Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày

Chương 48: Cốt Truyện Diễn Ra



Hân Nghiên còn chưa kịp tiêu hóa thông tin Ninh gia giả phá sản thì đồng thời phát hiện cái ngày ghé qua nhà chính Ninh gia cũng gặp một cú lừa. Thì ra những người có mặt trong nhà là họ hàng, vốn muốn đi xuống chào cô nhưng đã bị Vĩ Tịnh dùng ánh mắt cảnh cáo nhắc nhở. Hiện tại họ đưa rất nhiều quà qua để ra mắt cô khiến cô không biết phải phản ứng ra sao.

Chuyện dần đi vào quỹ đạo thì Tử Kỳ đột ngột quay về, một thân quỳ xuống trước mặt Lâm ba hối lỗi. Tất nhiên cảnh tượng này đã khiến Lâm ba Lâm mẹ động lòng, dù sao cũng là con cháu Lâm gia, không nên lưu lạc ngoài xã hội. Còn Hân Nghiên chỉ biết nhíu mày, chứ cũng không ý kiến gì thêm. Cô mong anh trai có thể quay đầu là bờ nhưng không hiểu vì sao trong lòng cứ dâng lên cảm giác lo lắng.

Hân Nghiên không muốn ôm lấy tâm tư trong người nên giây sau đã bắt xe tới công ty Ninh gia. Còn chưa kịp lên tầng cao thì đã thấy đám đông tụ họp ở sảnh, phía trước có bảng báo ‘đội thực tập sinh’ khiến tim cô giật lên một cái. Cô lập tức đảo mắt, dễ dàng tìm thấy Uyển Đình. Cuối cùng ả vẫn theo tình tiết câu chuyện mà gia nhập công ty Ninh gia.

Tiếng thang máy vang lên phía sau kéo Hân Nghiên ra khỏi trầm tư. Cô bấm lên phòng Vĩ Tịnh, vốn muốn cùng anh nói về vấn đề này nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của anh dành cho mình thì mọi lời nói đều im bật. Chẳng phải bây giờ cô quá để ý đến ả đồng nghĩa cô cho rằng ả đã đá động đến lòng anh sao? Chưa kể cô sẽ trông như các vị phu nhân hay ghen tuông mù quáng, càng khiến chồng thêm chán ghét.

“Anh hai đã về Lâm gia.”

Vĩ Tịnh rót cho cô cốc nước ấm, nhẹ nhàng xoa chiếc bụng có chút tròn:

“Vậy thì càng tốt, nếu anh ta quay đầu thì em có thêm thời gian nghỉ ngơi.”

“Nhưng em cứ có cảm giác không ổn.”

Cô siết chặt cốc nước, dựa đầu vào lòng của anh mà nỉ non, sau đó lại nhắc về vấn đề thực tập sinh:

“Ban nãy em thấy bên dưới có rất nhiều người. Anh mở tuyển sao?”



Vĩ Tịnh gật đầu, đưa bản danh sách thực tập sinh cho cô:

“Anh muốn mở rộng thêm nhân lực. Những người kia ít nhiều đều là thành viên từng ở đoàn đội Nhất Thịnh, cũng có người được đội nhóm Vương Tử giới thiệu qua.”

Cô lật tới trang thông tin của Uyển Đình thì dừng lại:

“Vậy còn cô ta?”

“Cô ta cũng có chút gọi là năng khiếu, với lại cũng là cách để anh đưa anh trai em về nhà.”

Thì ra Vĩ Tịnh không chỉ kêu gọi Uyển Đình làm nội gián, mà đồng thời khiến mối quan hệ của ba người lăng nhăng kia rạn nứt. Vì thế mới khiến cho Tử Kỳ sa sút rồi quay về Lâm gia. Nhưng không hiểu tại sao tim cô vẫn rất khó chịu.

Sau bao nhiêu ngày, Hân Nghiên đã không thể chịu đựng nổi. Điện thoại của Vĩ Tịnh liên tục hiện các tin nhắn đến từ Uyển Đình, không phải hỏi về công việc thì cũng than thân trách phận bản thân cô đơn không có người chồng tốt như Ninh phu nhân. Dù cho anh không đoái hoài tới vẫn không khiến ả gục ngã.

Hân Nghiên thoáng mơ hồ, chẳng phải trong truyện miêu tả rằng nữ chính băng thanh ngọc khiết, tập trung hết mình cho sự việc nên luôn giữ khoảng cách với nam chính à? Vì sao hiện tại lại thay đổi đến mức này? Không khác gì một kẻ tiểu tam cố chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

Mỗi lần Hân Nghiên tới công ty đều bắt gặp Uyển Đình đang ở một chỗ cùng đám người khác. Ả cố tình khoe khoang việc được đặt cách tham gia dự án lớn của công ty, muốn người nghe phải hiểu lầm gian tình giữa ả và Vĩ Tịnh.

“Chủ tịch kiểu gì cũng sẽ nâng cậu lên cao thôi.” Một trong số các cô gái ở đó lấy lòng.

“Không đâu, tớ chỉ vì hâm mộ tài năng của chủ tịch nên mới xin cơ hội tham gia. Với lại anh ấy cũng bảo rằng để tớ làm quen trước với công ty.” Ả ngại ngùng đáp lời.



“Chủ tịch quan tâm cậu như thế rồi mà cậu còn ngại ngùng gì chứ.”

“Mọi người đừng nói lớn, kẻo người khác đánh giá. Anh ấy chỉ là xem trọng khả năng của tớ thôi.” Ả đặt ngón tay lên miệng.

“Tớ thấy khác nhen. Chỉ có mình thực tập sinh cậu được chủ tịch gọi lên phòng mỗi ngày thôi.”

Sau lời nói này, Hân Nghiên thoáng không còn đứng vững. Cô kịp thời vịn vào tường, sắc mặt chợt tái nhợt khiến người đi ngang phải đỡ lấy.

“Phu nhân, ngài không sao chứ?”

Những người đang bu xung quanh Uyển Đình giật thót mình, bàng hoàng quay sang nhìn Hân Nghiên đang ở phía sau bức tường. Họ nhanh chóng tản đi, không dám ở lại thêm quá lâu. Hiện tại họ chẳng khác gì đang gián tiếp đốt nhà người khác. Riêng Uyển Đình ánh mắt khá đắc ý nhưng thân thể lại run lên sợ hãi.

“Tiểu thư Hân Nghiên, không phải như cô nghe đâu.”

Thời điểm Uyển Đình bước lại gần, Hân Nghiên lập tức lùi về sau. Cô có chút sợ sệt nhưng vì lí do gì thì cô cũng không thể giải thích được.

“Đúng thật chủ tịch chỉ kêu tôi vào văn phòng nhưng không phải…”

Ả ấp úng nửa ngày vẫn chưa giải thích được điều gì, chỉ khiến người khác càng nghi ngờ giữa ả và chủ tịch có điều gì mờ ám.