Khoảnh Khắc Năm Ấy

Chương 15: Em đến và em đi



Đúng là đoá hoa chớm nở của tình yêu nó sẽ bất chợt đến với cuộc đời của chúng ta. Không phải là người sẽ đi cùng đến cuối đời nhưng những kỉ niệm đó cũng đã để lại trong lòng ta một dấu ấn khó phai. Cũng giống như đối với Giai Nghiên, một cô gái chỉ biết vùi đầu vào học tập nhưng rồi bỗng một ngày lại bị thu hút bởi nụ cười của một chàng thiếu niên và rồi tương tư từng ngày, mong mỏi rằng sẽ có cơ hội để gặp lại người đó thêm một lần nữa.

Khi biết thích ai đó thì trong lòng chỉ mong ngóng có thể gặp lại được họ, được ở cạnh họ. Để rồi những hành động không có kết quả liền lặp đi lặp lại, kể từ ngày đó cô vẫn thường lui tới cửa hàng tiện lợi nơi mà cô đã gặp Dạ Tư Thành. Chỉ mong rằng có thể gặp lại anh để trả chiếc ô, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Cô cũng vẫn hay lui tới những sân thể thao nhưng có vẻ vị thần may mắn đã không mỉm cười với cô. Trong khoảng những ngày dài đó vẫn không thể tìm được anh, có lẽ sẽ có những người ta gặp được một lần trong đời thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại được người đó nữa.

 

Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không được gặp anh nữa, nhưng rồi tia hi vọng ấy lại một lần nữa loé lên khi Giai Nghiên tình cờ nhìn thấy anh trong sân trường mà bản thân cô vừa đậu vào cấp ba. Dáng vẻ ấy cô không thể nào nhầm lẫn vào đâu được, anh ở giữa sân trường nơi tấp nập những học sinh khác, cho dù cùng khoác lên trong mình bộ đồng phục như bao người nhưng anh vẫn luôn là người nổi bật nhất trong tất cả. Khi vừa thấy anh trái tim cô lại một lần nữa rộn nhịp, cả khuôn miệng cũng vô thức cười. Vẫn như ngày đầu cô gặp anh liền khiến cô bị thu hút bởi vóc dáng quá đổi nổi bật của anh cứ ngây ngốc từ xa mà nhìn mãi. Cho đến khi một bàn tay đột ngột choàng lấy cổ cô khiến cô giật mình mà quay sang chỗ khác.

"Làm gì mà nhìn dữ vậy Nghiên Nghiên."

"Không...không có."

Cô gái đang khoác vai kế bên cạnh cô đó chính là Lam Danh Linh, lúc này Danh Linh là một cô gái với mái tóc dài ngang vai được kẹp gọn gàng ở một bên đầu vô cùng cá tính. Danh Linh nhanh trí nhìn về hướng ánh nhìn của cô liền bất ngờ mà thốt lên.

"Ôi, chưa gì mà đã gặp người nổi tiếng rồi."

"Người nổi tiếng?"

Cô khó hiểi nhìn Danh Linh.

"Đó, chính là nhóm người phía trước."

Danh Linh hướng tay chỉ về phía trước, đó chẳng phải là những người cô đã gặp sao? Nhưng sao Danh Linh lại nói họ là người nổi tiếng?

"Đó là một trong top những học bá của trường đó, vừa đẹp trai, học giỏi lại rất giỏi thể thao. Nói chung là tinh hoa hội tụ, gu của người người."

"Vậy....sao?"

Cô nhìn lại phía bọn họ, rồi lại nghĩ đến những lời Danh Linh vừa nói ban nãy. Đẹp trai, học giỏi lại giỏi thể thao không phải chỉ có trong những bộ phim hay truyện tranh thôi sao? Ngay cả ngoài đời thì lần đầu tiên cô mới thấy đến. Không lẽ ảo phim nên mới như vậy?

"Nhưng sao cậu biết?"

Cô tò mò hỏi Danh Linh.

"Cậu không xem trên confessions trường mình sao? Nghe nói vừa rồi họ mới nhận được giải thành phố nữa."



"Giỏi vậy sao?"

Quả thực đích thị là con nhà người ta, mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến họ có thật sự xuất sắc như vậy không nhưng nghe Danh Linh giới thiệu qua - một người lúc nào cũng nắm bắt thông tin chuẩn xác thì có vẻ là thật rồi. Một người học bá như vậy dường như cả hai như có khoảng cách rất xa, cảm thấy rằng bản thân cô dường như không thể nào chạm được tới anh. Nhưng có lẽ cô không hề muốn bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục theo đuổi mối tình này, cô là người đã bước vào trái tim anh một cách nhẹ nhàng và khiến cho anh cảm nhận được khi yêu một người là như thế nào. Đến bên anh một cách dịu dàng và trao cho anh tình cảm trân thành nhất.

Nhưng rồi cũng chính cô đã rời khỏi anh đột ngột, lời chia tay bất ngờ khiến anh như rơi vào vực thẩm đen tối khi anh đang yêu cô đậm sâu. Ngay cả bản thân cô thật sự không hề muốn điều đó xảy ra, ngày hôm đó cô cũng đã khóc rất nhiều cũng là ngay thời điểm khi biến cố gia đình bất ngờ ập đến lại khiến cô trở nên suy sụp hơn.

Cô không còn đủ dũng cảm để tiếp tục bước tiếp với anh, có lẽ sự việc xảy ra với mẹ đã khiến cô hoàn toàn mất đi niềm tin vào tình yêu chăng? Thậm chí đến cả cô cũng không thể hiểu được rằng quyết định lúc đó của chính mình.

Trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, đã khiến anh thất vọng về tình cảm này cũng như nói ra những lời làm tổn thương anh. Trong khoảng thời gian đó cô cũng đã rơi vào trầm cảm về chuyện của gia đình, cho dù điện thoại lúc nào cũng rung lên liên tục nhưng cô không còn quan tâm đến mọi thứ. Cô mặc kệ và cứ chìm đắm trong sự cô đơn vắng lặng ấy. Khoảng thời gian đó có lẽ người đã giúp cô thoát khỏi bóng rối luôn giam cầm cô có lẽ là Lam Danh Linh. Danh Linh đã đến bên cạnh cô an ủi, vỗ về tiếp thêm động lực để cô có thể vượt qua được cú sốc đó.

Và đến khi giai đoạn trầm cảm qua đi cũng là lúc cô nghe tin Dạ Tư Thành không còn trong nước nữa, anh đã ra nước ngoài khi anh đã hoàn thành xong chương trình học. Nghe tin này từ lời Danh Linh trong lòng cô dường như có chút nhẹ nhõm vì có lẽ anh không còn buồn bã vì tình yêu này nữa, hi vọng rằng sẽ có người tốt hơn cô đến bên anh và cho anh một tình yêu trọn vẹn.

Từ lúc đó cả hai cũng đã cắt đứt liên lạc với nhau và cô vẫn tiếp tục sống tốt vì bản thân mình. Và từ đó cô cũng không yêu ai thêm lần nào nữa, cô vẫn cứ tập trung vào học tập và theo đuổi ước mơ của bản thân mình.

Nhưng có lẽ lời chia tay đột ngột đó đã khiến cô cảm thấy tội lỗi đến bây giờ, khi bất ngờ gặp anh thì cảm giác tội lỗi ấy lại càng mãnh liệt hơn. Cô không dám đối mặt với anh vì cô biết anh chắc chắn rằng rất hận cô.

 

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên ầm ĩ khắp căn phòng, cô mệt mỏi cố gắng mở mắt để xem ai đã gọi tới. Khi vừa mới ngồi dậy thì liền trở nên chóng mặt, trong đầu cứ ong ong nhức đầu vô cùng. Cô chậm rãi cầm lấy điện thoại rồi bắt máy.

"....alo?"

"Em dậy chưa?"

Ra là Mục Giao gọi đến.

"Vừa...dậy"

Giọng nói cô khàn khàn khó khăn vang lên, nghe thấy giọng nói bất thường Mục Giao liền hỏi.

"Em sao vậy? bệnh à?"

"Không, có chuyện gì vậy?"

Vừa nói cô vừa xoa xoa thái dương mình.

"Chỉ muốn nói với em địa điểm và thời gian để tới tiệc đóng máy."



"Chị gửi cho em đi, em đang mệt lắm!"

"Oh, được."

Nói xong cô liền tắt máy rồi lại tiếp tục nằm ườn xuống giường, cả hai tay xoa xoa trán cố gắng nhớ lại lúc tối. Thì ra khi đang đắm chìm vào thước phim quá khứ cô đã thiếp đi lúc nào không hay, cũng là Danh Linh đã đưa cô lên phòng. Đúng là uống rượu vào thì qua hôm sau cơ thể liền cảm thấy không ổn cho lắm. Đây cũng không phải chuyện lần đầu, uống với Danh Linh thì chắc rằng hôm sau cô cũng sẽ bị hành bởi hành vi uống rượu vô tội vạ của mình. Nhất là khi kế bên lại có cô bạn sâu rượu cứ liên tục thúc rượu cho mình nữa chứ, vừa uống cạn đã nhanh chóng rót ly tiếp theo. Cứ như vậy rồi say lúc nào cũng không hay.

Nằm được một chút thì cô cũng cố gắng lết đi vào nhà vệ sinh. Nhìn bản thân trong giương vì bị rượu hành hạ liền trở nên tàn tạ, cô vỗ vỗ vào mặt mình cho tỉnh hẳn rồi mới ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra khỏi phòng thì cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thoang thoảng xung quanh, theo bản năng vừa ngửi thấy thì trong bụng cô cũng đã cồn cào theo. Cô nhanh chóng chạy vào nhà bếp thì đã thấy Danh Linh đang đứng nấu trong bếp rồi.

"Dậy rồi sao?"

Danh Linh quay lại thấy cô liền hỏi thăm.

"Phải, cậu dậy sớm vậy?"

"Thói quen thói quen."

Cô uống cạn ly nước rồi tiếp tục nói.

"Sao lúc nào uống rượu xong cậu cũng tươi tỉnh vậy? Còn mình thì đau hết cả đầu."

"Khà khà, là do có những con người đặc biệt đó. Hôm trước uống say hôm sau tươi tỉnh hẳn lên."

Quả là con sâu rượu, cô cũng không ngờ rằng Danh Linh lại có tửi lượng tốt như vậy. Cùng là con gái với nhau nhưng tửu lượng của Danh Linh lại như một người đàn ông, đúng là con người đặc biệt.

"Ngồi đi, tớ có nấu canh giải rượu rồi. Uống xong sẽ khoẻ ngay thôi."

"Được..."

Cô uể oải trả lời, rồi lại chạy lại sofa để xem ti vi cho đến khi Danh Linh gọi sanh thì cô liền ngoan ngoãn chạy tới.

"Hôm qua cậu gục sớm quá vậy? Còn chưa uống đã nữa."

"Thôi, đến tối tớ còn có hẹn nữa. Lại là uống rượu nữa cho mà xem."

"Đã quá vậy."

Không biết có đã hay không nhưng khi buổi sáng vừa mới đau đầu vì uống rượu mà tối nay cô lại chuẩn bị uống nữa cho mà xem. Nhưng vì ở chốn đông người như vậy nên cô tự hứa rằng có lẽ không thể uống được nhiều. À không, tốt nhất là không đụng vào có lẽ tốt hơn.