Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày

Chương 38: Đừng Dạy Hư Vợ Tôi



“Mày còn có lương tâm không hả? Sao lại làm thế với Uyển Đình.”

Tử Kỳ hét về phía Hân Nghiên như thể vừa rồi chính tay cô cầm bình trà chế lên đùi Uyển Đình.

Cái quái gì thế?

Nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng thì Uyển Đình đã thút thít, bộ dáng thảm hại đáng thương mong được an ủi mà ngước nhìn cô, lâu lâu liếc xem biểu hiện của Vĩ Tịnh:

“Tôi biết tôi xuất thân nghèo kém, không sánh bằng Lâm tiểu thư luôn được mọi người bao quanh. Tôi phải cố gắng duy trì các mối quan hệ thân thiết, nhưng không vì thế mà tiểu thư có quyền khinh thường bắt nạt tôi như thế.”

Hân Nghiên siết chặt tay, thì ra đây chính là công phu đổi trắng thay đen của các nữ chính bạch liên hoa sao. Giây sau, Vĩ Tịnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trấn an.

“Vợ tôi không khinh thường cô.”

Nghe giọng nói trầm thấp của anh, ả lập tức ngẩng đầu, trong mắt chất chứa hàng vạn vì sao như đang mong chờ anh sẽ đứng về phía mình.

Anh tiếp tục lên tiếng:

“Mà do tôi kinh tởm cô nên tôi không cho phép em ấy lại gần cô. Người hất nước nóng vào người cô là anh ta, chứ không phải vợ tôi mà cô lại đổ mọi tội lỗi lên đầu em ấy.”

Ả tái xanh mặt, bình thường chỉ cần một vài lời như vậy thì Tử Kỳ sẽ xông lên bảo vệ ả bất chấp mọi thứ, nào ngờ lại không thể đả động gì đến Vĩ Tịnh khiến ả xấu mặt.

“Ý… Ý em không phải như vậy… Anh đừng hiểu lầm…”

“Tôi cũng không rảnh để cố hiểu ý cô ra sao. Nhưng tốt nhất cô đừng dạy hư vợ tôi cái cách gài một bẫy lên hai người đàn ông.” Anh lập tức cắt ngang lời ả, chẳng muốn giữa anh với ả có thêm dính dáng gì.

Hân Nghiên ngồi đằng sau, cười vui vẻ đến mức run rẩy. Cô không ngờ tới Vĩ Tịnh lại giỏi trong việc chặt đứt trà xanh như thế, vậy thì chẳng cần cô phải ra tay làm gì nhưng vẫn vì một chút ngứa mồm mà lên tiếng:



“Cô bảo tôi xem thường cô nhưng cô nghĩ kĩ lại liệu đó có phải do cô tự xem thường chính mình nên mới áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác như thế. Tôi không biết mối quan hệ giữa cô với anh trai tôi và Tạ thiếu có ẩn tình sâu sắc gì nhưng việc dây dưa giữa hai người đàn ông không khiến cô có giá trị hay đạt bất kì thành tựu nào đây.”

Bầu không khí trở nên ngưng trệ. Sau đó Lâm mẹ khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chịu cất tiếng nói khiến Tử Kỳ tìm thấy tia hi vọng, chẳng phải Lâm mẹ luôn là người ủng hộ anh ta sao:

“Nhà chúng tôi trước giờ chẳng cấm cản con cái tìm hiểu ai, nhưng lần này tôi chỉ có thể phản đối việc cô gả vào Lâm gia. Chúng tôi không thể có một người con dâu lăng loàn như thế.”

Lời Lâm mẹ vừa dứt, tâm trạng Tử Kỳ và Uyển Đình rơi xuống vực sâu. Ban nãy trước khi Hân Nghiên về nhà, bà còn là người khuyên bảo Lâm ba hãy cho anh ta và ả một cơ hội chứng minh. Vậy mà hiện tại thời thế thay đổi.

“Mẹ, mẹ đừng nghe Hân Nghiên nói bậy. Con bé không hiểu Uyển Đình tốt bụng ra sao, chẳng lẽ mẹ cũng cùng con bé mà khinh thường em ấy sao.”

Tử Kỳ không thể chấp nhận chuyện tình yêu của mình bị người nhà cấm cản nên ra sức cầu xin với lời lẽ chẳng mấy tôn trọng trưởng bối.

Đến nước này, Lâm ba chẳng thể tức giận được nữa, giọng nói trầm khàn mệt mỏi đưa ra quyết định cuối:

“Nếu hiện tại mày vẫn muốn quay đầu thì hãy quay về Lâm gia mà tu sửa bản thân. Sau đó ba mẹ sẽ suy nghĩ lại, còn hiện tại thì không được.”

Tử Kỳ trầm mặc, cảm thấy dường như vẫn còn có thể cứu vãn, nhưng bên tai lập tức nghe thấy tiếng nức nở của Uyển Đình:

“Tử Kỳ, hai bác nói đúng. Em không xứng với anh nên chúng ta dừng lại đi. Anh nên cưới người cùng giai cấp, em sẽ quay về cuộc sống trước đây mà không có anh.”

“Không được, anh sẽ không buông tay em ra đâu. Ba mẹ, con muốn lập tức cưới Uyển Đình làm vợ, không thể chậm trễ thêm. Lỡ như trong bụng cô ấy mang giọt máu của con thì phải làm sao?”

Hân Nghiên bật cười, có chút châm chọc hỏi:

“Vậy nếu như không phải của anh thì sao? Anh cũng thấy ban nãy Tạ thiếu cũng bảo anh ta cùng cô gái này qua lại dạo gần đây mà. Chẳng phải anh nên hẹn riêng Tạ thiếu ra xem thử ai là người đến trước, ai đến sau sao?”

Uyển Đình chẳng thể chịu đựng thêm một giây phút nào khi ở đây, nên nhanh chóng cúi chào rồi thất thiểu chạy ra ngoài khiến Tử Kỳ nóng lòng, sau đó trừng mắt nhìn từng người trong phòng. Vì thế anh ta nào để ý đến khoảnh khắc cuối cùng, ả quay lại nhìn lưu luyến Vĩ Tịnh.