Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 30: Đầm Vọng tưởng 4



Mong muốn ở bên Max bỗng chốc bị lung lay trong tôi... 


Một vọng tưởng hoàn toàn lạc lối.


Cả buổi đầu óc tôi không ngừng nghĩ mông lung khi khung cảnh quen thuộc của đoạn đường vẫn đi cùng Max mấy ngày qua lại tái hiện trước mắt. Mê Vực, Chấp Niệm Đen Tối có thể là có tồn tại thật bởi quang cảnh có Thiên Vy, Kỳ Hương Vương, người áo đen, Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long và cái lạnh buốt giá đó rất khác với thực tại của tôi. Mê Vực đó chưa biết là Chấp Niệm Đen Tối của ai nhưng tự dưng mất hút nhanh chóng như bị không gian nuốt chửng, thật quá kì lạ. Thông tin về Tứ Trụ hay dòng chảy bất diệt gì đó trong Mê Vực quá mơ hồ nên độ chính xác không cao, tình tiết thì quá rời rạc khi có những khoảnh khắc mọi thứ bị nhòe đi như kiểu thời gian bị cắt ghép. Mê Vực đó bất chợt hiện ra rồi tan đi, không nghiêm trọng đến mức có thể trói buộc con người vĩnh viễn như Ngô Thông nói. Tôi nên nghĩ thế nào cho hợp lý đây?


Nhìn bóng lưng Max bước đằng trước, vừa xa vừa gần, nửa thực nửa ảo. Nhìn quang cảnh xung quanh cứ lặp đi lặp lại, đến những vị trí tôi lén đánh dấu đi đường vẫn vậy là tôi biết mình chỉ đi một đoạn đường nhiều lần mà thôi. Nhưng tôi vẫn cố chấp bước theo bóng lưng phía trước, theo đuổi mục tiêu hão huyền một cách bất chấp, đây chẳng phải là Mê Vực của tôi sao, Chấp Niệm hoàn toàn đi ngược lại quy luật của tự nhiên? Rõ ràng Việt Quốc là có thật, Ngô Thông cũng là thật, Thái tử và tất cả những người khác đều là thật, nhưng tôi lại mong muốn xóa bỏ sự tồn tại của họ, quên đi tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn họ cũng như chính mình. Và giờ, tôi đang mơ mộng và hi vọng ngông cuồng rằng Max mãi ở bên tôi, cho dù có là ai đi nữa, thật hay giả tôi cũng đều chấp nhận.


Đến sẩm tối, vẫn chỗ nghỉ mà mấy đêm hai chúng tôi dừng chân. Max chợt lên tiếng, hỏi tôi có giận vì ông đã đánh tôi không. Tôi vô thức lắc đầu. Ánh nhìn của Max có chút khác thường, sau ông nhẹ nhàng nói để ông kiểm tra thương thế của tôi. Tôi cười trừ, nói mình rất ổn, không sao hết, dù đã tối muộn thế này rồi nhưng có đi cả đêm cũng được. Tôi còn vờ nhảy mấy cái cho Max xem. Max nhìn thẳng vào mắt tôi, gật gù rồi nói để mai lên đường, giờ thì nghỉ ngơi đã. Thái độ của ông không khác trước là mấy. Tôi khều khều đống lửa đang dần lụi, cho thêm chút củi rồi hỏi Max đã đi đâu cả ngày, có phải vì giận tôi nên đã bỏ đi, ngập ngừng giây lát tôi mới lí nhí nói thêm rằng tôi sợ ông sẽ bỏ mặc tôi lần nữa. Max chỉ xoa đầu tôi, không nói gì cả. Cái xoa đầu này không dịu dàng hay ấm áp, xúc cảm hư vô, vậy mà tôi lại cười được.


Tôi biết chứ, Max xoa đầu tôi nhưng đồng thời cũng kiểm tra mắt tôi, kiểu như nó phải vô thức giống người bị thôi miên mới vừa ý ông, sau thái độ của ông có vẻ vẫn chưa bị thuyết phục. Lúc đó Ngô Thông gõ gõ mấy cái lên mặt tôi cùng loại bột màu nâu bay ra có lẽ là để che đậy đi ánh nhìn tỉnh táo của tôi, như vậy Max sẽ không phát hiện ra tôi vẫn còn tri thức, buồn cười thay, điều đó cũng có nghĩa hắn đã biết và âm thầm theo dõi hành tung của tôi và Max từ lâu. Ngô Thông trong tình cảnh ngặt nghèo đã chủ đích làm vậy chứng tỏ là sớm ủ mưu sẵn rồi, không ngăn cản tôi đi theo Max nhưng dùng tôi làm chim mồi dử Max, hắn chỉ việc đi theo quan sát mà thôi. Có điều, Ngô Thông mà tôi biết đâu có tinh thông pháp lực đến vậy, trò mèo của hắn chưa chắc đã qua mặt được Max, còn nếu qua mặt được Max thì có nghĩa Ngô Thông đó không phải là Ngô Thông.


Thi thoảng tôi có ngó nghiêng xung quanh để nghe ngóng. Tôi nghĩ Ngô Thông sẽ tập kích hoặc làm loạn giữa đường, vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hắn có lẽ đã mặc kệ tôi thật. Thế mới đúng bản tính của hắn. Có khi hắn đã chạy tới tận Tây Phương ăn mừng rồi cũng nên.


Tôi tự cười mình đang làm chuyện vô nghĩa. Với tôi, bây giờ Ngô Thông chỉ là người không tồn tại. Với Ngô Thông cũng vậy, tôi là kẻ hư vô.


Trời đã tối mịt, bầu không khí u ám không ngừng tăng lên. Hồi chiều, Max có thiếp đi khá lâu. Ông đổ mồ hôi rất nhiều và hình như đã mơ thấy ác mộng. Thật hiếm thấy Max ngủ sâu như vậy, cặp kính không rời khỏi mắt, có lẽ là bởi đã mất rất nhiều sức lực. Tôi muốn gỡ cặp kính đó ra nhưng thiết nghĩ không nên làm vậy vẫn hơn. Vạch trần thân phận của Max thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi định đi loanh quanh xem xét nhưng như vậy Max tỉnh dậy mà không thấy tôi sẽ nghi ngờ nên đành quay lại chỗ cũ, ngồi xuống và chờ đợi. Cảm giác rối bời không ngừng xâm chiếm. Tôi kéo tay Max, nằm áp má lên lòng bàn tay không có thân nhiệt tìm kiếm chút hơi ấm mong manh, tim cứ thấy rỉ máu không ngừng.


Tiếp xúc gần thế này không khó nhận ra Max đã bị thương khá nặng, cơ thể ông có nhiều điểm khác biệt với người thường, càng khác với ba tôi. Vị trí có dấu hiệu thương tổn trên người Max trùng khớp với người mặc áo đen trong Mê Vực lúc bị Hoàng Nhãn Long đả thương. Ngoài ra, khi ánh nắng hiu hắt chạm tới da thịt Max, những chỗ ấy không có hiện tượng gì xảy ra hết, như kiểu phải có khói hay bụi bay lên.


... Max chợt bật dậy, ho một cơn dài. Ông khẽ khàng đỡ đầu tôi gối lên thảm cỏ mềm mại rồi rút tay ra. Hơi thở Max khá nặng nhọc, phải ngồi điều dưỡng khá lâu mới lấy lại chân khí. 


Tôi vờ như không biết gì hết, cứ nằm im, thở chậm, mắt nhắm nghiền.


Max lặng lẽ rời đi, nước mắt tôi chợt tuôn chảy.


Rất lâu sau Max quay lại, đem bữa ăn tối tới cho tôi kèm theo những lời lẽ ngon ngọt dỗ dành. Tôi cười, cố gắng dẹp hết những nặng gánh trong lòng xuống. Max không khác trước là mấy, chăm sóc tôi chu đáo ân cần, tuy cử chỉ có chậm hơn vì mệt mỏi, đôi lúc giọng ông còn khào khào, nhưng ông vẫn ở đây là được rồi. Tôi đón lấy chiếc lá khổng lồ Max vẫn dùng để đựng thức ăn cho tôi như mọi ngày, lòng cảm động lắm, mắt cay cay kì lạ. Chiếc lá sen bản to mướt mịn, hương thơm cũng rất đặc trưng, chỉ có điều tôi chưa biết trong rừng lại có lá sen, loài cây vốn chỉ sinh trưởng dưới đầm, ao hồ. Cũng có thể quanh đây có vùng đất trũng ẩm ướt nào đó ẩn sâu trong rừng.


"Món ăn con thích đó, ăn đi cho lại sức." Max dịu dàng nói.


Tôi vừa nhìn vào 'mâm cỗ thịnh soạn' suýt nữa đã nôn ra máu. Trên tấm lá sen to đùng là cả một bầy Trùng Chi Độc nhung nhúc cuộn vào nhau, con nào con nấy đều căng phồng, bộ dạng gớm ghiếc, toàn thân chúng còn nhớp nháp lớp dịch nhầy tanh hôi khó tả. Tôi không dám biến sắc nhưng tay chân vừa nhìn thấy đống trùng lổm ngổm đó đã tự nhũn oặt ra, tim đập hỗn loạn khi nhớ lại cái cảnh mấy ngày qua mình trong vô thức vẫn bốc đám trùng kinh tởm này mà nhét vào miệng nhai rau ráu như món thức ăn mỹ vị tột đỉnh, đó chẳng khác gì cảnh tượng Dương Ma – Tâm Nhân Ảnh trong Cửu Kỳ Môn Trận hào hứng ăn 'đống trứng non' tôi đã nôn ra dạo trước. 


Cổ họng tôi bỗng chốc ứ dịch, trực trào hết ra ngoài, nếu còn nhớ lại nữa tôi trăm phần trăm sẽ phun ra thật.


Max bốc cả nắm Trùng Chi Độc mà ăn ngon lành, con nào con nấy khi bị nghiền nát đều tạo ra những tiếng lép bép rợn người, thấy tôi ngồi thừ ra liền hỏi tôi sao thế, mấy ngày vừa rồi tôi vẫn thích ăn chúng lắm mà. Tôi nghĩ não mình đã nổ tung khi nghe cái sự thật tàn khốc đó. Mấy ngày qua tôi đều ăn cái thứ gớm ghiếc này nhưng trong tầm mắt của kẻ đã bị thôi miên thì chúng luôn là những cái đùi gà hay đùi thỏ béo ngậy, hấp dẫn vô cùng... thế này là một bài kiểm tra phải không, Max?


"Con đang nghĩ Max thật vất vả khi phải lo cho con như vậy." Tôi nói mà môi cắn vào nhau.


Max ngẩng đầu nhìn tôi, một sơ hở rất nhỏ từ tôi cũng có thể bị bại lộ ngay lập tức. Gương mặt với cặp kính đen của Max lúc này bỗng chốc thật giống quả bí ngô ma quái trong ngày lễ Halowen. Quả bí ngô này kinh dị hơn khi được tô điểm thêm chút dịch màu đỏ xanh lẫn lộn chảy ra từ miệng Max. Trên khóe miệng Max còn loe ngoe con Trùng Chi Độc may mắn thoát khỏi bộ nhá, men theo tuyến dịch mà bò ra ngoài. Max lập tức dùng lưỡi cuộn gọn con trùng kinh tởm đó vào trong miệng, ngấu nghiến nó hồi lâu như đang bị dắt răng, rồi mút mát nó thật kỹ mới nuốt chửng. Max giục: "Kiếm mấy thứ này không khó, mau mau... ăn đi khi chúng còn tươi... kẻo chúng bò đi hết bây giờ."


Tôi tá hỏa khi nghe đến mấy từ cuối câu của Max được nhấn mạnh. Thật vậy, đám Trùng Chi Độc trên tay tôi đang dần bò tản ra khắp cái lá sen to đùng, rồi chúng vặn vẹo thân trườn xuống tay tôi, một vài con đã nhảy xuống đất mà trốn mất dạng. Nếu tôi quá kinh hãi mà hất tung cái lá này lên thì chắc chắn sẽ chẳng thể đóng kịch được nữa. Nếu tôi không ăn chúng thì Max sẽ biết tôi không còn bị thôi miên. Mấy ngày qua tôi đã ăn bao nhiêu Trùng Chi Độc rồi? Hay tôi chưa từng ăn chúng, bởi khi ấy đang bị thôi miên, tri thức sớm lụi bại rồi, có ăn cái gì cũng không biết, chỉ lần này Max mới dùng đám Trùng Chi Độc này ra để dọa tôi, thử thách tôi? Nếu trước đây tôi chưa từng ăn Trùng Chi Độc mà giờ tôi lại nhấm nháp chúng ngon lành thì há chẳng phải tự tố cáo mình, mọi chuyện cũng hỏng bét. Nếu...


Đã chẳng còn khả năng nào cho tôi nghĩ nữa, có đưa ra hàng trăm cái "nếu" đi nữa thì bây giờ dù tôi không làm gì hay có làm gì kết quả vẫn là toi.


Tôi... sẽ ăn... từng con một.


Nghĩ vậy tôi cố phô cái bản mặt hợp hoàn cảnh nhất có thể, nửa bất ngờ nửa thích thú với món đồ ăn kinh dị, ngắm nghía chúng mọi hướng. Mọi khi tôi đã ăn hay chưa từng ăn món này thì giờ tôi cũng phải diễn cho đến cùng.


"Sao thế?" Max lại hỏi, giọng có chút nghiêm lại.


"Vì là tâm ý của Max nên con không nỡ ăn hết ngay, nhưng bọn chúng lại bỏ chạy mất rồi, con phải bắt chúng lại." Tôi thành thật giãi bày nhưng lại đứng lên ra vẻ ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm mấy con trùng đã trốn xuống lớp lá dày, tiện thể cũng 'lóng ngóng' thả bớt đống trùng trên tay xuống. Thật may là bọn Trùng Chi Độc không hứng thú với tôi lắm, cứ trượt xuống đất là trốn biệt. Ấy vậy mà quay qua quay lại, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì tôi lại vấp phải đống rễ cây sần sùi gồ lên trên đất mà ngã bổ chỏng ra, thành thử, cái lá sen khổng lồ trên tay tôi ngoan ngoãn bay vèo ra tít xa, còn ụp xuống đất khiến đống trùng nhanh chóng lẩn đi hết cả. Tôi không đau nhưng giả bộ rên rỉ một lúc mới chạy tới, vờ cầm cái lá sen lên ra vẻ tiếc nuối mà trong lòng thì cảm tạ trời đất vô hạn. Miệng tôi tru tréo đống trùng không được bỏ trốn, tay chân thì cực lực bới tung lớp lá cây rừng lên, âm thầm đuổi sạch chúng.


"Thôi, mất công, con cứ ăn phần của ta đây." Max chìa cái lá sen chứa hàng chục con trùng béo núc trên tay về phía tôi, cử chỉ ân cần.


Tôi chưng hửng, thế là hết đường thoát, không muốn ăn cũng phải ăn, giờ mà tính cách dùn dứ thì Max sẽ càng nghi ngờ, sau đó, ông sẽ mang thêm cho tôi một đống Trùng Huyết Tử, Thạch Quái để bồi bổ chưa biết chừng...


Thôi thì, tôi chỉ cần bốc lấy một con trùng gầy nhất trong đống kia, nhét thẳng vào miệng rồi nuốt chửng... thế là xong, động tác phải thật nhanh, tuyệt đối không để nó cắn vào tứ chi, nếu không sẽ bị tê liệt.


Tôi cười ngây ngốc, túm lấy một con Trùng Chi Độc, bóp chặt vào miệng nó rồi nhấc bổng nó lên, chậm rãi đưa vào miệng mình, lòng không khỏi tự nhủ; cố gắng lên, chỉ một con thôi, nhanh chóng nuốt chửng nó, chưa đến ba giây đâu, đừng nhăn mặt... 


Dù ba giây thì lúc này cứ như cả thế kỷ bò qua tôi. Khi chạm tay vào con trùng, cơ thể bùng nhùng của nó đã làm tôi rùng mình. Tôi cố bóp chặt miệng nó, nếu cái miệng gớm ghiếc của nó nát toét ra thì càng tốt. Khi ngậm con trùng trong miệng, thân thể nó bắt đầu uốn éo rồi quằn quại trong miệng tôi, vị giác trên đầu lưỡi nhanh chóng truyền tín hiệu tới não bộ, thúc ép tôi nôn cái thứ kinh tởm này ra ngay lập tức. Max vẫn đang quan sát tôi. Tôi nén hơi nuốt chửng con trùng, nhưng nó đang cắn chặt vào vòm họng tôi, nhất quyết trườn lên. Nó muốn thoát ra nên đã tiết rất nhiều dịch lỏng phun khắp khoang miệng tôi. Loại dịch tiết ra từ thân Trùng Chi Độc chẳng khác axit là mấy, chạm tới đâu là cháy rát đến đó, cả khoang miệng tôi lập tức phồng rộp hết cả, đôi ba chỗ bắt đầu chảy máu, đau đớn vô cùng. Nếu không cắn nát nó ngay thì đến cả răng tôi cũng chẳng còn cái nào, phần lợi đã sưng phù lên rồi. Tôi bất đắc dĩ cắn rộp ngang thân con trùng, mặc cho nó giãy giụa kịch liệt, mặc cho cơn đau thấu xương vọt lên tận đỉnh đầu, rồi... nuốt. Máu từ khoang miệng liền rỉ ra qua kẽ môi tôi, cảm giác tồi tệ chưa từng thấy. Miệng tôi đã phỏng rộp hoàn toàn, hai bên má cũng phồng lên, tôi nghĩ, mắt mình có khi cũng đang trợn trừng.


Chưa đầy một phút sau khi bị cắn, khoang miệng tôi tê liệt, cơ hàm không cách nào há ra nổi.


"Hôm nay con có vẻ là lạ... Hay con bị gã người lạ lúc nãy hớp mất hồn rồi?" Max thản nhiên nắm lấy cả chục con Trùng Chi Độc bỏ tọt vào miệng mà nhai.


Phản ứng của ông khiến tôi không nghĩ nổi cái gì nữa. Max tự dưng nhắc tới Ngô Thông là muốn thăm dò thông tin về hắn sao? Tôi diễn chưa đạt nên đã để lộ sơ hở chăng? Nếu bắt tôi ăn Trùng Chi Độc tiếp để đổi trắng thay đen, tôi sẽ chết mất.


*Lý Nhật Du*