Khoảnh Khắc Năm Ấy

Chương 7: Sự cố buổi sáng



Sáng hôm sau Giai Nghiên tức tốc chạy lên công ty để tìm Mục Giao, khi nhìn thấy Mục Giao đanh nhàng nhã thưởng thức ly cà phê buổi sáng thì liền bị cô làm cho giật mình mém chút nữa là sặc ra hết rồi.

"CHỊ....CHỊ MỤC GIAOOO..."

"Phụtt..."

Mục Giao liền quay lại để xem ai dám làm phiền mình ngay lúc này thì  nhìn bộ dạng cuống cuồng hiếm gặp của cô Mục Giao có chút ngạc nhiên hỏi:

"Này, em bị sao vậy?"

"Hộc...hộc..."

Cô lấy tay chống hông thở liên hồi, có vẻ lúc nãy cô đã chạy hết sức mình rồi. Chắc nhiều người trong công ty sẽ bất ngờ lắm cho mà xem. Mục Giao thấy vậy liền kéo cô ngồi xuống ghế, lấy tay quạt giúp cô mấy cái. Sau khi lấy lại bình tĩnh cô liền nắm lấy tay Mục Giao nói:

"Chị, tổng giám đốc mới mà chị bảo tên gì vậy?"

Mục Giao khó hiểu nhìn cô nhưng cũng đáp lại ngay:

"Hình như là Dạ Tư Thành"

Mặt cô nhanh chóng biến sắc, biểu cảm cũng trở nên méo mó trên gương mặt. Mục Giao thấy vậy liền hỏi:

"Sao vậy? Bộ có liên quan gì đến em à? Sao mà mới sáng sớm em đã ầm ĩ lên cả rồi."

"Haizz...."

Cô thở dài một hơi, dường như cũng chấp nhận sự thật này. Vì nó mà khiến đêm qua cô ngủ không ngon, về nhà liền lên mạng tìm kiếm thông tin. Phóng viên cũng nhanh thật, cô vừa lên mạng đã thấy hình ảnh của Dạ Tư Thành - vị tổng giám đốc mới của công ty KZ Entertainment nổi tiếng trên khắp mọi mặt báo. Cô nhìn vào tấm hình được chụp cận mặt vào Dạ Tư Thành, hệch như người nổi tiếng. Thật sự rằng cô cũng không nghĩ trái đất lại tròn đến như vậy, này lại là cấp trên của cô đời thật trớ trêu.

Mục Giao cứ hỏi nhưng thấy cô cứ im lặng thả hồn vào đâu đó liền lây người gọi cô.

"Này, trả lời chị cái coi. Em bị sao vậy hả?."

"Hả? không có gì đâu. Em chỉ muốn xác nhận lại thôi."

"Xác nhận? xác nhận chuyện gì?"

"....."

Thấy cô vẫn tiếp tục im lặng Mục Giao bất lực cũng không muốn hỏi cô nữa. Liền lấy lịch trình ra thông báo cho cô.

"Chút nữa 8 giờ sẽ có buổi ghi hình quảng cáo, sau đó là lịch quay phim đến hết. Em có muốn thay đổi gì không?"

"Thay đổi gì được hả chị? Đi thôi."

Cô liền đứng dậy nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cũng bảo với bản thân rằng thì cũng chỉ là gặp người bạn cũ thì có gì đâu mà phải hoảng sợ nhỉ?

"Mua giùm em ly cà phê đi, em ra xe đợi nhé!"

"Được, chị ra ngay."

Cô mỉm cười rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Ra tới sảnh công ty liền vướng vào chuyện khó xử.

"Á..."

Tiếng hét thất thanh bỗng nhiên phát ra làm cô cũng bừng tỉnh mà không cần đến uống cà phê. Trong lúc đang nhìn thẳng về phía trước cô dường như không để ý đến xung quang vì vậy mà cũng không biết rằng có người đi tới và lại đến khi đụng trúng người khác cô mới chợt nhận ra. Cô liền nhìn sang thì thấy trước mặt mình là có hai ba người đang đứng ngay đó. Trong số nổi bật nhất có lẽ là người đang được hai người kia quan tâm nhất.

"Ối, chị Lạc chị không sao chứ?"

"Chị Lạc, áo chị bị dính hết màu của nước rồi."

Thì ra người đó là Lạc Yên Yên, nổi bật xinh đẹp đến mức vừa nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra ngay. Cô vội vàng xin lỗi người ta:

"Đàn chị, em xin lỗi. Em không biết rằng có người đến."

Vừa nói dứt câu quản lí của Lạc Yên Yên hùng hổ xông đến lớn tiếng với cô.



"Cô...cô có biết trang phục của Lạc Yên Yên nhà tôi bao nhiêu tiền không hả? Bây giờ thì bị cô làm cho bẩn hết cả rồi."

Cô bị quản lí người ta làm cho giật mình, Lạc Yên Yên đang đứng trước sảnh công ty nếu lớn tiếng thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng liền nhanh chóng khuyên ngăn.

"Du Du, em bình tĩnh lại đi. Chuyện nhỏ thôi."

"Chị, chị không thể hiền lành như vậy "

Du Du liền quay sang liếc cô rồi mới thấy quen liền hỏi:

"Cô...là Dương Giai Nghiên sao?"

"...Là tôi."

"Thảo nào trong quen vậy, dù cũng là người nổi tiếng những cô cũng biết mình cần làm gì mà đúng không? Cô là người sai mà."

Cô nhìn người đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt đắc ý đang tự cao tự đại nhìn cô. Cũng là đứng trước công ty không muốn ảnh hưởng xấu nên cô cũng nhẹ nhàng nói:

"Tôi xin lỗi, vậy để tôi đền trang phục cho chị nhé!"

"Không không sao, phía bên chị cũng không để ý nên đụng phải em mà."

Lạc Yên Yên mỉm cười dịu dàng, đúng là người tốt nhìn khí chất dịu dàng đó khiến cô cũng dễ chịu hơn nhiều. Còn với người quản lí đang đứng cạnh dường như không hề có ý định bỏ qua cho cô.

"Bảo đền đúng không? Trang phục này là độc quyền chỉ thiết kế riêng cho chị Yên Yên. Chút nữa chị ấy phải dùng nó để tham gia họp báo của phim mới, cô nghĩ nó giá trị bao nhiêu?"

Du Du liếc xéo qua cô, là trang phục độc quyền tất nhiên là giá trị sẽ cao hơn bình thường rất nhiều. Nhưng vì cũng muốn chuyện này êm xui, cũng như không muốn gây sự với tiền bối nên cô ngậm ngụi cho qua.

"Được, cứ ra giá bao nhiêu tôi cũng trả."

"Được, 100 triệu."

100 triệu, quả thật là quá mắc rồi.

Du Du liền bước lên trước dùng tay đẩy vai khích tướng cô.

"Sao? cô đền được không?"

Theo bản năng bị đẩy cô liền bị đẩy lùi sang phía sau, nhưng rồi đột nhiên lại cảm nhận được sự vững chắc của lòng ngực cùng với chút ấm áp từ đôi bàn tay đang giữ lấy vai cô. Cô bất ngờ ngước nhìn lên trên thì chợt nhận ra một dáng người cao ráo cùng với gương mặt điển trai có chút quen thuộc ngay trước mắt mình. Là anh ta - Dạ Tư Thành, giọng nói trầm ấm đột ngột phát lên:

"Có chuyện gì vậy?."

"Tổng ..tổn giám đốc." - Du Du hốt hoảng

"Anh...anh Tư Thành."

Thấy Dạ Tư Thành ngay lặp tức mắt của Lạc Yên Yên liền phát sáng lên. Cô cũng nhận ra liền vội vàng tránh khỏi vòng tay ấy nép sang một bên, Tư Thành vì vậy cũng nhìn sang hướng cô. Cả hai đột nhiên chạm mắt nhau, không khí gượng gạo vì vậy mà toả ra. Cô liền ngoảnh mặt sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh. Lạc Yên Yên nhanh chóng chạy lại khoác tay Tư Thành dịu dàng nói:

"Anh đến công ty sớm vậy? Tình cờ chúng ta gặp nhau rồi này."

"Lúc nãy tôi hỏi có chuyện gì rồi mà?"

Tư Thành nhìn sang Du Du, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương đang hướng về phía đó. Cảm nhận được áp lực, Du Du đổ toát cả mồ hôi vội vàng giải thích.

"Kh...không có...chuyện chuyện gì đâu thưa tổng...tổng giám đốc."

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng thẳng Lạc Yên Yên liền giải vây.

"A Thành, không có chuyện gì đâu. Anh ăn sáng chưa? Chúng ta cùng ăn sáng nhé!"

Xong liền quay sang phía cô đang đứng nhìn nói:

"Giai Nghiên, chuyện vừa nãy chị sẽ coi không có gì. Nên em đừng lo nữa nhé!"



Không có gì? đúng là cô nhận ra bản thân có sai vì bất cẩn của mình. Nhưng vì cô quản lí Du Du từ đầu với thái độ có vẻ khinh thường ấy với cô, cô cảm thấy mình không được tôn trọng. Cô liền bước lên đối mặt với Lạc Yên Yên.

"Chị Lạc, em xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Nhưng thái độ của quản lí bên chị có vẻ như không được tôn trọng em. Em chỉ mong chị xem xét lại về thái độ ấy, đối với một người hoàn hảo như chị chắc sẽ chọn kĩ càng về quản lí theo mình nhỉ?"

"Còn về trang phục, em bảo sẽ chịu trách nhiệm thì sẽ chịu trách nhiệm. Chị cứ đọc số tài khoản em sẽ chuyển liền chị chị ngay bây giờ."

Bị cô nói như vậy Du Du đứng một bên đang run rẩy cả người, còn về phía Lạc Yên Yên thì khó xử vội nhìn sang Dạ Tư Thành, vốn dĩ không muốn anh nghĩ rằng bản thân là một người hẹp hòi lại đi bắt nạt người khác như vậy.

"Giai Nghiên, chị bảo không sao mà."

Lạc Yên Yên gượng cười nhìn cô.

"Phiền chị nhanh chóng đọc giùm em ạ, em sắp trễ lịch rồi."

Cô lấy điện thoại ra rồi nhìn Lạc Yên Yên đang giữ chặt lấy cách tay của Dạ Tư Thành. Nhìn cô kiên quyết như vậy Lạc Yên Yên bảo với Du Du.

"Đọc cho cô ta đi."

Rồi liền quay sang Dạ Tư Thành mỉm cười.

"A Thành, mình cùng đi ăn nhé!"

Dạ Tư Thành lơ đi lời mời của Lạc Yên Yên liền nói:

"Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ tôi cũng nắm được tình hình rồi. Một quản lí thôi mà lại lên mặt với người khác sao?"

Du Du hốt hoảng nhìn về phía anh giải thích:

"Không...không phải đâu ạ. Chỉ là...một chút hiểu lầm thôi."

Rồi lại quay sang cô nắm tay nói:

"Chị Giai Nghiên, lúc nãy em có chút nóng giận mong chị bỏ qua. Chị không để ý đâu ha!"

Wao, thật nể kĩ năng diễn xuất này của cô ta, sao không làm diễn viên luôn cho nổi nhỉ? Cô liếc nhìn cô ta đang đổ từng giọt mồ hôi trên trán, ánh mắt lạnh lùng khiến tim Du Du thắt chặt lại, cô rút tay lại lơ đi lời xin lỗi ấy của cô ta.

"Tiền chuyển đã xong, vậy việc này đã xong. Tôi xin phép đi trước, tạm biệt mọi người."

Nói xong cô quay người rời đi ngay lặp tức, bỏ lại Du Du đang không biết như thế nào liền quay sang nhìn Lạc Yên Yên cầu cứu.

"Xong...xong rồi. Mình đi ăn nhé!"

Lạc Yên Yên gượng gạo lên tiếng cũng vì muốn đánh lạc hướng chuyện này. Dạ Tư Thành hất tay Yên Yên ra, xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên nói một câu:

"Tôi sẽ xem xét lại trường hợp này, đừng để nó lặp lại một lần nào nữa trước mặt tôi."

Xong, anh bước lên xe nhanh chóng chạy đi. Lạc Yên Yên đứng đây liền tức giận quay sang Du Du lớn tiếng:

"Em nhìn xem, em làm cái trò gì vậy hả??"

"Chị, em...em xin lỗi. Em biết lỗi rồi." - Du Du quỳ xuống nắm lấy tay Lạc Yên Yên khóc lóc ríu rít.

"Muộn rồi, anh ấy sẽ nghĩ thế nào về chị đây em biết không hả? Cũng không phải lần đầu, đúng là em chỉ là quả bom nổ chậm sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến chị."

"Từ nay em không cần làm việc nữa, chị sẽ tìm người khác."

Nghe những lời đó từ miệng Yên Yên, Du Du không thể tin được cô gắng níu lại van xin.

"Không chị ơi, em...em biết lỗi rồi."

Lạc Yên Yên mặc kệ cô ta, tức giận quay lưng bỏ đi cùng với người trợ lí còn lại. Bỏ Du Du đang quỳ trước sảnh khóc lóc, bộ dạng trong rất khó coi. Cô ta cũng nổi tiếng rằng chỉ là quản lí nhỏ nhoi, cậy quyền có Lạc Yên Yên nên lên mặt hống hách với những người nhỏ tuổi còn lại. Cô cũng có nghe qua nhưng xui sao lại gặp trúng phải vào buổi sáng sớm như thế này.

Cô ngồi trên xe trong lòng vẫn cứ cay cay về vụ việc lúc nãy, đáng lẽ cô nên phải chửi một trận cho hả dạ mới được. Nhưng vì nể mặt Lạc Yên Yên có người quản lí có tính cách hách dịch như vậy nên mới bỏ qua mà không lớn tiếng. Chợt cô lại nhớ đến hơi ấm bàn tay trên đôi vai mình, cả mùi hương quen thuộc khi ở gần anh đến vậy. Bất giác sờ lên vai đăm chiêu suy nghĩ, cô tựa đầu trên cửa kính ô tô nhìn bản thân đang phản chiếu qua tấm kính. Cảm giác tim đập nhanh lại quay trở về, cô chợt bừng tỉnh vỗ mạnh vào mặt mình bảo bản thân.

"Tỉnh lại nào Giai Nghiên, mày điên thật rồi!"