Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 22: Người sở hữu 2 chúc phúc cùng sự cố lớp học



Đã 1 tuần trôi qua từ ngày đầu tiên nhập học.

Tuy ban đầu có thu hút 1 vài sự chú ý nhưng cơ bản về sau Leon cũng thành công xóa bỏ sự tồn tại của mình khỏi ánh mắt mọi người.

Hắn đã thành người vô hình cmnr.

Về phần nói hắn ban đầu có muốn kết bạn hay không thì sự thật là có… và không.

Bởi vì hắn đúng là cần bạn bè, nhưng ở mức vừa đủ thôi.

Kara, nhóm 3 tên dở hơi, cùng với 1 người bạn bất đắc dĩ – Ophelia, bao nhiêu đó đã là đủ rồi.

Giờ nghỉ trưa thỉnh thoảng hắn lại cùng nhóm 3 tên dở hơi lớp B – Blanch, Austin cùng Dariel – đi ăn trưa.

Về phần Ophelia, hắn và cô đều chỉ là những người bạn bình thường trong lớp và hắn thật sự không muốn dính dáng quá mức với cô.

Vì ngày đầu tiên của học kỳ cô đã thành công “giúp” Leon thu hút sự chú ý.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Leon không được rộng lượng lắm đâu.

Và đó cũng không phải nguyên nhân duy nhất.

Bởi vì ở lần đầu tiên cả 2 gặp mặt, khi bắt tay với cô thì hắn đã vô tình cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ.

Tuy rằng nó bị ẩn giấu rất sâu, đến mức bản thân Ophelia không hề nhận ra, nhưng Leon lại cảm nhận được trong tích tắc.

Một nguồn năng lượng rất lớn, cực kỳ lớn.

So với trữ lượng ma thuật của Leon còn biến thái hơn.

Vậy nên hắn đoán chắc cô có bí mật gì đó, và hiển nhiên đối với những người có bí mật thì thái độ của Leon chỉ có một – tránh càng xa càng tốt.

Còn chuyện làm thế nào mà Leon thành công tránh thoát sự chú ý của mọi người thì cũng đơn giản thôi, vì hắn không cần làm gì cả.

Con người sẽ tự động chú ý tới thứ thu hút và quên rất nhanh những thứ kém thu hút hơn.

Ở trong lớp này thì còn gì đáng chú ý hơn mối quan hệ của 4 chàng lính ngự lâm… ý Leon là bốn thanh niên đẹp mã cùng cô nàng xinh xắn tóc vàng Army, và cả vẻ mặt cực kỳ khó chịu của cô nàng con gái công tước – Artermia nữa.

Hiện tại đây chính là thứ đáng để hóng hớt nhất rồi.

Trong vòng 1 tuần kể từ khi nhập học thì bằng 1 cách thần kỳ nào đó mối quan hệ của Army và nhóm “hoàng tử điện hạ cùng những người bạn” tốt lên thấy rõ.

Và trái ngược hoàn toàn là quan hệ của bọn họ cùng con gái công tước cũng trở nên kém dần đi.

Mặc dù ban đầu quan hệ của mấy người này cũng đã chả tốt đến đâu.

Nhưng chí ít ở những hôm đầu quan sát thì Leon còn cảm thấy được vị điện hạ của chúng ta cùng lắm chỉ là bơ đẹp Artermia mà thôi.

Nhưng sau 2-3 ngày thì nó đã trở nên ác liệt hơn nhiều, nhất là mỗi khi cô trông thấy hoàng tử và nhóm của cậu ta đi xum xoe xung quanh cô nàng Army.

Artermia sẽ cố gắng tìm cách chỉ trích Army.

Và theo lẽ dĩ nhiên mỗi lần như vậy cô đều sẽ bị hoàng tử đứng ra cản trở, đồng thời bị 3 anh chàng khác – những người đứng ra bảo vệ Army – nhằm vào.

Vậy nên chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi mà quan hệ giữa bọn họ đã về tới mức còn thua cả người qua đường nữa.

Leon không khỏi cảm thán thế giới thật mẹ nó thần kỳ.

Và còn 1 điều nữa…

“Cậu lại thở dài rồi, Leon-san.”

Cô nàng ngồi bên tay trái của hắn – Ophelia – lại bắt đầu bắt chuyện với hắn.

Có vẻ cô là kiểu người sẽ cô đơn nếu không có ai để giao tiếp thì phải.

Hơn nữa hình như cô còn thường xuyên quan sát hành động của Leon.

Bằng chứng là cứ mỗi lần Leon làm ra hành động nào đó khó hiểu thì cô lại nhắm chuẩn thời cơ để bắt chuyện với hắn.

“Không có gì.”

Leon khóe miệng co giật bằng một biên độ cực nhỏ.

“Leon-san thật kỳ lạ.”

Ophelia nhìn hắn với vẻ nghi hoặc rồi lại cắm đầu đọc sách.

Hắn không biết loại lực lượng thần kỳ nào giúp cô nàng vừa có thể chuyên tâm đọc sách lại vừa có thể để ý đến hành động của mình.

Không lẽ đây chính là “nhất tâm nhị dụng” trong truyền thuyết ?!

Thật ảo diệu !

Leon thậm chí thoáng nghĩ trong đầu muốn tìm cô để thỉnh giáo.

Hôm nay tiếp tục là 1 ngày đi học bình thường của Leon, và lại là 1 ngày đầy drama của nhóm hoàng tử cùng Army.

Tuy Artermia tỏ ra rất khó chịu nhưng cô lại không thể làm gì ngoài nhăn mặt.

Không phải đột nhiên Leon chú ý tới mối quan hệ lộn xộn giữa bọn họ hay gì, mà vì hắn thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt của 1 người – Army – liếc nhìn trộm sang bên mình.

Mặc dù bọn họ ngồi cách nhau tới mấy dãy bàn.

Lớp học phân bàn theo hình bậc thang, và 1 lớp có tổng cộng 40 học sinh, chia làm 8 dãy bàn.

Bàn của Artermia nằm ở bên trái của dãy 2, gần cửa ra vào. Nhóm 4 chàng lính ngự lâm… nhóm hoàng tử thì ngồi xoay quanh Army ở dãy bàn 4 ngay chính giữa.

Trong khi đó Leon và Ophelia lại ngồi ở dãy số 7 – dãy gần cuối, hơn nữa là nằm sát bên phải, ở khu vực gần cửa sổ.

Hơn nữa bọn họ và Army chưa từng có bất cứ 1 cuộc trò chuyện nào nên việc tự nhiên bị Army chú ý thoáng khiến Leon lưu tâm.

Mà thật ra, hắn cũng phát hiện ánh mắt cô cũng không phải nhìn về hắn, mà là người bên trái hắn – Ophelia-san.

“Cái quái gì xảy ra với cô gái này thế ? Hay cô ta nhận ra sự khác thường của Ophelia ? Nhưng sao có thể chứ ?”

Leon cau mày suy nghĩ.

Việc Ophelia sở hữu nguồn ma lực cực kỳ lớn là chuyện hẳn chỉ có Leon phát hiện mới đúng.

Vì hắn là người duy nhất trực tiếp cùng cô tiếp xúc, và cũng chỉ có năng lực “bug” của hắn mới loáng thoáng cảm nhận được.

Nhưng Army thì hẳn là không thể mới phải.

Cô không trực tiếp tiếp xúc với Ophelia, cũng không sở hữu sức mạnh như Leon, và cũng không phải thần linh – loại tồn tại có thể bỏ qua mọi định luật tự nhiên.

Vì hành động đáng quan ngại của cô mà Leon bắt buộc phải đưa cô vào danh sách những đối tượng cần cảnh giác.

Hắn có linh cảm đám người này – Hoàng tử, những người bạn của cậu ta, Army, Artermia và cả Ophelia nữa – bọn họ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống học đường êm đềm của mình.

Mặc dù hắn không biết nó sẽ được thực hiện bằng cách nào.

Thu hồi những suy nghĩ phức tạp, Leon đưa sự chú ý trở về với bài giảng.

Hiện tại chính là khóa ma pháp.

Cô giáo đang giảng dạy về nguyên lý của ma pháp cũng như việc sử dụng nó.

Cô giáo chỉ vào bên cạnh, một con bù nhìn được đặt ở đó.

“Đây là bù nhìn có đặc tính kháng ma pháp, nó sẽ rất khó bị phá hủy với ma pháp cấp 2 trở xuống.”

Nói xong, cô đưa tay ra rồi bắn thử một ma pháp cấp 2 vào con bù nhìn.

“Ma pháp cấp 2 – đại hỏa cầu.”

Như đã nói, con bù nhìn chỉ hơi bốc khói mà không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Nhưng nếu tôi sử dụng một phép khác bằng cách tập trung sức mạnh vào 1 điểm, tôi có thể đánh xuyên qua nó.”

Nói xong, cô giáo đưa tay ra:

“Ma pháp cấp 2 – Hỏa tiễn.”

Một mũi tên làm từ nguyên tố lửa bắn ra và xuyên thủng con bù nhìn, tạo nên một cái lỗ cháy đen.

Mũi tên sau khi xuyên qua nó liền tự động biến mất.

“Khả năng khống chế thật tinh vi.” – Leon âm thầm gật đầu.

Bình thường người ta sẽ dồn sức càng nhiều càng tốt, cũng vì vậy nên mỗi khi sử dụng kỹ năng đều sẽ tạo ra ít nhiều sự phá hoại.

Nhưng cô giáo vừa nãy sau khi đẻ mũi tên lửa xuyên thủng con bù nhìn thì nó chỉ bay thêm được một chút liền tự động biến mất, tức là cô đã tính toán lượng ma lực sử dụng vừa đủ để không bị phí phạm.

Đây là 1 thủ đoạn mà cần nhiều thời gian và kinh nghiệm mới có thể đạt được.

“Các em thấy rồi chứ ? Đều là ma pháp cấp 2 nhưng 1 cái chỉ gây được một ít vết cháy còn 1 cái xuyên thủng mục tiêu, đây chính điểm lợi khi các em học được khống chế nguồn ma lực của mình và sử dụng nó hợp lý.”

Cả lớp được dịp xôn xao.

Sau khi giảng xong cho lớp về lý thuyết, cô giáo bắt đầu cho các học sinh thực hành.

“Tuy các em đều sử dụng được ma pháp nhưng độ mạnh yếu đều có khác biệt, vậy nên hãy cố gắng tận dụng hợp lý ma lực mà mình có.”

Nói xong cô búng tay.

Một đám nhân viên từ đâu chui ra, con bù nhìn mới đã thay thế cho vị trí của con cũ.

“Đây là bù nhìn ma pháp cấp 3 có kháng tính ma pháp cực cao, các em hãy thử sử dụng ma pháp cấp 3 đem nó phá hủy xem nào.”

Cô giáo Claudie nói.

“Giờ, sao ngài không lên thử làm mẫu cho mọi người nhỉ, hoàng tử Gerazt-sama ?”

Người được gọi lên làm mẫu là hoàng tử điện hạ.

“Ah, cứ để đó cho ta.”

Gerazt nở một nụ cười tự tin, có vẻ cậu ta khá hưởng thụ khi được mọi người chú mục.

Mà cũng có thể do đây là cơ hội khoe khoang sức mạnh trước người cậu thích cũng nên.

Hoàng tử đứng lên và đi tới bục giảng, rồi miệng đọc chú ngữ gì đó.

Bởi vì khoảng cách hơi xa nên Leon cũng không biết cậu ta đang niệm loại phép nào.

Chừng 15 giây sau, Hoàng tử đọc xong chú ngữ, vòng tròn ma pháp của cậu ta bắn ra một ngọn lửa hình phượng hoàng – đương nhiên là phiên bản mini.

“Ma pháp cấp 3 – Phoenix à…” – Leon lẩm bẩm.

Đây là một ma có uy lực tầm trung, thực dụng không phải quá cao nhưng nó… đẹp.

Tạo ra một ngọn lửa hình phượng hoàng để tấn công mục tiêu.

Nó có tính linh động khá tốt vì sau khi thả ra có thể dùng tay điều khiển hướng bay.

Dĩ nhiên so với ma pháp [ ngục hỏa ] Leon từng dùng thì uy lực vẫn kém hơn.

Không bàn đến vấn đề chúc phúc thì cơ bản [ngục hỏa] được mệnh danh là “ma pháp có uy lực tiếp cận cấp 4 nhất”, nên không so được cũng là dễ hiểu.

Nếu uy lực của nó không mạnh thì Leon cũng không dám ở lần đối đầu tên pháp sư nhóm đạo tặc dùng nó chống lại ma pháp cấp 4 [ngọn giáo băng].

Con chim phượng hoàng mini bay thẳng tới trúng mục tiêu.

Bù nhìn với khả năng kháng ma thuật cấp 3 vậy mà bị đốt tới bốc khói đen.

“Uy lực không tệ đâu, chắc hẳn là do chúc phúc của cậu ta.” – Leon nghĩ thầm.

Với 1 ma pháp có uy lực bậc trung thì lực sát thương này hơi mạnh hơn dự tính rồi.

Chỉ có khả năng là do có chúc phúc gia cường.

Leon len lén mở ra【Spirit Eye】.

Lần đầu tiên từ lúc nhập học hắn mới dùng tới kỹ năng này.

Chủ yếu là sợ đột nhiên mắt mình phát sáng sẽ khiến người khác chú ý.

Nhưng giờ thì mọi người đều tập trung vào vị hoàng tử nên Leon có thể thoáng nhìn qua 1 chút.

Tên: Gerazt

Lv: 28

Chúc phúc: 【Hỏa diễm】【Anh hùng】

Kỹ năng: 【Hỏa thuật lv3】【Hỏa Kiếm lv3】【Kiếm thuật】【Bộc phá lv3】【Cách đấu】【Giải phóng tiềm năng lv 2】

“Ồ, một kẻ sở hữu 2 chúc phúc ?”

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền ngạc nhiên.

Hai chúc phúc ở đại lục này là tồn tại khá hiếm hoi đấy, không phải rau cải trắng ngoài chợ đâu.

Tỉ lệ để một người sở hữu 2 chúc phúc nó không khác gì tỉ lệ bạn mua vé số trung độc đắc cả.

Nói qua 1 chút thì thực chất 1 người có thể sở hữu 2 chúc phúc từ thần điện, nhưng trường hợp đó thường khá hiếm hoi.

Người bình thường sở hữu 2 chúc phúc thường sẽ là 1 cái nhận được từ thần điện, 1 cái là do cơ duyên như ông nội của Leon – Antony.

Ông sở hữu 2 chúc phúc nhưng 1 cái trong đó là 【tinh linh (hỏa)】, tức là có lẽ lúc còn trẻ ông đã vô tình gặp được tinh linh và được nó ban phước.

Còn hoàng tử điện hạ này là hàng thật giá thật sở hữu 2 chúc phúc từ thần điện.

【Hỏa Diễm】: Uy lực ma pháp hệ hỏa tăng 30%, tiêu hao giảm 15%.

Lại thêm hỏa thuật đạt tới lv3 khiến cậu ta có thể dùng bất cứ skill hệ hỏa nào cũng sẽ được gia tăng thêm 15% uy lực, tổng cộng cậu ta đã được buf gần 50% sức mạnh rồi.

Về phần chúc phúc 【anh hùng】thì Leon cũng có và không cần nói mọi người cũng biết nó để làm gì rồi nhỉ ?

Hoàng tử có vẻ cũng là thiên tài đấy, chí ít thì ngoại trừ ma thuật cậu ta còn sở hữu cả cách đấu cùng kiếm thuật, học được nhiều skill như thế cũng tốn thời gian không ít đâu.

Và đẳng cấp của cậu ta cũng đạt tới 28, một đẳng cấp khá cao.

Trong khi Leon đã phải lữ hành hơn 1 tháng để đạt tới lv33.

Bỏ qua Leon đang ngạc nhiên thì đám học sinh trong lớp đều đang trầm trồ thán phục trước sức mạnh của hoàng tử điện hạ.

Cậu ta nở một nụ cười ngạo nghễ, còn Army bên kia cũng cười tít cả mắt.

Chỉ là không hiểu sao Leon cứ cảm thấy nụ cười này có chút giả tạo.

Về phần Artermia, tuy rằng cô cũng tán thưởng cậu ta nhưng hoàng tử còn chẳng thèm liếc mắt nhìn qua 1 lần.

Cô Claudie vỗ tay và khen:

“Rất tuyệt, không hổ danh là hoàng tử điện hạ. Để cô xem nào… Artermia-san, em cũng tới thử xem.”

Nói xong cô liền mời Artermia lên bục.

Hoàng tử thấy cô bước lên thì khẽ hừ lạnh và tránh đường.

Cô giáo búng tay 1 cái, có người khiêng con bù nhìn ra và đổi ngay con mới.

Trường này nhiều tiền thật đấy – Leon nghĩ.

Một con bù nhin với khả năng kháng ma thuật không dễ chế tạo đâu, giá cũng không rẻ nữa.

Leon nhớ không lầm 1 con như thế này giá trị tương đương 1 viên ma thạch cấp trung chứ không ít.

Cũng chỉ có Học viện hoàng gia mới dám chơi kiểu này.

Artermia có hơi thất vọng khi hoàng tử Gerazt còn không thèm nhìn cô, sau đó cô hít 1 hơi để lấy lại tinh thần.

Sau khi đọc ra 1 đoạn chú ngũ cũng mất khoảng 15 giây, vòng tròn ma pháp của Artermia bắn ra vô số mảnh băng sắc bén.

“Ma pháp cấp 3 – Băng nhận.”

Con bù nhìn bị đâm thủng mấy chúc lỗ, có một số mũi băng suýt bay ra ngoài nhưng đều bị một kết giới vô hình cản lại.

Khỏi nói cũng biết, dĩ nhiên là giáo viên sẽ không để học sinh phá hoại trường học rồi.

Artermia sau khi hoàn thành màn biểu diễn thì thở hắt ra một hơi.

Kế tiếp là những tiếng vỗ tay, và có vẻ còn to hơn của hoàng tử.

So với phượng hoàng chỉ làm bù nhìn cháy xém, hiển nhiên mảnh băng đâm thủng con bù nhìn càng có sức đánh vào thị giác.

Leon cũng vỗ tay theo đám người.

Hắn không dám quá mức tấp nập sử dụng 【Spirit Eye】nhưng chỉ nhìn cũng đoán được Artermia hẳn là nhận được chúc phúc liên quan đến hệ băng.

Hoàng tử ở một bên sau khi nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra khó chịu và bực bội.

Gerazt nói:

“Cô cố ý muốn làm tôi bẽ mặt sao, Artermia-san ?”

“Eh ? E-Em không có.” – Artermia bối rối trước câu hỏi của cậu.

“Cô lại phá hủy mục tiêu mà ta không thể đâm thủng, cô bảo không phải cố ý ?”

Gerazt có vẻ không thừa nhận lời giải thích và hỏi lại.

“Em…em không cố ý. Em xin lỗi”

Artermia cúi mặt xuống.

“Không cần nói nhiều. Sensei, cô còn bù nhìn khác mạnh hơn sao ?”

Gerazt quay sang hỏi giáo viên.

“Có, nhưng em định làm gì ?”

Claudie-sensei nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Đem nó ra đi, em sẽ chứng minh mình mạnh hơn cô ta.”

“Eh ? Được rồi.”

Dù hơi khó chịu trước thái độ của hoàng tử, cô giáo vẫn làm theo lời cậu ta.

Sau một phút, trên bục xuất hiện một con bù nhìn mới.

“Đây là bù nhìn kháng ma cấp 5. Em tính sử dụng ma pháp cấp 5 sao hoàng tử ?”

Cô Claudie hơi có vẻ lo âu.

Dù sao hoàng tử chỉ mới lv28 mà thôi, vận dụng ma pháp cấp 5 sẽ rất miễn cưỡng, thậm chí còn có nguy hiểm.

Chú ngữ của ma pháp cấp 5 rất dài và lượng ma lực cần thiết cũng rất nhiều.

Lần trước tên pháp sư đội đạo tặc có level 20 chỉ dùng ra ma pháp cấp 4 liền lâm vào tiêu hao quá độ là biết.

Ma pháp cấp 5 dù là cái yếu nhất thì tiêu hao cũng phải gấp đôi ma pháp cấp 4.

Chưa kể tính ổn định của nó cũng không cao, nếu chưa đạt đủ cấp độ yêu cầu mà sử dụng thì rất dễ tổn thương chính mình.

Giáo viên không lo lắng mới là lạ.

Chỉ là Gerazt hình như đã bị cơn tức làm choáng váng, cậu ta chỉ khoác tay:

“Không cần lo lắng, em là thiên tài mà. Chỉ là ma pháp cấp 5 mà thôi.”

Claudie-sensei bị nghẹn một hồi rồi đành thở dài tránh qua 1 bên.

Gerazt kế tiếp liền nhìn chằm chằm vào Artermia:

“Lần trước cũng vậy, chính cô đã lấy đi vị trí hạng nhất, cô rốt cuộc muốn tôi bẽ mặt thêm bao nhiêu lần mới đủ đây ?”

Artermia im lặng cúi đầu.

Nghe được lời của cậu ta thì Leon cũng chợt nhớ tới.

Hình như bảng xếp hạng lần trước tên của người hạng 2 chính là… Gerazt Raphal Richartd.

Giờ thì hắn thoáng hiểu tại sao cậu ta lại có thái độ gay gắt như vậy rồi.

Nhưng chấp nhặt với 1 cô gái thì…

Leon cũng không biết nói gì.

Trong khi Leon suy nghĩ điều này thì cậu lại không hề nhớ gì đến chuyện mình đang cố gắng tránh xa Ophelia vì cô đã “giúp” cậu nổi danh.

Mặc kệ Artermia đang trầm mặc, Gerazt bắt đầu niệm chú ngũ.

Mất chừng 1 phút cậu ta mới hoàn thành.

“Ma pháp cấp 5 – Hỏa long kích.”

Một ngọn lửa mang hình dáng tương tự 1 cái đầu rồng đột nhiên bay ra từ vòng tròn ma pháp.

Sức nóng của nó tỏa ra làm các học sinh khác toát mồ hôi.

Gerazt nhắm thẳng vào bù nhìn và định phóng nó đi, nhưng lúc này đột nhiên biến cố xảy ra…

Con rồng làm từ hỏa nguyên tố bay đến một nửa đột nhiên rung động không ngừng và trở nên mất ổn định.

“Tệ rồi ! Nó sắp nổ.” Leon nhíu mày, không khỏi âm thầm dùng sức.

Thứ này mà nổ trong lớp thì không ổn đâu.

Artermia giơ tay lên định dùng băng thuật giúp đỡ triệt tiêu ma pháp của hoàng tử.

Gerazt nhìn thấy cảnh này, dù rất hoảng loạn nhưng cậu ta vẫn cắn răng:

“Cút ngay.”

“Nhưng điện hạ…”

Artermia bị hoàng tử làm cho sợ ngây người.

“Ta không cần cô giúp.” Gerazt dùng sức cố gắng khống chế ma pháp dần mất kiểm soát của cậu ta.

Nhưng càng cố đưa ma lực vào hiển nhiên càng khiến ma pháp bất ổn.

Mà nếu thu ma lực lại…

Ma lực sẽ làm tổn thương cơ thể cực kỳ nghiêm trọng đấy.

Claudie-sensei cũng bối rối.

Dù cô có muốn giúp hoàng tử nhưng muốn triệt tiêu ma pháp mà không làm tổn thương cậu thì hiển nhiên không thể, hơn nữa chuyên môn của cô cũng không phải thủy hệ hay băng hệ ma pháp.

“Haizz, xem ra không còn cách nào.”

Thở dài đứng dậy, Leon dùng tốc độ cực nhanh nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

“Leon-san…?”

Ophelia đột nhiên bị hành động của hắn làm giật mình.

Bước lên bục trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Leon đọc lên chú ngữ:

“Tạo nên khu vực vô tự, ngăn chặn mọi sự dị thường, cấm ma lĩnh vực - 【Không vực】!”

Theo chú ngữ kết thúc, một vùng bán kính màu xám lấy Leon làm trung tâm đột nhiên mở rộng.

Cùng lúc đó…

“Eh ? Đột nhiên cảm giác không dùng được ma pháp là thế nào ?”

Đám học sinh bị khu vực kết giới bao phủ không khỏi hốt hoảng.

Giao viên sau khi ngạc nhiên một lúc thì lấy lại tinh thần, cô nói với đám học sinh:

“Mọi người không cần sợ. Đây là 1 loại ma pháp cổ đại - 【Không vực】, trong khu vực này tất cả ma pháp đều không thể sử dụng. Có lẽ Leon-kun đã vô tình học được nó bằng quyển trục.”

Các bạn học nghe cô giải thích xong thì hơi thở phào, xong lại chợt kêu lên:

“Không đúng ! Nói như vậy chẳng phải trong học viện này không ai là đối thủ của Leon-san sao ?”

“Duy trì thứ này tiêu hao ma lực rất nhiều, hơn nữa khi thi triển thì bản thân người sử dụng cũng không thể dùng được ma pháp, nó không mạnh như mấy cậu nghĩ đâu.” – Leon hơi giải thích sơ, sau đó liền thu hồi kết giới.

Bởi vì vấn đề của hoàng tử đã được giải quyết ngay lúc hắn khởi động kỹ năng.

Thời điểm Leon mở ra lĩnh vực, nguyên tố ma thuật duy trì ma pháp sẽ bị đẩy ra ngoài phạm vi kết giới, vậy nên không có năng lượng nguyên tố bên ngoài môi trường thì ma pháp cũng tự biến mất.

Hoàng tử sau khi an toàn chỉ trầm mặc, một lúc sau cậu ta gật đầu cảm ơn hời hợt rồi quay về chỗ ngồi một cách im lặng khác thường.

Có vẻ hoàng tử điện hạ đã bị đả kích.

Army cùng nhóm bạn ngay lập tức hỏi han an ủi cậu ta.

Leon đoán anh chàng này sẽ nhanh vượt qua cú sốc đầu đời thôi.

Về phần Leon, hắn cũng quay về chỗ trong ánh mắt chăm chú của bạn cùng lớp.

Dù biết mọi người rất thắc mắc về kỹ năng của mình nhưng Leon không định giải thích thêm về kỹ năng mà mình vừa sử dụng.

Artermia cũng về chỗ với khuôn mặt nặng nề, không ai biết được cô đang suy nghĩ điều gì.

---------------------------------

P/S: Để giải thích một chút là một người tối đa có thể nhận tối đa 2 chúc phúc từ thần linh, 1 chúc phúc từ 1 sinh vật thần thoại (tinh linh, rồng…), và 1 cái từ quyển trục, tức là tối đa 1 người có thể có 4 chúc phúc. Main thì nhận đc 1 cái từ chỗ phong thần (trực tiếp cho chứ ko phải bằng quyển trục ) nên lúc ở thần điện chỉ có thể nhận thêm 1 cái

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?