Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 23



Phó Kính Thâm giúp Cầu Cầu sấy lông, bộ dạng tiểu tử kia khác hẳn tiểu bác mỹ còn nghịch ngợm 10' trước.

Hưởng thụ qua Phó thiếu tự mình chăm sóc, ngoại trừ Lương Tri, cũng chỉ có tiểu hỗn cầu này, tiểu súc sinh có lẽ cảm thấy cuộc đời này sống không uổng, bị Phó Kính Thâm ôm ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt đều là biểu tình hưởng thụ.

Lương Tri tiếp nhận Cầu Cầu, coi nó như bảo bối, Phó Kính Thâm nhướng mày, môi mỏng nhấp chặt, không nói chuyện.

Thiếu nữ ôm Cầu Cầu ở trên giường lăn một lát, mới nhớ lại vẫn còn nam nhân còn đang khoanh tay, miễn cưỡng tựa vào cạnh cửa nhìn một người một chó ôm nhau.

"Anh như thế nào đã về rồi?" Cô mềm mại hỏi.

Phó Kính Thâm khóe môi ngoéo một cái, cười như không cười: "Không nghĩ muốn anh trở về?"

Lương Tri mắt mang ý cười mà trừng hắn một cái, rũ mắt xoa loạn bộ lông mới sấy của Cầu Cầu, cô không có trả lời hắn, nhưng nhìn ra được là không phải.

Cầu Cầu ở trong lòng cô lăn lộn, bất quá bởi vì biết Phó Kính Thâm vẫn đang đứng bên cạnh cửa nhìn về phía này, so với bình thường nó thu liễm rất nhiều, không giống như trước làm càn cùng kiêu ngạo.

Lương Tri bị nó cọ có chút buồn, "Khanh khách" cười không ngừng, Phó Kính Thâm tâm trạng cũng rất tốt, tựa hồ chỉ cần có thể nhìn thấy cô liền cảm thấy thỏa mãn, càng đừng nói là xem cô nở nụ cười vui vẻ như vậy.

Cô gái tựa hồ nhớ tới cái gì, ôm lấy Cầu Cầu còn làm nũng trong lòng mình đi đến bên người hắn, hai má trắng nõn hơi hơi lộ ra ửng hồng, mang theo sức sống thanh xuân: "Anh thích ăn pudding không? Mấy hôm trước em học được từ mẹ Lâm, làm rất nhiều đặt trong tủ lạnh. Hình như anh không thích đồ ngọt lắm? Em chỉ cho một nửa lượng đường thôi."

Từ trước đến giờ, cô đều mặc kệ hắn yêu thích, có lẽ kỳ thật là hiểu biết hắn, chính là cố ý lãnh đạm hắn, làm bộ như không tim không phổi, thờ ơ, nhưng mà gần đây hắn rõ ràng cảm giác được, tiểu cô nương sẽ để ý đến thói quen nhỏ của hắn, đuôi lông mày của nam nhân nhiễm ý cười, tầm mắt dính ở trên người cô cũng luyến tiếc dời đi, tựa hồ trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một người trước mặt.

Lương Tri thả lỏng một tay, bám lấy vạt áo sơ mi của hắn, đi dép lê đi ra ngoài.

Phó Kính Thâm rất hứng thú mà đi theo phía sau cô, cô đi được vài bước liền quay đầu, đôi mắt ngập nước, khóe môi nở nụ cười: "Anh tin tưởng em nha, lần này ăn thật sự rất ngon, so với lúc trước ngon hơn rất nhiều, em tự mình thử qua rồi."

Hắn khẽ cười một tiếng, nhưng thật ra không giống như mọi khi khen ngợi cô: "Vậy anh phải thử mới biết được."

Lương Tri đi tới tủ lạnh lấy bánh pudding cho anh, đem Cầu Cầu đặt ở vị trí đối diện Phó Kính Thâm, biết rằng cô gái nhỏ xinh làm chỗ dựa của nó nhất thời không ở bên cạnh, đang trong tình thế không an toàn, một cử động nhỏ cũng không dám, tương đương nhu thuận.

Phó Kính Thâm đảo ánh mắt lạnh lùng qua, Cầu Cầu co rúm lại một lát, hoàn toàn bị thu phục.

Đợi cho Lương Tri bưng này nọ theo phòng bếp đi ra, nam nhân lại thay một bộ sắc mặt tràn đầy ấm áp.

Kỳ thật hắn cùng Cầu Cầu cũng không có gì khác nhau, vừa đến trước mặt Lương Tri đều là một bộ dạng hận không thể gắt gao dán vào.

Trên mặt thiếu nữ nở một nụ cười nhẹ, trong mắt có chút muốn nhận được sự khẳng định của anh, bước đến bàn, đẩy chiếc bánh pudding nhỏ và tinh xảo đến trước mặt hắn, nhân tiện không quên lấy một phần cho mình, cô đem Cầu Cầu ôm lên rồi đặt ở trên đùi, sau đó mới ngồi xuống đối diện hắn, hai tay chống cằm nhìn về phía hắn: "Anh mau thử xem!"

Phó Kính Thâm ăn cái gì cũng luôn là bộ dáng tao nhã, động tác chậm rãi, lộ ra cổ quý khí, Lương Tri tham ăn, hai ba miếng liền đem một chén nhỏ pudding ăn xong, ngậm thìa ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.

Nam nhân nhếch mi, môi mỏng mím chặt không nở nụ cười, nặng nề nói: "Muốn ăn không?"

Hắn đang nói đến phần bánh của hắn.

Lương Tri rất cốt khí lắc đầu, chờ hắn ăn xong lại khen cô.

Cô ngồi trước mặt anh, nhìn anh đang ăn, ríu rít nói về những gì đã xảy ra trong biệt thự mấy ngày qua, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu chuyện phiếm trên mạng.

Hiện giờ cô, cùng hắn càng thêm quen biết, nói chuyện cũng càng thêm không kiêng nể gì, không có như lúc ban đầu sợ hãi, cô vui vẻ sẵn sàng cùng hắn chia sẻ về cuộc sống sinh hoạt thường ngày khi hắn không có ở đây, mặc dù nói không có đầu không có cuối, không có trọng tâm nhưng Phó Kính Thâm vẫn nghe một cách thỏa mãn.

Trông cô như một người vợ bé bỏng, chờ chồng về nhà, cùng hắn ăn cơm, rồi sau đó tùy tâm sở dục nói chuyện trời đất, Phó Kính Thâm rất nghiện cảm giác này, thậm chí khát vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, sau lại ngẫm lại vẫn là quên đi. Bây giờ, hắn còn muốn nhiều hơn thế, và khao khát chiếm hữu là vô tận.

Phó Kính Thâm trở về một chuyến xem cô, sẽ phải về công ty.

Lương Tri cài một chiếc nơ trên đầu Cầu Cầu, màu hồng, rất dễ thương.

Qua một lát, cô cũng thay váy ở nhà, mặc áo phông trắng trẻ trung và quần soóc bò, còn tô son, đánh phấn sáng màu giúp đôi môi càng thêm xinh đẹp.

Hằng ngày cô ít khi trang điểm, nhưng mà cô gái tuổi còn nhỏ, làn da trắng nõn, không trang điểm cũng giống nhau sáng rọi tỏa sáng, là ông trời phú cho khuôn mặt tuyệt sắc.

Bây giờ đang trong tư thế chuẩn bị đi ra ngoài, Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm vào hai chân trắng nõn gầy guộc của cô gái, hầu kết nhịn không được giật giật, thản nhiên hỏi: "Có muốn cùng anh đến công ty không?"

"Dạ?" Nơ con bướm của Cầu Cầu bị nó nhảy nhót mà lệch ra, Lương Tri còn tự cấp nó lăn lộn, nghe thấy nam nhân đặt câu hỏi, theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn, "Hôm nay không đi."

Đôi mắt Phó Kính Thâm lập tức tối sầm lại, giọng nói đều lạnh không ít: "Đi đâu."

"Em muốn đến trường học nhìn xem. Sắp khai giảng, Tiểu Sương nói mấy ngày nay cô ấy sẽ dọn dẹp ký túc xá. Em sẽ giúp cô ấy trước." Lương Tri lơ đễnh thuận miệng trả lời hắn, cô gái không nhận ra được sự khác thường của người đàn ông phía sau.

Phó Kính Thâm dừng một chút, trong lòng bàn tay theo bản năng nắm chặt vài phần, cô muốn đi học, dù nguyên nhân rất đơn giản, hắn như cũ vẫn không muốn cô đi, nhưng mà cô mới bắt đầu dần dần tín nhiệm hắn, thân cận hắn, hắn luyến tiếc tự tay đánh vỡ ấm áp khó có được này, nam nhân trầm tư một lát, thản nhiên nói: "Thời tiết quá nóng, hoàn cảnh trường học lại không tốt, lại nói người ta quét tước vệ sinh, em thì giúp được cái gì."

Lương Tri không hiểu ý trong lời nói của hắn, nghĩ đến hắn lại cùng cô đùa giỡn, cô gái tự nhiên mà phản bác: "Em cũng rất lợi hại, việc nhỏ vẫn có thể giúp được, sẽ không thêm phiền, anh yên tâm nha."

Hắn làm sao có thể yên tâm, nhưng hắn cũng không muốn buộc cô quá chặt, cho nên lần đầu tiên lùi bước, nhưng tâm tình không yên vẫn ám ảnh hắn, nam nhân suy nghĩ một lát, tiếng nói nặng nề: "Anh phái người đi theo hỗ trợ em, em hảo hảo cùng đồng học chơi, đừng ép buộc chính mình."

Lương Tri thật vất vả mới đưa nơ con bướm của tiểu bác mỹ một lần nữa cột chắc, mất khá nhiều thời gian, tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, ý bảo nó đừng nghịch ngợm nữa, nếu không còn phải sửa sang rất lâu, mềm mại đáp: "Không cần đâu, cũng không có nhiều việc phải làm như vậy, Phó tiên sinh anh đừng lo lắng."

Nhưng mà hắn chính là muốn tìm người giúp cô.

Cuối cùng hắn cũng để cô đi một mình, chỉ có điều Phó Kính Thâm tự mình lái xe đem người đưa đến trường học.

Cô biết thân phận chính mình có vẻ đặc thù, siêu xe của Phó Kính Thâm lại quá mức gây chú ý, vì vậy cô để anh cho cô xuống cổng phía bắc của trường, nơi ít xe cộ nhất, sau khi lấy đồ xuống, mới dựa vào trí nhớ của mình đi tới ký túc xá nữ sinh nơi cô ở.

Phó Kính Thâm yên lặng ở sau lưng cô đi theo một đoạn đường, nhìn tiểu nữ nhân bình yên vô sự tiến vào tòa nhà, một mình đứng dưới gốc cây cổ thụ khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ ký túc xá của Lương Tri, hút nửa bao thuốc.

Một lúc lâu sau mới lái xe trở lại công ty.

Buổi chiều ở tập đoàn Phó thị, không hiểu sao bầu không khí giữa các nhân viên lại kỳ quái chứ không còn tốt như trước.

Đột nhiên, Phó tổng trở lại thái độ bình thường, thái độ lại từ non nửa tháng tới nay tiên sinh rất tốt tính biến trở về Diêm Vương mặt lạnh trong quá khứ. Vài nhóm người bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, ra cửa trong nháy mắt, bình thường là mấy lão đại trước mặt nhân viên nhưng bây giờ cũng không khỏi suy sụp muốn khóc. Phó tổng thô bạo tàn nhẫn gần giống như người điên, toàn bộ công ty đều không dám thở.

Cảnh báo vẫn liên tục đến 4 giờ buổi chiều.

Lương Tri dưới ánh mắt kỳ mong của mọi người, đội mũ trắng và khẩu trang che mặt kín mít, tay ôm Cầu Cầu bước thẳng đến thang máy của tổng giám đốc.

Từ Cải nhìn thấy cô gái đang tiến đến, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thời điểm tiếp đón dưới chân như có gió thổi, trong lời nói hiếm khi để lộ ra kích động: "Phu nhân đến đây? Phó tổng ngay tại văn phòng, ngài có thể trực tiếp đi vào, nếu muốn ăn cái gì, đều có thể cho thư ký chuẩn bị."

Lương Tri gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, cô nào biết đâu rằng, người trợ lý trước mặt cô, thường làm hết phận sự, cũng tích chữ như tích vàng, giờ phút này nội tâm cảm kích đến độ tưởng cấp cô quỳ xuống.

Lương Tri tượng trưng mà gõ gõ cửa, nam nhân bên trong vẫn không hé răng.

Từ Cải nói: "Phu nhân có thể trực tiếp đi vào."

Lương Tri lặng lẽ đem cửa mở ra, người đàn ông bên trong đang ngồi nhíu mày ở bàn làm việc, vẻ mặt không hài lòng nhìn chằm chằm vào dự án trên bàn.

Vẻ ngoài của anh lúc làm việc nghiêm túc hơn nhiều so với khi anh trêu chọc cô, bộ dạng trông có vẻ xa cách hơn, nhưng vẻ nam tính trưởng thành của anh có vẻ nổi bật hơn rất nhiều.

Từ Cải suýt chút nữa đã khóc ở bên cạnh, tiểu tổ tông a, đừng nhìn lén, đây là người của ngươi, muốn nhìn liền chạy nhanh vào cửa quang minh chính đại xem đi.

Sau một lúc lâu, Cầu Cầu trong lòng Lương Tri nhịn không được nữa, vật nhỏ "Uông ô" kêu một tiếng, nhảy từ trên tay cô xuống đất, ngựa quen đường cũ chui vào văn phòng chủ tịch từ khe cửa.

Tiểu tử kia động tĩnh có chút lớn, Phó Kính Thâm không nghĩ tới Lương Tri sẽ đến, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cửa, vừa định nổi bão, liền thấy khuôn mặt quen thuộc của tiểu nữ nhân đang tươi cười đứng ở cửa nhìn về phía hắn.

Trong khoảng thời gian này cô thường đến Phó thị, cũng thường xuyên đem Cầu Cầu mang đến, Phó Kính Thâm biết nàng đau lòng tiểu súc sinh kia, để lấy lòng cô, đã đặc biệt xây thêm một ngôi nhà chó nhỏ trong phòng nghỉ của hắn, bên trong ăn mặc không lo, Cầu Cầu đến đây vài lần, đã khá quen thuộc, giờ phút này cũng không quản Lương Tri cùng Phó Kính Thâm đang làm gì, chân ngắn chạy lên lầu đến ổ quen thuộc của mình, tha ra thức ăn, ăn đến ngon lành.

Bên trong bão táp đột nhiên ngừng, Phó Kính Thâm sửng sốt một lát, mắt thấy cô đang đi về phía mình.

Tiểu cô nương có chút không được tự nhiên, đỏ mặt hỏi hắn: "Cầu Cầu không có làm phiền đến anh đi?"

Giọng người đàn ông hơi khàn: "Không có."

Lương Tri cười ngồi trên sô pha, đôi chân dài tùy ý lắc lắc.

Phó Kính Thâm ngưng thần nhìn chằm chằm cô một lát, sau một lúc lâu mới tìm lại được chính mình thanh âm, hắn ngoắc ngoắc môi: "Không phải đi ký túc xá giúp bạn hay sao, như thế nào lại đây."

Lương Tri nhấp một ngụm trà trên bàn, cô liếm liếm môi, môi ẩm ướt hơi hơi phát sáng, cụp mắt xuống, không tự nhiên mà hội báo hành trình: "Tiểu Sương chính mình đều thu thập không sai biệt lắm, em cùng cô ấy tán gắn một lát liền đi."

Cô thích ngọt, Phó Kính Thâm uống trà quá nồng và có vẻ hơi đắng. Cô gái nhỏ thản nhiên gắp một viên đường bỏ vào. Khi uống lại, cô không khỏi nheo mắt nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng tiếp tục, "Cầu Cầu đói bụng. Vốn dĩ em muốn trực tiếp mang nó về biệt thự. Về sau nghĩ đến anh liền tới đây."

Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm cô, ý cười ở khóe miệng thật sự khó nén.

"Phó tiên sinh, trong chốc lát anh về nhà sao?" Cô lại hỏi.

"Về."

"Kia vừa lúc nha, chúng ta cùng nhau về nhà."

"Được."