đang dàn trận quyết chiến thực sự thì đời nào Quách Quỳ sập bẫy.

Cách hành quân bố trận của Tước là thật thật ảo ảo rất khó phân biệt.

Ví như việc tăng quân cho Tân Diễn là thật, và việc chặn đánh thám báo Đại Tống cũng là thật, khiến cho Quách Quỳ nghĩ rằng Tước muốn tăng quân nhưng dấu diếm binh lực muốn tụ quân mà đánh.

Nhưng đó là giả, quân tăng viện đến, để lại chiến mã ban đêm lại lần mò trốn về An Dương, sau đó lại tăng binh, vẫn là bọn khỉ đó cưỡi nhóm chiến mã khác vứt lại đại doanh Tân Diễn sau đó lại chạy bộ về trong đêm.

Đi lạc sao ? Không lo, trên người có lương khô, có nước có la bàn . Mỗi tổ mấy chục người đều có la bàn cứ thẳng bắc mà đi, gặp thám mã Liêu Đông là sẽ biết đường về nhà. Đi hai ba lần quen đường ngay ấy mà.

Cuối cùng lại đại doanh Liêu Đông ở Tân Diễn đúng là tăng, tăng mạnh lều tăng mạnh chiến mã nhưng người không tăng mà còn giảm đi nhiều.

Thậm chí ngày hôm nay sau khi mở một mắc lưới cho thám tử Đại Tống chạy về báo cáo với Quách Quỳ về chuyện Liêu Đông đóng bè thì lại sẽ có một đợt chạy bộ ngược bắc số lượng lớn hơn nữa.

Điểm đáng sợ của Tước đó chính là nắm tâm lý của định thủ. Nước cờ cuối cùng của Tước đó là ngàn nhiên đóng bè gỗ, báo cho Quách Quỳ biết rằng. Ông đây cũng biết mày dám chơi liều phá đê , ông đây cũng chuẩn bị bè gỗ chơi với mày.

Tất nhiên trong hành động này của Tước lại thể hiện một điều. Tước không tin Quách Quỳ dám nước nhấn chìm hai mươi vạn đại quân Tống để đồng vu quy tận, nếu Tước dám chắc điều đó hắn đã không điều toàn bộ Liêu Đông lực đến Tân Diễn.

Hành động của Tước mang ý nghĩa: Ta biết có kế chó cùng dứt dậu, nhưng ta không tin ngươi dám làm, mà ngươi dám làm cũng không được, tao đang bí mật đóng bè.

Còn phe Quách Quỳ khi nhìn toàn cục các hành động của Tước sẽ nghĩ: Thằng này đúng là Liêu Đông Vương nó nhìn ra kế của mình nhưng lại không tin mình có thể dìm chết hai mươi vạn quân Tống để đồng vu quy tận. Mày không tin anh dám làm vậy là mày nhầm rồi Tước ơi, đóng bè không kịp đâu chú em…. Anh phá đê đây.

Đó đó, đâu phải đơn giản có thể lừa nhau vào tròng khi mà cả hai bên đều là có sỏi có sạn trong đầu. Nếu Tước không hành động một cách quy củ, bài bản thì Quách Quỳ nào tin tưởng. Cho nên ấy mà, thế giới này ít người ngu, chỉ những kẻ nghĩ người khác ngu thì bản thân họ mới thực sự ngu ngốc mà thôi. :D



Tinh phẩm Tu Tiên Gia Tộc, gần 3k chương ===>