Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 266: Một cục đá hại tam quân




Lại nói điểm lợi hại thứ hai trong sắc lệnh của Ngô Khảo Ký. Nó không những kéo Trịnh gia thực sự nhảy vô vũng bùn Hà Bắc, mang lại an toàn cho Trịnh Tú Tú cùng Ngô Gia Bảo. Nó còn giúp ổn định hậu cung của Liêu Đông Vương, lại giúp quân sĩ Liêu Đông các tù trưởng một lòng quyết chiến.

Đây không còn là cuộc chiến cướp bóc đơn thuần sau đó rút về tái ngoại mà là một cuộc chiến xưng đế của Ngô Khảo Tước, là cuộc chiến đoạt Vương Hầu Công tước của đám thủ hạ. Cho nên đám này thủ hạ Liêu Đông có thể dám hi sinh, công lao của bọn họ con cháu hưởng, dòng tộc hưởng, không ai dám phủ nhận công cao khai quốc công thần. Nhưng Liêu Đông Vương mà chết là hết chuyện, là cả Liêu Đông quân loạn cào cào, không ai ở đây có thể thay thế vị trí lãnh đạo toàn quân.

Biết rõ điều này đám tướng tá không ngại đi theo con đường nguy hiểm đánh thẳng Biện Kinh, từ Bắc Bình đi Thạch Gia Trang, đánh thẳng Hàm Đan trực chỉ An Dương uy hiếp Biện Kinh. Nhưng bọn họ chỉ muốn Ngô Khảo Ký ở lại Bắc Bình điều khiến đại cục, không muốn hắn xông pha nguy hiểm.

“ Kính mong Vương Gia về Bắc Bình, Long thể làm trọng”

Hoàng Nhan A Cốt Mẫn cha vợ như nằm dạt dưới thảm doanh trướng mà hét lớn quyết tâm vạn phần.

Bộ tộc Nữ Chân hắn bị người Liêu ức hiếp đô hộ mấy trăm năm, lúc này là cơ hội trở mình trước mắt, cơ hội tiến lên tiểu Hãn tước vị, hắn không muốn cứ vậy mà có nguy cơ.

Hay lắm , chưa xưng đế đã long thể này nọ, đám người này xem ra không buông bỏ.

“ Xin Đại Vương lấy long thể làm trọng” Cả đám ba mươi sáu tù trưởng các bộ điên cuồng quỳ lạy dập đầu gia tăng sức ép cho Ngô Khảo Tước.

“ Đám con rùa già các ngươi đúng thật nghĩ bản Vương công Biện Kinh?” Ngô Khảo Tước cái miệng thối phát tác.

“ Ta là rùa, cả nhà ta là rùa cũng được , đại Vương mau về Bắc Bình thôi”

Ở đây ai không có bị cái miệng của vị Đại Vương này đả thương, nhưng ở lâu thì họ hiểu , đây là tính cách của đại Vương không liên quan gì đến yêu ghét hay sỉ nhục cả.

“ Ầy nói thế không được, Hô Luân Bối Đa, mình ngươi là rùa già đủ rồi, cả nhà ngươi là rùa bổn vương không nhận, ái phi hằng đêm cùng ta ngủ không thể là rùa, con trai ta, cháu ngoại ngươi càng không phải rùa nha”

Ngô Khảo Tước Ha ha cười lớn chỉ vào Hô Duyên Bối Đa cười đến chảy nước mắt.

“ Được rồi lão phu là rùa, mình lão là rùa, Đại Vương ngươi nói như thế nào thì như thế đó đi. Chỉ cần đại vương về Bắc Bình là đủ”

Hô Duyên lão Quy không ngại mặt mũi thuận theo ý của vị con rể mồm thối mà thuyết phục.

“ Tức là các ngươi ai cũng chắc chắn ta sẽ đánh thẳng Biện Kinh?” Ngô Khảo Tước hưng phấn.

“ Không phải sao?” Cả đám thuộc hạ ta nhìn người ngươi nhìn ta không hiểu gì cả... chẳng nhé hưng sư động chúng như vậy không phải đánh Biện Kinh, chỉ cần qua An Dương Phủ là đối diện Biện Kinh rồi.

“ Phải phải phải.. ta đánh Biện Kinh... ha ha ha .. các ngươi nói không sai, nhưng ta không có về Bắc Bình, cacd ngươi quỳ chết ở đó cũng vậy mà thôi” Ngô Khảo Tước chơi xấu, nhây nhưa hết mức.

“ ĐẠI VƯƠNG”

Cả đám lão nhạc phụ bên dưới không thể làm gì khác, chỉ biết hét lên khuyên can nhưng vô dụng, Đại Vương của họ vắt vẻo trên ghế bành ngồi ngoáy tai ngoáy mũi không để ý.

Doanh trướng quân Đại Tống, cả một đám võ phu từ Đại Tướng quân Quách Quỳ, phó tướng Lý Hiến, Chủng Ngạc, Cao Tuấn, Lưu Xương Ngạc, Lý Phục Khuê. Đây toàn là những năng tướng của Đại Tống lúc này, thân kinh bách chiến nơi biên ải phương bắc, tất nhiên bách chiến của họ thua người Liêu đến bát thập chiến rồi, tuy nhiên chiến bại thì bại kinh nghiệm vẫn còn đó.

Thế nhưng lúc này đám Tướng quân nhà Tống đang xanh lét mặt mũi nhìn một gói dấy nhỏ trên bàn của Quách Quỳ.

Cái thứ nho nhỏ kia lại là thủ phạm chính gây nên nỗi kinh hoàng của Tống quân.

“ Các vị, đây là thám tử của chúng ta trong Liêu quân trăm cay ngàn đắng, chết không ít lộ tuyến, bại lộ không ít Thám Mã Quân Ty nhân lực mới mang về được, các ngươi hãy coi đi”

Quách Đại Tướng quân vẻ mặt xám ngoét chỉ vào cái gói dấy nhỏ nhỏ trên bàn mà nói với chúng tướng bên dưới.

“ Cao Tuấn, ngươi thử trước..” Quách Quỳ chỉ vào một viên Phó tướng mà lên tiếng.

Cao Tuấn vóc người cao lớn, da trắng hồng mắt phượng mày kiếm sống mũi thẳng tắp là một cái mĩ tướng quân, hắn chính là một trong những tinh tú trẻ tuổi trong hàng ngũ chỉ huy quân sự của Đại Tống.

Xuất thân Cao Tuấn không bình thường, hắn họ cao là danh gia tướng ở Thái Nguyên từ nhỏ tòng quân theo cha chinh chiến, thuộc làu binh thư lại có tài độc lập dẫn quân, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Lúc này Cao Tuấn mặt không đổi sắc mở ra cái bọc giấy nhỏ trên bàn.

Một khối khô khốc vuông vức đồ vật nửa giống đá, nửa giống gỗ nhưng lại càng giống hơn đậu phụ. Nhưng đậu phụ là mềm nhũn, thứ này cứng thật cứng. Khối vuông kỳ lạ không hiểu là thứ gì này được gói kĩ bên trong giấy dầu gày cộp. Ắt hẳn không thể là thứ tầm thường.

Cao Tuấn to gan đưa lên mũi ngửi qua.

Ngũ cốc mùi vị, hương thịt mùi vị, rất dễ nhận biết.

Thứ khô khốc này là thức ăn? Táng đá hình vuông này có thể ăn sao?

“ Ở đây ta còn có chục thanh lương thực kiểu này, các ngươi chia nhau ăn thử rồi cho ý kiến”

Quách Quỳ tuy tâm trạng đã gần như tới đáy nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh cũng như quân uy Đại Tướng.

Hắn ra lệnh cho thân binh đem từng khối gói dấy dầu nhỏ đưa cho mỗi viên tướng quân đang ngồi bên dưới. Mỗi người lại được đưa thêm một cốc nước lã đầy.

“ Ăn đi rồi các ngươi sẽ hiểu”

Quách Quỳ ra lệnh.

Một đám quân tướng Đại Tống nhắm mắt nhắm mũi thử ăn . Theo họ nghĩ thứ khô khốc này hẳn là đá rồi.

Không đúng, không hề khó ăn, vị rất thơm, rất ngon nếu chỉ tính mùi vị, chỉ là cứng, phải dùng nước bọt từ từ chậm rãi hòa tan. Thứ này ăn vào sẽ khát nước, nhưng vào bụng lại gây cảm giác no dị thường đầy đủ. Một khối nhỏ tảng đá vậy mà kỳ diệu khiến một chiến tướng thân cao thước bảy có thể no được.

“ Đại tướng quân, thứ lương thực này là…” Một vị quân tướng như ngợ ra điều gì mà hỏi.

Quách Quỳ chán nản gật đầu.

“ Ngươi đoán đúng, là quân lương của Liêu Đông quân”

“ Thứ này… thứ này…” Chúng tướng kinh hoàng hoảng sợ.

Đến lúc này họ đã hiểu tại sao kế hoạch vườn không nhà trống của họ đã thất bại.

Liêu Đông quân rõ ràng không mang theo nhiều gia súc làm lương thực, lại không hề thấy bóng dáng của đoàn vận lương, nhưng đám khốn này đã hai mươi bảy ngày dã chiến vào nội địa Hà Bắc song vẫn sinh long hoạt hổ nhảy nhót tưng bừng.

Thám báo gửi về không hề có đàn gia súc lớn ở hậu phương quân Liêu Đông dâu vết hoạt động, càng không có dấu vết xe hàng vận chuyển quân lương. Cả đám Đại Tống quân tướng vẫn đang thắc mắc người Liêu sao mà kỳ lạ khác hẳn với trước đây tác chiến.

Trước đây người Liêu tác chiến luôn mang theo một đàn lớn gia súc trâu bò dê phía sau làm hậu cần thứ yếu. Chủ yếu hậu cần của người Liêu lấy từ việc công chiếm thành trì cướp đoạt kho lương của Đại Tống, lai lấy từ việc cướp bóc dân chúng xung quanh thanh trì để bổ xung quân lương. Chỉ lúc nào thực sự thiếu lương Liêu quân mới dùng đến đàn gia súc của họ ở hậu phương.

Quách Quỳ và chúng tướng dựa theo sáo lộ bài cũ của Liêu quân mà bố trí vườn không nhà trống, thủ thành tường cao hào sâu, đợi cho quân Liêu thiếu lương kiệt quệ mà phản công đánh tan Liêu Đông Vương. Kế hoạch là tốt, là chuẩn xác để đối phó kị binh thảo nguyên thế lớn.

Thậm chí vì kế hoạch này Đại Tống đã không thiếu chơi xấu rút củi đáy nồi, dân Hà Bắc gặp hạn không hề cứu tế mà bắt lưu dân chạy qua bên kia Hoàng Hà tạo thành một vùng trống không Hà Bắc. Kế sách này dẫn đến dân phản tạo nên một cái Lưu Hữu Tài dẫn mấy chục đại quân đánh đến phủ Tế Nam.

Nhưng hại có hại lớn hại nhỏ. Lưu Hữu tài chỉ là ô hợp nông dân khởi nghĩa, Đại Tống các lão đại cho rằng đàm này không đáng lo có rất nhiều cách trị an. Đơn giản chỉ cần có mưa có nước, đám này không đánh tự tan quay về làm ruộng phần lớn. Nhương Liêu Đông quân thì Đại Tống sợ hãi, sợ hãi vì Liêu Đông Vương đánh mấy trận thành danh, đánh cho Đại Liêu gần như tan tác.

Đại Liêu chuyên bắt nạt Đại Tống, người Tống sợ Liêu như sợ cọp, giờ con cọp ấy bị hùng sư Liêu Đông Vương bẻ nanh. So với sợ Liêu, người Tống còn sợ Ngô Khảo Tước gấp bội. Chính vì thế họ không tiếc công khiến Lưu Hữu Tài tạo phản cũng phải thanh không Hà Bắc lương thực.

Chỉ thanh không Hà Bắc lương thực thì quân Tống mới có cơ hội thắng.

Nhưng họ lại quyên mất một điều. Liêu Đông Việt Quốc không phải Đại Liêu quốc. Liêu Đông Vương dẫn binh là kết hợp giữa ưu điểm kỵ binh thảo nguyên và hậu cần ưu điểm Đại Việt Bố Chính. Cái sự kết hợp này nó bá đến không nói nên lời.

Ngô Khảo Tước vì sao lần nữa ở Thừa Đức không vượt Trường Thành vào Hà Bắc.

Đơn giản vì hắn đợi có mưa.

Liêu Đông lúc này quân lương chính là lương khô đặc chế của Bố Chính, gói dấy dầu nhiều lớp có thể bảo quản sáu tháng một năm không vấn đề. Kể cả có mốc meo bên ngoài lấy dao cạo đi một lớp vẫn có thể ăn bình thường. Thời đại này có ăn là tốt ăn không chết là tốt, nào có hạn sử dụng cái mẹ gì thực phẩm.

Lương khô Bố Chính đặc tính nhẹ, đầy đủ dinh dưỡng, bảo quản lâu, gọn gàng, nhưng khan nước. Nói thật ăn lương Bố Chính mà không có nước chỉ có nghẹn chết cha chết mẹ.

Cho nên Ngô Khảo Tước là ở Thừa Đức sống chết không vào Hà Bắc khiến cho mọi thế lực ghé mắt không hiểu.

Đơn giản thôi, có lương khô một kỵ binh hai con ngựa, một con trở trăm kg lương khô đủ một người ăn mấy tháng không hết. Đừng nói tác chiến hai bảy ngày, tác chiến ba bốn tháng không thành vấn đề.

Nhưng thức ăn cho người thì dễ thức ăn cho ngựa khó nha, tuy ngựa lùn thảo nguyên cái mẹ gì cũng ăn không xấu ngựa, nhưng điều kiện tiên quyết phải có cái ăn.

Được rồi, Hà Bắc đang hạn, chó vàng còn le lưỡi chửi trời, Ngô Khảo Tước gĩ nhiên không điên mà dẫn quân vào lúc đó tiến vào Hà Bắc, ăn lương khô cần nước, Hà Bắc đang hạn hán lấy đâu ra nước, ngựa cần cỏ, cây bụi, không có mưa lấy đâu ra mấy thứ đó.

Nhưng có mưa tức là có thể tấn công, cỏ mọc cực nhanh sau mưa hạn, đây là thường thức, nhất là cả Hà Bắc lúc này thanh không, đâu đâu chẳng là đất hoang, chỉ cần năm sau ngày sau mưa cỏ non sẽ mơn mởn mà mọc đầy.

Có nước, có cỏ, có lương khô. Đại quân Liêu Đông thẳng tiến một đường.

Đại Tống quân cứ nghĩ sau mười ngày nửa tháng quân Liêu Đông không lương sẽ mệt mỏi rệu rã, nhưng sau mười ngày, đám chết dẫm này một đường phi ngựa như gió đánh đến tận Bảo Định không mệt mỏi.

Được thôi mới mười ngày người Tống lại chờ.

Mười lăm ngày đánh đến Thạch Gia Trang.

Tống quân lại chờ, hừ Liêu Đông chỉ là chó cùng dứt dậu mà thôi. Ngựa có thể cắn vỡ thành trì? Mơ đi, không cắn vỡ Bắc Bình, Bảo Định, Thạch Gia Trang đại thành thì còn lâu mới có lương.

Quân Liêu đánh mấy cái thành nhỏ còn có thể, đại thành như ba thành trên là chúng bó tay. Lương thực chỉ ba thành trên mới có.

Nếu Liêu Đông quân gắng sức công thành sẽ siêu cấp tổn thất, đây chính là kế ép công thành của Quách Quỳ.

Được rồi Liêu Đông Vương ngươi anh dũng thiện chiến, giỏi công thành bố mày xem, nên nhớ trong thành không thiếu lựu đạn, đại pháo thuốc nổ nhé.

Không dám công thành đúng không? Vậy thì lui binh đi, anh biết chú đói mà, về tái ngoại bú sữa dê đi thôi.

Nhưng Liêu Đông Vương nói một câu “ Bố mày không công thành, bố mày không thấy đói, Bố mày đánh thẳng Biện Kinh”

Hai mươi bảy ngày , Liêu Đông quân không hề như trong suy đoán của người Tống, đám tặc này đặc biệt tặc, nhao nhao lao về Biện Kinh.

Nơi nào cứa điểm không thành cao che trở là chúng quét quét một hồi như quét rác, nơi nào thành cao chúng đứng xa xa nhìn nhìn chửi đổng vài câu rồi té đi. Khốn nạn, tại sao hai mươi bảy ngày vẫn sinh long hoạt hổ gây họa Trung Nguyên.

Giờ đây nguyên nhân đã rõ, thứ nho nhỏ trên bàn như cục đá kia chính là thủ phạm.

Một cục nho nhỏ không hề nặng khiến một nam tử trưởng thành no nửa ngày. Khốn nạn nhất là thám báo đưa về mỗi người Liêu Đông quân sĩ đều mang theo một ba lô trên người lương thực, lại thêm một con ngựa thồ lương thực dạng này.

Bọn Liêu Đông này tính đến Trung nguyên cắm trại nửa năm? Liêu Đông Vương hắn thực sự muốn đánh Biện Kinh cứu vợ con.

Lúc này không ai nghi ngờ đây đúng là mục đích của Liêu Đông Vương, trước đó không ai nghĩ tới, không dám nghĩ vì việc đó quá… vô lý. Nhưng lúc này nó lại trở nên hợp lý đến lạnh lùng.

“ Phòng thủ Trịnh Châu… cấp tốc điều quân phòng thủ Trịnh Châu, nhanh lên nếu không sẽ muộn” Một viên tướng nghĩ ra điều gì đó mà sợ hãi.

Bọn khốn Liêu đông thằng nào cũng có bốn đến tám chân, hai chân của Tống chạy không lại. Lúc này không phòng thủ Trịnh Châu, một khi đám khốn Liêu Đông vọt đến Biện Kinh? Hoàng Đế Đại Tống chạy đâu cho thoát nắng?











Toàn dân, tác đã ra 170 vạn chữ, mỗi chương dài hơn 3k chữ, bao no, bối cảnh sâu, map dị giới, nên ko dạng háng