Không Thể Dấu Hiệu

Chương 76



Kiều Ân nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Tống Minh tỉnh dậy, chẳng hạn như gào thét náo loạn nghiêm trọng hơn là tự làm tổn thương bản thân.

Nhưng điều cậu không ngờ tới là——Tống Minh ngay sau khi tỉnh dậy liền lật gối lấy ra một đồ vật.

Ban đầu Kiều Ân vẫn còn rất lo lắng, cậu nghĩ Tống Minh sẽ lấy dao hoặc kéo những thứ đại loại như vậy từ dưới gối ra, dù sao thì Tống Minh cũng sống một mình giấu một số vật sắc nhọn để bảo vệ mình là hợp lí.

Nhưng khi cậu hoảng sợ giật lấy thứ kia từ tay Tống Minh mà không hề nhìn lại, khi đang định nói gì đó để khuyên Tống Minh.

Tống Minh mặt không biểu tình hỏi cậu: "sao thế, cậu cũng muốn dùng à?". ngôn tình ngược

Kiều Ân lúc này mới cúi đầu nhìn thứ vừa giật lấy trong tay, vẻ mặt hoảng hốt lập tức cứng đờ, thậm chí còn có chút vặn vẹo...

Thứ trong tay cậu là một thứ có màu da thịt, vừa thô vừa dài được bao phủ bởi những đường gân nổi lên - một dương v*t giả.

"Minh..." Khóe miệng Kiều Ân hơi co giật, vốn tưởng rằng Tống Minh sẽ tự hại mình, tim cậu sắp nhảy ra khỏi cổ rồi, nhưng khi nhìn thấy dương v*t giả trong tay cùng với tính khí cậu độ to nhỏ khá tương đồng, tim cậu bây giờ không dao động, có một cảm giác khó tả không nói nên lời, cậu không biết nói gì... Chẳng lẽ Tống Minh vẫn luôn? Thủ dâm?

Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Ân như ngậm phải ruồi,Tống Minh không kiên nhẫn vươn tay, "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Muốn dùng tự mình mua, đưa tôi!"

kiều Ân vẫn còn có chút hốt hoảng, Tống Minh ngồi dậy giật lấy dương v*t giả đặc biệt giống thật từ tay Kiều Ân, một tay đặt lên thứt lưng quần, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên cao lớn ánh mắt mê man.

"Ra ngoài."

Ánh mắt Kiều Ân chuyển từ tay Tống Minh sang khuôn mặt hắn, mấp máy môi, nhưng vẫn đứng bất động như cũ.

Trong miệng Tống Minh phát ra âm thanh than nhẹ không rõ nghĩa, trực tiếp quay lưng về phía Kiều Ân,xem như không có Kiều Ân trong phòng, hắn quỳ xuống cởi ra chiếc quần ngủ, để lộ chiếc quần lót màu đen.

Có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng tản ra trong không khí... Ánh mắt của Kiều Ân bất giác rơi xuống mông của của Tống Minh.

Theo góc nhìn của Kiều Ân, eo Tống Minh so với lúc trước càng mảnh... Nhưng quần lót kia của hắn khiến mông hắn càng cong càng tròn.

Hầu kết của Kiều Ân khẽ lăn động, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót màu đen bị tùy tiện xé ra, hai khỏa mông lộ ra trắng nõn lại căng tròn... còn có động tác tùy tiện cởi quần kia của nam nhân lộ ra khe mông cùng với điểm nhỏ đỏ hồng. khiến hơi thở của cậu trở nên khó khăn.

Tin tức tố của Omega dần trở nên nồng hơn, Tin tức tố của Kiều Ân cũng không kìm được phóng thích ra, hai làn tin tức tố cuốn lấy nhau. Kiều Ân thấy Tống Minh hoàn toàn đem đồ ngủ và quần lót cởi ra ném qua một bên, trên cặp đùi của người đang quay lưng với cậu giường như còn có ánh nước xoẹt qua.

Con ngươi Kiều Ân co rút lại, ánh mắt dời đến chiếc quần lót màu đen bị ném sang một bên, bên trên, nhìn kỹ dường như có một vệt nước sẫm màu...

Nhưng không đợi Kiều Ân kịp nghĩ kĩ, đã thấy Tống Minh cầm dương v*t giả vừa thô lại to gần bằng cánh tay của mình đặt vào giữa hai hai cánh mông đang quỳ của mình, ma xát qua lại vài lần rồi quen đường quen nẻo ngồi xuống.

Động tác của Kiều Ân còn nhanh hơn suy nghĩ của cậu một bước, cậu gần như là lao tới, nhưng cậu vẫn nhớ Tống Minh đang mang thai, cậu ôm chặt Tống Minh vào lòng rồi xoay người một cái, để Tống Minh nằm lên trên người cậu. còn cậu nằm bên dưới.

Giọng Kiều Ân khàn khàn thô lặng lại mang theo thống khổ khi phải kìm nén: "Minh, anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại làm vậy? Anh đang tự làm tổn thương bản thân!"Cậu còn nhớ lời bác sĩ dặn Tống Minh hiện tại không thể làm chuyện kia, Tống Minh làm vậy là đang muốn làm sảy thai? Những suy nghĩ này khiến tim cậu co rút từng trận.

"Ân a... Buông tôi ra!" Tống Min h dùng hai tay đánh vào cánh tay cường tráng đang ôm lấy eo mình, mặc dù không không pahir nhận bất kì công kíc nào, nhưng khoảnh khắc Kiều Ân ôm lấy anh, dương v*t giả không tránh khỏi lại hướng vào trong thân thể đâm vào một phần lớn, vừa đúng đâm đến lối vào của cái khe bí mật kia. Tống Minh cảm thấy thông đạo của hắn co rút liên tục, do kê ba giả kích thích bên trong hắn càng ướt át, loại cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng truyền đến khiến hắn không thể khống chế tự mình chuyển động, muốn giống như bình thường lấy dương v*t giả gãi ngứa.

Kiều Ân đương nhiên sẽ không buông tay, không chỉ vậy, cậu còn ôm người trên người chặt hơn, tin tức tố của hai người do hưng phấn mà tỏa ra nhiều hơn, hạ bộ của Kiều Ân đã cương cứng, cậu gắt gao nhìn cổ người trước mặt, nhìn chằm chằm vào tuyến thể do Tống Minh lắc động mà lộ ra giống như chưa từng bị đánh dấu, cậu cắn răng, cố gắng kìm nén bản năng Alpha muốn cắn lên. Cậu một tay ôm lấy cái bụng phẳng lì của Tống Minh, một tay luồn vào giữa mông Tống Minh ý đồ muốn rút thứ đồ chơi kia ra.

"Minh, anh đừng cử động, thứ này sẽ làm tổn thương anh và..." con, Kiều Ân không dám nói hết câu, tay cậu chạm vào làn da căng bóng nóng bỏng của Tống Minh, cặp mông tròn trịa uốn éo cố tình xà vào lòng bàn tay to lớn của Kiều Ân, đã lâu cậu không ôm Tống Minh, ký ức đã từng và kích thích của tin tức tố khiến Kiều Ân toát mồ hôi hột, thậm chí cậu không thể kiềm chế được ham muốn muốn tách mông Tống Minh ra rút thứ kia ra thay thế bằng dương cụ của mình, nhưng cậu đã nhịn được, cậu vỗ về Tống Minh, tay đã chạm vào căn dương cụ giả dường như đã đi vào một nửa kia, cùng lúc cũng cảm nhận được tay dính dính ươn ướt...

"Kiêu Ân! Cậu buông tôi ra! Buông ra! Bỏ tay cậu ra! Đừng rút ra! Ưm a... Đm!"

Tống Minh sắp tức chết, cái gì gọi lầ làm hại thân thể, hắn muốn mà không làm mới gọi là hại thân!Không phải là sợ làm tổn thương tới đứa bé à?! Nhưng hắn không muốn đứa bé này, sảy thai vừa đúng tâm ý hắn!

"Kiều Ân! Hãy tôi nói lần cuối! Buông ra, BUÔNG,TÔI, RA!" Nhưn người phía sau vẫn kiên quyết trấn an hắn vẫn đang từ từ rút ra.

Tống Minh bị dục hỏa thiêu đốt mà không đạt được thỏa mã cùng với Kiều Ân kiên trì muốn rút ra dương cụ giả làm cho nổi giận đun gf đùng Kiều Ân dựa vào cái gì mà muốn quản hắn thân thể hắn hắn tự mình muốn gì! Vừa xoay động hắn tức giận nghiêng đầu cắn mạnh lên bờ vai rắn chắc của người bên dưới.

Cảm thấyđau nhới ở vai Kiều Ân lúc này mới phát hiện Tống Minh phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, cậu nhận ra rằng bản thân nên từ từ can ngăn thay vì trực tiếp ngăn cản, bởi vì cậu cảm thấy Tống Minh thực sự muốn, ướt át trên tay chứng mính Omega đang đang phát tình, cánh tay cậu chậm rãi buông lỏng, tay buông ra căn dương cụ bị hậu huyệt Tống Minh kẹp chặt đang gắt gao kết hợp.

"Minh, anh đừng kích động, không tốt cho sức khỏe, em buông anh ra, nhưng anh cũng phải bình tĩnh lại, được không?"

Cho đến khi trong miệng cảm nhận được vị máu cùng cảm giác được Kiều Ân rốt cuộc dưng lại đọng tác, Tống Minh mới tở dốc nhả ra.

"Cậu cút đi!"

Tống Minh mắt có chút đỏ lên, thở hổn hển ném cánh tay Kiều Ân ra, lăn qua một bên giường.

"Minh..." Kiều Ân ngồi dậy, muốn ôm Tống Minh lần nữa, nhưng lại bị lời nói của Tống Minh ngăn lại.

"Đừng chạm vào tôi! Đây là cơ thể của tôi! Nhà của tôi! Nếu cậu tiếp tục không quan tâm ý muốn của tôi đến quản tôi! Cút ra khỏi đây cho tôi!"

Kiều Ân cảm thấyTống Minh thực sự đã tức giận, nghe được những lời cay nghiệt của Tống Minh, tính khi cứng đến phát đau của cậu cũng có chút mềm xuống, vẻ mặt trở nên hoảng loạn cậu nhanh chóng xuống giường, quỳ ngồi trên mặt sàn di chuyển đến trước mặt Tống Minh, trong mắt đều là bi thương.

"Cầu xin anh, đừng đuổi em đi, em sai rồi, em yêu anh..."

Tống Minh đều lười nhìn Kiều Ân, hắn quỳ sấp trên giường, duỗi hai tay ra sau lưng, bắt đầu di chuyển dương v*t giả qua lại.

"Ân... ừm..." Tống Minh híp mắt, thở dốc một tiếng, trên khuôn mặt vốn tái nhợt hiện lên một vệt ửng hồng. Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, quản con với cái cái gì, bị người khác nhìn thì sao, thân thể hắn muốn, hắn cũng nhịn không được, cũng hết cách, hắn không có lý do gì để nhẫn,tại sao lại không thể tự an ủi...

Thật thích... nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó...

Kiều Ân nhìn Tống Minh với vẻ mặt đau khổ, cậu cũng muốn Tống Minh muốn đến phát điên, nhất là lúc này không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào của omega,nam nhân trên giường còn là người cậu yêu nhiều năm, nhưng cậu không thể không khác chế,không chỉ là Tống Minh đang mang thai, hành vi của Tống Minh nhất định có liên quan đến thời gian hắn bị Lăng Tiêu giam cầm... Sao cậu có thể tạo thêm nhiều ký ức không tốt cho Tống Minh chứ?

Lăng Tiêu... Lăng Tiêu! Cậu sẽ không bao giờ bỏ qua cho nam nhân đã để lại cho Tống Minh bao nhiêukí ức thống khổ!

Vẻ mặt của thanh niên ngoại quốc tóc vàng đang quỳ trước giường chuyển từ đau đớn sang hung dữ, nhưng trong giây tiếp theo, cậu lại ẩn nhẫn khiêm tốn nhìn người đàn ông đã rơi vào dục vọng trên giường, hai tay mấy lần muốn vươn qua nhưng lại rút về, trên hai cánh tay lộ ra đều là gân xanh.

"Ân a..." Nam nhân quỳ bò trên giường một tay an ủi tính khí phía trước, một tay ở phía sau nhanh chóng di chuyển, hai mắt khép hờ, lông mày cũng nhíu lại, Trên mặt lộ ra khoái lạc cùng trầm mê, cho đến khi bàn tay không ngừng di chuyển phía sau chạm vào thứ gì đó, hắn phát ra một tiếng trầm thấp, phía trước một dòng chất lỏng màu trắng đục bắn ra, cả người lúc này mới gục xuống giường.

Tống Minh dùng chút sức lực cuối cùng rút ra dương v*t giả phía sau, ném sang một bên, lúc này mới thở dốc từ từ nhắm mắt lại. Nếu hắn không rút dương v*t giả ra, cơ thể hắn sẽ thực tủy biết vị nhanh chóng trở nên kích động trở lại,mà hắn cũng không có nhiều sức lực, lần thứ hai thường sẽ rất đau.

Đúng vậy, cơ thể Tống Minh thành ra như vậy, từ khi trốn khỏi Lăng Tiêu đã như vậy được một tháng rồi, hắn cũng không biết mình bị làm sao,hắn từng nhẫn nhịn, từng kiên trì, nhưng cuối cùng vẫn thua bản năng Omega, hắn gần như không ngừng phát tình, chỉ là không có điên cuồng như kì phát tình thật sự, nhưng vẫn phải dùng dương v*t giả liên tục cắm vào phía sau, cho đến khi xuất tinh mới giải tỏa được một chút, nếu không thì cả người bứt rứt, rất khó chịu. Nhưng giảm đi cũng chỉ là tạm thời, sau một hôm thân thể lại lần nữa phát tình.

Sau vô số ngày tự giải tỏa, Tống Minh đã không còn cố chấp như trước nữa — cố chấp nghĩ rằng mình không phải là Omega, tin rằng mình vẫn có thể trở thành công, hắn muốn bị thao, hắn là Omega không bị dương cụ thao sẽ khó chịu.

Con người là thứ nhu nhược, Tống Minh cũng không ngoại lệ, sau vô số ngày chịu đựng dục vọng, Tống Minh gầy đi, tinh thần sa sút, đây không giống như bình thường,hắn sợ hãi không dám đến bệnh viện kiểm tra. Hắn sợ người ở bệnh viện phát hiện hắn không thể bị đánh dấu, sẽ đem hắn đí nghiên cứu.

Tống Minh nhắm mắt lại nghĩ lung tung, cảm thấy Kiều Ân cẩn thận dùng khăn nóng lau tay và người cho mình, hắn không từ chối,dù sao loại cảm giác nóng rát sắp phát nổ phát tình không thể giả tỏa đã không còn nữa,mà sau khi hắn giải tỏa xong so với lúc trước đã dễ nói chuyện hơn.

Kiều Ân dường như cũng cảm nhận được, sau khi lau sạch vết nước trên người Tống Minh, cậu lên giường, cẩn thận ôm Tống Minh vào lòng.

"Minh, em không biết anh rốt cuộc làm sao vậy, có thể không dùng thứ kia rồi, nó không tốt cho sức khoẻ của anh, càng không tốt... cho đứa bé..." giọng nói khàn khàn cẩn thận của Kiều Ân truyền đến, nghe rất khiêm tốn.

"Nếu anh thật sự muốn, em, có thể... anh có thể coi em như thứ đó, được không..."

"Anh phải biết, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, mãi mãi ở bên cạnh anh, em sẽ chấp nhận mọi thứ của anh, kể cả..." Tay Kiều Ân nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lì không mấy thay đổi của Tống Minh.

" Em yêu anh......"

Thanh niên cao lớn thấp giọng nói xong, sau đó trộm cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của nam nhân trong ngực.

Rất lâu sau, lâu đến mức Kiều Ân nghĩ Tống Minh đã ngủ.

"Hừ..." Một tiếng cười lạnh truyền đến, "Kiều Ân, tôi không hiểu, đứa bé này không phải của cậu, cậu liền như muốn đổ vỏ?"

Nghe Tống Minh nói vậy, đôi mắt Kiều Ân lập tức đỏ lên, hơi thở trở nên bất ổn, nhưng cậu đã kìm xuống, mặc dù trái tim đau đớn giống như bị người xé toạc. giọng nói run rẩy nhưng rất kiên quyết: Minh, em không quan tâm... chỉ cần nó là con của anh, thì cũng là con em, mặc kệ cha của đứa bé này là ai, em không quan tâm."

Lại là một trận tiếng cười nhẹ chế giễu.

"Cậu không quan tâm...Cậu không quan tâm...haha, nhưng tôi quan tâm! Tôi không muốn có con! Huống chi nó có thể là con của tên điên Lăng Tiêu kia! Tôi không muốn! Cậu có hiểu không?!"

Tống Minh gần như là gào lên, hắn há miệng thở dốc,cảm xúc có chút mất kiểm soát, nhưng vì vừa mới "vượt cạn" cách đây không lâu nên cũng không giãy giụa nhiều, chỉ cảm thấy người phía sau càng ôm càng chặt, trên vai cảm nhận được ươn ướt, Kiều Ân lại khóc.

Tống Minhđột nhiên cảm thấy bất lực, cứ như vậy mà cơn tức giận của hắn bị nước mắt của Kiều Ân dập tắt, cơn giận đến rồi đi nhanh chóng, hắn mặc chonam nhân cao hơn mình ôm mình mà khóc thầm.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn lại xuất hiện một cơn chấn động quen thuộc, hắn lại phát tình, sớm hơn so với trước đây mỗi ngày một lần.

Tống Minh cũng không thèm nghĩ xem tại sao, chẳng qua là cơ thể Omega cảm nhận được tin tức tố Alpha của Kiều Ân, khiến cơ thể hắn trở nên ham muốn, tiếc là hắn không ngửi được, cơ thể hắn lại cảm nhận được bắt dầu đáp lại.

Nhưng không sao cả, hiện tại hắn trung thành với dục vọng của chính mình, nếu trong lúc làm tình có thể bỏ đi đứa con chưa chào đời này thì càng tốt.

Tống Minh nắm lấy bàn tay đang ôm quanh eo mình của Kiều Ân, lại từ từ di chuyển nó đến cái mông lại lần nữađ tràn ngập d*m thủy của mình, quay đầy nhìn thanh niên tóc voàng khóc đến mắt đỏ hoe.

"Này, đừng khóc nữa, thao tôi"

Thanh niên tóc vàng thút thít mở to đôi mắt đỏ hoe.