Khế Ước Phò Mã

Chương 11



11. Hãm hạiLạc Mai biết khóc lóc cũng vô ích, lập tức lấy khăn lau nước mắt, nói:

"Đức Tần nương nương gần đây bệnh nặng, Thái Y thúc thủ vô sách. Khang Vương từ bên ngoài tìm được Đạo trưởng tới xem bệnh, Đạo trưởng nói Đức Tần nương nương không phải bệnh mà là trúng cổ thuật."

"Đừng quỳ nữa. Ngươi hãy đứng lên nói." Tiêu Mộ Tuyết nhướng mi, lạnh giọng hỏi: "Có người - ở trong cung - dùng cổ độc mưu hại Đức Tần? Đạo nhân kia nói chủ mưu là Thái Tử điện hạ đúng không?"

Lạc Mai đứng dậy liên tiếp gật đầu, vẻ mặt phẫn hận:

"Thái Tử điện hạ tuyệt không phải là người như thế, yêu đạo kia rõ ràng hãm hại Thái Tử điện hạ!"

Trước khi xuyên qua, Tiêu Mộ Tuyết thích nhất cung đấu; phi tử vì tranh sủng, hoàng tử vì đoạt đích, bọn họ vì đạt được mục đích mà dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào; Tiêu Mộ Tuyết trước kia là lấy thái độ quần chúng đến xem, hiện tại xuyên qua là tự mình thể hội cung đấu ngươi lừa ta gạt, rốt cuộc là vẫn run sợ.

Theo như lời Lạc Mai nói, Khang Vương tức Tứ hoàng tử, tên là Tiêu Liên - hắn tài trí bình thường, làm người trung hậu thành thật,  là người an phận nhất trong chúng hoàng tử. Dù có kéo Thái tử xuống, Thái tử vị cũng không tới phiên Khang Vương a, Tiêu Liên làm như vậy có dụng ý gì?

Tiêu Quan có năm trai, ngoại trừ Nhị hoàng tử Tiêu Lâm mất sớm, cùng Tam hoàng tử Tiêu Trạm đi lên Thái tử vị, hiện còn ba người đã phong vương phân biệt là: Đại hoàng tử Tiêu Tông, Tứ hoàng tử Tiêu Liên, Ngũ hoàng tử Tiêu Dương. Trong ba Hoàng tử, Tiêu Liên năng lực xem như thấp nhất. Bởi vậy Tiêu Mộ Tuyết rất kinh ngạc: theo lý thuyết, người hãm hại Thái Tử phải là Đại hoàng tử hay Ngũ hoàng tử, bởi bọn họ mới có khả năng tranh vị Thái tử; cớ sao lại là Tiêu Liên?

Tiêu Mộ Tuyết mím môi, mâu quang chợt sáng ngời: Tiêu Liên bị sai khiến! Về phần chủ mưu là Tiêu Tông hay Tiêu Dương, tạm thời không cần phải biết. Bất quá, có một điều làm nàng rất ngạc nhiên, là Đức Tần - xuất thân cung nữ, không được sủng nhất trong chúng phi, bởi vì sinh được Tiêu Liên mới được Tiêu Quan miễn cưỡng phong làm Tần. Hậu cung ba nghìn giai lệ, cho dù Đức Tần trúng cổ là Thái Tử gây nên, Hoàng Thượng cũng không tất yếu bởi vì một phi tử mất sủng mà giam Thái Tử ở Tông Nhân Phủ?

Tiêu Mộ Tuyết ngưng mắt nhìn Lạc Mai, nói ra nghi vấn.

"Công Chúa điện hạ có điều không biết. Khi thị vệ lục soát Đông Cung, tìm được hai hình nhân có đầy kim châm, một cái là nhằm vào Đức Tần, một cái còn lại là nhằm vào bệ hạ."

Tiêu Mộ Tuyết bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Hoàng Đế đại động Thái Tử. Tuổi càng lớn càng xem trọng sinh mệnh, càng có quyền thế càng xem trọng sinh mệnh. Tiêu Quan đã đến tuổi, đối với một Đế Vương mà nói điều sợ hãi nhất chính là tử vong. Vì kéo dài tuổi thọ, Tiêu Quan đã không tiếc tiêu tốn tiền bạc mời đắc đạo cao nhân đến nghiên cứu chế tạo đan dược bất lão. Có thể thấy khi hắn biết được Thái Tử có ý mưu hại hắn nổi trận lôi đình như thế nào. Nếu không phải bận tâm Tiêu Trạm là Thái Tử, Tiêu Quan phỏng chừng đã trảm người rồi.

Đại sự như vậy, Hoàng Hậu tất sẽ không thờ ơ. Tiêu Mộ Tuyết nghiêm mặt nói:

"Hoàng Hậu nương nương thế nào?"

"Hoàng Hậu nương nương khi biết việc này rất bình tĩnh, chỉ sai nô tỳ đến mời Công Chúa đi Chính Dương Cung."

Trong giọng nói Lạc Mai tràn đầy hoang mang. Thái Tử là con ruột của Hoàng Hậu, nương nương như thế nào không cầu tình? Hoàng Thượng - Hoàng Hậu vợ chồng mấy chục năm, dù hiện tại không ân ái như lúc trước nhưng tình cảm vẫn còn. Nếu Hoàng Hậu cầu tình, Hoàng Thượng khẳng định tha cho Thái Tử. Lạc Mai rất muốn đi hỏi Hoàng Hậu, nhưng nàng chỉ là một cung nữ, có tư cách gì nghi ngờ Hoàng Hậu làm việc? Rốt cục cũng chỉ có thể lặng yên cầu nguyện cho Thái Tử điện hạ.

Tiêu Mộ Tuyết nghe vậy gật đầu. Nàng từ khi xuyên qua đến nay bội phục nhất hai người, một là Cố Vân Cảnh, còn lại là Hoàng hậu. Nếu như nói đêm tân hôn Cố Vân Cảnh một phen lời hay - tuy không lưu tình - nhưng làm cho nàng được lợi ích không nhỏ thì Hoàng Hậu hành động lại hoàn toàn làm cho nàng bội phục sát đất. Hoàng Hậu - Triệu thị đã không còn thịnh sủng, mấy năm nay Tiêu Quan độc sủng Lệ Quý Phi là chuyện mọi người đều biết. Lệ Quý Phi lại như hổ rình mồi Hậu vị. Cả thiên hạ đều biết Hoàng Hậu hiền đức, Tiêu Quan dù có sủng Lệ Quý Phi như thế nào cũng không dám phế Hậu. Nếu thực phế Hậu chỉ e sử sách sẽ bêu danh thiên cổ. Tự xưng là minh quân - Tiêu Quan phi thường để ý vết nhơ. Mà Triệu thị tuy yên ổn ở Hậu vị nhưng không ngốc, biết mình ở trước mặt Tiêu Quan không còn phân lượng nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Tử bị hại mà thôi. Nếu bà cầu tình, Tiêu Quan chẳng những không nghe mà ngược lại sẽ trị tội bà vô phương giáo dưỡng con cái. Lệ Phi - Tần thị nếu thêm thổi gió bên tai, Tiêu Quan phỏng chừng sẽ hạ chỉ giam cầm bà. Hoàng Hậu thương con, nhưng bà càng thêm hiểu được đạo lý: phải bảo trì thanh tỉnh ở thời khắc mấu chốt. Một khi bà thất thế, Thái Tử thật sự không thể rửa sạch oan khuất được nữa. Hoàng Hậu nguyên bản trông cậy vào việc kết thân với Trấn Viễn Hầu để Cố Uy trợ Thái Tử, nhưng Trấn Viễn Hầu hiện mang binh bên ngoài, cho dù muốn giúp cũng hữu tâm vô lực. Nhìn thái độ Tiêu Quan quyết tuyệt, e là ít ngày nữa sẽ tuyên bố bãi vị Thái Tử đây. Dưới khốn quẫn, Triệu thị chỉ có thể xin Lục công chúa giúp đỡ.

Tiêu Mộ Tuyết trầm ngâm một lát, nói:

"Lạc Mai ngươi đi về trước bẩm báo Hoàng Hậu, bổn cung sẽ đến ngay."

Lục công chúa là người Hoàng Thượng sủng ái nhất, Lạc Mai biết chỉ cần Lục công chúa nguyện ý giúp Thái Tử, Hoàng Thượng nhất định sẽ nhắm một mắt. Nàng nghe vậy mừng rỡ, khấu đầu vài cái, biết không nên trì hoãn thời gian, nháy mắt đã biến mất ở tầm mắt Tiêu Mộ Tuyết.

"Việc này, Phò mã thấy thế nào?" Cố Vân Cảnh trí tuệ hơn người, Tiêu Mộ Tuyết rất tự giác hỏi ý kiến, ánh mắt dừng ở sườn nhan ôn hòa tuấn nhã của Cố Vân Cảnh.

Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng vuốt tay, ánh mắt lạnh nhạt, tựa hồ việc Thái Tử bị hãm hại không để trong lòng nàng gợn sóng nào. Nàng chậm rãi nhìn Tiêu Mộ Tuyết, nhẹ giọng hỏi ngược lại:

"Công Chúa muốn như thế nào cứu Thái Tử?"

Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn phương xa, như muốn nhìn qua tường viện Hầu Phủ sâu xa đến đại lao Tông Nhân Phủ. Nàng kiên định nói:

"Đầu tiên cầu xin phụ hoàng buông tha, thả Thái tử, sau đó trần thuật án này có chỗ không thích hợp, vạch trần việc Thái Tử bị oan. Khuyên bảo phụ hoàng hãy cho thời gian để tra rõ."

Cố Vân Cảnh biểu tình không giống Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc như vậy, nàng mỉm cười:

"Xin hỏi Công Chúa có đầy đủ chứng cứ xác minh Thái Tử bị oan?"

Thanh âm thiếu niên ôn hòa bình tĩnh chậm rãi bồng bềnh ở bên tai, tâm Tiêu Mộ Tuyết luống cuống, bỗng cảm thấy thanh âm Cố Vân Cảnh ôn nhuận như dòng suối chảy róc rách dễ nghe, làm lòng người yên ả, tựa như sơn ngọc toái bàn.

"Công Chúa và Hoàng Hậu giao tình rất tốt, chẳng lẽ bệ hạ không biết Công Chúa là Hoàng Hậu mời qua làm thuyết khách? Hoàng Hậu trước mặt bệ hạ bất động thanh sắc, sau lưng lại để Công Chúa đi cầu tình. Vậy, Hoàng Thượng sẽ nghĩ Hoàng Hậu như thế nào?"

Cố Vân Cảnh nhìn bầu trời trong xanh, không nhanh không chậm nói:

"Ta nhớ tối hôm qua đã nói, bệ hạ nếu phế Thái Tử, chỉ có một nguyên nhân đó là Thái Tử tài năng quá thịnh."

"Cây cao tất đón gió. Thái Tử điện hạ hiện giờ chính là cây cao, Hoàng Thượng tất là cuồng phong. Công Chúa điện hạ thật sự nghĩ án này đơn giản như vậy sao?"

"Bệ hạ tự phụ, nhưng không ngu xuẩn. Hắn làm cha, hiểu rõ con người Thái Tử hơn chúng ta nhiều. Chúng ta biết Thái Tử bị hại, chẳng lẽ hắn không biết? Án cổ chỉ là cái ngòi mà thôi, nguyên nhân chân chính đó là bệ hạ kiêng kị Thái Tử."

Thiếu niên như có như không tươi cười:

"Công chúa thấy Khang Vương điện hạ là bị ai điều khiển?"